Chương 529: Một lũ quỷ đói.

Nhóm dịch: Quan Trường

Nguồn: Mê Truyện

Trận cười dữ dội suýt nữa hất văng đỉnh của phòng ăn, còn không cẩn thận để nước mũi trực tiếp bắn vào trong bát, đó gọi là ghê tởm!

Dương Dương ghé vào bên vai Phương Huyên cũng chưa thẳng nổi lưng, nước mắt cười chảy thành hai ba hàng, bao gồm Phương Huyên cũng cười, cảm giác đó thực không thể kiềm chế được, khóc cười không được , chuyện ở nhà trẻ, thật là như thế cũng không có gì.

Vấn đề là Đường Hòa Thiên nói bừa, trong lòng Phương Huyên nói ta trong sạch. Tôi với cậu ở cùng nhà trẻ khi nào chứ? Tôi từng sờ cậu nhỏ của cậu rồi ư? Tôi phỉ báng cậu! Cậu đả kích Trần Chinh Phóng đó sao? May mà cái cậu nghĩ ra, anh ta và tôi lại không có bất kì quan hệ gì.

Thật muốn thổi vào tai Đường Sinh, nhưng cô làm không được, đổi lại trước đây thì có thể ra tay rồi, nhưng lần này trông thấy Đường Sinh, trong lòng cô có cảm giác lạ, sớm ở sân bay, trông thấy thân thể to lớn của hắn có chút ngưỡng mộ, chính là ngưỡng mộ những cái đẹp, thậm chí trong lòng còn nảy sinh khát vọng cảm giác xem tướng mạo của hắn, có một loại cảm giác hai năm trước theo đuổi ngôi sao thần tượng.

Khi chính thức đối mặt phát hiện là Đường Sinh , trong lòng cô run rẩy, trời ơi, đúng là hắn sao? Hắn, sao hắn biến thành như thế này chứ?

Hắn cao 1.85m, cao to đẹp trai như một đỉnh núi đứng sừng sững ở đó, rất có thể gây áp lực cho người khác !

Đàn ông thì yêu gái đẹp, cũng giống như tư tưởng các người đẹp thích các chàng đẹp trai, khuôn mặt xấu xí hung tợn, ai có cảm giác chứ? Cũng khó trách công tử bột nổi tiếng, sẽ bị các quý bà giàu có bao bọc, chưa từng nghe qua đàn ông như heo được người đẹp bao.

Người mà, không thể tránh được lòng dục vọng, yêu thích cái đẹp, thích chưng diện, đặc điểm tâm lí này gần với hiện thực nhất, gần sát cuộc sống nhất.

Phương Huyên cũng là người ôm tư duy bình thường, một năm trước Đường Sinh trong lễ đính hôn phun ra những lời của chính mình, quả thực sắc bén, hơn nữa bày tỏ tài ăn nói và nội tâm phi thường của hắn, vì thế đã để lại ấn tượng sâu sắc cho Phương Huyên, nếu không phải là những câu nói được phun ra đó, Phương Huyên nhất định sẽ quên sạch Đường Sinh, nhưng chính những câu nói được phun ra đó đã khiến cô ấn tượng sâu với người đó không thể quên được, thật chuối.

Có vài người đàn ông nhìn nhận nữ giới rất cực đoan, cô không yêu tôi cả đời, tôi sẽ hận cô cả đời, dù thế nào đi nữa, trong lòng cô phải có tôi, có lúc hận tới cùng cực có thể chuyển thành cái gì đó, đương nhiên, trừ đại thù giết cha nợ nước ra.

Vì vậy, hôm nay Phương Huyên nhìn thấy sự xung động của Đường Sinh , nhưng chột dạ không dám, hắn quá cao lớn rồi, quá hùng vĩ rồi!

Đối mặt với nam nhân như thế, hận đến ngứa răng, giải thoát không được hận, cảm giác này chỉ có thể tích lũy lại trong lòng.

Trần Chinh Phóng cũng thực muốn theo đuổi Phương Huyên, tuy gia thế của gã bình thường, mình cũng không xuất chúng nhưng cũng có chút thông minh, đối nhân xử thế cũng khéo léo, bằng không cũng không thể đi làm công cho Tập đoàn quản lý thông tin Cẩn Sinh, Tập đoàn quản lý thông tin Cẩn Sinh là công ty gì hả?

Người đang ngồi cũng không ngưỡng mộ Trần Chinh Phóng, y còn nói khoác rằng, Tập đoàn quản lý thông tin Cẩn Sinh đã kí với y rồi, nếu tốt nghiệp đại học, y chính là quản lí cao cấp trong bộ phận tài vụ của Tập đoàn quản lý thông tin Cẩn Sinh, có các phúc lợi sẽ được cấp xe riêng, sẽ có phòng riêng… Người khác hoàn toàn ghen tị.

Như hiện nay ở Nam Phong, không ai không biết sự ngạo mạn của Tập đoàn quản lý thông tin Cẩn Sinh, ép cho Tập đoàn quản lý thông tin Tỉnh cũng nhanh chóng sụp đổ, anh nói xem người ta ngạo mạn hay không?

Ngay cả tiền lương hàng tháng của Trần Chinh Phóng cũng là 1300 tệ , mỗi ngày y làm việc nửa ngày, còn một nửa ngày đi học, so với tiền lương bình thường cũng rất tốt, có thể không ngưỡng mộ người ta sao? Vào năm 2005, lương của giáo viên công lập cũng không thể kiếm nổi 1300 tệ.

Trần Chinh Phóng đã tự mình nuôi sống mình, thậm chí có thể trợ cấp thêm cho gia đình, trong nhà giảm được bao nhiêu gánh nặng?

Có thể nói những học sinh hôm nay ngồi i ở đây đều là con em các gia đình bình thường, chỉ có gia đình của Phương Huyên có chút tài sản thôi.

Trần Chinh Phóng theo đuổi người ta cũng là vớ vẩn, ôm tâm tư mèo mả gà đồng, nói không chừng là ở rể , tôi cần cù như vậy.

Để Đường Sinh tin tưởng Phương Huyên sẽ coi trọng Trần Chinh Phóng sao? Trừ khi mặt trời mọc đằng tây, đó là việc mãi mãi không thể, trong mắt của Phương Huyên, chí khí cao ngạo rất hiếm thấy, cô tự hào tự phụ, đó cũng có nội hàm nhất định, mà không phải là ảo tưởng bề mặt.

Anh muốn lọt vào mắt cô ấy mà anh không có chút hàm xúc nội tâm thì đừng có nằm mơ nữa, cô ấy tuy bề ngoài rất khách khí với anh, trong lòng cũng cách xa vạn dặm, căn bản không thể tìm được cảm giác đó luồng điện đó, vọng tưởng cô ấy nhào vào ôm anh sao? Anh còn phải chờ lâu.

Mọi người cười còn chưa hết hơi, món thịt bò liền bắt đầu bày lên rồi, cừ thật, khó có người mở miệng muốn 50 con cua lớn, mỗi con chiên vàng lên cho vào bát mang lên đây, có người liền nuốt nước miếng, óc khỉ gì chứ, tay gấu chưng đậu phụ thật ra làm gì có tay gấu đều là giả, dù sao ở Nam Phong không thể có tay gấu, nó rất quý.

Thậm chí nói đậu phụ là óc khỉ càng gạt người, đơn thuần đó chính là làm giả bằng đậu phụ chính cống. Sau khi xử lí thêm gia vị, hương liệu làm thành hương óc khỉ, người thưởng thức không qua được nghệ thuật gia công chế biến này, mà là óc khỉ thực sự gì, óc khỉ mà nhiều vậy sao.

5 bình Mao Đài là hàng thật, cũng không quý, một bình mới hơn mấy trăm đồng thôi, nói là Mao Đài đã lên men, cậu cũng đừng tin, khách sạn có khỉ gì.

Còn phải nói, quy cách của khách sạn Ninh Thành này cũng không thấp, dao chém cũng rất nhanh, Đường Sinh cũng không thèm để ý nhưng có người quan tâm.

Trần Chinh Phóng ngay cả cơm cũng không ăn nổi, gã đoán bàn ăn này cũng tốn bảy tám trăm, bây giờ xem mấy ngàn rồi.

Gã đâm đâm người mặt đen bên cạnh, hạ giọng nói:

- … Củ chuối thật, anh, trên người anh có bao nhiêu tiền?

- Tổng cộng tôi có 400 tệ, anh không phải mời sao? 400 tệ này tôi cho anh mượn trước?

- Mẹ nó, 400 đồng có thể mua nổi một chai Mao Đài không ? Hôm nay bị tên họ Đường hại chết rồi, ôi…

Gã mặt đen kề tai hắn nói:

- Cái đó, anh giả bộ đi vệ sinh, sau đó tôi cũng đi, chúng ta chuồn thôi…

- Hả, các anh, như vậy thật là nhục nhã, về sau sao gặp người nữa? Phương Huyên và Dương Dương không phải sẽ khinh thường tôi hơn sao?

- Khinh cái con khỉ, anh trả tiền hả? Anh trông đi đồ trên bàn này, không một cái tát vào mặt anh có thể đi được không? Hơn nữa, anh vẫn còn trông cậy vào Phương Huyên có chút tình cảm với anh hả? Đức tính này của hai ta thêm tất cả các ưu điểm của chúng ta hợp thành cũng không đủ tư cách để cô ấy nhón chân, Phương gia cho dù không quá giàu có, tài sản cũng có vài trăm thậm chí hơn chục triệu, có thể coi trọng tên quỷ nghèo như cậu không ? chạy!

Để cho gã mặt đen nói những lời như vậy, y cũng nghĩ thông ra, cắn rắng nói:

- Được rồi, anh em chúng ta bỏ qua sĩ diện, ăn xong chạy trốn luôn.

Đáng tiếc là cơ mưu của hai tiểu tử này bị tai mắt thông minh của Đường Sinh nghe được, hắn khẽ cười, xoay tay chào hỏi người phục vụ đó, sau đó nói gì đó với gã, phục vụ gật gật đầu, liền lui ra ngoài cửa, còn trừng mắt nhìn Trần Chinh Phóng.

Hiện tại tất cả mọi người đều chưa nghĩ vấn đề ai sẽ thanh toán, ăn no xong hãy nói, uống rượu Mao Đài, gặm cua, dọn sạch hết.

Trái lại Phương Huyên và Dương Dương vừa ăn vừa nói chuyện tình hình một năm nay của nước ngoài, đối đáp lẫn nhau, dường như nhiều câu còn nói chưa xong, thật ra trong lòng Phương Huyên không yên, người mà mình vốn hận đến ngứa ngáy răng miệng lại đang ngồi bên phải , lòng cô có thể thoải mái sao?

Đương nhiên, cũng không phải nói rất buồn bực, chỉ là rất rối loạn, cảm giác rất mâu thuẫn, vì cô rõ ràng cảm nhận được sự thay đổi của Đường Sinh, cái cảm giác tàn bạp phù phiếm trước đây hoàn toàn không có, ngược lại lại hài hước khôi hài, thái độ càng thoải mái cởi mở.

Một người thực sự thay đổi, từ khí chất của ánh mắt có thể nhận ra, người nông cạn có thể lộ ra sự nông nổi đó từ ánh mắt.

Trần Chinh Phóng và gã mặt đen ăn no bụng rồi, rượu cũng uống say rồi, lập tức đứng dậy, nói là đi WC.

Bọn họ ra cửa, người phục vụ kia liền theo kịp, hai người cười thầm ra hiệu, đi vệ sinh xả nước xong.

- Chạy, chạy!

Nào biết mới đến trước cửa đại sảnh, đã bị nhân viên phục vụ chờ sẵn cản lại

- Hai vị, xin lỗi, hai người chưa thanh toán!

- Cái gì, chúng tôi thanh toán gì hả? Bàn đó còn ngồi một đống người, không đến lượt chúng tôi thanh toán đâu? Tránh, tránh ra!

Kết quả, ba, bốn bảo vệ chạy lại, véo hai tên tiểu tử :

- Sao thế? Muốn ăn không của chúng tôi hả?

Hai người lập tức thờ ơ, sau đó véo lại, người phục vụ ở trước, bảo vệ ở sau, áp giải bọn họ vào.

- Các vị, hai vị này muốn bỏ đi trước, bọn họ nói bàn này có người sẽ thanh toán, nếu có người thanh toán, chúng tôi liền thả họ đi.

Trần Chinh Phóng và gã mặt đen xấu hổ, hận không thể trốn vào góc nào đó, đầu liền cúi gằm xuống.

- Không thể nào? Tôi nói hai vị này, không phải đi WC sao? Sao thế? Chuẩn bị chuồn hả? Không đến mức đấy chứ?

Đường Sinh cười ha hả, Trần Chinh Phóng và gã mặt đen càng vô cùng xấu hổ, hung hăng nhìn hắn, tiểu tử, ngươi đợi đấy, được lắm!

Các bạn học khác đều biểu thị kinh ngạc và phẫn nộ, tên họ Trần kia, anh đùa chúng tôi hả? Một bữa cơm đã đánh mất tư cách người sao?

Phương Huyên xua tay

- Thả bọn họ đi đi, để tôi thanh toán…

Cô cũng liếc hai người này, thực sự xấu hổ.

Nhân viên phục vụ cũng bĩu môi, trong lòng cũng coi thường đối với người của bàn này, xem ra cũng chỉ là lũ quỷ nghèo, còn giả tạo hả?

Trần Chinh Phóng và gã mặt đen cũng không còn mặt mũi nào, đành phải cúi đầu đi, phục vụ liền hỏi:

- Mời tiểu thư thanh toán.

Hắn sợ người của bàn này lừa dối khách sạn, vì vậy phải để họ thanh toán trước, trên mặt cũng tỏ ý khinh miệt.

Đường Sinh thấy chút áy náy, ôi, đều là đùa chút gì chứ? Phương Huyên lấy cặp của mình lấy Card ra, sau đó đưa cho Đường Sinh, hắn nhìn phục vụ đó, nhíu mày lại nói:

- Cút …, chưa ăn xong ai thanh toán cho ngươi chứ?

Phục vụ kia cũng trừng mắt, bất ngờ gào lên:

- Anh đừng có ngụy trang nữa, một lũ quỷ nghèo đến đây lừa ăn lừa uống, đúng không? Tin tôi gọi 110 đến bắt các người hay không? Sớm biết các người là lũ quỷ nghèo rồi, còn diễn trò gì hả? Báo cảnh sát, báo cảnh sát!

- Đi cái đầu ngươi ấy.

Đường Sinh tức giận đứng lên, liền nện một chân cho hắn văng vào cửa.

Gã phục vụ đó mãi mới đứng được lên, mặt tái nhợt:

- Cái loại ngươi, ngươi, ngươi đợi đấy,

Hắn mở cửa liền gào lên

- Đánh người rồi.

Bọn Phương Huyên ở trong phòng đều trợn mắt lên, Nhị Thế Tổ chính là Nhị Thế Tổ, một chút cũng không nhẫn nại, một câu thấy không vừa lòng là liền động thủ.

Thật ra, hiện nay Đường Sinh nhẫn nại rất giỏi, nhưng hôm nay thấy cảnh này hắn không chịu được, chưa bao giờ gặp một khách sạn nào lại có thái độ phục vụ như thế, mẹ nó, cha ngươi là Bí thư Thị ủy hôm nay cũng phải nện, mù hả, không ngờ coi ta lừa ăn lừa uống sao?

Không đầy vài phút sau thì mấy tên bảo vệ lại tới, kết quả thất thảm, Đường Sinh một châncó thể tung hết tất cả ra ngoài, mọi người ồn ào.

- Cậu điên hả?

Phương Huyên không biết vì sao, tâm tư lo lắng thay Đường Sinh.

- Cậu đến nỗi nào chứ? Trả bọn họ tiền là xong rồi.

- Tôi trả cho hắn cái khỉ ấy.

Đường Sinh bĩu môi cười nói:

- Tôi cho ra ngoài hết, không phải hợp với ý cô sao? Ha ha….

Khách sạn liền báo cảnh sát, bên ngoài phòng ăn ồn ào, trong phòng ăn, Đường Sinh nói mọi người ngồi:

- Nào, chúng ta tiếp tục ăn!

Cực Phẩm Thái Tử Gia

Tác Giả: Phù Trầm

Quyển 3: An Lập Hoa Niên