Nhóm dịch: Quan Trường
Nguồn: Mê Truyện
Ngày thứ 2, Đường Sinh và Sắc Sắc cùng đến Ủy Ban thành phố, có trưởng ban thư ký Khâu Côn Sơn tiếp đón họ, hai người tìm hiểu rõ hơn về kết cấu và cách thức của tỉnh Khánh Châu.
Cùng lúc đó thì Cung Vĩnh Xuân cũng bước được vào phòng làm việc của giám đốc cục cảnh sát thành phố, kết quả là nhìn thấy phó chủ tịch thành phố Lưu Uyên Minh đang ngồi ở đó, với sắc mặt rất khó coi, không biết là muốn để cho ai nhìn, mặt tối sầm, ánh mắt cũng không thân thiện, nhìn thấy Cung Vĩnh Xuân bước vào, càng tỏ ra giận giữ hừ một tiếng.
Lý Chấn Bân vẫn ung dung, vẫn giữ điệu bộ kiểu ngồi của Lã Vọng buông cần câu cá, trong tay hắn đang cầm tài liều chân thực về một người nào đó, cho nên, không hề quan tâm đến sắc mặt của Lưu Uyên Minh, nói đến việc xếp hạng quyền lực của phó chủ tịch thành phố, bản thân không bằng phó chủ tịch họ Lưu- Lưu Uyên Minh
Lưu Uyên Minh là một trong 3 ủy viên thường trực Ủy ban nhân dân Thành phố, ngoài chủ tịch thành phố Vinh Quốc Hoa, phó chủ tịch thường trực thành phố Phạm Khuê Thanh ra thì hắn là người thứ ba.
Hắn là ủy viên thường vụ UBND thành phố, là người lãnh đạo nắm thực quyền của thành phố, cho nên hắn mới chính là kẻ có tư cách thể hiện sắc mặt cho kẻ khác thấy.
Có thể nói, Cung Vĩnh chỉ Xuân là phó cục trưởng cục công an ở trước mặt phó chủ tịch thành phố dở thái độ kiểu tư bản, cô dựa vào cái gì chứ?
Nhưng Cung Vĩnh Xuân cũng không coi hắn ra gì, trong lòng càng coi thường Lưu Uyên Minh hơn, ngươi vẫn còn vênh váo cái khỉ gì? lão nương ghét nhà ngươi từ lâu rồi, cho nên tài liệu liên quan đến ngươi từ hai năm trước đã bị lão nương thu thập lại hết rồi, ngươi nghĩ rằng thần không hay quỷ không biết gì đúng không? Hừm, không muốn người khác biết, trừ phi đừng có làm, điều đơn giản này mà cũng không hiểu à? huống hồ ngươi còn dám ra vào khách sạn, hung hăng càn quấy thì cần phải trả giá.
…Là đồng chí Cung Vĩnh Xuân phải không? Xem cái giám định thương tích mà bác sĩ cung cấp trước đi, bạn trai của cô gây tai họa rồi đấy.
Lưu Uyên Minh bắt đầu cười khẩy, mắt híp lại, nhìn Cung Vĩnh từ Xuân trên xuống dưới, nghĩ, cũng là con đàn bà có hấp dẫn đấy, bên trên còn không chỉ định gì, xem ông mày xử lý mày cho mà xem, làm cho mày phải bò đến lau chân cho ông.
Cung Vĩnh Xuân thản nhiên nói:
Giấy chứng thương nào cũng chẳng có tác dụng gì, Đường Sinh khi đó là cử chỉ dũng cảm vì nghĩa, là đấu tranh với thế lực lưu manh trong xã hội, cho dù có đánh hắn tàn phế cũng không bị truy cứu bất cứ trách nhiệm hình sự nào,tôi còn xin cục trưởng phát cờ thi đua cho anh ta, để tuyên dương anh ta cơ đấy!
Cô…cô, hỗn xược quá rồi!
Lưu Uyên Minh giận giữ đứng phắt dậy, chỉ tay vào Cung Vĩnh Xuân nói:
- Cô biết là cô đang nói chuyện với ai không đấy? cô ăn nói như thế với lãnh đạo đấy à? trong mắt cô có còn kỷ cương phép nước nữa không? Cô nghĩ rằng cô nắm giữ luật pháp sao? Cô muốn làm gì thì làm cũng được sao?
- Phó chủ tịch Lưu đừng xúc động, tất cả đều phải nói đến bằng chứng và luật pháp, cơ quan thực thi luật pháp chính là đánh vào bọn lưu manh trong xã hội, chẳng nhẽ phó chủ tịch Lưu lại đi bảo vệ lợi ích của bọn lưu manh hay sao? ừm, tôi đã điều tra rồi, kẻ nằm trong bệnh viện kia chính là họ hàng thân thích của phó chủ tịch Lưu đúng không?
Lưu Uyên Minh giận đến nỗi sắc mặt chuyển thành màu xám, hoàn toàn mất đi vẻ điềm đĩnh ung dung thường lệ, hắn không dám tin là một phụ nữ của cục công an lại dám nói năng như thế với ủy viên phó chủ tịch thành phố?
- Đồng chí Chấn Bân à, nhìn thuộc hạ của ông mà xem, thật chẳng ra làm sao
Lý Chấn Bân vẫn giữ thái độ mỉm cười
- Chủ tịch Lưu Minh, tôi vẫn phải nói câu này, cơ quan thi hành luật pháp nhất định phải công bằng chính trực, nếu xảy ra vấn đề tôi sẽ chịu trách nhiệm, tình hình mà Cung nói là sự thực, Lưu Mỗ đang bị thương kia là em họ của ông, chủ tịch Uyên Minh, tôi nói chủ tịch Uyên Minh nên né tránh, ông đến đây to tiếng là không thỏa mãn với công việc của Lý Chấn Bân đúng không? Việc chính trị pháp luật ông cũng quản lý sao?
Ông bóc mẽ Lưu Uyên Minh một trận không chút khách khí, làm cho sắc mặt của phó chủ tịch Lưu trắng bệch
- Cục trưởng Lý à, tôi tránh, tôi sẽ tránh, nhưng tôi cũng hy vọng ông có thể nhìn rõ tình hình chính trị ở Khánh Châu hiện nay, công tác pháp luật chính trị tôi không chen vào, nhưng tôi có quyền.
Hắn nói dứt lời liền đóng sập cửa đi ra, Lý Chấn Bân hừm một tiếng:
- Ôi… ngôn quyền, ngôn quyền cũng có lúc hại người!
Cung Vĩnh Xuân cũng khẽ cười
- Cục trưởng, ông đã gửi tài liệu lên cấp trên rồi phải không ạ? Cái này cũng đủ để vị chủ tịch thành phố này ăn đủ rồi, còn dọa người gì chứ?
Lý Chấn Bân khẽ gật đầu,
- Đúng rồi,Tiểu Cung, tên họ Đường đó rất thân với chủ tịch Vinh đúng không? Hắn là bạn trai cô à?
- Không phải đâu, chẳng phải là do vụ án của chủ tịch Lưu hại tôi quen hắn đấy còn gì, nhận được cậu em trai biết quan tâm đến người khác, cũng có chút bản lĩnh
- Ừm, gì chứ, Tiểu Cung, hôm nào có thời gian cùng ngồi tán gẫu chút, tôi cũng hay nghe chủ tịch Vinh nhắc tới tên Đường này, tổng giám đốc Sắc Sắc của Cẩn Sinh ở Giang Lăng cũng ở với hắn đúng không?
Lý Chấn Bân cũng có cảm tình với Đường Sinh, lờ mờ biết hắn là con trai của Đường Thiên Tắc ở Giang Lăng.
- Ừm, tôi hỏi xong hắn rồi, vẫn còn một việc cần báo báo với cục trưởng Lý, đó là sự việc lần này kết thúc rồi, Lý cục trưởng có thể tha cho tôi đi không?
- Hả?
Lý Chấn Bân nghe xong câu này thì ngẩn người ra một lúc,
- Ồ,… có chỗ tốt hơn là cô đi à, vào tỉnh ủy à?
- Ừm, chủ yếu là tôi đã đắc tội với quá nhiều người ở đây, cũng là muốn thay đổi không khí, cho nên hy vọng Lý cục trưởng báo lên trên giúp.
Lý Chấn Bân hiểu rõ hàm ý của cô khi nói báo lên trên, chính là ông chỉ cần báo lên là được, cấp trên có phê duyệt hay không là việc của tôi, xem ra Cung Vĩnh Xuân có mối quan hệ với cấp trên rồi, điều này có liên quan đến cái tên họ Đường đó không? Là em kết nghĩa à? quan hệ chị em kiểu này chỉ là đậy mắt thiên hạ thôi đúng không?
Có nhiều việc không thể nói rõ được, trong lòng biết là được rồi, Lý Chấn Bân gật đầu
- Ừ, việc này cứ để tôi giải quyết!
Ra khỏi phòng làm việc của cục trưởng, Cung Vĩnh Xuân thấy thoải mái hơn, trong lòng thích thú vô cùng, cuối cùng cũng có người thương mình rồi, cảm giác đó thật tuyệt, hôm qua làm chuyện đó mệt như vậy, nhưng trong lòng thấy vô cùng ngọt ngào, cứ nghĩ đến nhà bếp, nhà tắm là trong lòng lại mềm dịu rồi, mình buồn sao được?
Nhưng cũng phải nói thật, khí sắc của phụ nữ thay đổi phản ảnh rất rõ tâm trạng của họ, lúc trước Cung Vĩnh Xuân che đậy thế nào đi nữa, thì trong ánh mắt cũng có vẻ cô đơn, bây giờ nhìn xem, việc gì xảy ra cũng không thấy cô đơn nữa rồi, sạch sành sanh, khuôn mặt bừng sáng
- Ui ui… Cô Cung này hôm nay sao vậy? trước kia hiếm khi nhìn thấy cô lắc mông khi đi đường
Chạm mặt phó chủ nhiệm cục chính trị, một phụ nữ trung tuổi xinh đẹp, là vợ của một cán bộ nào đó trong UB nhân dân thành phố, cũng làm cùng Cung Vĩnh Xuân, Cung Vĩnh Xuân đứng lại gần, cười nói:
Chủ nhiệm Trương, cô chế nhạo tôi phải không? Phụ nữ chúng ta lắc mông không phải là chuyện rất bình thường sao? Những người đàn ông vờ đứng đắn nhưng trong lòng lại thich nhìn, tôi nhìn thấu những vẻ đạo mạo không ra gì đó rồi, tôi cứ lắc cứ lắc đấy, cho bọn họ nhìn mà chết thèm, đây là cái phong cách giữa sự hài hòa và quy tắc ngầm này, ở đâu cũng có, quy tắc ngầm luôn hãm hại cô, hừm.
Phần phía dưới của họ cũng không tồi, có chút chuyện cũng tụ tập bàn tán, chủ nhiệm Trương nhìn ngược nhìn xuôi một lúc, thấp giọng nói:
- Tôi nghe nói cô đã đắc tội với Lưu Uyên Minh phải không? Trong cục bao nhiêu người nói kia kìa, có chuyện gì thế? Không phải là vị phó chủ tịch Lưu này muốn hòa giải sao?
- Chỉ dựa vào hắn á?tôi khinh. Không phải khoe khoang với chị đâu, hắn không xứng cúi đầu quỳ gối trước mặt tôi, tôi chỉ là đắc tội với một tên lưu manh thượng đẳng mà thôi, cơ quan thi hành pháp luật của chúng ta lại sợ đắc tội với một tên lưu manh à? việc của chúng ta không phải là chuyên đắc tội với bọn lưu manh thối đó sao?
Phù, chủ nhiệm Trương im lặng, có thể thấy là Cung Vĩnh Xuân đằng sau có chỗ dựa, nghe nói cô ta và chủ tịch Vinh có chút quan hệ? tự nhủ, không phải là… , nhưng
- Ôi, em à, chúng ta đã là chị em bao nhiêu năm nay rồi, chị có chuyện gì cũng nói với em, em có chuyện gì cũng không được dấu chị đâu nhé? Nghe người trong cục nói em và chủ tịch Vinh… không công nhận đúng không? Không phải là sợ chị nhờ vả đấy chứ?
Cung Vĩnh Xuân trợn tròn mắt, vỗ nhẹ vào cánh tay chủ nhiệm Trương
- Chị nghĩ đi đâu vậy? Chị lại không hiểu rõ Cung Vĩnh Xuân em sao? Thực chất là không định cúi đầu trước Hòa Hài Phong, chủ tịch cũng không, cái tính em nó xấu vậy đó, bảo kiếm một anh chàng đẹp trai trẻ tuổi, dù bị chèn ép thì cũng rộng lượng, một đêm dù sao cũng được 7, 8 lần đấy chứ?
Hai nữ cảnh sát nói chuyện ở hành lang dưới lầu, cười nghiêng ngả.
- Em à, nhìn sắc mặt của em, 80% là có người yêu rồi, đúng không?
Cô ta cũng biết Cung Vĩnh Xuân độc thân từ trước đến giờ, nhưng cố tình hỏi như vậy.
- Bầu trời là không khí, chim bay đầy trời, thế vẫn buồn sao? Được rồi đấy chị, em còn có việc, gặp nhau sau nhé.
- Ồ nếu thành công rồi thì đừng có quên tình nghĩa chị em mình đấy nhé, có thể chị cũng được nhờ vả chút đỉnh.
Ở phòng làm việc của chủ tịch, Lưu Uyên Minh vừa bước vào đã thấy sắc mặt của chủ tịch Vinh không bình thường, rất trầm lắng, tức tối.
Hắn định đến tìm thư ký Từ báo cáo về thái độ cậy quyền của Lý Bân, cảm nhận được điều gì đó không bình thường, kết quả là vẫn chưa xuống lầu thông báo cho thư ký của chủ tịch Vinh qua chỗ hắn một chuyến, trong bụng nảy sinh nghi hoặc, hai ngày nay xảy ra chuyện gì rồi sao?
Bịch, Vinh Quốc Hoa quăng tập tài liệu lên bàn
- Đồng chí Uyên Minh à, anh tự mình xem đi, tôi không muốn nói thêm gì nữa!
Lưu Uyên Minh lo lắng, chân run lên bần bật, đọc lướt tập tài liệu, còn có chút thiếu lịch lãm, thiếu gương mẫu, mồ hôi đổ ra lúc đó, mặt của hắn bỗng tái xanh
- Đây , đây là đặt điều, là âm mưu hãm hại tôi…
Hừm, đồng chí Lưu Uyên Minh à, anh hãy đến ủy ban kỷ luật trình bày rõ vấn đề này, tôi vẫn còn công việc phải làm nên không đưa anh qua bên đó được!
Từ chỗ Vinh Quốc Hoa về, đụng phải Khâu Côn Sơn đang dẫn theo một nam, một nữ đi đến, trước kia trưởng ban thư ký Khâu hễ gặp mặt hắn là chào hỏi hôm nay lại giả vờ không nhìn thấy hắn, nói chuyện cười với cậu Anh Vĩ kia lướt qua hắn không để ý, Lưu Uyên Minh thấy như rơi vào hố băng.
Sau đó, hắn còn chưa về đến văn phòng, thì điện thoại đã reo rồi, lấy ra nhìn, là bí thư Từ gọi đến,
- Bí thư Từ!
- Đồng chí Uyên Minh à, chuyện gì xảy ra vậy? tôi chứng kiến anh thăng chức từng bước từng bước một, ôi…. Anh làm cho tôi thất vọng quá, ông Trương ở UB kỷ luật thành phố đang đợi anh đấy, anh tự qua đây đi, về tình huống của anh tôi sẽ báo cáo lên UB tỉnh, thế nhé…
Âm thanh cuối cùng thật lạnh lùng, trong lòng Lưu Uyên Minh thấy lạnh toát, hắn mím miệng cắn răng cúp điện thoại, gã họ Từ kia, ngươi nghĩ rằng ngươi thanh cao lắm sao? Ông mày đổ rồi thì kẻ tiếp theo sẽ là mày, đằng sau Vinh Quốc Hoa rõ ràng có người điều khiển, ngươi lại không đỡ lời giúp ta?
Một khi đã thất thế, mọi người đều giậu đổ bìm leo, đây chính là đổ dầu vào lửa, Lưu Uyên Minh bây giờ đã hiểu rõ Lý Chấn Bân vì sao lại có khí phách cứng rắn như vậy.
Đường Sinh và Sắc Sắc một lần nữa đến phòng làm việc của Vinh Quốc Hoa, họ nói chuyện đến tận buổi trưa mới cùng nhau ra về, và chuẩn bị đi ăn cơm, nào ngờ Vinh Quốc Hoa đột nhiên nhận được cuộc điện thoại của Bí thư Từ
- Chủ tịch Quốc Hoa à, tổng giám đốc Hoa Năng An mời cơm, ông đến nhé!
Cứ như vậy, Vinh Quốc Hoa đến dự yến tiệc bên đó, ông hiểu rõ, bởi vì Lưu Uyên Minh bị lật đổ, mà Bí thư Từ thay đổi chiến lược.
Đường Sinh và Sắc Sắc chính thức check in ở một khách sạn 4 sao, ở Khánh Châu năm 2005 mà vẫn chưa cho khách sạn 5 sao.
Hai ngày không có bồn tắm khiến Đường Sinh chỉ muốn ngâm mình trong bồn tắm, đêm qua làm việc đó với Vĩnh Xuân xong chỉ lau qua loa, vẫn còn có mùi mồ hôi .
Lúc đó, Sắc Sắc đưa điện thoại vào, là điện thoại của Quan Cẩn Du gọi từ kinh thành, bàn với Đường Sinh về tình hình tài chính, nghe xong cuộc điện thoại của Cẩn Du, Đường Sinh nói:
Tạm thời tình hình chưa ổn, hay là chị đi Khánh Châu trước một chuyến được không? An lục dân của Hoa Năng đang ở đây.
Thế à? tôi biết ngay mà, hai ngày nay không nhìn thấy hắn ở kinh thành rồi, thì ra hắn đã chạy đến Giang Trung rồi, cái tay An lục dân này rất có thể sẽ gây sức ép.
- Ừ, là người sẽ làm nên sự nghiệp, thành tích trong sự nghiệp của Hoa Năng cũng bay ra ở đó, một đối thủ cạnh tranh như vậy mới xứng đáng để chúng ta tôn trọng chứ, so với một số quan chức vô lại thì tổng giám đốc An đáng nể hơn nhiều, ông ta luôn đứng trên góc độ của công ty để làm việc.
- Đúng thế, Hoa Năng cũng được, tập đòan Than Trung Quốc cũng thế, đều là những đối thủ thực sự của tập đoàn Sở Đại. Như vậy thì ngày mai tôi sẽ bay đến Khánh Châu.
Cực Phẩm Thái Tử Gia
Tác Giả: Phù Trầm
Quyển 3: An Lập Hoa Niên