Nhóm dịch: Quan Trường
Nguồn: Mê Truyện
Đường Sinh cầm tài liệu đó lên xem, đối với chuyện của Hào Môn Giang Lăng, trong lòng hắn cũng có cân nhắc, nơi đó chấp chứa xấu xa, nhưng nếu vạch trần ra, lãnh đạoThành phố cũng không vui, tuy nó không thể bôi đen Bí thư Đường, nhưng trong thời gian ông lãnh đạo chính quyền mà bùng lên các lời gièm pha thì cũng có ảnh hưởng không tốt và cũng sẽ ảnh hưởng đến bọn Bạch Thiện Dân, Hoa Tuấn Minh, thể diện của bọn họ có thể giữ được không?
Vương Tĩnh cũng tốt, Giang Lăng cư sĩ cũng vậy, góc độ nhìn vấn đề của bọn họ và các quan chức chính phủ khác nhau, bọn họ coi việc phơi bày xấu xa là cách để hiện thực hoá giá trị nhân sinh của mình, đó là lí tưởng theo đuổi của cả đời bọn họ, vì thế Ngũ cư sĩ không ngại liều mình.
“Ba điều ẩn giấu” đã vạch trần các hành vi xấu xa ẩn khuất của quan chức, nhưng bản phát hành trong nước bị rút gọn nghiêm trọng.
Không rút gọn không thể phát hành, quá thảm rồi, Quan Cẩn Du ở Cẩn Sinh Cung có xem qua bản gốc của Vương Tĩnh gửi cho Đường Sinh, lúc cô xem đoạn đầu tiên chiếu tr6n màn ảnh dài tới 16 phút, đêm đó là Vương Tĩnh cùng xem với cô.
Vương Tĩnh có hai dụng tâm lớn, cô có con mắt tinh tường ra sao? Nhìn ra quan hệ giữa Đường Sinh và Quan Cẩn Du vượt qua kết giao thế tục, cô dẫn dắt Quan Cẩn Du xem đoạn phim kia không chỉ nhằm vào tinh thần không biết sợ phơi bày các thói hư tật xấu của cô, mà còn có ý trêu đùa cô gái lớn tuổi mà còn trong trắng này.
Từ một góc độ khác mà nói, Vương Tĩnh khâm phục cá tính kiên cường của Cẩn Du, đồng thời cũng thương hại cô, cô nói là cô đã sống hơn 30 năm rồi, vẫn chưa nhận được tình yêu? Nửa đời người rồi, mệt hay không mệt? Với cao quá đúng không? Chí khí kiêu ngạo đúng không? Nhưng chính cô phải đau khổ rất nhiều?
Đúng vậy, trong lòng Cẩn Du rất đau khổ, cũng vô cùng khao khát một tình yêu cho mình. Nhưng hiện nay 34 tuổi rồi, yêu ai đây?
Những chàng trai độc thân hơn tuổi mình không phải không có tiền đồ, nhưng đã hai ba đời vợ rồi, ta có thể yêu được không? Nhỏ tuổi hơn mình, thì cảm thấy bọn họ không chín chắn, không vững vàng, quá phù hoa, không tìm được cảm giác rung động. Trên thực tế nhiều năm nay không có chàng trai nào đáng để mình ngưỡng mộ xuất hiện. Bí thư Đường Sinh nằm trong số rất ít đàn ông mà mình quý trọng, nhưng vẫn chỉ là quý trọng.
Trong lòng Cẩn Du không nghĩ tới làm tình nhân hoặc gái bao của những nhân vật lớn, lòng tự tôn của cô không cho phép cô làm như vậy.
Cho đến lúc kết giao với Đường Sinh, cuộc sống liền đảo lộn, tình cảm cũng rối loạn, bị hắn hôn rồi, bị hắn vuốt ve rồi, trong lòng không trách và tức giận, trái lại còn sinh ra một nỗi chờ mong lớn hơn, mong chờ ánh mắt tán thành của người đời, nhưng đó là một mối tình nghiệt ngã, trong lòng thật sự ngưỡng mộ Đường Sinh, thực sự thích hắn, lúc ở cùng hắn, thật sự không cho rằng hắn chỉ mới 17 tuổi.
Trước mặt hắn, Cẩn Du có ảo giác mình vẫn nhỏ hơn hắn, có lúc muốn cắt đứt, lúc cảm giác này trỗi lên, cô liền xấu hổ, không thể trốn vào một khe nào đó, cô liền nghĩ không thông, đứa trẻ ranh đó tại sao có cơ trí thâm trầm như vậy.
Trên thực tế, cảm giác của Cẩn Du là chuẩn xác, tuổi đời kiếp trước của Đường Sinh cộng thêm tuổi tác thực tế của kiếp này hơn cô tới gấp rưỡi.
Vương Tĩnh thật là tinh tường, cô có thể nhìn thấu khát vọng sâu sắc được che giấu của Cẩn Du đối với Đường Sinh, cô làm gì hả? Vương Tĩnh đối với tình cảm, tâm lí có nghiên cứu sâu sắc và triệt để, Cẩn Du giấu được ai cũng không thể qua mặt được Vương Tĩnh.
Chính trong đêm đó, cô còn cho rằng những ý kiến khinh thị tình yêu chênh lệch tuổi tác là không đáng giá, còn nói tình yêu càng vượt qua đạo lí thông thường của người đời mới đích thực là tình yêu lưu danh muôn thuở, thực ra chính là động viên Quan Cẩn Du đi kết giao với Đường Sinh đi. Cô ước gì Cẩn Du bị Đường Sinh chinh phục hoàn toàn.
Việc này Đường Sinh không rõ lắm, hắn giải thích “Ba điều ẩn giấu” cho Quan Cẩn Du, là để cô hiểu các hiện tượng xấu xa còn ẩn khuất, chứ cũng không có ý định tranh thủ tình cảm của cô. Đặc trưng của “Ba ẩn” là bí ẩn, bí mật và ẩn dấu hoạt động, đều là những hành động không thể để lộ ra ngoài ánh sáng. Người xưa cũng đã từng bình luận về kim tiền, cho rằng với sự đánh giá khách quan và bỏ qua những trường hợp làm hạ thấp nhân cách con người, kim tiền chính là một bản tóm tắt về lịch sử phát triển của xã hội. Phải từ những người ở tầng lớp dưới đáy nơi đầu đường xó chợ mà cảm nhận sâu sắc về sự nảy sinh đủ loại hiện tượng xấu xa trong xã hội, người làm quan phải tiếp cận hiện tượng từ góc nhìn này để có khái niệm cho phương cách cầm quyền của mình, phải thật sự hiểu rõ cuộc sống của người dân và tình hình xã hội một cách toàn diện, chứ không phải chỉ ngồi đó mà đợi nghe báo cáo của cấp dưới.
Sở dĩ “Văn tao tam ẩn lục” (Ba điều ấn giấu) được gọi là “ Mặt trái của kim tiền” chính là vì nó cũng bộc lộ các góc khuất u ám và thối nát đang tồn tại trong xã hội hiện nay. Hai chữ “văn tao” trong đó chỉ các quan chức chính quyền, “tam ẩn lục” làm cho Cẩn Du chấn động.
Nhận biết một cách sâu sắc các hiện tượng hủ bại bí mật, chính là sự đả kích đối với quan niệm truyền thống của cô. Ai cũng đều có những khát vọng thầm kín, những ước mơ hoài vọng xa xôi của chính mình, khi tình cảm nồng nhiệt tích tụ thành dòng nước lũ cực mạnh không thể kháng cự, nó có thể làm vỡ tung con đê tâm linh kìm hãm nhiều năm.
Cùng kết giao với Đường Sinh một lần sâu thêm một lần, lần đầu là hắn xoa chân cô, lần thứ hai là hôn, lần thứ ba …. Không dám tưởng tượng, nhưng trong lòng không có cảm giác chống lại, hay sợ hắn, mà lúc nhận được điện thoại của hắn, lại thấy vui sướng một cách khó hiểu, Cẩn Du biết, mình đã yêu hắn rồi.
Tình cảm dồn nén 34 năm tuổi đời, nên càng nồng nhiệt chăng? Chính cô cũng không biết, nhưng trước mặt tên ranh đó vẫn phải ngẩng cao đầu.
Sự dè dặt và danh dự của người con gái không cho phép cô trước mặt Đường Sinh lộ ra vẻ không đoan trang, cái gọi là phóng túng phải chôn dấu sâu tận xương tuỷ..
Trong lòng Đường Sinh rất yêu thích sự chín chắn, thành thục của Cẩn Du, nhất cử nhất động, từng nụ cười ánh mắt của cô cũng khiến hắn thần hồn điên đảo. Nếu có được Cẩn Du, hắn biết mình sẽ không mong đợi được ôm bất kì một người đẹp thành thục nào khác, chỉ Cẩn Du là đủ rồi!
- Đây là một đoạn ngắn trong tác phẩm “Nhóm tiểu thư công tử cuối tuần” do Vương Tĩnh đang sáng tác, lại được Giang Lăng cư sĩ dùng ngôn từ sắc bén nhuận sắc, tuy các nhân vật đều mang tên giả, nhưng không khó có thể nhận ra thân phận của nhân vật chính trong truyện. Phó trưởng ban Trần đã nhìn ra vấn đề, vì vậy mới để dì làm chủ, y gánh không nổi trách nhiệm này. Chúng ta không sợ phơi bày ra những chuyện xấu xa đang được che đậy, chỉ là không thể lạm dụng chức năng dẫn dắt cái thiện của dư luận, muốn biểu dương cái thiện, chống lại cái ác, không thể đả kích nguyện vọng tốt đẹp của người dân, ảnh hưởng sẽ rất rộng, có thể làm người dân có tâm trạng thất vọng đối với mặt trái của xã hội, giáo dục nội bộ nhé!
Cẩn Du gật gật đầu:
- Vâng, lần này nể mặt cậu, nghe theo đề nghị của cậu, nhưng lần này Vương Tĩnh cũng đủ gây sức ép.
Trong lời nói đã lộ rõ tính chất nghề báo của Vương Tĩnh có vài đánh giá, nhưng dù sao là nghề nghiệp của người ta, cô ấy còn là chuyên nghiệp, cô đem chuyện xấu xa công khai trước dư luận, để người dân đều biết, mục đích khác là để người dân lên tiếng, hình thành thanh thế vô cùng to lớn trên Internet, thúc giục các chính sách của chính phủ hoặc cải thiện hiện trạng quan chức, bọn họ có quan niệm nghề nghiệp của mình, từ bản chất mà phân tích thì bọn họ hoàn toàn không phải phá hoại sự hài hòa xã hội.
Đường Sinh cười cười:
- Dì à, Vương Tĩnh có quan niệm sống riêng của cô ấy, cô ấy làm phóng viên nhiều năm rồi, thích phơi bày bí mật xấu xa, đặc biệt là bọn quan chức ăn hối lộ, cậy quyền thế ức hiếp người dân, cô ấy lại càng muốn cố sức đả kích đối tượng, tác dụng giám sát xã hội của dư luận là rất rõ ràng, người nói không có tội, bọn họ không bịa đặt sự thật, xã hội không thể thiếu những người dám nói sự thực, tôi ủng hộ bọn họ!
Phù, Cẩn Du liếc hắn bật cười:
- Như vậy, tôi muốn hỏi một câu. Câu chuyện của công tử Đường, cô ấy sao không phơi bày một chút?
- Ách …phơi bày tôi cái gì? Tôi đơn giản chỉ hơn người thường có vài người đẹp tri kỉ, dù tôi đẹp trai nhưng hồ đồ đến mấy cũng không dụ dỗ bà xã của ai đó, không tạo nên nguy hại cho xã hội, ai không lấy được vợ mà trách bạn gái của tôi quá nhiều, vậy chỉ có thể nói chính hắn bất tài, không có quan hệ gì đến tôi. Chuyện tình cảm của một cá nhân cũng không thể quy là vấn đề chủ yếu của xã hội! Về các mặt khác tôi còn làm rất tốt, lo lắng cho dân, trung quân báo quốc, vì sự kiến thiết nước nhà và phát triển kinh tế xã hội đã công hiến không nhỏ, vì vậy tôi cũng không hi vọng Vương Tĩnh đi ca ngợi công lao tài đức của mình. Ông nội tôi nói cảnh giới cao nhất của đời người là khiêm tốn làm người, thành khẩn làm việc.
Đồ khốn nhà ngươi, đem ông cụ Đường trấn áp ta? Cẩn Du liếc hắn một cái:
- Cũng không nói lại được cậu, nhưng bài này nếu đăng báo về sau ảnh hưởng không tốt lắm, đặc biệt là đăng ở Giang Lăng càng không hợp, kèm theo ảnh hưởng xấu, chuyện này tôi phải xử lý một cách thận trọng.
- Đó là đương nhiên, dì lăn lộn trên con đường quan chức bao năm. Nguyên tắc và giác ngộ cực cao, mặc dù dì cũng biết có vài hiện tượng rất xấu, nhưng phải nhìn vào toàn cục diện.
Còn phải bảo vệ hình ảnh của Đảng và Chính phủ, không thể để một nhúm kẽ nhãi nhép làm bại hoại công lao của thế hệ cha anh, công là công, qua đã đi rồi, ngày sau tự có lịch sử kết luận, không nói đến điều này nữa. Dì, về sau còn phải chịu đựng một khoảng thời gian nữa ở Giang Lăng, có muốn tôi giúp dì đi cửa sau khơi thông các mối quan hệ để sau này rời đi? Đến gần chỗ tôi…
- Ý gì vậy? Tại sao phải đến gần chỗ cậu? Cậu cho rằng cậu là ai? Ở cách xa cậu thì trái đất không xoay sao?
- Hê, cách tôi quá xa, tôi sợ có người tương tư rồi gây tai hoạ, tôi sợ trái đất trong lòng người ta không xoay rồi ảnh hưởng đến công việc!
- Phi!
Cẩn Du xấu hổ đỏ mặt, hận hắn ngứa răng ngứa lợi nói bậy:
- Cậu ngứa da ngứa thịt muốn ăn đòn phải không?
- Roi da ngọn nến tôi đều có thể nhận, chỉ cần dì đồng ý, tôi luôn mong đợi được kết giao “Ba ẩn” với Trưởng ban Quan.
Lúc nhắc đến “Ba ẩn”, mặt Quan Cẩn Du càng đỏ thêm, xoay người đi vào văn phòng bên kia:
- Biến đi, không đi tôi đánh, cậu tin không?
- Vâng, người khác không tin nhưng tôi tin, cái đó, tối qua có người nhận lời hứa uống trà cùng tôi, không hiểu giờ còn nhớ không?
- Cậu biến hay không biến đi nào?
Quan Cẩn Du tức giận đến cực điểm, quay lại véo tai hắn, Đường Sinh nhảy lên chạy.
Vào đêm đó, chở Cẩn Du dạo trên đường dài, Đường Sinh gọi điện cho Đường Cẩn, nói muốn bàn việc với Cẩn Du, không về ăn tối, phiền cô nói với Sắc Sắc, La Sắc Sắc cũng ở bên, khịt mũi, trong lòng thầm mắng, tiểu tử thối muốn ”cua” Quan Cẩn Du đây mà. Có một số việc Đường Cẩn không thể đột phá quan niệm truyền thống để phỏng đoán, nhưng Sắc Sắc, Ninh Hân, Vương Tĩnh bọn họ đều nghĩ ra được.
Nói đến quán trà thanh nhã nhất Giang Lăng, thì chính là Tử Dạ Hiên, Đường Sinh dẫn theo Trưởng ban Cẩn Du, thực ra là châm biếm Ngũ cư sĩ.
Anh ta tự cho là An Phong cá tính châm biếm gã thật thà, suýt nữa thành Lý Liên Anh (1) thứ hai, cảm khái mà bớt phóng túng rất nhiều.
Ngũ cư sĩ tự mình ra cửa chào đón Trưởng ban Cẩn Du cũng cảm thấy kinh ngạc, sau màn giao lưu cũng biết bản thảo thấm đầy văn phong sắc bén của mình đã bị vị quan lớn này của Giang Lăng đọc rồi, hắn cũng chìm nổi trong quan trường, có thể hiểu được tâm trạng của Cẩn Du, nhưng hắn không cho rằng hành vi của mình không hợp pháp.
- … Đứng trên lập trường của tôi, tôi không cho rằng tôi sai, vì tôi không có bịa chuyện.
Đường Sinh vẫn có ấn tượng tốt đối với Ngũ cư sĩ, khâm phục y hết sức kiên nghị, khí khái nhưng cố chấp, người này là khảm siêu sao lan tràn Đông Nam Á, từ bỏ con đường làm quan cũng muốn phơi bày những chuyện xấu xa, khí khái sánh ngang với danh thần Ngụy Trưng (2), nhưng thời đại khác nhau, bối cảnh xã hội khác nhau, nhất định tính cách ấy đã tạo thành cái bi kịch nhỏ của y, y cũng nằm trong đám người cố chấp, suy nghĩ cũng khác người.
Lại nói, Ngũ cư sĩ nếu so với An Phong – cái tên ngu xuẩn kia, giảo hoạt hơn nhiều, chỉ cần không xung đột với nguyên tắc của y, họ Ngũ rất biết điều.
Lúc ngâm mình hắn nói với Đường Sinh :
- Vương Tĩnh mời tôi làm chủ bút tạp chí Nhiệt Điểm, Công tử Đường có ý kiến gì không?
- Ha … Tôi tham gia cùng người khác vì niềm tin mà phấn đấu, có một điều có thể nắm chắc, những cái khác không thành vấn đề!
(1) Lý Liên Anh là một thái giám trong triều đình nhà Thanh thế kỷ XIX, là người thân cận và tâm phúc của Từ Hy Thái hậu. Ông là Đại tổng quản hay Tổng quản thái giám trong thời kỳ Từ Hi còn đương nhiệm và là nhân vật có thực quyền thậm chí lấn át cả vua và đã làm loạn cả hậu cung nhà Thanh.
(2) Ngụy Trưng (580-643), là một nhà chính trị và sử học thời đầu thời nhà Đường.
Xuất thân trong một gia đình nghèo, Ngụy Trưng từng đi theo Ngõa Cương quân của Lý Mật rồi trở thành quân sư cho thái tử Lý Kiến Thành, con trai cả của Đường Cao Tổ. Trong sự biến cửa Huyền Vũ, Lý Kiến Thành bị em trai là Lý Thế Dân, tức Đường Thái Tông sau này, giết chết. Tuy từng phục vụ nhiều đối thủ trên chiến trường và chính trường của Đường Thái Tông, Ngụy Trưng vẫn được nhà vua trọng dụng, ông được phong chức Gián nghị đại phu, Tả quang lộc đại phu, tước Trịnh quốc công, với nhiệm vụ can gián vua không mắc phải những quyết định sai lầm. Sự thẳng thắn và sáng suốt của Ngụy Trưng đã trở nên nổi tiếng trong sử sách và ông được coi là vị gián quan nổi tiếng nhất trong lịch sử Trung Quốc. Ngụy Trưng còn là một nhà sử học có tiếng đầu thời nhà Đường, ông là chủ biên bộ sách Tùy thư, bộ sử chính thức về nhà Tùy và là một trong Nhị thập tứ sử.
Cực Phẩm Thái Tử Gia
Tác Giả: Phù Trầm
Quyển 2: Giang Trung Khởi Hoành Đồ