Chương 469: Xuống Giang Lăng

Nhóm dịch: Quan Trường

Nguồn: Mê Truyện

Hai ngày ở Tây Khi, Đường Sinh đã suy nghĩ tới toàn bộ cục diện, giống như Phó chủ tịch Tỉnh Hách Đông Minh nói, nếu đã làm thì phải làm to, đem những sự tiếc nuối ở Giang Trung thực hiện trong tay lão Lê, có lễ lão Lê nói không chừng có thể dựa vào Ủy ban trung ương và các bộ Trung ương công tích cuối cùng.

Một khi đưa lão Lê vào các bộ trong Trung ương, Bộ Giang Trung của ông ta sẽ bị hai người Đậu, Hách tiếp thu, hiện nay đang hợp tác chặt chẽ.

Nhưng hình thành được vận mệnh đó không phải đơn giản như vậy, Quốc vụ viện phê duyệt lập hồ sơ cũng không dễ dàng như thế, anh chỉ có tiền thôi thì không đủ, anh còn phải có sự khởi đầu là một con rồng cơ nghiệp, ít nhất phải để cho các lãnh đạo quản lý cơ sở hạ tầng nhìn thấy triển vọng phát triển huy hoàng.

Như vậy chỉ ở Tây Khi triển khai tiến công thì mãi mãi không đủ, muốn thiết lập ra vị trí lãnh đạo số một số hai trong nước, chỉ có tài nguyên chỉnh hợp của địa phương thôi thì mãi mãi không thể đủ được, ngành than đá có giới hạn xuất nhập khẩu, anh không nắm được sự cho phép đặc biệt, thì anh chỉ có thể làm tuyến số hai, mãi mãi không lên được tuyến số một, bản thân không có cảng đóng thì làm sao được? Đường Sinh phải về Bắc Kinh, không chỉ là để tiễn mẹ .

Tạm thời trước Giang Lăng, Đường Sinh gọi điện cho mấy cô người tình ở Tây Khi, gần đây để họ tiếp xúc với mấy vị lão tổng của tập đoàn than đá, có thể nói chuyện một chút về việc mua sắm, Cục khai thác mỏ của Tây Khi cũng có thể tiếp xúc, ngoài ra còn xây dựng lại Tổng bộ Tây Khi, tuyển dụng nhân tài, hoặc là khai thác than dá hoặc khai thác mỏ cũng đều không sao, nhân tài nhất định phải có.

Hiện nay, tập đoàn Sở Đại thu được một tỷ đô đầu tư của Bích Tú Hinh, tổng cộng có sáu tỷ làm vốn, tương đương 500 triệu tệ, nhưng đối với việc chỉnh hợp một tập đoàn ngành than đá lớn vẫn không đủ, cũng may Đường Sinh còn có tài chính dự trữ ở Cẩn Sinh.

Suy nghĩ một chút, đầu tư toàn bộ vốn miễn cưỡng có thể đạt tới cấp độ của “ Tập đoàn Năng lượng Than đá Trung quốc”, vốn của Tập đoàn này 5 năm không chỉ vượt quá mức một trăm tỷ ? mà sự xếp hạng trong nước của nó cũng chỉ đứng thứ hai của ngành than đá, so với Hoa Năng thành lập năm 1995 còn kém xa.

Tập đoàn Hoa Năng là mạnh nhất đứng số một ngành than đá trong nước, Sở Đại trong một thời gian ngắn khó có thể đạt tới mức độ đó.

Đã làm thì phải làm tốt nhất, nếu không thì đừng làm nữa, Đường Sinh luôn ôm niềm tin như vậy để đi phát triển Tập đoàn Sở Đại.

Hắn tự mình lái xe chở mẹ và Đường Cẩn bằng con Mercedes Benz trên đường cao tốc, con X5 để lại ở Nam Phong rồi, chị Trần thì đi Tây Khi mua sắm, đơn giản gọn nhẹ, chính là ba người bọn họ, không mang theo gì khác, Trưởng phòng Liễu đi Giang Lăng không chỉ là thăm chồng, còn là truyền đạt lại ý của bố mẹ Đường Cẩn, trong lòng bà rất rõ, con trai Đường Sinh không chuẩn bị tạo ra quan hệ thông gia với bất cứ một nhà chính trị nào, vì quan hệ thông gia của đại thiếu gia tạo ra sự thay đổi tình thế, sức ảnh hưởng sâu xa của nó là không thể tưởng tượng được.

Trong quan niệm của Trưởng phòng Liễu, không có cửa nào là môn đăng hộ đối, bà không coi trọng những điều này, lão gia Đường luôn dạy bảo, khiêm tốn làm người, thành khẩn làm việc, mọi phù hoa đều chỉ là mây khói, kiên định bước từng bước ổn định, lưu lại dấu chân là đủ rồi.

Trưởng phòng Liễu giờ lại nhìn kĩ Đường Cẩn, trong lòng đã coi cô là con dâu, vì Đường Cẩn có lòng nhân từ mà người thường không sánh kịp, lấy sự đào hoa của con trai làm cá tính, hắn chính thức là một người yêu như vậy, có một tấm lòng rộng rãi như vậy còn có sự tu dưỡng thâm thúy, cũng còn có nội hàm.

Trên đường hai mẹ con nói những chuyện gần đây, Đường Sinh cũng trình bày tình hình của tập đoàn Sở Đại, về số tiền đánh bạc thắng lớn cũng không giấu mẹ, còn nhìn Trưởng phòng Liễu rất hung hăng,

- Chưa học biết được gì khác, đã học đánh bạc? To gan nhỉ.

- Con tuyệt đối không dám nữa rồi, cũng phải về núi Lương Sơn thôi, sau nay làm người thành thật, được không? Mẹ tha cho con đi.

Trong lòng Trưởng phòng Liễu cũng hơi trách móc, nhưng việc đã rồi, nói nhiều cũng vô ích, cái gì nên đánh thì vẫn phải đánh, lấy sự uy vọng tôn vinh của Đường gia, thì tin con cháu đời ba của họ đánh bạc truyền ra ngoài, sẽ khiến cho người đời có cách nghĩ gì chứ? Cho nên, điều này là không thể.

- Đường Cẩn, con coi nó cẩn thận, còn tái phạm lần nữa, con lột da nó cho mẹ, Mẹ Liễu sẽ luôn ủng hộ con.

Đường Cẩn ở phía sau thè lưỡi:

- Vâng, con biết rồi, mẹ Liễu, con sẽ coi anh ấy cẩn thận.

Cô còn có thể nói gì nữa chứ? ứng phó thôi.

- Ừ, nhất định phải trông coi cẩn thận, đúng rồi, con trai, về sự chỉnh hợp tập đoàn than đá Tỉnh ủy cũng đã có quyết định, tương lai Tỉnh ủy sẽ tới Bộ tài chính trình báo phê duyệt mẹ cũng có thể chiếu cố một chút, nhưng muốn làm đầu rồng thì không dễ, bất luận là Hoa Năng hay tập đoàn năng lượng than đá Trung quốc đều là ngành sản xuất lớn, sự quật khởi của Sở Đại phải nhận được sự liên hợp của bọn họ, cho nên trước khi con còn chưa hành động, đừng tuyên truyền khắp nơi.

Nếu bị Hoa Năng và Tập đoàn kia ngăn chặn, sự quật khởi của Sở Nam sẽ rất khó khăn, cho nên bây giờ cũng không dám cao giọng ở Tây Khi, chỉ là nhúng tay vào tập đoàn than đá, tiếp xúc với Cục khai thác mỏ chỉ là thử thôi, các mắt xích của các ngành liên quan không mắc nối với nhau, anh không nói đến tư bản.

- Mẹ, con trai hiểu, lần này Bộ tài chính sắp xếp cho mẹ chức vụ gì vậy?

Đường Sinh liền hỏi.

- Mẹ con giờ chẳng qua là cán bộ nhỏ , lần này đề bạt cũng là Phó cấp sở, tới Bộ tài chính trừ khi có chức Phó vụ trưởng đi, con còn mong mẹ của con có bao nhiêu quyền nữa chứ gì? Nhưng không thể hiện mẹ của con không có quyền chiếu cố người khác đâu?

- Vậy là, nếu mẹ của con muốn coi trọng ai, vậy thì tám đời người đó phải hương khói cảm tạ phúc phận và tạo hóa.

- Đừng có nói người nào đó, mẹ chăm con trai của mẹ đã rất đỏ mặt rồi, còn muốn mẹ chăm ai? Đừng ai hòng vọng tưởng, vô dụng thôi.

Quả thật là như vậy, muốn có quan hệ với Trưởng phòng Liễu sao? Trong thiên hạ ngoài Đường Sinh ra, e rằng ai cũng không được, bà không bán đứng con trai mẹ đâu.

Đương nhiên, anh thông qua Đường Sinh có thể tìm thấy Trưởng phòng Liễu, ngoài con đường này ra, không có con đường thứ hai có thể đi, bà có nguyên tắc như vậy.

Ai không có chút ích kỷ chứ? Bố mẹ trong thiên hạ ai không lo cho con cái của mình? Ai cũng đừng nói ai, nhân phi thánh hiền, ích kỷ là bình thường.

Giang Lăng đẩy mạnh xuất khẩu, Lý Trọng Phong đứng xem đồng hồ, Đường Thiên Tắc thân hình cao lớn cũng đứng trên đường, đây là lần thứ hai đứng ở đây để đợi cùng một người, vợ yêu từ tỉnh thành tới, ông ta vẫn phải bớt chút thời gian đến đón, không thể nói Bí thư Đường của chúng ta vì tư bỏ việc công, Giang Lăng ngày hôm nay, ông ta toàn quyền, một cục diện hài hòa, cũng một năm rồi, tất cả mọi thứ đều chuyển biến, điều khiến ông được an ủi nhất chính là đứa con của ông còn có tiền đồ, làm bố không ngờ có thể dễ dàng tha thứ cho sai lầm của con trai vậy sao? Có phải ông đang làm hư nó?

Nhưng toàn bộ cục diện mới của Giang Lăng đều để con trai kinh doanh, đứa con này thay đổi đến mức ngay cả tôi cũng không nhận ra nó nữa, không nghĩ ra được.

Ngoài Bí thư Đường Đại và Lý Trọng Phong, còn có một tuyệt đại giai nhân cũng đứng bên cạnh, không cần phải nói, đó chính là La Sắc Sắc.

- Sắc Sắc, tới đây xem, Tòa nhà mới của Lô Hồ không ngờ đứng ở đây cũng có thể nhìn thấy, tôi cũng thấy đôi chút hài lòng.

Theo hướng Đường Thiên Tắc chỉ, quả nhiên có thể nhìn thấy xa xa là tòa nhà được bao phủ bằng khói sương,

- Công tích của chú.

- La Sắc Sắc cháu à, cháu cũng biết nịnh nọt sao? Tôi cho rằng đây là Sở trưởng của Lý Trọng Phong.

Lý Trọng Phong đứng một bên đỏ mặt, cười theo, trong lòng rất kiêu ngạo, làm sao vậy? Tôi nịnh bợ Bí thư là chính đáng.

Chiếc X5 đi ra từ trạm thu phí đường cao tốc, trong chớp mắt chiếc xe Audi của Giang Lăng chạy tới, thời gian cũng gần tới giờ ngọ, trên xe ba người đi xuống, Đường Thiên Tắc cười với vợ yêu và đứa con trai.

- Em chưa nói con trai cũng trở về nha?

- Làm sao cơ? Mang đến cho anh chút bất ngờ không được sao?

Trưởng phòng Liễu vừa nói vừa gật đầu với La Sắc Sắc và Lý Trọng Phong.

Hai người gần như đồng thanh chào Trưởng phòng Liễu, Đường Thiên Tắc cũng nhìn Đường Cẩn cười,

- Ừ, Đường Cẩn càng ngày càng xinh.

- Chào Chú Đường,

Đường Cẩn đỏ mặt, ngoan ngoãn gọi Đường Thiên Tắc là chú, cô cũng không dám gọi là bố Đường.

Đường Thiên Tắc cười, chuyển ánh mắt sang nhìn đứa con trai gần như giống mình, trong lòng không phải không đắc ý, lại sa sầm nét mặt nói:

- Ta còn vui bất ngờ gì? Thằng nhỏ này một học kỳ học ba tháng, ta rất kiêu ngạo, ta còn đang nghi ngờ không biết điểm thi của nó có phải hay không ?

- Là thật mà, bố, một học sinh xuất sắc như con, khá là hiếm gặp đấy ạ, con trai của bố mà.

Trưởng phòng Liễu và La Sắc Sắc, Đường Cẩn cùng cười lớn, Đường Thiên Tắc đảo mắt nhìn:

- Ôi, người bố này quá thất bại, không ngờ luôn không biết con trai của mình là một thiên tài, đồng chí Liễu Vân Huệ, có phải là anh sớm đã biết rồi không?

- Tôi á, dù sao cũng không phải hậu tri hậu giác như thế, Sắc Sắc, Tiểu Cẩn, các cháu cùng chú tới ngồi ở xe số 1 Thị ủy.

Bà không nói nhiều, liền lên chiếc Audi cùng hai cô gái, bà là vẫn có ý định để chồng đến ngồi nói chuyện với con trai trên chiếc X5.

Lý Trọng Phong chạy tới lái xe thay La Sắc Sắc, cứ như vậy, Đường Thiên Tắc lên xe X5, ba chiếc xe nối đuôi nhau tiến vào nội thành.

Trên xe, Đường Thiên Tắc cũng nghe Đường Sinh kể về việc của tập đoàn Sở Đại, trong lòng vô cùng cảm thán, thật không ngờ, trong vòng chưa đầy một năm ngắn ngủi, một con thuyền buôn bán hạng lớn đã nằm trong tay con trai mình, Cẩn Sinh trước đây, Sở Đại bây giờ, thật sự rất giỏi.

Chủ yếu nhất là con trai lặng lẽ đứng ở sau màn, hai tập đoàn lớn không có quan hệ một đồng nào với nó, người khác thích nói thế nào cũng kệ, thằng nhỏ này vẫn cùng một ánh mắt nhìn, con trai mình không ngờ còn xuất sắc hơn mình? Mình và Liễu Vân Huệ kết tinh ra xuất sắc như vậy sao?

- Ngành than đá phát triển nhất thể hóa là một cách nghĩ hay, nhưng bao nhiêu năm nay Tỉnh ủy chỉnh hơp thất bại là có nguyên nhân đặc biệt, Sở Đại phải nghiên cứu kĩ một số vấn đề cụ thể, ngành liên quan là rất quan trọng, không đơn thuần chỉ là vấn đề lợi ích, vận mệnh lớn không phải là một lời nói suông, là phải lấy cái kết cấu thực sự để thuyết phục người hợp tác, Tập đoàn Năng lượng than Trung quốc không đủ mạnh sao? Tại sao không hợp tác với ba cục của tây bộ? bên trong tồn tại nguyên nhân, có lẽ bọn họ đang tranh thủ ưu thế có lợi nhất, tóm lại, con đường của Sở Nam cũng gian nan.

- Bố, hành sự tại nhân, Sở Đại cố gắng vậy, bố không cần phải quá lo, con bỏ học một ngày, thì phải quản mấy việc này thôi.

- Thằng khốn này.

Đường Thiên Tắc cười mắng một câu, vỗ đùi nói:

- Tình thế ở Giang Lăng đã tới đáy, màn trò chơi trong tỉnh cũng khiến một số tình thế thay đổi nhanh chóng, nếu Sở Đại có thể thuận theo Tỉnh ủy chỉnh đốn lại ngành than đá lần này, Bí thư Lê còn có thể gia nhập vào Ủy ban trung ương, đi hết con đường làm quan huy hoàng nhất trong tiền đồ cuộc đời ông ta, Đường Sinh, con nên đỡ một lần cũng đừng quá keo kiệt.

- Con hiểu, bố, Lê Hỉ Mỹ kia cũng là một tay con ngâm chế, chủ yếu là trùng hợp, không phải là cố ý.

- Thằng hư hỏng này.

Đường Thiên Tắc khẽ cười,

- Đúng rồi, Lý Trọng Phong, bố không chuẩn bị để đưa nó đi, con cảm thấy nên sắp xếp như thế nào?

- Á? Con sao?

Đường Sinh cười gượng,

- Con rất hiểu hắn sao? Hắn không phải thư kí của con, con không quản được.

- Hắn không phải thư kí của con, nhưng thư kí của con La Sắc Sắc lại nói thay hắn, con bảo ta phải làm sao?

- Cái gì cơ, cá nhân con cảm thấy bố sớm đã có sắp xếp rồi, chị Sắc Sắc chỉ là nói tùy tiện một câu, bố đừng lo lắng.

Đường Thiên Tắc khẽ gật đầu,

- Ừ, chỗ Sắc Sắc con đi giải thích với cô ây đi, Trọng Phong vẫn nên ở giang Lăng luyện tập hai năm nữa.

Quả nhiên Bí thư Đường Đại nhìn rất chuẩn, Lý Trọng Phong nhân phẩm thế nào, không tránh khỏi ánh mắt của ông, cho nên không gọi hắn quay về tỉnh thành.

Cực Phẩm Thái Tử Gia

Tác Giả: Phù Trầm

Quyển 2: Giang Trung Khởi Hoành Đồ