Chương 468: La Lỵ Yên có một không hai

Nhóm dịch: Quan Trường

Nguồn: Mê Truyện

Có một loại hoạt động rất tiêu hao calo, thể chất của Đường Sinh rất đặc biệt, sau khi tiêu hóa xong thời gian đầu cảm thấy đói bụng

Hải Dung cũng có chung cảm giác, sau khi từ Khánh Châu tiếp xúc với Đường Sinh, thể chất của cô cũng thay đổi nhiều, lần này không ngờ lại tốn sức với Đường Sinh lâu như vậy mà không có chút cảm giác mệt nào, ngược lại bụng lại kêu lên vì đói, nhưng cô không muốn ra khỏi người Đường Sinh.

- Nếu không chúng ta đi ăn bữa khuya đi? Đói là không tốt đâu

Đường Sinh lượng cơm ăn thật đáng kinh ngạc, giai đoạn này thể lực của hắn cũng phát triển, trong lòng Hải Dung cũng có cảm giác này, lần trước khi gặp hắn, có thể không phải như vậy, hắn hình như cao lên rất nhiều.

Hàng ngày những người ở bên Đường Sinh sẽ không phát hiện ra điều này, nhưng có những người mấy ngày không gặp hắn có thể thấy được sự khác biệt rõ ràng.

Mà Cốt cách và sự tăng trưởng của cơ thể Đường Sinh cũng không phải nhanh bình thường, chiều cao đã vượt quá 1m83 rồi, cân nặng cũng phải khoảng 85 đến 90kg, nhưng bề ngoài có thể không thấy hắn béo, bờ vai vạm vỡ, đôi chân to lớn, cơ tay rất chắc, bộ dạng của một dã thú dũng mãnh, nhưng khi mặc quần áo hình thể lại rất tao nhã, hai loại cảm giác cực đoan này rất làm người ta bối rối.

Bề ngoài sáng bóng như đồng thau, mỗi một tấc da thịt như bộc lộ vẻ uy phong, khó trảnh khỏi bị hắn gây sức ép giống như phong bão, đổi lại một người phụ nữ bình thường mười lần đều chết rồi, Hải Dung tự thấy thể chất cũng không tệ, có thể chịu đựng được.

- Anh ngoan ngoãn nằm đấy, em đi làm mỳ cho anh ăn, rồi ốp hai quả trứng, đêm nay em sẽ không để anh rời khỏi chiếc giường này.

Làm một người phụ nữ khi dành hết tình yêu cho người đàn ông của mình, sự săn sóc tỉ mỉ này không gì có thể tả được, đã trải qua sóng gió cuộc đời, Hải Dung giờ có thể nhìn thấu thế tục, cô không có bất kỳ dã tâm gì, cũng không cầu danh quyền gì, cô chỉ cần tự mình thưởng thức và thích quan tâm yêu thương sâu sắc người đàn ông của mình, vào thời khắc bi ai tuyệt vọng nhất của cuộc đời, Đường Sinh đã giành cho cô những điều đó.

Hải Dung vứt bỏ tất cả đáp lại hắn, không chút giấu diếm yêu hắn, cô kinh ngạc phát hiện ra, những ngày ở cùng với Vương Ngạn Đôn cũng không hề có được những điều này, không thể nào so sánh được tình cảm giao tình của mình với Đường Sinh bây giờ, còn phát hiện ra khi ở chung với Vương Ngạn Đôn còn có một cảm giác hiềm nghi ứng phó, cảm tình là có từ lợi ích, lợi dụng lẫn nhau mà thành, khi không còn có lợi, tình cảm yếu ớt cũng không chịu nổi một lần đả kích.

Cái gì mà thề non hẹn biển, cái gì mà đất lâu, trời dài, hóa ra chỉ là những dấu vết trong lòng, đêm đó trên chiếc giường trong sòng bạc, vào khoảnh khắc cánh cửa bị đẩy ra, tất cả mọi chuyện đã như gió thoảng, tiết hạnh cũng như sự hổ thẹn của người con gái phơi bày trước ánh mắt của người con trai khác không phải người đã từng thề non hẹn biển, đây lại cũng chính là người đàn ông trước kia mình đã từng coi trọng, thật quá tốt…

Anh đang triển lãm phong hoa tuyệt đại của tôi? Anh đang khoe với cả thế gian là anh người phụ nữ của anh đẹp như thế nào sao? Nhưng cuối cùng anh đã đánh mất tôi.

Có thể nói kinh nghiệm tình trường của Đinh Hải Dung là tàn nhẫn và triệt để nhất, cô mất không nhiều, chỉ là dùng trinh tiết để đánh đổi được nhận thức xấu xí tệ hại về nhân thế, cô thậm chí còn rất may mắn vì chưa đăng kí kết hôn với Vương Ngạn Đôn, nếu như vậy, bi kịch sẽ giằng xé cô cả đời.

Sau một loạt những đau xót, tâm linh yếu ớt nhất dễ dàng tiếp nhận sự an ủi, không phải Đường Sinh giở thủ đoạn đùa giỡn với cô, cũng không phải nhanh như vậy có thể chinh phục và động chạm vào tâm linh yếu ớt kia, nhưng Đường Sinh hắn đã giành được chiến thắng hoàn toàn, trái tim và thân thể đều có được.

Hai người ngồi trên giường, Hải Dung bưng bát, từng miếng từng miếng mỳ và trứng do cô làm đút cho Đường Sinh ăn, ánh mắt của Hải Dung rất nhu mỳ, khiến Đường Sinh trở nên run sợ, không thể làm tổn thương người phụ nữ này, sau một lần làm đau, tình yêu cuộc sống mới của cô còn mãnh liệt hơn như vậy.

- Thơm không? Anh là người đầu tiên được ăn món trứng em làm đấy, tất cả tình yêu đều dồn vào đây, Đường Sinh, nói đi, anh yêu em.

- Ừ, yêu, anh yêu ĐinhHải Dung, thơm quá, lần đầu tiên được người ta bón thức ăn cho, cảm giác mình như hoàng đế.

- Đúng vậy, Đường Sinh, anh chính là hoàng đế của em, mọi thứ trước đây em đều quên sạch rồi, bây giờ trong tim em chỉ có anh.

Hải Dung lại nhẹ nhàng thổi thổi bát mỳ trên tay, rồi lại đưa vào miệng Đường Sinh,

- Nếu anh vui, em ngày nào cũng đối với anh như thế này, được không?

- Ừ, anh tự nhiên lại vui, đúng rồi, Hải Dung, sắp tới anh phải quay về Bắc Kinh một chuyến, em đi không?

- Đương nhiên, nơi nào có anh đến, em đều muốn đi, chỉ sợ em mang đến phiền phức cho anh, trong lòng cũng có chút không yên, thân thể em tàn phế...

- Không cho phép em nói như thế, không phải lỗi của em, anh yêu thích chính là con người này của em, trái tim và linh hồn của em, nếu nói thân thể tàn phế, anh còn tàn phế hơn em, phải không? Quan niệm thế tục của nam nhân là lấy khoan dung không hà khắc với phụ nữ, chúng ta cũng không thể nào thay đổi được thế tục, nhưng anh có thể nhìn thẳng vào tình cảm em dành cho anh, trong lòng em biết rõ, anh đối xử tốt với em là được rồi, có một ngày em muốn lấy chồng là quá bình thường.

Đinh Hải Dung ngước mắt nhìn hắn, dùng một chiếc đũa nhét vào miệng hắn

- Tại sao anh muốn lấy em sao? Không sợ các cô ấy xé xác à?

Đường Sinh cười khổ một chút:

- Cưới hỏi đàng hoàng là khó, nhưng cưới trộm thôi, Hải Dung sinh con cho anh nhé?

- Sinh, anh nói sinh mấy đứa thì sinh mấy đứa, anh không cho em sinh, em cũng sinh trộm, em muốn làm mẹ của con anh.

Chỉ còn lại một ít canh suông trên bát để đầu giường, hai người quấn lấy nhau lo sinh con, Đường Sinh ăn xong lại càng mãnh liệt, nhưng Hải Dung không đỡ lại được, sau hai ba lần, cô lật ngược lại người đàn ông đó, không cho cử động,

- Thật sự không được nữa rồi, Thiếu gia, Xa Đăng bên kia vẫn chưa ngủ à, anh đi đến với cô ây đi, coi như là báo thù trước cho chị Khanh đi.

- Dung nhi, Yên Yên mới 16 tuổi, anh làm với cô ấy có chút không nhẫn tâm, cô ấy lại càng không chịu nổi.

- Hải Dung lại nói:

- - Thể chất của cô ấy không giống với những người phụ nữ bình thường, sự mạnh mẽ còn lợi hại hơn cả em, 16 tuổi thì sao chứ? Anh chẳng phải cũng mới 17 tuổi đó sao? Giả bộ làm một chính nhân quân tử, trước đây còn gặm một tiểu cô nương sợ chết khiếp, anh không đi cô ấy mới trách anh ấy.

Dưới sự khích lệ của Hải Dung, Đường Sinh nghiến răng, đúng vậy, Tiểu Yên không giống với Đường Cẩn và Đậu Đậu, nha đầu này có thể sớm một chút.

Tiểu Yên đâu? Ngủ quên rồi mới lạ, cái giường bên đó thật đáng ghét, anh nói anh vang vang tiếng gì à? Điên rồi sao?

Khi Đường Sinh đột nhiên tiến vào, Tiểu Yên hét lên chói tai, mượn ánh trăng bên ngoài cửa sổ, có thể rõ ràng nhìn thấy một con dã thú đang xông vào, lúc này Đường Sinh đặt cùng một chỗ với Tiểu Yên, chính là một tư thái dê non đáng thương, ác lang liền vồ đi lên, nhanh nhất, không, Đường Sinh.

Trước khi cô bị Đường Sinh đem toàn bộ sức lực đè lên người, Tiểu Yên vẫn còn đầy tức giận đều quên hết võ trang, chỉ là quấn chăn trở về chỗ cũ, lúc này lại bị ác lang xâm chiếm, cô thét chói tai nhưng chỉ bị đẩyvề cuối giường, cô muốn chạy đi, nhưng lại không thể, cả người như nhũn ra, hai mảnh tuyết trắng như đang giãy dụa, vặn vẹo, nhưng chỉ làm tăng thêm thú tính trong người hắn.

Mảnh eo thon lõm xuống vì bị bàn tay to ấn vào, Tiểu Yên nức nở, khép lại đôi chân run rẩy, đôi chân cố gắng chống chọi khiến sức lực không thể thoát khỏi, nhưng lại rất lợi hại, căn bản là giãy dụa vô dụng, hai tay giữ vào thành giường, mái tóc bồng bềnh che đi khuôn mặt, và bị mồ hôi làm dính vào mặt, từng hơi từng hơi thở hổn hển, trời ơi, anh Đường Sinh thật muốn ức hiếp mình sao? Cứu với.

Tiếng kêu cứu như bị nén lại cổ họng, sao lại không phát ra được, hóa ra là tiếng thở gấp gáp hổn hển chiếm lấy toàn bộ yết hầu.

Cho tới nay Tiểu Yên trong lòng Đường Sinh chính là tiểu La Lỵ, trong lòng hắn, tuổi tác và tuổi thật sự thêm cùng nhau phải là bốn mươi, một Tiểu Yên 16 tuổi như vậy không phải là La ly thì là gì ? Khai phá Tiểu La Lý thuần khiết nhất, hoàn mỹ nhất cũng là tà tính ẩn giấu trong cõi lòng sâu xa của Đường Sinh.

Đường Cẩn và Quan Đậu Đậu là không trông cậy được, Tiểu Yên là tự mình duy nhất có thể thực hiện được mục tiêu nguyện vọng này, ừ, xuống tay đi.

Đôi bàn tay hắn bạo dạn khám phá, bóng tối của phòng ngủ không gây trở ngại cho hắn, khi ngón tay tìm vào khe rãnh lầy lội, Tiểu Yên nước mắt tuôn trào,

- Anh Đường Sinh, tha cho em, cầu xin anh đấy, anh Sinh, a, em không cần, em không cần.

Tiểu La Lỵ đối với những phụ nữ trưởng thành là khác nhau, nhưng sự mẫn cảm không chịu nổi là giống nhau, thậm chí hơn, Đường Sinh là cố tình mày mò hỏa nhi của cô, còn nhẫn tâm hơn so với lần ép La Sắc Sắc, thử nghĩ Tiểu Yên phải yêu như thế nào mới được?

Vài phút sau, cô không còn chút sức lực nữa, chỉ còn lại tiếng răng nghiến vào nhau, có một loại cảm giác rất hống hách cự độ làm bay đi ý thức của cô, đến nỗi cô tự đem chân mình tách ra mà không biết…

Dường như là bị xé thành hai nửa ướt đẫm máu,, nỗi đau không phải không thể chịu được, nhưng trong cái đau ấy còn một cảm giác khác khiến Tiểu Yên phát điên.

Đêm khuya, màu của vệt máu khiến căn phòng ngủ trở lên có mùi vị kỳ lạ vô cùng, mọi thứ xảy ra chỉ có một người nhìn thấy, Đinh Hải Dung, cửa khép hờ, cô là bị tiếng kêu của Tiểu Yên gọi đến, tận mắt chứng kiến toàn bộ quá chính sói ăn thịt dê.

Biết Tiểu Yên có được thể chất mạnh mẽ, Đường Sinh không có chút thương tiếc gì với cô, lần đầu tiên hắn đánh thức dục vọng tiềm tàng nơi sâu nhất trong xương cốt của Đoan Mộc Chân, nhưng Tiểu Yên vẫn là lần đầu tiên, thể chất mạnh, nhưng thần kinh mẫn cảm không chịu nổi sự tàn phá.

Cứ như vậy, La Lỵ Yên thuần khiết nhất của chúng ta hoàn thành xong sự quá độ từ thiếu nữ thành thiếu phụ, cô ấy, mới 16 tuổi,

Vào lúc sáng sớm, Đường Sinh nhìn thấy mấy chữ Hải Dung để lại, bữa sáng đã làm xong rồi, em đi làm đây, lúc nào anh đi thì nhớ khóa cửa nhé..

Tiểu Yên sáng sớm cũng tỉnh giấc, cơn cuồng phong đêm qua không thể khiến cô mê man lâu hơn, vết máu trên giường nhìn thấy ghê người, cô lại nhỏ lệ.

Đường Sinh bước vào ôm cô vào lòng, Tiểu Yên khóc ấm ức trong lòng, kết quả bị hôn một trận, rồi lại bị ôm vào phòng tắm, lại cùng ngồi ăn bữa sáng, dưới những lời dụ dỗ ngọt ngào, cô mới lại cười, thật ra trong lòng cô biết, ngày này sớm muộn gì cũng sẽ đến.

Chỉ có điều không ngờ lại đến khi cô chưa tròn 17 tuổi, mình yêu có quá sớm không? Cô cũng không bài xích, chỉ là hơi ngượng ngùng.

Buổi sáng Đường Sinh gọi điện cho mẹ, nói mình đã về Nam Phong, sau đó về thẳng tòa nhà Cẩn Sinh, nơi đó mới là tân cung.

Tiểu Yên giả bộ như không có việc gì, thể chất tốt của cô quả thật không lộ ra ngoài, nhưng đôi mắt còn chưa khô lệ khiến người ta hoài nghi, đương nhiên chỉ là hoài nghi, ở cùng nhà với Đường Sinh, không bị khiêu khích như thế làm sao có thể? Chỉ là không nghĩ sâu xa thôi.

Buổi trưa lúc ăn cơm Trưởng phòng Liễu cũng đến, lão nhị gia cũng vừa đến, hai cậu nói chuyện đại sự, muốn thu mua tập đoàn Liễu thị, dù sao bây giờ cũng 7,8 rồi, nắm toàn bộ dưới trướng Cẩn Sinh, ông ta cũng bớt lo.

Đường Sinh nói từ từ sẽ đến, đỡ phải cậu ba Liễu Vân Phong không chịu nổi đả kích, thực sự là Liễu lão tam đang trầm tư đi tới.

Ngày xưa nhắc tới Liễu Tam, dân chúng thành phố Nam Phong không kính ngưỡng ba phần, hiện nay nhiều người nhìn thấy ông ta đều bĩu môi, ông ta không chịu nổi đả kích.

Trưởng phòng Liễu cũng không lên tiếng về điều này, em trai Vân Phong cũng làm hư tập doàn Liễu Thị, là làm giảm bớt đi sự kiêu căng của hắn.

- Con trai, mẹ chuẩn bị tới Giang Lăng, con đi với mẹ không?

Trưởng phòng Liễu vẫn là lần đầu đưa ra yêu cầu như vậy.

Mẹ trong lòng hi vọng con trai đi cùng, Đường Sinh tự nhiên hiểu ra,

- Đương nhiên, con còn phải đích thân đưa mẹ về Bắc Kinh.

Cực Phẩm Thái Tử Gia

Tác Giả: Phù Trầm

Quyển 2: Giang Trung Khởi Hoành Đồ