Nhóm dịch: Quan Trường
Nguồn: Mê Truyện
Đêm nay, Đường Sinh không chỉ gọi Lâm Tắc Đống ăn cơm cùng, mà còn gọi cả Phó chủ tịch thường trực thành phố Lật Tử Bình đến, Đường Sinh ngầm biểu hiện một chút bất mãn với Trương Thiện Đông, nói một số thứ về ông ta, dụng ý rất rõ ràng, chính là muốn mượn thế lực quan chức chèn ép ông ta.
Trước khi Sở Đại chưa đến Tây Kỳ, Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố rất e dè với việc Trương Thiện Đông mưu lợi riêng ở Tập đoàn than đá, trong tay năm doanh nghiệp than đá tư nhân lớn có vốn hơn mười lăm tỷ, bọn họ làm dao động toàn bộ cục diện thị trường kinh tế Tây Kỳ, lập tức dẫn đến một số vấn đề về tài chính.
Bây giờ xem ra mục tiêu của Sở Đại cũng là ngành than đá, mà không có hứng thú gì với các dự án xây dựng mới trong nội thành, chuyện này làm cho Thư Ký Lưu và Chủ tịch thành phố Lý rất đau đầu, mà ngành than đá này cũng là tâm bệnh của họ, cứng rắn không được chỉ có thể thỏa hiệp, nếu không lợi nhuận sẽ giảm mạnh.
Nếu quả thật bảo bọn họ chèn ép Trương Thiện Đông, ông ta giả vờ tỏ ý không vui, sợ gây họa cho Trương Thiện Đông, như vậy sẽ ảnh hưởng lớn đến đại cục phát triển.
Đường Sinh tỏ thái độ của mình, gần như đã chỉ ra tầm quan trọng của Trương Thiện Đông, Lật Tử Bình và Lâm Tắc Đống liếc mắt nhìn nhau, nhíu mày, trên bàn tiệc không thu được kết quả gì, liền đi tới phòng xông hơi trong khách sạn, chỗ này càng dễ nói chuyện.
- Ý của Tiểu Đường là gây cho Trương Thiện Đông một chút áp lực, khiến ông ta chủ động tiếp xúc với Sở Đại, Tử Bình, anh nói….
Lật Tử Bình gượng cười:
- Tắc Đống à, việc này không dễ đâu, tình huống cụ thể thì anh đã biết, Trương Thiện Đông và Lưu Chủ tịch có quan hệ nhất định, ông Lưu sẽ đồng ý cho chúng ta gây áp lực với hắn sao? Trong tay anh có chứng cứ rõ ràng không? Tôi sợ cào rách da mặt cũng sẽ khó mà giải quyết hậu quả.
- Sao có thể cào da mặt chứ? Trương Thiện Đông này rất giảo quyệt, nhìn thì có vẻ lỗ mãng nhưng kì thực trong cái thô kệch có sự tinh tế, tỉ mỉ, tuy nhiên trên tay tôi có một ít tài liệu về người phụ nữ của ông ta, chuyện này không có nhiều người biết, nếu nắm được điểm yếu của cô ta, Trương Thiện Đông sẽ thỏa hiệp.
- Ồ, anh nói Khúc Thục Bình sao?
Lật Tử Bình biết người phụ nữ này, cô ta chính là em vợ của Lưu Đại.
- Ừ, chính là cô ta, chắc là lão Lưu không tệ với cô em gái này, về chuyện giữa cô ta và Trương Thiện Đông, lão Lưu dù không biết rõ, cũng sẽ biết một chút, bằng không ông ta nghĩ Khúc Thục Bình lấy đâu ra tiền mở “diễn ca thành” ở Cục khai thác mỏ chứ.
Sau một loạt chính sách cải cách năm 1998, có một số khái niệm kinh doanh ngầm, năm 2001 “diễn ca thành Khúc Thị” của Cục khai thác mỏ lặng lẽ khai trương, đến nay đã bốn năm, trong bốn năm nay đã gặp không ít chuyện, nhưng nó đều có thể dễ dàng giải quyết, có thể nói là kỳ tích.
Quyền lực và tiền tài kết hợp với nhau quả chính là có sức hấp dẫn vô cùng, rất ít người có thể ngăn được sức hấp dẫn từ quyền, dục, tài, danh. Từ xưa đến nay, vô số người cả đời đều khó có thể vứt bỏ chấp niệm đó, dường như con người sống chính là vì những thứ này.
Lật Tử Bình nhỏ giọng đáp lại:
- Không phải tôi không đồng ý với việc anh dùng một số thủ đoạn, nhưng tôi đề nghị nhẹ nhàng một chút, không cần phải chèn chết Trương Thiện Đông, mấy năm nay hắn rửa tiền thật sự rất sạch, muốn tìm được sơ suất của hắn cũng khó, mà đồng thời sẽ làm ảnh hưởng đến lợi ích của người khác, cuối cùng chỉ có chèn ép Trương Thiện Đông rời khỏi Tây Kỳ, người này có tiền, đi đâu mà chẳng được, cho nên vẫn cần cẩn thận một chút.
- Ừ, chuyện này tôi hiểu, chỉ sợ Tiểu Đường cũng có ý này, bắt Trương Thiện Đông cũng không có ý nghĩa gì, chỉ cần đánh bại mà thôi.
Sau khi bọn họ thảo luận xong, lại bàn bạc với Đường Sinh một lần, xem như bước đầu thống nhất một số ý kiến, về Xí nghiệp than đá của chính phủ, Lật Tử Bình có thể ra mặt đại diện cho bọn họ, không ai dám qua mặt vị Phó chủ tịch thành phố này cả, ông ta cũng nói mấu chốt là thu phục Trương Thiện Đông.
Sau hai ngày, tình thế bắt đầu phát sinh thay đổi , ngày thứ tư sau khi Đường Sinh tới thành phố Tây Kỳ, máy bay riêng của Bích Tú Hinh cũng đáp xuống sân bay Tây Kỳ rồi, cô biết rõ sự thành lập Tập đoàn Sở Đại, lần này Đường Sinh muốn dứt bỏ Bích Thị sao?
Tên tiểu oan gia vô lương tâm này, khi vay tiền nhớ tới mình không? Dỗ ngon dỗ ngọt lão nương, bây giờ muốn đầu tư lớn lại đá Bích Tú Hinh ta sang một bên ư? Xem ta tới có tìm ngươi tính sổ không? Bích Tú Hinh sắp xếp xong việc ở Giang Lăng, còn tới Phượng Thành một chuyến, hiện giờ Sở Tình không đại diện cho Uông gia , cổ phần ở Phượng Khí cũng không có phần của cô ta, toàn bộ coi như của cha cô, cho nên Sở Tình không vướng bận gì mà rời khỏi Uông Thị, từ ngày Sở Đại thành lập tập đoàn, Uông Sở Tình cũng chính thức tuyên bố cô độc lập .
Đường Sinh một mình lái Maserati tới sân bay, ở sân bay cũng chỉ đón một mình Bích Tú Hinh, các vệ sĩ đưa cô lên máy bay liền quay trở về Giang Lăng, cô không đưa những người đó đi theo, vừa xuống máy bay Đường Sinh sẽ đến đón mình, phương diện an toàn cũng không cần lo lắng nhiều.
Cô cũng biết đến bên cạnh Đường Sinh rồi sẽ an toàn, trời có sụp xuống cũng không cần quan tâm, cho nên mới dám đi một mình.
Trên đường trở về nội thành Tây Kỳ, Bích Tú Hinh liền quở trách Đường Sinh vô lương tâm, Nhị Thế Tổ chỉ biết cười gượng .
- Cái gì chứ... Em có thể quên chị Tú Hinh sao? Em là loại người như vậy sao? Em có bao giờ từ chối chị điều gì ư?
- Chị cái đầu anh, có cần dừng xe lại cho tôi hầu hạ anh không? Khi anh và Uông Sở Tình vụng trộm có còn nhớ tôi sao?
- Em biết em sai rồi? Chúng em đến Tây Kỳ cũng chỉ tìm hiểu tình hình thôi, bây giờ vẫn chưa triển khai hành động gì, hai ngày nay Đại Vân xem khu chung cư ở nội thành, nếu muốn mở công ty khẳng định phải tìm địa điểm, nếu ngay cả nơi đặt biển cũng không có thì không thể được.
- Ồ, bộ phận chi nhánh của Cẩn Sinh cũng thành lập ở Tây Kỳ sao, đúng rồi, nếu không tán gái thì đi đâu làm chẳng được chứ? Đúng không?
Đường Sinh gật gật đầu, rất ít khi gặp Bích Tú Hinh chanh chua như vậy, cũng không phải phản ứng tâm lý thời mãn kinh, là cô ta rơi vào lưới tình nên sinh bệnh tương tư, đây là bất bình, bị lãng quên đây mà. Chị đây đang ghen đó có được không? Chị so với bọn họ xấu xí lắm sao?
Hơn nữa chẳng phải thái độ Bích Tú Hinh lúc trước rất cao ngạo sao? Còn không phải làm khó Đường Sinh ư? Con gái một mặt tiếp xúc riêng tư với hắn, lại còn đánh giá cao tình yêu với Đường Sinh, trong khoảng thời gian này Đường Sinh lãng quên cô ấy, Bích Tú Hinh nhịn một thời gian, cuối cùng cũng không kìm nổi , cái nữ tính rụt rè cũng đều bỏ hết, chủ yếu là bên Giang Lăng nghe ngóng tin tức mà hành động , làm cho từng người một phải rời xa hắn.
Hiện giờ Giang Lăng còn lại sản nghiệp Tập đoàn Cẩn Sinh, đang do lão Ngụy tiếp quản, không bao lâu nữa La Sắc Sắc cũng bứt ra.
Đường Sinh xa cách Bích Tú Hinh cũng là có mục đích, cô ấy mạnh mẽ thì phải phải lãng quên cô ta, cô ấy tính tình cao ngạo thì phải dày vò cô, cô rụt rè cố thủ thì phải lột trần sự tôn nghiêm của cô ấy, ví dụ như chuyện dùng ngón tay và chuyện dùng miệng lần đó, sau chuyện đó liền xa nhau một thời gian, oa, lợi hại thật!
Đổi lại là người khác có lẽ thật sự sẽ bám riết Tú Hinh, không chán ngấy triền miên nhưng tuyệt đối cũng không thả ra, nhưng còn Đường Sinh thì sao, bên mình có biết bao nhiêu giai nhân quốc sắc thiên hương? Ai muốn giữ hắn cũng khó, Bích Tú Hinh theo hắn tới đây còn dùng lý do đầu tư che đậy suy nghĩ thật trong lòng.
Da mặt cô cũng dày nhưng dứt ra cũng không được, đánh chết cũng sẽ không thừa nhận là tôi nhớ anh mới theo tới đây, cô ta tuyệt đối sẽ không nhận.
- Chị Tú Hinh, em biết chị nhớ em, cái gì mà đầu tư với không đầu tư, chị biết em vẫn không quên chị mà, em nói đúng không?
- Biến! Đồ không biết xấu hổ, tôi mà nhớ tên tiểu cầm thú như cậu à? Cậu không soi mặt vào vũng nước mà xem xem? Xấu tính!
Bích Tú Hinh xoay khuôn mặt đỏ bừng sang cửa kính bên kia, hẳn là bị Đường Sinh nói trúng tim đen, cô thẹn quá thành giận .
- Còn cần phải soi sao? Không soi em không biết em phong lâm ngọc thụ sao? Cái gì Thiên vương tiểu sinh chứ, không bằng một phần của em?
Xì, Bích Tú Hinh cười một tiếng, quay đầu lại liếc mắt nhìn hắn một cái:
- Cậu nhỏ của cậu to hơn bọn hắn, điểm này tôi rất rõ.
- Ha ha... Thì ra chị Tú Hinh đã thưởng thức cậu nhỏ của Thiên Vương rồi sao?
Đường Sinh cười to, rất vui vẻ trêu cô.
Bích Tú Hinh giơ tay véo đùi hắn,
- Đúng vậy, tôi khẳng định đã gặp, khi ở nước Pháp, đã thấy người nào đó xấu xí.
- Hả, thật sự có việc này sao?
Đường Sinh đưa một tay nắm tay Bích Tú Hinh, cô lập tức nắm lại tay hắn, tận sâu đáy mắt bắt đầu dâng lên một tình cảm không thể xa rời:
- Mỗi người nhóm Thiên vương đều khí chất phi phàm, nhưng sao năm đó không thông đồng với vợ của phú ông để bỏ đi chứ?
- Đúng vậy, bọn họ không có số hưởng thụ, kết quả bây giờ làm hại tôi, bị một tên tiểu lưu manh đùa giỡn trên lòng bàn tay, thật tức chết đi được!
- Kìa, đừng giận, đừng giận, nói chuyện chính , chị Tú Hinh, lần này chị tới Tây Kỳ chuẩn bị đầu tư vào tập đoàn Sở Đại bao nhiêu?
Bích Tú Hinh khinh thường nói:
- Tôi cần mang tiền sao? Cậu ức hiếp tôi à? Cậu không để cho tôi 30% cổ phần tập đoàn Sở Đại tôi sẽ không để yên, nhìn cái gì vậy? Chị Tú Hinh của cậu không đáng giá 30% cổ phần Sở Đại sao? Bây giờ tôi cho dù không phải vợ lớn cũng là một cô vợ nhỏ của cậu rồi!
Đường Sinh gượng cười:
- Vâng, đáng, đáng, đáng, em cho chị 30% được chưa? Khởi đầu của Cẩn Sinh toàn bộ dựa vào sự ủng hộ của chị Tú Hinh, em cũng không phải kẻ vong ân phụ nghĩa, đừng nói là 30%, cho dù chị muốn toàn bộ tập đoàn Sở Đại em cũng không nhăn mặt nhíu mày tặng cho chị.
- Được, là cậu nói nhé, tôi đi bảo Uông Sở Tình, để cô ấy biết, lúc trước không phải tôi cho cô ấy một con đường hay sao?
- Cái gì chứ, tôi và Sở Tình rắc rối như vậy sao?
Đường Sinh quay người sang nhìn Bích Tú Hinh bèn cười khúc khích, sau một hồi giải tỏa, nỗi bực tức trong lòng đã tiên tan hết, tuy nhiên nói thật, trong khoảng thời gian này thật sự rất nhớ Đường Sinh.
Tới khách sạn vừa thấy không có ai, Bích Tú Hinh liền đẩy Đường Sinh vào phòng ngủ, hai người ôm hôn nhau điên cuồng.
Nhưng phong cách của Tú Hinh vẫn là Tú Hinh , sau khi điên cuồng liền dần dần hồi phục lại, khi ngã xuống giường, cô lấy lại vẻ tao nhã phong tư trước kia, cưỡi trên người Đường Sinh dùng gối che mặt hắn:
- Không được bỏ ra, nếu không tôi cắn đứt phần dưới của cậu.
Chính là phong cách ăn “chuối” của Bích Thị, cô cầm cậu nhỏ của Đường Sinh trong quần xịp, dùng đôi môi mềm mại dụ dỗ cậu nhỏ, đây là lần thứ hai Đường Sinh được Bích Thị “ăn chuối” , so với lần trước càng điêu luyện hơn, dưới chiếc gối mềm thỉnh thoảng truyền ra tiếng hắn rên rỉ.
Về phương diện này Tú Hinh là người duy nhất có thể so sánh với Vương Tĩnh, hai loại phong cách hoàn toàn khác nhau, được cô và Vương Tĩnh phát huy vô cùng nhuần nhuyễn, cổ họng cô rộng và sâu đáng kinh ngạc, sau khi thằng nhỏ tiến vào còn có thể dùng mũi hít thở bình thường.
Lúc này so với lần trước càng thêm kích thích, chỉ cần khoảng hai mươi phút liền làm cho thằng nhỏ của Đường Sinh bốc hỏa.
Bích Tú Hinh có sức hấp dẫn độc đáo, Đường Sinh vẫn rất thích cô, trước kia cũng vậy, bây giờ vẫn vậy, cẩn thận, kiên nhẫn, chuyên chú khiến người ta ngạc nhiên thán phục, sau khi đã xong, cô thu dọn sạch sẽ thả Tiểu Đường về chỗ cũ, sau đó bỏ gối ra cúi xuống dịu dàng hôn lên trán đầm đìa mồ hôi của Đường Sinh:
- Thấy cậu ngoan như vậy sẽ không làm khó dễ cậu, tôi bỏ ra một tỷ đô la Mỹ mua 30% cổ phần Sở Đại.
Đường Sinh cũng ôm chặt cô, miệng cô đang đầy mùi tinh trùng, trời, đó là của mình mà,, đây lại là một siêu yêu nữ!
Cô nửa thân đè sát lên Đường Sinh, cánh tay quấn trên cổ hắn, cong một nửa người kia, một tay kéo áo sơ mi, ngón tay đẩy khuy áo lót, lộ ra đôi vú trắng như tuyết:
- Nào, đến lượt anh, thế nào? To hơn Sắc Sắc không?
Nhìn khuôn mặt xinh đẹp của cô đã đỏ bừng, Đường Sinh cũng không trả lời, nghiêng đầu ngậm đầu ti đã nhô lên.
Tú Hinh trong lòng bắt đầu nổi sóng, tình dục khi chủ động nắm trong tay không thể bằng bị động hưởng thụ, nhưng thật ra phù hợp cá tính của cô.
Cực Phẩm Thái Tử Gia
Tác Giả: Phù Trầm
Quyển 2: Giang Trung Khởi Hoành Đồ