Nhóm dịch: Quan Trường
Nguồn: Mê Truyện
Câu trả lời của Đường Sinh khiến Trương Thiện Đông giật mình. Ánh mắt sắc lẻm nhìn chằm chằm vào hắn.
- Cái thằng này, ngông cuồng quá!
- Ôi, nhìn vào khuôn mặt thuần khiết, xinh xắn của cô gái, tôi mới tôn trọng gọi một tiếng là chú Trương. Kiêu ngạo, ngông cuồng không nói đến làm gì, nhưng bảo tôi chỉ vì vốn của cải ba tỉ để đánh mất cái thể diện thì rất khó coi. Đây là người chị kết nghĩa Uông Sở Tình. Chắc là chú Trương cũng có nghe ngóng rồi. Vốn của Tập đoàn Sở Đại nhiều đến thế nào thì không phải là thứ mà chú có thể tưởng tượng được. Còn về chuyện tình yêu thì không thể dùng tiền để cân đo được, đúng không ạ?
- Ồ, là Tiểu Đường sao? Cậu thật là dõng dạc đầy khí thế đấy nhỉ. Ở Tây Kỳ thì ngay cả lãnh đạo Thành ủy cũng chẳng dám nói với tôi như thế. Đừng có mà nói với tôi mấy chuyện tình yêu linh tinh. Tôi vứt tiền ở đâu thì cũng khối người muốn vào nhà tôi. Cậu sợ tôi không tìm được con rể sao?
Đường Sinh bĩu môi, cũng không nhìn ông ta chỉ quay sang nói với Trương Mỹ Lệ:
- Chị Mỹ Lệ à, cảm ơn tình cảm mà chị dành cho Đường Sinh này, tôi vô cùng lấy làm vinh hạnh. Chị là một người cá tính thuần khiết, tâm địa hiền lành lương thiện, chính nghĩa, những thứ này tôi hoàn toàn có thể cảm nhận nhưng cha chị thì sực mùi tiền bạc, tôi không thích chút nào cả. Có vài đồng tiền mà dám lên mặt trước mặt tôi sao? Cả Giang Trung này có cha chị là người đầu tiên đấy, thật là mạnh mẽ.
Trương Thiện Đông mặt biến sắc, các vệ sĩ phía sau hắn sắc mặt cũng giận dữ. Ai nấy đều trợn mắt lên. Lúc này chị Trần đã cởi áo khoác ra, để lộ súng ở trên vai. Khuôn ngực đó còn không thu hút bằng gọng súng trước ngực.
- Tiểu thủ trưởng à, có cần tiễn khách không?
Chị Trần cố ý làm như vậy là để đối phương đỡ rơi vào cảnh không kiềm chế lại lộ mặt ra. Có thể thấy, Đường Sinh vẫn có cảm tình tốt với khủng long Trương Mỹ Lệ này. Nguyên nhân là vì cô ta đã giúp đỡ tiếp viên hàng không Lam Thu? Thật là một cô gái lương thiện!
Nhìn thấy trang phục của chị Trần, Trương Thiện Đông và đám vệ sĩ sợ xanh mặt, lại nghe thấy cô ta gọi Đường Sinh là tiểu thủ trưởng thì lại càng hoảng sợ.
Gọi là thủ trưởng thì quả thật là rất ít khi nghe thấy. Đó là từ tôn kính dành cho các vị lãnh đạo trung ương bậc cao. Tiểu thủ trưởng ư? Ý là sao?
Trương Thiện Đông cũng không phải là người không có hiểu biết. Hơn hai mươi năm tung hoành trên chốn thương trường, cũng không ít mối quan hệ với những người chức cao vọng trọng. Ông cũng có hiểu về điều này. Sự kiêu căng trước đây cũng giảm đi không ít, nhưng dưới cái tình thế cưỡi lên lưng hổ thế này thì ta đây là con rắn, còn có thể sợ nhà ngươi sao?
Trương Mỹ Lệ cũng nghe thấy Đường Sinh nói có ý trào phúng và khinh miệt, mặt đỏ lên. Đồng thời cô cũng nhìn chị Trần với gọng súng trên vai, mập mạp run sợ:
- Cậu này, cha tôi tính khí như vậy rồi, cậu đừng có giận được không? Chị mời cậu đi ăn để xin lỗi cậu được chưa? Chị của cậu là người của Cục sao? Không ngờ lại có cả súng nữa?
Cô ta quả thật là ngây thơ, lại còn coi chị Trần là chị của Đường Sinh nữa. Cô không nghe thấy người ta gọi mình là tiểu thủ trưởng hay sao?
- Đúng đấy chị Mỹ Lệ, về việc mời khách thì hãy để tôi mời chị đi. Chị bảo cha chị về đi. Tôi với ông ấy không có tiếng nói chung. Tôi thì không ghét chị.
Đường Sinh nói chuyện cũng không khách khí chút nào. Từ đầu đến cuối đều rõ ràng, nhưng cũng không tỏ thái độ. Điều này làm cho Trương Thiện Đông rất buồn bực. Cái thằng nhỏ này cũng ba hoa đấy?
Ông ta cũng là người muốn giữ thể diện. Ông lập tức đứng dậy ậm ừ một tiếng :
- Con gái à, đi thôi, người ta có xem con ra gì đâu, sao con phải tội tình thế chứ?
- Con không đi đâu. Cha à, con sẽ ăn tối với cậu ta, Cha cứ đi trước đi nha. Con biết là mình mập quá, cậu ta cũng sẽ chẳng yêu con đâu. Nhưng chúng con có thể trở thành bạn, có thể sau khi con giảm béo, cậu ta sẽ thích con chăng? Ít nhất thì con cũng có hy vọng. Con rất thích cậu ta.
- Ôi, thôi được rồi. Người ta ghét cha thì cha đi đây, không làm phiền nữa. Đường công tử, con gái tôi tính tình rất thẳng, cậu là người có uy quyền, cậu đừng có mà chấp nhặt nó nha. Có chuyện gì thì cứ đến tìm tôi là được rồi?
Trương Thiện Đông nói xong liền đi ra ngay với vệ sĩ của mình. Chị Trần tiễn khách.
Trương Mỹ Lệ thật sự là rất béo. Cái mặt cô giống như một cái bánh ú vậy, khiến cho mọi thứ trên cơ thể trở nên nhỏ bé. Nếu cô mà không béo thì chắc sẽ không xấu.
Thể trọng 85 ki lô gam với cái chiều cao 1.6 mét đối với cô mà nói là một gánh nặng. Nếu mà tự mình suy đoán thì cô ta chắc không chỉ 85 ki lô gam đâu?
Đương nhiên không phải rồi. Cô ta nói ít nhất là đã giảm đi 10 ki lô gam so với cân nặng thật. Thịt của cô ta cứ nung núc như vậy, thật là giống một cái bánh bột!
Sau đó Trương Mỹ Lệ nhìn Sở Tình:
- Chị thật là xinh đẹp. Ở trên máy bay thì chị ngồi ở một bên khác, hóa ra là chị và anh hề có quen biết nhau.
Sở Tình cười gật đầu, không lên tiếng gì, cũng không có cảm tình tốt gì với cha cô ta nhưng lại rất có cảm tình với Trương Mỹ Lệ.
- Chị xinh đẹp à, nói chuyện cha của chị, chính là chuyện sản nghiệp của nhà chị có cái gì? Gần hai năm nay kinh doanh thế nào vậy?
- À, tôi không biết gì đâu. Tôi chỉ biết cha tôi rất nhiều tiền còn chuyện của ông ấy thì ông ấy không bao giờ nói với tôi cả. Cha tôi là một người đàn ông tốt. Tuy tôi không còn mẹ nữa nhưng cha tôi chưa tìm mẹ kế mà cũng không có bồ bịch gì cả. Tôi phải thay đổi cách nhìn về cha tôi.
Đường Sinh thấy xấu hổ. Củ chuối thật! Mình đây có mấy cô đây? Sở Tình và Đại Vân liếc hắn.
Nghe thấy chưa? Đồ xấu xa. Anh có phải là người đàn ông tốt không? Đường Sinh xấu hổ vô cùng.
- Tôi, tôi đi vào nhà vệ sinh chút.
Sở Tình và Đại Vân bật cười. Chỉ cóTrương Mỹ Lệ không hiểu.
- Muốn cậu thay đổi cách nghĩ là cậu liền muốn đi tiểu rồi? Không đến nỗi thế chứ?
Mỹ Lệ trêu chọc, Sở Tình và Đại Vân càng cười lớn hơn. Đến cả chị Trần cũng mỉm cười. Đường Sinh được một phen muối mặt.
- Không đến nỗi đó. Tôi thực sự muốn đi tiểu mà, không được sao? Đây là phản ứng bài tiết bình thường của cơ thể. Lẽ nào không cho tôi đi tiểu?
Đường Sinh liền chạy đi trên đôi giày vải. Hắn còn liếc mắt một cái với chị Trần. Chị Trần liền đi theo ngay. Trương Mỹ Lệ cũng chẳng nghi ngờ gì.
Thực ra thì hắn không đi đến nhà vệ sinh mà đi vào phòng ngủ. Chị Trần đi theo vào. Hắn nói:
- Chị bảo Sở Tình và Đại Vân cứ nói chuyện về tình hình cha của cô bé đó đi nha. Sau đó nói tôi thấy đau bụng muốn đi ngủ. Đối diện với những người theo đuổi tôi như thế này, tôi không nỡ làm tổn thương cô ấy. Chị phải khéo léo truyền đạt lại nhé.
Chị Trần bật cười:
- Cái cậu này, có gì thì nói đi. Bình thường trượng phu lắm cơ mà. Sao bây giờ lại ướt át thế chứ? Kỳ lạ thật!
- Ôi, chị Trần ơi, chị không thấy sao? Cô ấy bề ngoài kiên cường nhưng thực sự không chịu nổi được sự đả kích đâu. Cô ấy không phải thật sự muốn theo đuổi em đâu. Mục đích em giới thiệu cô ấy cũng là lựa chọn thứ hai, muốn làm bạn với em. Cô ấy lương thiện như thế em làm sao có thể làm hại cô ấy được đây? Giữ lại một giấc mộng vì cô gái thuần khiết lương thiện. Điều em làm được chỉ có thế thôi. Tình cảm thì sao mà gượng ép được, đúng không?
- Đúng vây, tiểu thiếu gia của tôi. Trái tim cậu lương thiện, mềm yếu, tôi cảm nhận được mà. Cô gái đó rất thuần khiết lương thiện, thực sự là không chịu nổi được sự đả kích.
Tiểu Yên và Lê Hỷ Mỹ, Bảo Lệ Nhu đã đi dạo phố, đến khi trời tối họ mới quay về. Vừa bước vào thì nhìn thấy Trương Mỹ Lệ.
- A, là cô.
Trương Mỹ Lệ vừa nhìn thấy cô ấy cũng ở đó thì biết rằng người mà Đường Sinh nói là bạn gái chính là cô ấy. Cô vội vã hỏi:
- Chị là bạn gái của Đường Sinh?
Tiểu Yên giật mình, nhìn sang bên phía Sở Tình rồi gật đầu. Cô cười thản nhiên:
- Đúng rồi. Cô bạn xinh đẹp, cô đến tìm cậu ta sao?
Trương Mỹ Lệ nhìn cô hâm mộ và khẽ lên tiếng:
- Tôi có thể đưa ra một yêu cầu quá đáng không? Về sau tôi sẽ không đến nữa.
- Cái gì, quá đáng ư?
Tiểu Yên cũng thẳng tính và cũng có một phần không rõ cái yêu cầu quá đáng kia.
Trương Mỹ Lệ nói điều gì đó bên tai cô ta. Chị Trần khẳng định là đã nghe thấy rồi, sau đó trợn mắt lên. Sở Tình và Đại Vân không hiểu ra sao cả. Tiểu Yên thì lắc đầu nguây nguẩy, mặt cũng đỏ bừng lên:
- Không được đâu. Không thể được. Tôi không đồng ý.
Trương Mỹ Lệ không khỏi buồn sầu:
- Nếu không thì tôi chụp chung một bức ảnh với cậu ta có được không? Yêu cầu này không quá đáng đúng không?
Tiểu Yên cũng không rộng lòng như thế. Nỗi ghen tuông trong lòng cũng nổi lên. Khóe mắt nhìn Sở Tình và lắc đầu nói:
- Như thế cũng không hay lắm đâu.
- Đừng keo kiệt thế, có gì đâu? Chỉ là chụp ảnh thôi mà. Tôi có ăn mất ai đâu. Coi như là bạn bè thôi mà, được không?
Sở Tình lắc đầu là vì sợ Trương Mỹ Lệ sẽ cầm bức ảnh chụp chung với Đường Sinh đem đi phát tán linh tinh. Nói là đó là bạn trai tôi. Như vậy thì thảm hại rồi.
Đường Sinh vẫn đi ra, trong lòng thực sự có chút thương tiếc. Hắn ta đồng ý chụp ảnh chung rồi. Trương Mỹ Lệ tự chuẩn bị máy ảnh. Chụp ảnh xong liền xem bức ảnh đó. Đôi mắt thích thú ngấn lệ:
- Cảm ơn cậu hề. Không làm phiền mọi người nữa. Có bức ảnh này là tôi đã thấy mãn nguyện rồi.
Cô ta đi rồi. Trong thang máy Trương Mỹ Lệ nước mắt lưng tròng nói một mình một cách kiên nghị với cái máy ảnh, đây là động lực để mình giảm béo. Để thực hiện lý tưởng của mình, mình sẽ nỗ lực phấn đấu. Hãy đợi nhé. Sẽ có một ngày Trương Mỹ Lệ này thực sự sẽ trở nên xinh đẹp, làm cho người ta phải kinh ngạc!
Đợi đến khi Trương Mỹ Lệ đi rồi, Sở Tình mới hỏi Tiểu Yên vừa nãy cô ta nói với Tiểu Yên điều kiện quá đáng gì, Tiểu Yên đáp:
- Cô ta muốn ảnh lõa thể của Đường Sinh.
Trời. Đường Sinh phì cười, hắn gượng gạo nói:
- Sao thế? Lại muốn có sự kiện hot trên mạng sao? Sao mà cô ấy cũng nghĩ ra được cơ chứ?
Sở Tình và Đại Vân cười. Chỉ có thể nói là suy nghĩ của cô ấy quá ngây thơ. Đường Sinh là thân phận gì cơ chứ? Làm sao có thể đưa ảnh nude cho cô ta được?
Trong tư liệu mà Lật Tử Bình mang đến chỉ rõ cha của Trương Mỹ Lệ là Trương Thiện Đông kia là một trong năm nhà doanh nghiệp than đá lớn, tổng tài sản lớn hơn ba tỷ, là một trong những doanh nhân rất được Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố xem trọng. Ông ta đầu tư không ít trên các lĩnh vực luyện kim, nguyên vật liệu xây dựng, bất động sản đều có. Thực lực của Trương Thiện Đông lớn hơn rất nhiều so với cái người họ Đồng mới phất lên kia. Ông ta cũng có số vốn vài trăm triệu nhưng hắn ta buôn vàng, thuốc phiện, cờ bạc nên cũng lên rất nhanh.
Rất nhiều người có bối cảnh như thế trong xã hội lúc mới bắt đầu thì đều có liên quan đến cờ bạc thuốc phiện, sau đó sau khi phát tài thì mới đi con đường chính đạo.
Nếu như nói ra thì Trương Thiện Đông mười năm trước cũng đi theo con đường này. Nhưng vài năm trở lại đây thì hắn trở nên đàng hoàng hơn, cũng thường xuyên làm việc thiện.
Tập đoàn tập hợp năm xí nghiệp than đá tư nhân Tây Kỳ có số vốn 10 tỷ đồng lại thêm doanh nghiệp than đá của Ủy ban nhân dân Địa khu. Tổng số vốn là 14 tỷ đồng. Có thể thấy quy mô khổng lồ của Tập đoàn tập hợp năm xí nghiệp than đá tư nhân Tây Kỳ, dù là năm vè bảy mảng nhưng thực lực của nó cũng khiến các nhà khai thác mỏ phải liếc mắt.
Trương Thiện Đông kiêu ngạo, ngông cuồng. Ông ta có vốn để ngông cuồng. Ông ta là nhân vật lãnh đạo của Tập đoàn năm xí nghiệp than đá tư nhân Tây Kỳ. Hô một tiếng là ai cũng phải nghe theo. Thông qua việc nghiên cứu tài liệu, Đường Sinh và Sở Tình phát hiện ra mấu chốt của toàn bộ ngành than đá đều là ở con người này.
- Rất rối rắm. Người này kiêu ngạo, ngông cuồng khiến cho tôi phát ghét, đâu đâu cũng thế lực to lớn của ông ta ở tập đoàn than đá.
- Ừ, mấy nhà khai thác mỏ của chính phủ ở Tây Kỳ không phải là chủ lực của “Tập đoàn than” mà những doanh nghiệp khai thác than tư nhân lại là chủ lực.
Cho nên mới nói, Trương Thiện Đông, con người này là rất quan trọng, ngoài ra, cậu có tin là ông ta không nuôi bà này bà nọ ở ngoài không?
Sở Tình bĩu môi:
- Cũng không phải không có đàn ông tốt chứ? Nếu ai mà cũng như anh thì chẳng phải phụ nữ ai cũng phải gặp bi kịch sao?
Đường Sinh ngượng ngùng cười cười:
- Dù sao thì tôi làm rồi, không nói làm gì. Nhưng tôi dám đánh cuộc, Trương Thiện Đông chắc chắn là có vợ bé.
- Vì sao khẳng định như vậy?
Sở Tình với ánh mắt khâm phục Đường Sinh. Hắn ta nói như vậy chắc là đã phát hiện được điều gì rồi?
- Ô, ông ta nói tài sản đều là cho con gái thừa kế. Lời nói này có chút không thực. Tôi đoán ông ta còn có con riêng khác.
- Hả, điều này cũng nằm trong tầm quan sát của anh sao? Có điều, tương lai con cái của ai đó sợ rằng Trương Thiện Đông cũng không so sánh được ấy chứ.
Đường Sinh đưa tay ra trêu chọc Sở Tình. Người đẹp cười né tránh:
- Nói nghiêm túc đi. Anh định xử lý thế nào đây?
- Tôi cũng không tin Trương Thiện Đông là sắt đá. Ông ta lên được như thế là có vấn đề. Chúng ta sẽ nói chuyện với Lâm Thì Đống sau.
Ý của Đường Sinh là muốn xé cái vỏ bọc của Trương Thiện Đông ra, cho hắn ta cái kim trong bọc phải lòi ra, là con người mà nên lại sợ người khác gõ lại chính mình.
Cực Phẩm Thái Tử Gia
Tác Giả: Phù Trầm
Quyển 2: Giang Trung Khởi Hoành Đồ