Chương 447: Tiểu Yên lại hôn hắn một cái.

Nhóm dịch: Quan Trường

Nguồn: Mê Truyện

Thoải mái đến một đoạn đường rồi dừng lại, đúng lúc đang ở giữa hai bên đèn đường, coi như là có một chút ám muội đi.

Lôi kéo tay Tiểu Yên để dụ dỗ cô, tiểu mỹ nữ này hồn nhiên ngay thẳng nên phải dụ dỗ cô, về điểm này cô cơ bản tâm trí không chịu nổi khi Đường Cẩn và Đậu Đậu hai người dụ dỗ, khi dụ dỗ được là nói toàn bộ, chính mình ăn vụng là chuyện nhỏ, nhưng chung quy mà làm sáng tỏ không phải chuyện tốt, nếu không thể diện để đâu?

- … Được rồi, Yên Yên, anh thừa nhận hôm nay anh đã phạm sai lầm, uống có hơi nhiều một chút, lại có việc đó nữa, em cũng biết đó là tình trạng sinh lý của anh, dù sao cũng không thể để dáng vẻ đó xuất hiện được? Em lại không giúp anh giải quyết được, ánh mắt tỷ lại cũng thật sự là thần tượng trong lòng anh, em nói, ai có thể có được cơ hội đó với thần tượng chứ? Đây là bầu trời mất đi một chiếc bánh, ôi, là anh không đúng, là anh đáng chết, là anh làm cho chiếc bánh đập hư, Yên Yên, em đánh anh đi, em thiến anh đi, anh là cầm thú, anh là cặn bã, anh không nên sống…

Tiểu Yên liền trừng mắt nhìn hắn, xem người này diễn trò, Đường Sinh nói một trận, thấy cô không phản ứng

- Ôi, làm gì thế? Phối hợp một chút thôi, anh nói anh đi tìm cái chết, em cũng không khuyên một câu? Có lương tâm không thế? Còn nói yêu thầm anh? Anh làm sao tin em đây?

- Thôi, em nói thầm mến anh khi nào? Anh cũng chưa từng yêu em.

Lời kia vừa thốt ra, cô khẩn trương bưng kín miệng.

- Ách, anh chưa từng yêu em à? Trời đất chứng giám, trăng sáng ở trên, nếu tôi không yêu say đắm bạn học Đoan Mộc Yên, bảo tôi…

Đoan Mộc Yên tay bưng kín cái miệng của hắn

- Lại thề gì thế? Em tin anh từng yêu, dù sao em cũng không nói lại anh.

Thật đáng yêu, bạn học này của tôi chính là người tôi yêu nhất, mau vượt qua Đường Cẩn, Đường Sinh song chưởng cùng dùng lực, liền ôm lấy cô, hai người chen chúc ở trên ghế lái xe, hắn giơ tay ngả lưng xoay người, lập tức liền rộng mở, Tiểu Yên xấu hổ

- Làm gì vậy?

- Em nói là làm gì? Anh đều vẫn luyến tiếc khi ức hiếp em, kết quả hôm nay rơi xuống một tội danh không yêu em, xem ra câu “Đàn ông không xấu, phụ nữ không thương” trong lời này đúng là chí lý, không nên hỏi anh làm gì, anh có khả năng sao, đương nhiên là sờ trước chuôi đèn của em.

Nói xong một hồi liền khống chế chuôi đèn lớn ở bên phải Đoan Mộc Yên, cầm ở trong tay, cái đó rất tròn đầy đặn, rất có lực, trước đó ánh mắt tỷ là một loại lực khác, khéo léo lả lướt, nhưng so sánh với chuôi đèn to lớn của bạn học Đoan Mộc Yên thật sự không có chênh lệch lớn.

Tiểu Yên ưm một tiếng, thiếu chút nữa không ngất đi thôi, tay phải chứa phẫn nộ phóng ra, sức lực thẩm thấu qua đầu ngón tay, đâm ở trên vai phải Đường Sinh một cái, đột nhiên Đường Sinh cảm thấy nửa thân mình đã tê rần, còn không có phản ứng lại nữa, vai trái cũng đã trúng một cái, nửa người trên liền thành một mảnh gỗ.

Đoan Mộc Yên lần đầu tiên dùng tay điểm huyệt trên người hắn, tuy nhiên hắn còn có thể nói chuyện

- Yên nhi, không phải đâu? Tha cho anh!

- Anh thật là xấu xa, làm sao dám sờ chỗ đó trên người em? Đánh chết anh!

Đoan Mộc Yên xấu hổ phẫn nộ đến tột cùng, tay giương lên không biết sẽ đánh ở đâu, mặt sao? Không được, sẽ đánh sưng mất, cánh tay sao? Đánh cũng vô dụng, hắn sẽ không đau, ngẫm nghĩ một chút, thực không xuống tay được ở chỗ nào.

- Đánh chết anh à? Răng gạo nếp của em thật cứng nha? Đến đây, đánh đi, anh xem em đánh thế nào? Đừng đau lòng đấy.

- Ai đau lòng?

Tiểu Yên cuối cùng đem tay giơ lên dừng ở trên mặt Đường Sinh, ai bảo anh kích động em? Cho rằng em không dám đánh?

Nhưng là đánh một cái không có sức lực phải không? Người khác đánh cho dù rất nhẹ, nhưng người ta vẫn có phát ra tiếng, cô hạ xuống một cái tát mà không có tiếng động nào, làm cái gì vậy? Em muốn sờ mặt của anh em cứ nói ra, cũng không phải không cho em sờ, còn phải dùng cách điểm huyệt đạo của anh?

Tiểu Yên cưỡi ở trên người Đường Sinh đang ở vị trí dễ nhận thấy là hơi không đúng, liền cảm giác ở phía dưới mông có gì nhô nhô, hơn nữa dần dần lồi dần dần cứng lên…

Cô liền phản ứng lại, khuôn mặt xinh đẹp lập tức nóng bỏng, Đường Sinh lại nói:

- Bạn học Yên, em khiêu khích anh sao?

Nghe Đường Sinh nói như vậy, Yên Yên chạy nhanh đi ra chỗ của cô ngồi, mắng một tiếng, bàn tay giải huyệt cho hắn nói.

- Không chơi nữa, Đường Sinh chúng ta trở về đi? Đã hơn nửa đêm rồi, ở trên đường đụng phải tuần tra cũng không tốt lắm.

- Tuần tra? Sợ cái gì, chúng ta lại không có chấn xe, bọn họ có thể làm gì chứ? Ừ, trở về thôi… Chuyện hôm nay nhất định phải thay anh giữ bí mật, để Đường Cẩn và Đậu Đậu biết không biết là có đưa anh đi hạ cờ vua không, vậy thê thảm rồi.

Tiểu Yên liền nghĩ tới ngày đó buổi chiều Đường Sinh bị đưa ra bể bơi đi hạ cờ vua tình huống thật bi thảm, khuôn mặt xinh đẹp lại có chút hồng hồng lên, Đường Cẩn và Đậu Đậu đối với hắn không khách khí chút nào, hai ba phút là giết sạch tất cả, sau đó mang theo người bị thua lên giường trừng phạt, tình hình đó đã rất quen mắt.

- Anh dẫn em đi mấy mỏ than đá phía tây đi dạo, em sẽ không tố giác anh

Tiểu Yên sợ để hắn lại một mình ở thành phố thì sẽ thảm luôn.

- Vốn sẽ mang em đi, tuy nhiên chỉ cần em đồng ý với anh, bất cứ chuyện gì anh cũng làm, em cũng hứa không được tố giác nhé.

- Biết rồi, nhưng anh cũng không được làm chuyện xấu đó nữa, như vậy không tốt.

Tiểu Yên cũng biết không quản được hắn, chỉ có thể nói một câu đó.

- Ừ, anh sẽ cố gắng không làm chuyện xấu, nếu phải làm cũng đi tìm Tiểu Yên làm, như vậy là được chứ gì?

Đường Sinh lại chớp mắt với cô.

Tiểu Yên vai sụp đổ, lườm một cái, xấu hổ cười không nói lời nào, trán buông xuống rất thấp, một bộ dạng đến tìm em làm đi.

Khi trở về màn đêm đã buông xuống, Đường Sinh tự nhiên chui vào ổ chăn thơm mát của Mai Chước, về phần làm gì đừng nói, dù sao cũng sẽ không nhàn rỗi.

Ngày tiếp theo, Đường Sinh còn đang ngủ, Trần tỷ liền bước vào, cô ra vào phòng của thủ trưởng không có hạn chế, mặc dù Mai Chước còn nằm trong người Đường Sinh, nói một câu người hiện đại thường không dùng lời nói, Trần tỷ giống như cô bé thông phòng ở thời cổ đại, ở hiện đại ai lại có thể hưởng thụ đãi ngộ như vậy? Khiến bà xã bóp chết, cũng chính là Đường Sinh, vây quanh bên người hắn những mỹ nhân như Mai Chước, Sắc Sắc Ngọc Mĩ, Vương Tĩnh các cô cũng không ghen tị với Trần tỷ, cô nửa đêm vào phòng hắn, thế nào cũng phát hiện Đường Sinh làm việc gì đó, sẽ mang theo cái bô nhỏ hầu hạ hắn phóng nước, đàn ông thế nào lại có thói quen xấu như thế? Chính là sùng bái như vậy, cũng may thủ trưởng là một người đàn ông quen được chiều chuộng.

Mai Chước còn ngủ rất ngon, nửa người ở trần, Trần tỷ thu thu chăn gấm đắp trên người cô, thấy cô không có động đậy chỉ biết tối qua cô đã ngủ trễ, rất mệt mỏi rồi, trên thực tế ở một chỗ cùng Đường Sinh, muốn không mệt mỏi cũng không được, sau đó cô lại duỗi thân dấu tay Đường Sinh bên này.

Đường Sinh sinh ra cảm giác, khi hắn ngủ tất cả là thói quen ứng phó, ba ngày hai ngày không ngủ cũng chưa có vấn đề gì, Trần tỷ mới nắm tay hắn liền mở mắt ra, Trần tỷ dịu dàng cười, nhẹ giọng hỏi:

- Ép buộc nửa đêm vẫn là bộ dạng này, không rõ là cậu có nghẹn hay không để tôi đi lấy cái bô?

Nói chuyện liền vén lên một góc chăn, trán hơi thấp xem xét liếc mắt một cái.

Đường Sinh nâng tay cầm chiếc cằm như ngọc như tuyết của Trần tỷ, khẽ lắc đầu

- Tôi trời sinh số mệnh không được hưởng thụ, nằm không ra được.

Trần tỷ lại cười khẽ đi ra, tay rút về đem chăn đắp cho hắn

- Ninh Hân sáng sớm đã gọi điện thoại tới đó.

- Ồ? Nói cái gì vậy?

Đường Sinh vội hỏi, ở thành phố vài ngày, sợ là cô bé Giang Lăng kia nhớ mình.

- Nói chuyện An Phong kia, đều đi tìm hai cô trở về, cũng muốn quỳ xuống với cô, chỉ lên trời thề không dám quấy nhiễu cô.

- Loại người đó, tôi cười chết mất, tôi không suy nghĩ phải cứng rắn chỉnh đốn anh ta, khiến Tiểu Yên ra tay cho anh ta sống như thái giám.

- Thủ trưởng cậu cũng chế nhạo sao, Ninh Hân nói rất phiền anh ta, gọi cậu tha cho hắn

Trần tỷ đem lời nói truyền đại lại.

Đường Sinh cười cười, không tỏ rõ ý kiến, bỏ chăn liền ngồi dậy, Trần tỷ liền thay hắn lấy áo ngủ, sau đó lại lấy quần đùi mặc thay hắn, nói Đường Sinh đang hưởng thụ đúng là cấp bậc đế vương, sau đó hai người đi ra, Mai Chước vẫn ngủ cũng không biết gì.

- Trần tỷ, đưa di động cho tôi, tôi đi quấy nhiễu Yên Yên một chút.

Đường Sinh đi tới chỗ Tiểu Yên

Trần tỷ từ trong túi lấy ra di động của hắn đưa cho hắn, thấp giọng nói:

- Cô gái nhỏ đó tâm tư cũng xao động, thể chất của cô so với Đường Cẩn và Đậu Đậu mạnh mẽ hơn nhiều lần, hiện tại cậu muốn vào cô, cô cũng chịu được, đơn giản là sớm vài năm hưởng thụ hoan tình, lại không có gì.

Đường Sinh lông mày nhíu lại, cánh tay ngược lại ôm lấy vòng eo Trần tỷ, tay trượt xuống nhéo mông cô, Trần tỷ hơi hơi ưm, liền tiến vào trong lòng thủ trưởng

- Ba người họ tôi đều không có chạm vào, chỉ sợ các cô khổ vì tình, làm sao chống lại dẹp bỏ? Chỉ có cơ thể thơm ngát của cô cũng muốn uyển chuyển rên rỉ, tôi thật là có chút không đành lòng dùng thủ đoạn làm hoa tàn, nhưng hiện giờ thật ra lại có cảm giác tiến thoái lưỡng nan.

- Muốn nói chịu cũng đều chịu được, cô chỉ cần dịu dàng một chút, nhẹ nhàng đến làm, tự nhiên sẽ không làm bị thương đến các cô ấy, ngày thường cùng các cô chơi đùa cũng không phân nặng nhẹ, lại làm hại các cô đêm trong mộng ép chân soi cong, thiếu nữ nào mà không có tuổi xuân? Nên đổi thành hủy đi.

Cảm tình Trần tỷ là có quan sát, muốn nói Tiểu Yên làm xuân mộng. Không ý thức được chính mình quấy nhiễu vài người cũng là rất bình thường.

Nếu xuống tay lần thứ nhất mục tiêu cũng là Tiểu Yên, về thể chất cô là mạnh nhất, về phần Đường Cẩn và Đậu Đậu, các cô căn bản là đều không được.

Tiểu Yên đang ngủ say cũng liền tỉnh, bằng khứu giác sâu sắc của cô, nghe đều có thể biết rõ là tên xấu xa Đường Sinh, tâm trạng không khỏi thẳng thắn kinh hoàng, người này sáng sớm rất ít khi đến quấy nhiễu mình, hôm nay là làm sao vậy? Không ngờ lại tới đây.

Hay là mình giả bộ ngủ trước? Cô nghĩ đơn giản một chút, Đường Sinh tinh mắt thế nào? Làm sao không biết cô linh hoạt thế nào, nếu cô tỉnh lại là bình thường, nếu là không tỉnh thì đa phần là giả bộ ngủ, chứng minh trong lòng còn có chút nào đó chờ mong, anh sẽ khiến em toại nguyện.

Đường Sinh cũng không khách khí, cởi áo ngủ vừa mới mặc trên người, liền kéo chăn của Tiểu Yên chui vào, động tĩnh còn có chút lớn.

- A… Đồ xấu xa, sao anh dám chui vào?

Rốt cuộc Tiểu Yên giả bộ không được nữa, tên này đã xâm chiếm đến ổ chăn, có thể giả bộ được sao?

- … Là có chuyện quan trọng muốn nói thôi, nằm xuống nói chuyện đi, chăn thơm quá

Đường Sinh cũng không khách khí, đem bạn học Yên trực tiếp ôm vào trong lòng, cô ngủ 100% là không mang áo nhỏ, vốn đã lớn, bưng kín càng khó chịu muốn chết, không gì trói buộc trong lúc ngủ mới ngủ ngon, lúc này lại càng tiện lợi cho Đường Sinh, để cho hắn ôm, toàn bộ dính vào.

Tiểu Yên cả người như nhũn ra, lại giãy dụa bất động, chính là xấu hổ liền trừng hai tròng mắt nói:

- Anh, anh dám động đậy, em, em liền điểm anh.

Đường Sinh mắt trợn trắng, ôm lấy thân thể mềm mại thơm mát của cô, ngửi mùi thơm ở mọi chỗ cười khổ nói:

- Anh bất động nói chuyện được không?

- Ừ, không được nhúc nhích, có, có thể nói chuyện…

Tiểu Yên thực không có biện pháp với hắn, nhưng thực tế tay Đường Sinh liền ôm lên trên mông cô, còn đang nhẹ nhàng nắm bắt, cô cũng đều nhịn, không cho hắn chiếm một chút tiện nghi cũng không thể nào nói nổi, thực ra cũng có chút chờ mong.

Đường Sinh liền đem chuyện Ninh Hân gọi điện thoại tới nói chuyện một chút, làm cho Tiểu Yên và anh trai Đoan Mộc Chân của cô nói, đi tới họ An giải quyết.

- Không cần phân giải, em lại không bỏ anh ta được, lấy thân thể cường tráng của anh ta mà nói, mọi việc ngày sau, đóng cửa mà tự giải quyết.

- Hóa ra là như vậy, lát nữa anh sẽ gọi điện thoại cho Ninh Hân nói một tiếng, đúng rồi, Tiểu Yên, tối hôm qua mơ thấy anh sao?

- Không có nhé, sao lại mơ thấy anh chứ?

Mặt Tiểu Yên đột nhiên đỏ lên, Đường Sinh liền biết đã hỏi trúng tim đen của cô

- Không có sao?

- Không, không có.

Tiểu Yên xấu hổ, Đường Sinh lại dám cúi đầu đi tới, dùng môi mình bao trùm lên môi cô.

Cực Phẩm Thái Tử Gia

Tác Giả: Phù Trầm

Quyển 2: Giang Trung Khởi Hoành Đồ