Nhóm dịch: Quan Trường
Nguồn: Mê Truyện
Đường Sinh kỳ thật là muốn để bầu không khí hài hòa một chút, trong lòng đối với mắt to không phải chờ mong như vậy, chỉ từng là thần tượng, nhưng có những thứ sẽ dần phai nhạt, theo tuổi tăng lên và trong hiện thực đã trải qua, những nguyện vọng tốt đẹp cũng đều tiêu tan, phai nhạt.
Bên người hắn không thiếu phụ nữ, nhất là mỹ nữ, nhưng có thể cùng ánh mắt tỷ kết giao bằng hữu, trong lòng hắn vẫn là rất thích.
Từ trước đến nay Đường Sinh luôn đem bầu không khí khống chế ở trong bàn tay, trước sau như một hắn luôn phát huy ưu thế này, luôn vô hình trung để cho ánh mắt của người khác ngắm nhìn trên người hắn, hắn biết như vậy là không tốt, không đủ khiêm tốn, nhưng sức hấp dẫn lớn thì không ngăn được.
Ánh mắt tỷ mỉm cười đứng dậy cùng Đường Sinh bắt tay, tay như mầm bé giống như mềm mại không xương, Đường Sinh hơi hơi nhéo nhéo, hai người mới ngồi xuống.
- Vị này chính là học muội của tôi, bạn học Đoan Mộc Yên, nghe nói có thể được nhìn thấy ngôi sao, khóc kêu muốn tới, tôi liền mang cô ấy đến, Tiểu Yên, ánh mắt tỷ không cần phải giới thiệu, trong nước già trẻ không ai không biết cô ấy, vị này chính là đạo diễn Bách Thu Vũ, vì này chính là ngôi sao tương lai Lật Lệ, Lật tiểu thư.
Đường Sinh từng người từng người giới thiệu với Đoan Mộc Yên, cô cũng bắt tay với cả ba cô, ân cần thăm hỏi một câu.
Trên thực tế ba cô đều âm thầm gật đầu đối với tuổi trẻ và vẻ đẹp thanh tú của Đoan Mộc Yên, cái gì gọi là nét đẹp trời sinh? Không có chút xíu phấn trang điểm, nhất là ngực như hai chuôi đèn, làm các cô đều xấu hổ vô cùng, ánh mắt tỷ liền quay miệng, Bách Thu Vũ cũng cười khổ.
Lật Lệ thấy có một chút tự ti, mồ hôi rơi, hắn thích con gái ngực cỡ lớn sao? Của ta hơi nhỏ à, thật sự là rất tiếc nuối.
Kỳ thật nam giới đối với phụ nữ khát khao mịt mờ, mỗi giai đoạn cũng không giống nhau, thời kì niên thiếu bọn họ đều thích những cô gái đã trưởng thành, ngực lớn mông lớn, nhưng theo độ tuổi tăng lên, bọn họ lại sẽ quay đầu lại nhìn chằm chằm vào thiếu nữ thanh xuân, thiếu niên yêu những cô gái đã trưởng thành, thành chú thì lại thích gái mới lớn.
Phụ nữ cũng không khác lắm, nhiều thiếu nữ đều thích những ông chú xấu xa, thương y vì y trưởng thành, điềm đạm, chắc chắn, có cảm giác an toàn, không giống như thiếu niên chỉ có vẻ bề ngoài, còn những cô gái đã trưởng thành lại thích thiếu niên trong sáng, tính cách, sở thích của mỗi người không giống nhau, một lời không thể nói rõ.
Từ đáy lòng Bách Thu Vũ và ánh mắt tỷ mà nói, các cô thật đúng là rất thích Đường Sinh còn đang thiếu niên như vậy, tinh thần phấn chấn mạnh mẽ, rất có khả năng lây nhiễm cho tâm tư già cả của các cô, tâm tư tuổi trẻ, người mới trẻ, nếu như tâm tư chìm xuống, khẳng định sẽ không cứu được
Sau khi ăn cơm xong, mọi người thoải mái trò chuyện, Đường Sinh cùng Bách Thu Vũ, ánh mắt tỷ ngồi một bên vừa uống rượu vừa nói chuyện một chút, tiểu Yên và Lật Lệ thỉnh thoảng ngồi nói thầm thì, dường như các cô không tìm thấy đề tài thích hợp để cùng ba người bọn họ trao đổi, sự từng trải trên xã hội rất hạn chế, cũng không biết nói cái gì.
- Lật tiểu thư tính cách có vẻ hướng nội, mặc dù trong lòng có suy nghĩ, muốn cô bày tỏ ra cũng rất khó khăn, mượn cơ hội ngày hôm nay, tôi thay cô nói hai câu, đạo diễn Bách, cô có để ý tới cô ấy không? Cho cô ấy tới chỗ trung tâm điện ảnh Thu Vũ đi, không có vấn đề gì chứ?
- Ừ, Lật Lệ cũng không tồi, tôi xem xét cũng thấy được, phim của tôi cũng không phải thuần khiết lắm, nhưng phim mới có thể thử một chút nguyên tố mới, là diễn viên, tự mình luôn phải rèn luyện trên tất cả các phương diện, như vậy mới có thể tiến bộ, mặt khác tôi cũng không gạt Đường công tử, giới nghệ thuật cũng có một số quy tắc bất thành văn, ai cũng đành phải chịu, bản thân công ty điện ảnh không có vốn hùng hậu, mặc dù là có, ai cũng muốn kéo tài trợ, cho nên, có một số vấn đề lại không thể tránh khỏi, nhưng ở dưới tay tôi, tôi cũng có thể cố gắng che chở.
Nghe giọng điệu của cô dường như là muốn Lật Lệ, nhưng cũng đem những lời cảnh cáo nhắn nhủ trước, Đường Sinh thoáng trầm ngâm, Bách Thu Vũ lại nói:
- Còn có một số chuyện nữa, chúng ta có rảnh lại trò chuyện, nào, uống rượu trước, ánh mắt tỷ, mời…
Xem ra có một số chuyện không nên nói ngay trước mặt.
Lật Lệ đương nhiên là hiểu rõ Bách Thu Vũ chỉ cái gì, trong lòng cũng suy nghĩ một chút, bộ dáng như muốn mở miệng nói ra, nhưng cuối cùng lại không nói.
Đường Sinh nhìn ở trong mắt Lật Lệ có chuyện muốn nói? Để sau sẽ trò chuyện riêng vậy, hôm nay chính là ăn cơm làm quen với các thục nữ.
Trong căn phòng sang trọng, nếm qua thôi cũng không dùng quá nhiều, liền đến phòng khách lớn ngồi xuống nghỉ ngơi thì tốt rồi, vòng xoay thư nhàn bên này sớm đã dọn xong mâm đựng trái cây, vân vân, ngay mặt là màn hình lớn, muốn hát liền hát, muốn uống liền uống, rượu vang, Cognac đều có.
Bách Thu Vũ cũng có ý nhìn xem tài nghệ của Lật Lệ, cô liền hát hai ca khúc, cô vừa ca vừa biểu diễn một chút, Bách Thu Vũ nhân cơ hội ngồi bên cạnh Đường Sinh nói chuyện với hắn
- Qui tắc trong giới mọi người biết rõ trong lòng, giống như tôi bản thân cũng không muốn làm trở ngại đường tiền tài của người ta, ví dụ như có một nhà kinh doanh tài trợ coi trọng Lật Tiểu Lệ, muốn kết giao bằng hữu, nếu tôi ngăn cản, trong lòng Lật tiểu thư sẽ nghĩ như thế nào? Cho nên việc này thực khó nói, quy tắc anh có thể theo thứ tự, cũng có thể cứ đi mà không nhìn, đều xem cá nhân xem như thế nào
Lời này nói có lý, Đường Sinh cũng khẽ gật đầu, một số người chỉ mong sao có phú thương đến bao bọc nuôi dưỡng, chứ chỉ dựa vào bản thân lăn lộn, không ai lăng xê, anh muốn thành công quá khó khăn, ai cũng không so sánh xinh đẹp hơn ai thế nào, ai cũng không so sánh biểu diễn giỏi hơn ai bao nhiêu, như vậy vẻ bề ngoài và lăng xê chính là mấu chốt.
- … Năm đó tôi cũng gặp phải tình huống này, không muốn nước chảy bèo trôi, không muốn bị người ta chiếm đoạt, liền chuyển sang làm đạo diễn biên kịch, hiện tại cũng coi như đã vượt qua, ít nhất là có một danh tiếng sạch sẽ, không đến mức bị người ta mắng, tiền không kiếm được nhiều, đối với lương tâm của mình có chút công bằng.
Nghe cô nói như vậy, trong lòng Đường Sinh cũng thấy khâm phục Bách Thu Vũ, nhìn ra thấy cô là một người phụ nữ mạnh mẽ tính cách cứng rắn, sẽ không bị phụ thuộc vào đàn ông, cô dùng chính năng lực của mình sáng tạo vùng trời thuộc về cô, chứng minh năm đó cô không lựa chọn sai.
Mặt khác, cô cũng được người khác tôn trọng, xem ra năm đó những người không thể chiếm đoạt được Bách Thu Vũ cũng hết sức rối rắm chăng?
Bên kia ánh mắt tỷ một mực yên lặng hút thuốc, ánh mắt cũng nhìn chằm chằm vào Đường Sinh, không biết vì sao bị cậu bé này hấp dẫn thế, luôn cảm thấy trên người hắn có một khí chất hiếm thấy có một không hai người khác không có, mình nhiều năm qua đã gặp đàn ông hoặc từng trải việc đời còn ít sao? Nhưng thật sự chưa gặp người nào mình vừa gặp thì mê muội như cậu bé này, đêm trước Đường Sinh giẫm lên người khác từ đầu đến cuối đều là ung dung đến tột cùng.
Ở hắn dường như không có chữ hoảng sợ và bất an hoặc sợ hãi mấy thứ này, thái độ hắn thản nhiên khiến người ta khâm phục tự đáy lòng.
Nhưng mà hắn tuổi còn nhỏ như vậy, đương nhiên ánh mắt tỷ sẽ không cho rằng hắn còn là đồng nam tử, cái này tuyệt đối không có khả năng.
Nói thật, ánh mắt của ánh mắt tỷ nhìn chằm chằm ai, phàm là đàn ông đều sẽ bị cuốn hút, ánh mắt kia, để cự tuyệt được thì quá khó khăn.
Nhị Thế Tổ (tên phá của) của chúng ta còn đang cùng Bách Thu Vũ nói chuyện, tự nhiên hắn cảm thấy ánh mắt của ánh mắt tỷ, thật gan dạ, trực tiếp, thậm chí hàm chứa sự khiêu khích, khí chất của cô cao quý, thanh tao lịch sự, dung mạo đoan trang diễm lệ, mẫu mực, nhưng mình có thể cảm giác được rõ ràng còn ẩn hàm một chút phóng đãng.
Khi bản chất xinh đẹp nho nhã cùng với cơ thể phóng đãng hòa hợp thành một thể, phối hợp đi ra chính là một loại ma lực không thể cự tuyệt.
Cô nhẹ nhàng đung đưa một chân mang vớ da màu đen, gót giầy đều cố ý rơi xuống, mắt cá chân thanh tú trơn bóng là một cảnh đẹp khiến người ta mê, chỉ dùng mũi chân móc lại giày da xăng- đan, hình thể cô cân đối, ngực nhỏ eo gầy, miễn cưỡng cũng có thể đưa vào kiểu tinh tế.
Một đường cong từ đầu gối đến đáy mông, giống như một đường pa-ra-bôn đẹp nhất giữa thiên nhiên, tràn trề lực sát thương đối với thị giác.
Bách Thu Vũ cũng là nhân vật có ánh mắt, tự nhiên nhìn ra tâm tư của ánh mắt tỷ, đối với những người trong giới này có tâm tư gì, cô là thấy rõ hiểu được, thấp giọng nói:
- Nếu cậu đồng ý đến đóng một vai, ánh mắt tỷ chắc chắn sẽ đồng ý đóng chung, cho dù là một số đoạn ngắn tình cảm mãnh liệt cũng sẽ không cự tuyệt, đương nhiên, thân phận của Đường công tử không tầm thường, không muốn dính vào giới này chăng.
- … Chỉ có đạo diễn Bách hiểu tôi, tuy nhiên nếu đơn thuần chỉ là đóng loại phim cất kỹ thuần túy, tôi có lẽ sẽ suy nghĩ một chút.
Bách Thu Vũ mỉm cười.
- Cất kỹ để mình thưởng thức? Nếu không tôi nghĩ ra sáng ý, mời cậu và ánh mắt tỷ đến đảm nhiệm vai nam nữ diễn viên chính được không?
- Ấy, tôi xem hay là thôi đi.
Trong đầu Đường Sinh hiện lên “Cửa sự kiện” của kiếp trước, tự mình bị dính vào thì làm sao?
Hắn lại bưng lên chén rượu, cũng hướng tới chỗ ánh mắt tỷ nâng lên một chút, ánh mắt tỷ liền dời thân ngồi lại đây.
- Gần đây cũng không gặp ánh mắt tỷ trong phim mới nào, dường như đang ở tình trạng tránh bóng? Không có ý tưởng mới sao?
- Trong dạ dày không có chứ sao.
Ánh mắt tỷ có thói quen ngồi chéo chân, lúc này lại vểnh lên, Đường Sinh chủ động đáp lời, khiến thể diện của cô tốt lên không ít
- Hơn mười năm diễn, tâm tư sớm mệt mỏi, hiện tại chỉ nghĩ tới đi dạo các nơi, du lịch giải sầu, ngày tháng thật bình thản.
- Không phải đâu? Ánh mắt tỷ, tôi vừa rồi còn cùng Đường công tử nói yêu cầu cậu ấy làm khách mời cùng cô diễn, tôi làm biên đạo, vẫn không diễn sao?
Không ngờ lúc này bị Bách Thu Vũ công kích, ánh mắt tỷ ngẩn người, nhìn Đường Sinh một cái mới hướng tới Bách Thu Vũ cười nói:
- Đạo diễn Bách ở trong nước danh tiếng lẫy lừng, có cơ hội hợp tác với đạo diễn Bách, tôi hết sức vinh hạnh rồi.
Cô nói lời này tương đương với việc đồng ý, nói khó hiểu chút thôi.
Bách Thu Vũ liền gật gật đầu, thâm ý sâu sắc nhìn Đường Sinh, cậu xem, tôi nói tới cái gì rồi? Đường Sinh liền cười khổ.
Ấy, sao lại cảm giác cô muốn làm bà mối cho tôi? Đây chính là thần tượng trong hàng tỉ người, tôi mạo hiểm phiêu lưu quá lớn rồi?
- Mọi người trò chuyện đi, tôi đi ra ngoài một chút.
Bách Thu Vũ là đạo diễn, rất có sở trường trong việc mai mối? Cô chuồn đi rồi.
Trong lòng ánh mắt tỷ buông lỏng, cô cũng sớm phải đi, mình cũng chưa có cơ hội nói chuyện cùng hắn
- Đến đây, tiểu Đường, lại uống một chén.
Hai người liền trái một ly phải một ly uống, một bên cười trò chuyện một số chuyện thú vị, Lật Lệ bị Bách Thu Vũ gọi đi, chỉ một mình tiểu Yên ca hát, cô cũng ngại ngồi lại đây, chủ yếu là ánh mắt tỷ tên tuổi rất sáng, đối với cô tạo áp lực vô hình khá lớn.
- … Có thể cùng tiểu Đường công tử kết giao bằng hữu, tôi hết sức vui vẻ, hiện tại các bằng hữu cũng không có ai thật tâm thực lòng.
- Cũng phải, tình cảm bạn bè giữa nam và nữ hơi đặc thù, thật tâm không phải dễ dàng, không có phiền toái là không thể có được, có được rồi có thể bại lộ thân thế, là khiến người ta đau đầu, nhưng thật ra tôi muốn cùng ánh mắt tỷ duy trì một loại tình cảm hữu nghị rất thuần khiết.
- Trời, cậu không phải ở trong mộng đều mơ có được tôi sao? Việc đó… Trong mơ có xuất tinh hay không thế?
Ánh mắt tỷ ngay thẳng, thật can đảm.
- Không xuất tinh trong mơ sao lại nói là chiếm được? Dù sao cũng phải giao hàng thôi, ha ha…
Đường Sinh càng đáp sảng khoái, ánh mắt tỷ cười rộ lên.
- Nam nữ có thể trở thành bằng hữu, giao tình khẳng định là bình thường, đúng rồi, cậu ở nhà bằng hữu gặp được chuyện gì khiến xấu hổ nhất?
Đường Sinh suy nghĩ một chút nói
- Xấu hổ nhất chuyện… Đi vệ sinh xong rồi, không tìm được giấy.
Ánh mắt tỷ phun rượu thẳng ra.
- Này, không tính việc đó là xấu hổ nhất chứ?
Cô thật ra là muốn dụ dỗ Đường Sinh nghĩ đến phương diện kia, nào biết Đường Sinh đùa cô như vậy.
- Việc này còn không tính là xấu hổ sao? Tôi nghĩ nghĩ… Đi vệ sinh xong rồi, có giấy, nhưng không có nước…
Đường Sinh tiếp tục.
Ánh mắt tỷ cười đến điên cuồng, đấm hắn một quyền, gắt giọng:
- Cái gì đấy, có việc nào có thể so với việc này lại xấu hổ hơn một chút không?
- Xấu hổ hơn nữa? Thì phải là… Đi vệ sinh xong rồi, có giấy cũng có nước, nhưng xả nước không đi.
Đường Sinh chính mình cũng cười.
Ánh mắt tỷ thật sự cười đến lệch cơ thể, gần như đem thân thể thơm ngào ngạt mềm mại dựa vào tới trên người hắn
- Còn có việc nào xấu hổ hơn nữa không?
- Có thể nữa, thì phải là… Đi vệ sinh xong rồi, có giấy có nước cũng xả nước đi rồi, nhưng lại bay lên
Cực Phẩm Thái Tử Gia
Tác Giả: Phù Trầm
Quyển 2: Giang Trung Khởi Hoành Đồ