Nhóm dịch: Quan Trường
Nguồn: Mê Truyện
Từ đầu đến cuối không đến nửa tiếng, Đường Sinh đã phát tài, ngoài tiền vốn, thì hắn đã thắng được gần một tỉ đô la Mỹ. Tuy tiền bài là do hắn đặt, nhưng Đường Sinh chơi thế cho Đại Vân, cho nên tiền thắng được, một xu hắn cũng không màng tới.
Cờ bạc một đêm có thể khiến cho người ta khuynh gia bại sản, cũng có thể khiến người ta bỗng chốc phát tài. Đại Vân chính là một người trở nên phát tài như vậy.
Số tiền thua bạc trước đó cô không có cách nào giải quyết. Ngoài số cổ phiếu còn lại của chồng mà cô đã bán đi, cô hầu như sẽ phải đem chính thân mình gán nợ. Cho nên cô đã sắp phá sản rồi, nào ngờ chuyển biến bất ngờ, trong đường cùng lại xuất hiện hy vọng, giúp cô tìm thấy cuộc sống mới.
Lương Nam trong lòng buồn bực, miếng ăn đã đưa tới miệng còn để rơi mất? Nhưng cũng không còn cách nào khác, ngay tại chỗ y cùng với Vệ Đại Vân thanh toán tiền vay sạch sẽ, rồii cùng uống một ly Hennnesy, sau đó thất vọng rời đi, lòng rất khó chịu.
Đại Vân rất hưng phấn, rất kích động, ta đây một đêm đã phát tài rồi sao? Nhưng trong lòng cô hiểu rõ, nếu còn lăn lộn tại sòng bạc này nữa thì cũng có thể đêm ngày mai sẽ lại quay về trạng thái như ban đầu, cơ may không phải ngày nào cũng có, phải biết kiềm chế.
Hơn 3 giờ sáng, ba người nữ và một người đàn ông ngồi trong phòng ăn khuya ở Bất Dạ Thành ăn một bữa thịnh soạn, rồi lại chuyển đến một quán rượu nhỏ.
Đại Vân gọi mấy chai rượu tây, ra vẻ phải uống cho say mới thôi. Nâng ly cạn chén rót cho Đường Sinh uống, chỉ là tửu lượng của Đường Sinh quá tốt, uống rượu chẳng khác nào uống nước lã, từ đầu đến cuối vẫn tỉnh như không. Chị Trần chỉ uống có hai ly, cô không muốn uống quá nhiều.
Thật ra thì tửu lượng của Sở Tình cũng không tồi, bình thường thì cô cũng phải ứng phó với những bữa tiệc như vậy, nên tửu lượng cũng được nâng cao lên.
- Tiền này tôi không thể lấy hết được, Tiểu Đường cậu giúp tôi, cậu không thể không cầm một đồng nào được, đúng không? Cậu không cầm, tôi đưa cho Sở Tinh cầm.
Đường Sinh cười cười:
- Đừng tùy tiện như vậy, tôi chỉ chơi bài thay chị một phen bài thôi mà, thua thì tôi vẫn được vui, còn thắng thi chị hưởng, chị đừng băn khoăn gì. Nên cảm ơn chị họ của tôi, chị với tôi cũng không có quan hệ gì, lại mời tôi đi ăn tiệc đêm, uống rượu tây, tôi thấy đã tốt lắm rồi!
Cách cư xử của Đường sinh khiến cho Vệ Đại Vân rất tâm phục. Đây mới là một người đàn ông chân chính, chỉ có điều sự khí khái này thì ai có thể bì được? Gần 1 tỉ đô la Mỹ, đổi ra nhân dân tệ là hơn 80 tỉ, tài sản hiện tại của bố Sở Tình cũng không nhiều như vậy.
Người đàn ông như vậy do Sở Tinh tìm được, xem ra số của cô ấy quá tốt đi! Nói trong lòng Đại Vân không ước ao thì là giả vờ, không khỏi tiếc nuối.
- Sở Tình à, tiền nay trả cho Lương Nam hơn 100 triệu, vẫn còn thừa hơn 700 triệu, bạn cầm 400, mình 300. Bạn giúp mình đầu tư đi, để trong tay mình sợ chơi bài rồi lại thua sạch sẽ, không nợ nần lòng nhẹ nhõm. Từ nay mình sẽ đứng dậy, làm một người phụ nữ tốt.
Sở Tình biết rõ tiền đặt trong tay cô ấy thì chẳng bao lâu sẽ hết sạch, không chừng còn mắc nợ thêm. Sự hào phóng của Đường Sinh cũng chỉ vì muốn giữ thể diện cho cô, cô hiểu rõ về điều này, không nể mặt mình, hắn sẽ không đến đây.
- Đường Sinh, chị và cha chị đã bàn bạc rồi, chị không đảm nhiệm chức Phó tổng giám đốc Uông thị đâu, chị góp cổ phần vào Cẩn Sinh có được không hả?
Lời này nói ra ít nhiều cũng có chút ngại ngùng, có chút gì đó nũng nịu. Từ trước đến giờ quan hệ của mình và hắn có phần phức tạp, thân thể trong sạch đã bị hắn nhìn thấy. Đối với người phụ nữ thì đó là chuyện xấu hổ nhất, nhưng điều xấu hổ này lại diễn ra trước mặt hắn, thân này không dành cho hắn thì còn dành cho ai đây? Cho nên nói quan hệ tế nhị giữa Sở Tình và Đường Sinh, trong lòng hai người họ đều biết, không cần nói ra.Như vậy, trong lúc vô tình, Sở Tình nói ra một câu nũng nịu là chuyện bình thường, phụ nữ thì đều như vậy.
Đường Sinh mỉm cười:
- Cẩn Sinh hiện tại đang thu hút được sự chú ý của mọi người, chị lại gia nhập vào, sẽ gây sự chú ý cho nhiều người, tôi nghĩ như thế này, lấy danh nghĩa của tôi và chị Đại Vân thành lập một công ty mới, gọi là “Giang Trung Sở Đại”, ở bên kia tôi còn 1,1 tỉ đô la Mỹ không dùng đến cộng với 700 triệu đô la Mỹ này của hai chị cũng rất khả quan rồi đấy, cũng đủ để các chị trổ tài rồi, nhưng không được đánh bài nữa!
Nói đến cờ bạc, mặt của Đại Vân lại đỏ bừng lên, lè lưỡi cười ngượng ngùng, phải nói là thiếu phụ xinh đẹp này rất đáng yêu. Có câu yêu ai yêu cả tông ti họ hàng, Đường Sinh yêu Sở Tình, tất nhiên sẽ giúp đỡ Đại Vân rồi, Sở Tinh biết rõ sự rộng lượng của Đường Sinh, hắn xem nhẹ vấn đề tiền bạc, những khi cờ bạc hoặc làm gì đó, có thể ném đi hàng tỉ mà không hề nháy mắt. Nhưng, điều quan trọng là hắn có tốt với bạn hay không, đó mới là điều quan trọng nhất.
Trên đường đến Khánh Châu, hai người đã đặt nền tảng cho tình yêu, tất cả đều tiến triển trong im lặng, Sở Tình thật sự có cảm giác là mình đã rơi vào một cái hố sâu tình cảm.
Lúc này Đường Sinh mở lời sẽ thêm một tỉ mốt đô la Mỹ vào tài khoản cho mình, biết là số tiền đó lần trước thắng của Vương Ngạn Thận, cô cũng không biết cảm giác trong lòng mình là gì nữa, ôi trời, mình không thể chạy thoát được nữa rồi, sẽ phải theo bước La Sắc Sắc, Mai Chước trở thành cánh tay đắc lực thứ ba của hắn. Trên thương trường, hiện tại Đường Sinh có hai cánh tay đắc lực, là Sắc Sắc và Mai Chước chia ra nắm Giang Lăng Cẩn Sinh và công ty quản lý vốn Cẩn Sinh.
Công ty “Giang Trung Sở Đại” sắp thành lập đã có một khí thế mạnh mẽ, 1 tỉ 8 đô la Mỹ vào năm 2005 tương đương hơn 14 tỉ 500 triệu nhân dân tệ, trong khi số vốn không công khai của “Cẩn sinh quốc tế” cũng chỉ có 10 tỉ, vẫn còn thua kém so với nó.
Nhưng hiện tại thì tài sản của công ty quản lý vốn Cẩn Sinh tư quản là khổng lồ. Nó là công ty có tài khoản lớn nhờ vào số vốn của mấy ngân hàng lớn. Tài sản ít nhất cũng có 30 tỉ, nhưng đại đa số là bất động sản và công thương nghiệp, hơn nữa vốn lưu động không đến một phần tám.
Trên thực tế thì vốn riêng của công ty quản lý vốn Cẩn Sinh không có nhiều, đều là do ngân hàng cho Đường Sinh vay. Có thể nói nó chỉ có cái vỏ bên ngoài thôi.
Đường Sinh nắm lấy tay Sở Tình, Sở Tình cũng nhẹ nhàng nắm lấy tay Đường Sinh. Hai người ngồi gần nhau, tay để ở dưới, cũng không sợ Đại Vân và chị Trần hai người ngồi cạnh nhìn thấy. Lặng lẽ mập mờ, đầu gối cũng sát lại với nhau, có thể cảm nhận được hơi ấm cơ thể của nhau.
Thật ra Sở Tình cũng đã từng nghĩ đến việc lập gia đình, nhưng chính bản thân cũng không hiểu rõ tại sao, quan hệ xã hội là khá rộng , nhưng vẫn cảm thấy lạnh lẽo, không có chỗ để nương tựa, một người phụ nữ phải cố gắng để thành đạt, cuối cùng sẽ có rất nhiều chuyện rắc rối làm bạn đau đầu. Đặc biệt là thương nghiệp ở trong nước vẫn còn phải nằm trong sự quản lý quan liêu, cửa quyền, không tránh khỏi phải va chạm với giới chức chính quyền và xung đột lợi ích với doanh nghiệp lớn của nhà nước, khi đó càng thêm khó khăn.
Thế lực của Đường Sinh là rất mạnh, mặc dù không biết mạnh đến mức nào. Nhưng ít nhất thì Đường Thiên Tắc cũng là cán bộ cao cấp, ở trong tỉnh cũng có sự ủng hộ của những người có chức quyền cao, chỉ cần có Đường Sinh làm chỗ dựa, thì Sở Tình đã cảm thấy vững tin rồi, huống chi còn có sự hỗ trợ ngầm của Cẩn Sinh.
- Hiện nay nền kinh tế trong nước đang đi xuống, ngăn chặn bong bóng kinh kế, bất động sản sẽ đứng mũi chịu sào, ảnh hưởng cả một vùng rộng lớn. Thị trường công ty mới của chúng ta sẽ xác định như thế nào đây? Mọi người đều rất đau đầu, những năm gần đây luôn tập trung đầu tư vào bất động sản, đối với những ngành nghề khác thì có chút lạ lẫm.
Nói chuyện vô cùng thân mật, còn dùng cụm từ “công ty mới của chúng ta”, những điều này đều là vô tình bộc lộ ra. Chủ yếu là do Sở Tình không sợ Đại Vân và chị Trần nghe thấy. Đại Vân thì khói nói rồi, là bạn bè sống chết có nhau. Trần Thư là bảo mẫu bên cạnh của Đường Sinh, muốn giấu diếm cô ấy cái gì là điều không thể, dứt khoát thoáng một chút khiến cô ấy hiểu rõ hơn quan hệ giữa chính cô và Đường Sinh. Cho nên Sở Tinh không che giấu nhiều.
- Kinh tế suy thoái không đồng nghĩa với việc phải từ bỏ đầu tư, theo tôi, định hướng của Giang Trung Sở Đại là tập trung vào các cơ sở doanh nghiệp ở trong nước. Ở phía tây Giang Trung có một số doanh nghiệp khai thác than rất phát đạt. Bây giờ ném hàng trăm triệu vào đó không phải là trở thành chủ mỏ than rồi sao? Có thể nhằm vào mỏ than để đầu tư trước. ảnh hưởng của suy thoái kinh tế đến ngành này là không lớn. Trên đường đến Khánh Châu tôi cũng nghĩ như vậy rồi, đó là thành phố có tài nguyên than phong phú duy nhất trong bốn thành phố ở phía bắc. Chẳng hạn ta có thể làm các nhà máy thuỷ điện v.v…, tôi cho rằng đều được, chị hãy xem xét về điều này.
Mắt của Sở Tinh sáng lên, nói thật không sai. Những ông chủ mỏ than ở phía tây Giang Trung rất giàu có, bắc giáp Bắc Kinh- Thiên Tân, nam giáp Quảng Đông, Quảng Tây, không đâu là không thấy hình ảnh những ông chủ mỏ than, ở Đông Quan có ông chủ than hào phóng một đêm đốt hàng triệu bánh pháo, rất đông người xem thích thú vây quanh, mỗi người đốt một bánh pháo.
Bởi vậy có thể thấy ngành này tiềm tàng món lợi kếch xù, hơn nữa kinh doanh trong ngành này tương đối ổn định. Tây Vực ở phía tây tỉnh Giang Tây cũng có những cải cách rất lớn. Lãnh đạo tỉnh đã đề ra việc nhất thể hóa than đá, với khẩu hiệu Tập Đoàn hóa, sự điều chỉnh to lớn và rộng khắp đang bắt đầu.
Quê của Đại Vân là thành phố than ở khu vực phía tây, cô nghe vậy thì mắt sáng lên:
- Về phương diện này thì tôi rất rành rõi.
- Ừ, hai người sẽ là Giám đốc của tập đoàn Giang Trung Sở Đại, có thể trực tiếp thu mua những mỏ than kinh doanh đình trệ ở địa phương. Dựa vào tình hình đang có sự điều chỉnh lớn của Tỉnh để thâm nhập vào thị trường than đá. Nó là nguồn lợi nhuận đủ để trở thành phương hướng kinh doanh chính của tập đoàn Sở Đại.
Chỉ cần mấy câu ngắn ngủi là đã quyết định xong xu hướng phát triển của Sở Đại Trung Giang. Sau khi quyết định xu hướng phát triển ban đầu, lại phải tiếp tục đặt chân vào những lĩnh vực khác.
Đối với Sở Tình mà nói, bước chân vào một ngành sản xuất mới cũng là một thử thách, cô không nghĩ rằng năng lực của mình không đủ để làm được việc lớn. Cuộc sống của một số người chỉ trong một đêm sẽ có thay đổi, cũng giống như Sở Tinh và Đại Vân. Cuộc sống của họ trong một đêm đã thay đổi.
Trong tiếng nhạc du dương lãng mạn, Đường Sinh ôm Sở Tình khiêu vũ một cách nhẹ nhàng, lịch lãm. Kiếp trước hắn đã từng học qua rồi cho nên rất thành thạo, Sở Tinh không thể bằng hắn. Trước đó không ít đối tác trong tiệc đêm bàn chuyện làm ăn mời cô khiêu vũ nhưng đều bị cô từ chối. Chức vụ của anh lớn cỡ nào, anh giàu có đến đâu, tôi cũng không phá vỡ cái lệ này. Một câu không nhảy là không nhảy, ai cũng không có ngoại lệ. Đây cũng là một kiểu giữ trinh tiết và phẩm hạnh.
Nhưng khi đối mặt với Đường Sinh thì không biết nhảy lại là một thiệt thòi, nhảy được 3 phút thì đã giẫm lên chân của Đường Sinh đến bốn lần, thật là đau khổ.
- Thôi không nhảy nữa nhé, đã giẫm nát chân của cậu rồi còn gì.
Sở Tinh ngại ngùng, khuôn mặt xinh đẹp hơi nóng lên.
Cùng với Đường Sinh thân mật như vậy một lần nữa, lại ngay trước mặt của chị Trần và Đại Vân, họ sẽ nghĩ như thế nào? Ôi, có chút xấu hổ.
Mặt khác tay của Đường Sinh đã thấp dần xuống, vòng eo nhỏ nhắn của cô dường như không chịu nổi sự tiếp xúc với bàn tay to của Đường Sinh, tay hắn cũng chạm đến cặp mông to tròn, vểnh cao của Sở Tình, ngón tay còn nhè nhẹ mân mê, người đẹp có chút xấu hổ tức giận, cho nên mới lấy cớ giẫm trúng chân để không nhảy nữa.
Đường Sinh giữ chặt lấy bàn tay nhỏ nhắn của cô, thấp giọng cười nói:
- Bình thường chỉ có tôi giẫm đạp người ta, khó có cơ hội bị người khác giẫm mà!
Hi hi, Sở Tinh bật cười, dưới ánh đèn nhấp nháy mập mờ, trong thoáng chốc có thể nhìn thấy đôi má lúm đồng tiền tuyệt đẹp, đẹp không gì sánh được.
- Cậu thật xấu xa, bày ra trò này làm tôi giẫm lên chân, tay lợi dụng cơ hội để làm chuyện xấu, để cho họ nhìn thấy, tôi làm sao mà làm người đây?
- Ôi, về chị Trần, chị không cần phải lo lắng, trong lòng cô ấy cái gì cũng đều biết rồi, còn về phần người bạn Đại Vân của chị, chị còn hy vọng lá sẽ giấu diếm được chị ấy sao? Tôi thấy chị ấy liếc nhìn một cách đầy oán trách và phiền muộn, nên mới ôm chị tới khiêu vũ, vừa rồi ngực của chị chạm vào bên trái của tôi, rất co giãn!
- Đi chết đi!
Sở Tinh nhéo vào sau eo của Đường Sinh một cái, trách mắng:
- Co giãn cái đầu cậu ấy!
Mắng dứt tiếng, lại cười, than thở một tiếng:
- Ai, Đại Vân số khổ kết hôn chưa được một năm, chồng bỗng nhiên bệnh chết. Bị người trong nhà chửi mắng là Bạch Hổ khắc chồng, trong lòng cô ấy rất đau khổ cho nên ra ngoài uống rượu, đánh bài đến nỗi mất cả tài sản. Hôm nay cậu là người cứu cô ấy, chỉ sợ rằng trong đầu cô ấy đã có ý tưởng báo đáp nào đó rồi, hay là…
- Hả?
Đường Sinh trừng mắt lườm Sở Tình một cái, thấy cô cười liền nói:
- Đến chị cũng muốn đùa giỡn tôi phải không? Véo mông chị này!
Cực Phẩm Thái Tử Gia
Tác Giả: Phù Trầm
Quyển 2: Giang Trung Khởi Hoành Đồ