Nhóm dịch: Quan Trường
Nguồn: Mê Truyện
Lương Nam nhìn thấy Đường Sinh, trong lòng liền thấy hoảng sợ, trong lòng gã thật sự không dám coi thường tên công tử nhà họ Đường này.
Gã chủ động đứng dậy chào hỏi:
-Tôi cứ tưởng Đường công tử đã đi rồi chứ, sao lại quay lại thế này?
Đường Sinh cũng không định bắt tay gã, mỉm cười, đáp:
- Ồ, nếu đã tới Bất Dạ Thành (1) rồi, thì không lý do gì mà không chơi đến hừng đông.
Sở Tinh cười nhẹ nhõm, không biết là vì sao khi có Đường Sinh ở bên cô có một cảm giác vô cùng an toàn.
- Bạn đến rồi à, Đại Vân, xin giới thiệu với bạn, Đường Sinh, em trai của mình,…Đường Sinh, đây là chị dâu đáng thương của tôi, Vệ Đại Vân.
-Ồ, xin chào chị Vân, phục vụ bàn, mang cho tôi một cái ghế.
Đường Sinh nhường chỗ cho Đại Vân.
Nhân viên phục vụ ngay lập tức đem ghế đến đặt bên phải của hắn, vì thế thành ra bên trái hắn là Sở Tinh, bên phải là Đại Vân, hai người đẹp kèm hai bên hắn.
Lương Nam trong lòng có chút hồi hộp, chau mày lại, hừ, thật không ngờ hắn lại là em trai của Sở Tinh. Vốn dĩ việc trái ôm phải ấp người đẹp như thế này phải là mình chứ. Nhưng tên tiểu tử này đến làm mình phải dẹp sang một bên.
Trong lòng hắn ảo não, thoáng ngoảnh lại nhìn chị Trần ở đằng sau với vẻ mặt nghiêm túc lạnh nhạt, không khỏi cảm thấy thêm chùng lòng, khí chất của người đẹp này giống như một vệ sĩ. Phải nói là rất có khí phách.
Sở Tinh cũng chào hỏi chị Trần, gọi phục vụ đem ghế đến cho chị ấy ngồi ở phía sau. Không thể để chị ấy đứng mãi được.
Mấy người trên chiếu bạc liếc nhìn anh chàng đẹp trai, bảnh bao vừa đổi chỗ với Đại Vân, cả đám đều nghĩ, ngươi ngồi tại vị trí của cô nàng “vận đen” kia, hôm nay nhất định sẽ rót tiền vào túi của bọn ta rồi, xem ra là tới vung tiền như rác.
Đại Vân vừa nhìn thấy Đường Sinh thì mắt sáng lên:
- Ôi, không phải là thật chứ, xem ánh mắt nhìn người của Sở Tình của chúng ta kìa! Người được cô ấy nhận làm em làm sao mà kém cỏi được chứ? Trước tiên chưa nói đến nội hàm bên trong, chỉ vẻ bên ngoài này đã làm Phan An tức chết rồi, làm Tống Ngọc cũng phải xấu hổ, đẹp trai đến nỗi khiến người ta hồ đồ.
Đường Sinh đến muộn vài phút, là do nói vài câu tán gẫu với lão Đường Dục tại phòng khách, Đường Dục không chơi cờ bạc, thời gian rảnh rỗi thường để khám phá phụ nữ, ông ta nói, ông đây mà có số tiền thua bạc kia thì có thể chơi được một tá mỹ nữ và nữ diễn viên…
Nhưng Đường Sinh nói là có bạn đang chờ ở phòng đánh bạc bên kia, lát nữa sẽ lại tìm Đường Dục, hắn nói là phải sang bên đây trước đã.
Đến nơi thì nhìn thấy dáng vẻ mỏng manh đang quay lưng lại của Sở Tình, cô đang ngồi cùng với một người phụ nữ đẫy đà, lại thấy cô sắp cài bài lúc sắp hết ván.
Đại Vân người hơi quay về phía sau giơ ngón tay cái hướng về phía của Sở Tình, ý muốn nói em trai của bạn thật không tồi chút nào, tôi đây thật ghen tị với bạn đấy.
Sở Tinh liếc nhìn cô một cái, cô cũng không có phản ứng gì, lại tiếp tục chăm chú nhìn Đường Sinh chơi bài như thế nào, vô tình ghé sát người vào hắn lúc nào không hay.
Ngoài những người ở trong chiếu bạc dường như đang cười nhạo Đường Sinh, một số không nói gì, thấy hắn có đôi 3, bài nhỏ mà vẫn tỏ vẻ không nao núng thì đã nhìn ra, ừm, hóa ra là Nhị Thế Tổ đem tiền đến khoe khoang sự giàu có của gia tộc đây mà? Rất tốt, hoan nghênh ngươi.
Một người đàn ông trung niên mập mạp hói đầu hạ một đôi 8, ánh mắt hèn mọn nhưng mặt mày hồng hào, khí thế không tầm thường chút nào, dáng điệu ra vẻ người có tiền. Trong thực tế những khách quen của song bài Caesar hầu hết là những ông chủ mỏ than ở miền Tây Giang Trung, đều là những người có tiền và thế lực lớn.
- Một đôi 8, cô gái hầu bài lễ phép ra hiệu với người đàn ông to béo ý nói mời ngài tiếp tục.
Trên bàn bài, chỉ luận bài lớn nhỏ mà nói, khi hai người đánh cược những cây bài lớn hay lúc kết thúc ván bài mới biết được.
Một người đàn ông mập mạp liếc mắt nhìn Đại Vân bên cạnh Đường Sinh, cười khà khà nói:
- Đôi 3 nhỏ nhoi mà muốn ăn “gà” (2)? Ha ha…năm triệu đi nhé, xem có xơi tái cậu được không? Ừm, là năm triệu đô la Mỹ chứ không phải năm triệu tệ đâu nha.
Ông ta cười nhăn nhở phô hàm rang trắng nhởn, một điệu cười nham hiểm.
Xung quanh, có hai nhà đang úp bài, còn rất hào phóng cược năm triệu, hai nhà này đều có bài “đồng hoa” (3), hơn nữa họ đều nhìn kĩ bài mới quyết định đặt cược, không nhất thiết phải dùng bài quá lớn, đồng hoa dư sức ăn đôi 3.
Đường Sinh rút ở trong ngực tờ chi phiếu đưa tận tay cho Sở Tinh:
- Chị Tình, chị giúp em đặt phiếu, theo năm triệu, lại thêm năm triệu nữa.
Toát mồ hôi! Nhị Thế Tổ vừa nhập cuộc liền đem lại không khí lo lắng, mọi người ở quanh bàn bài đều ngẩn người, thằng nhóc, mày được lắm!
Ngươi nha, ngay cả lá bài tẩy cũng không thèm nhìn, lại đi giành giật vận may? Ngươi hù dọa ai chứ? Trước đó Đại Vân cũng chưa nhìn những quân bài cuối cùng, đặt cược chưa đến mức kinh người như vậy. Mọi người đều không nhìn cây bài cuối cùng, nếu có người xướng lên, họ mới muốn xem cây bài cuối, định sau khi nhin cây bài cuối mới quyết định theo hay không theo.
Một bà có vẻ sang trọng và giàu có dám theo, rõ ràng là cũng có bài đồng hoa, cho nên bọn họ không lo lắng. Thật sự Đường Sinh cũng miễn cưỡng theo. Dựa vào cái này mà biểu hiện ngươi có tiền sao? Tốt thôi, theo toàn bộ, phải đối đầu với Công tử Bạc Liêu như anh bạn cũng thật khó.
Cây bài thứ ba của người phụ nữ đã rõ ràng rồi, người đàn ông béo mập cầm lên một cây Q, chân mày của ông ta hơi nhíu lại, nhưng liếc nhìn mọi người một cái rồi không do dự cược mười triệu, kiêu ngạo nói:
- Đúng là bài “hòn *” mà, đến cây Q làm cái mốc xì gì? Ông đây sẽ chạy sao? Được lắm, thêm mười triệu này!
Lời lẽ ông ta rất thô tục, ừ, ông này với Đại Vân là đồng hương đây mà, hai tiếng “hòn *” luôn thường trực trên cửa miệng.
Lúc này tiền cược tăng vọt, hai tay bài ở dưới cũng lấy cây bài thứ ba, vận khí của họ rất tốt, bài của Lương Nam đang cùng chất (4) bích. Thấy cây bài này là 8 bích, gã liền cười lớn:
- Ha ha…Hôm nay thật là hên, theo 10 triệu, tăng thêm 20 triệu.
Người phụ nữ khoảng ba mươi tuổi cạnh ông ta lấy được cây bài cũng rất xuất sắc, bài của cô ta là chất cơ, cây này lại là cây cao nhất, cô ta nở nụ cười tươi như hoa khoe đôi má lúm đồng tiền mê hoặc lòng người, khinh miệt nhìn tay bài đồng hoa của người đàn ông mập, ông ta không bằng mình. cho nên cô ta cười và nói:
- Tôi tăng lên 50 triệu.
Xung quanh Đường Sinh, số tiền cược đã lớn kinh người, toàn bộ số tiền cược đã tăng đến 110 triệu rồi. Những người này phóng tay đánh cược khiến người ta phải kinh hồn, tiền đánh cược tính bằng đô la Mỹ chứ không phải là nhân dân tệ. Mặt của Sở Tinh và Đại Vân đều đã biến sắc.
Mọi người đều chăm chú nhìn Đường Sinh, đôi 3 lại đi giằng co với người ta là đồng hoa, khả năng thắng là rất nhỏ, huống hồ tay bài phía dưới có đôi 8 chắc chắn đã đủ để ăn đứt bài của hắn rồi, cho nên có thể nói, chắc hồi nhỏ hắn bị té giếng rồi! Đại Vân rất lo lắng:
- Hay là xem nốt cây bài cuối cùng đi?
Rõ ràng thêm 50 triệu mà không xem cây bài cuối, như vậy quá là mạo hiểm, 10 triệu thua thì đã thua rồi, không cần thiết phải cược đến 50 triệu đúng không?
Thực ra mọi người đều có tâm lý như vậy, Đường Sinh cười mỉm:
- Tôi đây không tin những điều kỳ quái, đôi 8 so với tôi thì lớn hơn, nhưng không phải là vẫn còn một quân bài chưa chia sao? Cũng có thể là một cây 3 nữa thì sao? Còn về việc tay bài trên kia là đồng hoa, hừm, không vấn đề gì.
Sau khi phân tích bài của mấy tay bài kia, hắn nói:
- Chị Tình đã cược 50 triệu rồi, thêm 50 triệu nữa đi, phải chơi lớn một chút chứ!
Lời này được nói ra khiến cho những người ngồi cùng bàn kinh hãi, một đôi 3 là nhỏ nhưng khí thế của tên tiểu tử này thật khiến cho người ta phải khâm phục.
Sở Tinh cũng khá hiểu Đường Sinh, cô biết chốn cờ bạc này rất nhiều lúc cần khí thế để đánh lừa, những lời đầy khí thế có thể dọa chết người, làm như vậy có thể thắng cược, tài lực hùng mạnh cũng cần có được bài tốt ở trong tay, bằng không ai lại muốn ném tiền khơi khơi đâu đúng không? Người như Đường Sinh đây thật không có nhiều.
Kết quả là tổng số tiền cược của ván bài đã lên đến 100 triệu, 100 triệu đô la Mỹ là số tiền cược tối đa cho một ván bài ở khu sòng bài Caesar này, chỉ có thể theo chứ không thể thêm nữa..
Cây bài cuối cùng cũng đã được chia, vận khí tốt lại đến với hai tay bài kia, không ngờ ông chủ mập mạp lại có thể cầm cây 8 thứ tư, trước đó tay bài bên cạnh ông ta đã cầm cây 8 bích, trong lòng ông ta còn oán rằng cây bài kia đã đi nhầm cửa, lúc này hắn được thêm một cây 8 thì lập tức cười ngoác cả mang tai:
- Ta đây thật không tin các người lại là đồng hoa, lừa ta sao? Ha ha, 100 triệu, ta theo!
Ông ta là ba lá 8, tin chắc là ăn hai nhà kia không có bài đồng hoa, bởi vậy khả năng họ làm ra vẻ có bài lớn là rất cao.
Nhưng mà lá bài thứ tư của hai nhà này lại là cùng chất, nếu lá bài chưa lật cũng như vậy, thì chắc chắn ăn đứt ba con 8.
Lương Nam lần này cũng rất bình tĩnh, cau mày nhìn xuống lá bài đã lật của người phụ nữ, bài có lá hơi nhỏ một chút, trong những lá đã lật của mình không bằng, nhưng mình có có con J, so như thế nào cũng lớn hơn bài của cô ta:
- Hừ, không lý gì tôi lại không theo!
Cứ như vậy, Lương Nam cũng đã tăng lên 100 triệu. Người phụ nữ đã có chút lo lắng, các người cấu kết với nhau lừa ta sao? Ba lá 8 mình ăn chắc, chẳng lẽ ngươi thật sự có đồng hoa sao?
Nghĩ đến chuyện Lương Nam nửa đêm hôm trước đã lừa gạt vài ván, thì trong lòng rất không vui. Lại nhìn vào cây bài chưa lật của mình, liền hừ một tiếng:
- Làm cái gì đây? Ba cây 8 mà cũng muốn lừa người? Định bịp tôi là có đồng hoa sao? Ta không dễ bị lừa thế sao? Theo!
Lại theo 100 triệu, ván bài này quá lớn, cũng là ván bài lớn nhất mấy ngày gần đây, khiến cho không ít người đến xem. Tất cả ánh mắt đều tập trung vào Đường Sinh, mọi người bàn tán rằng bài này của Đường Sinh thật đáng lo ngại, cây bài cuối cùng thật sự có thể là cây 3 chăng? Nhưng cho dù thế, người có ba cây tám vẫn dễ dàng đè bẹp hắn, hơn nữa hắn vẫn chưa xem cây bài tẩy, trên thực tế ba nhà này đang muốn lừa hắn đây.
Đường Sinh cố ý nhìn ba con 8 của nhà đã hạ bài, hướng về phía Sở Tinh nói:
- Chị Tình, chị nói xem cây bài cuối cùng của chúng ta sẽ có thể là cây 3 thứ tư không? (5)
Sở Tinh tim đập loạn nhịp, cười gượng đáp:
- Chị làm sao mà biết được chứ? Hay em xem cây bài cuối xem sao?
Đại Vân cũng sắp không chịu nổi nữa, nuốt nước bọt:
- Tiểu Đường à, có cần chị xem giúp em cây bài cuối cùng không?
- No, không đến thời khắc cuối cùng, thì không thể xem được, xem thì sẽ lộ mất, chị hiểu không? Cược đi, theo bọn họ 100 triệu.
Theo quy định của song bài, giới hạn giằng co bình thường chỉ có thể chuyển ba vòng, cũng tức là mỗi người sau khi đặt ba lần 100 triệu thì sẽ lật bài so lớn nhỏ, ai có bài lớn thì nhà đó thắng, vì vậy hai vòng nữa, mỗi người thêm 200 triệu, có thể mở bài.
Lương Nam ngồi ở đằng sau liền đứng lên, hay lắm, toàn bộ số tiền của ván bài không ngờ đã vượt qua 1 tỉ 300 triệu đô la Mỹ, đúng là một ván lớn.
Lương Nam hưng phấn với cây bài cuối cùng, rõ ràng là một cây vừa ý:
- Ha ha…bài của ta là Thùng (cùng chất), các người thua hết rồi.
Nào ngờ người phụ nữ bên cạnh gã bĩu môi, giơ lên một cây bài cơ:
- Đây là cây cao nhất, tôi ăn chắc anh rồi!
Trong bài của cô có quân Q, vừa đủ lớn hơn cây thứ J của Lương Nam, cho nên cô đã thắng Lương Nam, mặt gã ta liền tối sầm lại, trên trán mồ hôi túa ra, một đêm khuynh gia bại sản rồi:
- Cô thắng, cô giả bộ giỏi lắm, ta đây phục cô rồi đấy.
Người phụ nữ cười đắc ý. Ông chủ mỏ than mập mạp cười ha hả:
- Đồng hoa thì tính cái rắm gì? Của ta đây là Cù Lũ.
Hắn đưa cây bài cuối cùng ra, đó là một cây Q, ba cây 8 với một đôi Q là Cù Lũ, vừa vặn ăn đứt đồng hoa
Hả? Người phụ nữ cũng trợn tròn măt, hung hăng xì một tiếng khinh miệt:
- Mẹ nó chứ, lão nương không ngờ chết dưới sự tính toán của tên béo này.
- Ha ha, binh bất yếm trá (6), đâu phải đồng hoa thì ăn chắc được, cô cho rằng ta đây ngốc sao? Tiểu tử này thật ngu xuẩn…
Ông ta đưa tay chỉ vào Đường Sinh, lớn tiếng cười nhạo.
- Nhưng ta khâm phục hắn, chỉ với ba con 3 mà dám theo đến cùng, cây cuối cùng cũng không xem, thật cố chấp!
Mọi người ở đó cũng thở dài thay cho Đường Sinh, hắn lại thản nhiên cười lật cây bài cuối lên:
- Đúng là tên đầu lợn, cút đi cho ta!
Cây bài cuối cùng của Đường Sinh không ngờ lại là cây 3 thứ tư, giây phút này tất cả mọi người đều trợn tròn mắt, người đàn ông mập ngã sấp lên bàn “Rầm!
(1) Bất Dạ Thành: Một số truyện cổ trang thường gọi toà thành đô về đêm đèn đuốc sáng ngời nhịp sống sôi động là Bất Dạ thành, còn theo baidu thì “Bất Dạ Thành” là chỉ nơi phồn hoa náo nhiệt không lúc nào ngơi nghỉ, ví dụ như New York hay Thượng Hải có biệt danh là “Bất Dạ Thành” (Sleepless city). Tuy nhiên, nó cũng có thể chỉ chốn ăn chơi như kỹ viện chẳng hạn. Có một giống cây lô hội cũng có tên là Bất dạ thành.
(2) Gà (tiếng Anh: pot) là số tiền mà người chơi cược trong một ván bài, theo các quy tắc đặt cược của loại bài đang được chơi. Từ “pot” này có khả năng liên quan hoặc có nguồn gốc từ chữ “jackpot” (giải đặc biệt, giải độc đắc)
(3) Đồng hoa: những quân bài cùng một nước hay một chất (cùng là cơ, hay rô…chẳng hạn), trong bài xì tố hay còn gọi xì phé (poker), năm lá bài cùng chất gọi là Thùng (flush). Thùng đứng thứ năm trong xếp hạng bài tốt, dưới Cù lũ (Full House), Tứ quý (Four of a Kind), Thùng Phá Sảnh (Straight Flush) và Thùng Phá Sảnh lớn (Royal Flush), trên Sảnh (Straight), Xám Chi (Three of aKind), Thú (Two Pairs), Đôi (Pair) và Mậu Thầu (High Card).
Trong đó Thùng Phá Sảnh lớn là cao nhất, gồm 5 lá bài đồng chất liên tiếp nhau với Xì là lá bài cao nhất, Thùng Phá sảnh là 5 lá bài đồng chất liên tiếp nhau, Tứ Quý là bốn lá bài đồng số, Cù Lũ là một bộ ba và một bộ đôi, Sảnh là năm lá bài liên tiếp nhưng không cùng chất, Xám chi là ba lá bài đồng số, Thú là hai đôi, Đôi là hai lá bài đồng số, Mậu Thầu là lá Xì (hay còn gọi là Ách).
(4) Cùng chất: những lá bài cùng là cơ, hoặc rô, hoặc chuồn, hoặc bích.
(5) Bốn lá 3 là Tứ Quý, Tứ Quý chỉ thua Thùng Phá Sảnh, nhưng ăn đứt Cù Lũ và Thùng (Đồng Hoa).
(6) Binh bất yếm trá: trong việc dụng binh, không thể tránh khỏi việc lừa dối quân địch để đem lại lợi thế cho quân ta và giành lấy chiến thắng.
Câu này là câu thành ngữ gốc Hán 兵不厌诈 (Binh bất yếm trá)
Xuất xứ câu này là của Hàn Phi Tử trong bộ "Hàn Phi Tử, chương Nan Nhất" viết: “战阵之间,不厌诈伪" (Chiến trận chia gian, bất yếm trá ngụy) nghĩa là: Khi chiến tranh, đánh nhau thì không loại bỏ mưu kế lừa dối.
Chữ Binh nghĩa là việc binh đao, chỉ chiến tranh.
Chữ Bất nghĩa là không.
Chữ Yếm nghĩa là ghét bỏ.
Chữ Trá nghĩa là lừa dối.
Cực Phẩm Thái Tử Gia
Tác Giả: Phù Trầm
Quyển 2: Giang Trung Khởi Hoành Đồ