Nhóm dịch: Quan Trường
Nguồn: Mê Truyện
Bầu không khí trong bồn tắm có chút không bình thường. Ngay Ngũ Cư sĩ cũng nhìn không thấu được ý của Đường Sinh, đôi mày rậm cũng phải nhướn lên.
- Anh đáng để tôi giăng bẫy sao? Anh mấy cân mấy lượng chứ? Tôi chỉ nói cho anh biết, anh ngay cả một người cô gái nhỏ mà cũng không tán được, anh làm sao tán được Ninh Hân hả? Phụ nữ cũng rất rụt rè, anh hiểu không? Họ ngoài miệng nói không đồng ý, nhưng trong lòng chưa chắc đã thế, lúc này chính là lúc đợi anh dùng sức mạnh của mình, anh ngốc thế hả? Thân thủ của Ninh Hân anh thừa biết, dùng sức mạnh có thể làm tàn phế anh đấy….
Dụng tâm của Đường Sinh khá là ác độc, khuyên An Phong đi ngủ với tiểu Yên, nhưng nghĩ là biết, như thế sẽ có hậu quả gì?
-Tiểu Đường , nếu cậu đánh cuộc với trời, chẳng phải là hãm hại tôi cho tôi vào bẫy sao, tôi ngủ với người con gái đó cho anh xem!
-Ừ…
Đường Sinh vỗ tay.
- Nếu hãm hại để bỏ tù anh, bảo Đường gia chúng tôi làm sao chết tử tế được chứ, đúng không?
- Tiểu Đường, Cô bé Yên sau này có thể là họ An, tin tôi đi, tôi có thể tán được cô ấy, cậu, thật sự không hối hận chứ?
Đường Sinh nhún vai
- Một người con gái thôi mà, anh cho rằng một công tử như tôi đây lại có thể thiếu một phụ nữ sao? Ái dà, Tôi rất vô liêm sỉ vì đã giăng bẫy anh, xin lỗi nhé.Anh yêu Ninh Hân là vô tội, nhưng anh vô lễ với cô bạn nhỏ có thể bị đánh cho tàn phế đấy.
Ào một cái, An Phong từ trong nước đứng phắt dậy, Ngũ Cư Sĩ lại lên tiếng:
- Tiểu An, cậu không suy nghĩ chút nào sao?
Anh ta trong lời nói có huyền cơ. An Phong cũng suy nghĩ một chút, nhưng nghĩ lại, ta đây lại không thể tán đổ một cô gái sao?
- Tôi nghĩ cái con khỉ ấy, Tiểu Đường người ta không sao cả, tôi không đọ sức được sao? Nghe nói một người đàn ông tán không nổi một người phụ nữ, nhưng cái đồ chơi này rất kích thích. Vương Tĩnh như vậy, tôi thật không tán nổi. nhưng cô em Yên, tôi chắc chắn là được.
Ngũ Cư sĩ không cho rằng Đường Sinh có thể nhanh chóng giải quyết vấn đề này một cách đơn giản như vậy, đây rõ ràng là một cái bẫy, nhưng lại nhìn không ra vấn đề nằm ở đâu.
- An, Tôi vẫn cho rằng cậu nên suy nghĩ lại, đương nhiên, chủ ý là do cậu,
Ngũ Cư Sĩ lo thay cho anh.
An Phong cũng ngẩn người, hồ nghi liếc mắt nhìn Đường Sinh.
- Tôi dùng thủ đoạn nào đi chăng nữa, cũng không tính là quá giới hạn chứ?
-Tùy anh, tôi chỉ xem kết quả, anh quả thật có khả năng này, tôi muốn ngăn cản anh theo đuổi Ninh Hân cũng khó, anh nói đúng không? Nhưng tôi phải nhắc nhở anh, anh làm thế nào cũng không sao, nhưng nhất định phải tránh Vương Tĩnh, bằng không cô ấy sẽ đánh chết anh, ngoài ra không có gì khác.
-An Phong nghiến chặt răng, cũng cảm thấy việc này có chút vấn đề, nhưng lại không nghĩ ra đó là vấn đề gì, anh ta quay đầu bước đi.
Ngũ Cư Sĩ lại cười, anh nhìn ra dưới cái tư thái phong lưu nhẹ nhàng kia của Đường Sinh có ẩn giấu một huyền cơ gì đó, nhưng thật sự không nhìn thấu được hắn.
Đường Sinh nhắm mắt bắt đầu nghỉ ngơi, có vài chuyện phải xảy ra, không ai có thể ngăn cản được. Trong đầu Ngũ cư sĩ bắt đầu xuất hiện hình ảnh của Tiểu Yên, đáng hận là cô gái này ngoài sự ngây thơ trong sáng ra, không thể nhìn ra điều gì khác từ cô,
- Tiểu Đường công tử chắc chắn đang khoe khoang huyền cơ, nhưng tôi không nhìn ra được.
- Cư sĩ, anh tin thiên hạ có bữa trưa miễn phí sao? Tôi cho anh ta đi để người xử lý. Anh không cần phải đi đâu.
- Tôi biết cậu sẽ an tâm hơn, nhưng đề nghị này của cậu vẫn có thể hấp dẫn anh ta, lẽ nào Tiểu Yên lợi hại như vậy sao?
- Không đơn giản đâu nha, bình thường thanh niên to cao, tôi có thể dễ dàng hạ gục, thế nhưng Tiểu Yên, tôi không thể khiếm nhã với người ta.
Ngũ cư sĩ nghẹn một cái, trong đầu liền hiện ra dáng vẻ não lợn đầu lợn của An Phong,
- Cũng không cần làm hại cậu ta như vậy chứ!
- Hừ, chính là anh ta cần phải xử lý như vậy. Tiểu Yên ghét nhất là những kẻ phóng đãng, Tôi thấy thương hại thay cho phóng viên An.
Hắn ta nhắm mắt.
Ngũ cư sĩ ngồi không yên, cười khổ ra khỏi hồ nước, quấn khăn tắm đi vào trong. Lúc này lại chạm trán với Lữ Hồng vừa vội vã đến, anh ta biết mọi chuyện có thể kết thúc rồi,
- Tiểu An thế nào rồi?
Lữ Hồng trợn mắt nhìn,
- Bị đánh hôn mê rồi rồi,
Sau đó Vương Tĩnh cũng chạy đến.
- Đường Sinh đâu?
Ngũ cư sĩ chỉ tay ra phía phòng tắm, rồi cùng Lữ Hồng đi thăm An Phong.
Vương Tĩnh lao vào
- Tiểu tổ tông à, cậu thật sự bảo Tiểu Yên đánh anh ấy? Anh ấy chịu được bị Tiểu Yên đánh sao? Tôi phục cậu rồi đấy nha.
- Tôi còn cách nào nữa chứ? “Họa phúc vô môn, duy nhân tự chiêu”, đến đây, xuống ngâm nước với tôi.
Vương Tĩnh ngồi xuống bên hồ nước, ôm đầu Đường Sinh dịu dàng nói:
- Coi như tôi cầu xin cậu, nế mặt đi, tha cho anh ta.
Cô biết tiểu Yên ra tay thì sẽ không đánh một trận đơn giản như vậy. Trung cảnh nội vệ đều từng bị cô đánh cho tàn phế, An Phong làm sao chống cự nổi chứ?
Đường Sinh dùng sức, kéo Vương Tĩnh xuống nước. Cô vốn đang quàng khăn tắm chạy tới, khi xuống nước thì bị rơi ra, lộ làn da trắng như tuyết. Trong tiếng hét kinh sợ đã bị Đường Sinh ấn xuống hồ.
Anh ta muốn hẹn Ninh Hân đi chơi một lần, tôi vẫn nhịn được anh ta sao? Tôi còn vẫn nói tình nói lý với anh ta sao? Tôi thấy chị cũng cần phải xử lý đấy! Nằm úp được rồi, đừng động đậy. Ca chiu sa ép lại gần.
Sắc mặt Vương Tĩnh thay đổi, bình thường áp bức cô nào có sợ, nhưng rõ ràng là tên bại hoại đang trừng trị mình.
-Không được, Đường Sinh, tôi, tôi mặc kệ,… a!
Mọi thứ đều đã muộn, ở dưới nước, Ca chiu sa thế như chẻ tre, cứ như vậy tiến vào nhanh..
Không phủ nhận là Đường Sinh đang mượn chuyện để làm bậy. Trong xương cốt hắn ẩn giấu tà tính, ở kiếp trước, Sắc Sắc đối với hắn theo kiểu nói gì nghe nấy, với phương châm dâng hiến. Kiếp này Đường Sinh không đành lòng, lại đùa giỡn Sắc Sắc, tà tính vẫn đọng lại nơi sâu nhất trong lòng. Hắn biết có một ngày sẽ có một mỹ nữ hi sinh vì chút tà tính đó của mình, không ngờ có thể là Bạch ngọc lão hổ Vương Tĩnh.
Nói thật, về mọi phương diện Vương Tĩnh là thích hợp nhất, cô ý thức được mọi chuyện, lại dễ dàng tiếp nhận được những cái mới, hơn nữa, còn cân nhắc kĩ mọi chuyện. Nếu miễn cưỡng thì cũng có người đồng ý, nhưng chung quy lại về thể chất không ai theokịp ưu thế trời sinh của Vương Tĩnh.Mượn cơ hội lần này có thể mở ra được một con đường mới, tà tính thất loạn trong xương tủy cũng không thể chất chứa thêm nữa, để tránh đọng lại quá lâu, khi bộc phát lại làm tổn thương ai khác.
Vương Tĩnh cũng hiểu rõ Đường Sinh mượn đề tài này để nói chuyện của mình. Tuy cũng khổ nhưng trong lòng lại không trách hắn, trái lại còn có chút tự hào. các cô đều không được, duy bà đây có thể thỏa mãn được dã tâm của tên bại hoại. Đường Sinh cảm nhận được sự sảng khoái trước nay chưa từng có, nằm trên lưng Vương Tĩnh nói.
- Việc này hai chúng ta biết, ai cũng không được nói, ngay cả Ninh Hân cũng không được, không, xem tôi làm sao để thu phục chị…
- Biết rồi, biết rồi. Tên biến thái, tôi không nói, vậy, An Phong, anh không phải nhẹ tay một chút sao?
- Chị giống Bồ tát quá, tự bản thân còn khó giữ, thế mà vẫn còn tâm tư thì biện hộ thay cho anh ta? Nếu chị có thể chịu được không hét lên, tôi sẽ tha cho anh ta!
- Ôi, cầm thú.
Vương Tĩnh từ từ giơ đôi bàn tay trắng như phấn bắt đầu men theo hồ, tên họ An, tôi hết sức rồi. Anh chấp nhận đi.
Tiểu Yên đã chỉnh lại trang phục, khi đến bên này đẩy cửa tiến vào, liền nghe thấy phía trong có những tiếng động không bình thường, cô rất nhạy cảm, trong đầu liền xuất hiện hình ảnh của Đường Sinh và Vương Tĩnh đang lăn qua lăn lại dưới nước, xấu hổ đứng im bất động.
Phía bên kia Ngũ cư sĩ đang an ủi An phong mặt mũi bầm dập,
- Tôi nói không đơn giản thế mà, cậu còn cứ làm? Kết quả thế nào? Con bé đó biến thái thật, tôi làm sao biết cô ấy có võ công như vậy? Tên họ Đường là không an tâm, nhưng đánh tôi một trận thì có thể ngăn cản tôi làm phiền Ninh Hân sao? Không có cửa đâu!Ông đây sẽ được tăng thêm sức lực. Củ chuối thật, có điều là dưới mông đau lắm.
- Sao lại thế?
Ngũ cư sĩ mơ hồ cảm thấy không thể nào chỉ đánh một trận đơn giản như vậy, Như vậy chẳng phải quá nhẹ nhàng với cậu ta hay sao?
- Củ chuối thật, con bé đó đá cho tôi một phát, lúc đó còn rất hưng phấn, bị đá một cú liền mềm oặt ra ngay.
Ngũ cư sĩ trợn mắt:
-Cái khác không có gì không khó chịu chứ?
-Bị đánh rồi, ai còn muốn nghĩ đến gì khác nữa chứ?
- Dường như không có gì, chỉ là ở dưới đau co rút lại. Cú đá này rất hiểm, nếu trúng vào bi là thảm thật rồi.
Anh ta nào biết Tiểu Yên là phụng mệnh hành sự, không phải là đá không trúng bi của anh ta, mà là không đá. Thật ra cú đá này là có ý, đóng cánh cửa dục vọng của ạnh ta.Chỉ là bây giờ anh ta không biết thôi, cho nên cũng không coi là quan trọng, miệng còn lẩm bẩm chửi thầm mãi không thôi.
Lữ Hồng đến tìm hội Đường Sinh, để cản Tiểu Yên, nghe động tĩnh bên trong biết được đang vui vẻ với Vương Tĩnh, liền quay trở về.
- Vương Tĩnh và Tiểu Đường đang vui vẻ trong hồ đó, con bé đó giữ cửa không cho ai vào, tôi thấy việc này coi như xong rồi..
- Tôi luôn cảm thấy không hề đơn giản, TIểu Đường không phải là một nhân vật dễ dãi, chỉ e còn có chuẩn bị ở sau.
Ngũ cư sĩ nói.
Nhưng khi màn đêm buông xuống thật sự là như vậy, sau khi hội Đường Sinh ra cũng không ăn cơm, ba người liền đi luôn, nói là đi ăn đêm.
Trong hộp đêm, Lữ Hồng tìm hai người đẹp xoa bóp rượu thuốc cho An Phong. An Phong nén một bụng tức, ấn người đẹp xuống “thổi tiêu” cho y, nhưng thổi không dựng lên được. Y cũng cũng gần gũi người đẹp cùng phối hợp, nhưng lại đau, phía dưới đau như là bị rút gân vậy!
Tưởng là bị đá đau, hai ba ngày sau sẽ không sao, nhưng đến ba ngày sau, cảm giác đau đớn đó vẫn còn.An Phong mới đi bệnh viện, bác sĩ nói không sao, khám không thấy có gì bất thường, y không còn cách nào khác lại quay về. Năm ngày sau vẫn thế, y mới đến tìm ngũ cư sĩ thương lượng.
- Ôi, con bé này võ công thật lợi hại, có lẽ đây mới là âm mưu thực sự với cậu, mặt mũi bầm dập chỉ là vấn đề nhỏ.
Hàng ngày tìm đàn bà để thử kết quả như nhau, thậm chí cũng không thể nghĩ đến việc tà dâm, đường ngang ngõ tắt. Nếu có nghĩ đến sẽ ảnh hưởng đến phía dưới phản ứng trở lại. Nhưng chắc chắn có thể khiến y quá đắng cay, y liền gọi điện cho Vương Tĩnh hỏi cô.
Vương Tĩnh biết Tiểu Yên tinh thông phá huyệt điểm huyệt pháp gì đó, đoán là đánh lén y, cô cũng đã hỏi Tiểu Yên, Tiểu Yên nói chỉ là đạp y một cước. Lại hỏi Đường Sinh,Đường Sinh cười lạnh lùng,
- Có một số người không thể làm họ nghĩ ngợi lung tung.
Sau hôm đó, Đường Sinh lại cùng Tiểu Yên đi tỉnh, Đường Cẩn và Quan Đậu Đậu nhớ hắn, bảo hắnđến mấy ngày.
Bọn họ vừa đi, Ninh Hân và Vương Tĩnh đã đối đầu
- Tôi nói đội trưởng Ninh, người đàn ông của cô thật độc ác, biến Tiểu An thành thái giám rồi.
Cô nói qua tình hình, Ninh Hân biết ngay là Đoan Mộc Yên hạ thủ, cười khổ nói:
- Thủ pháp độc môn của Đoan Mộc gia, tôi chắc chắn là hóa giải không nổi. Ai đeo chuông vào thì người đó phải cởi, hơn nữa, tôi có thể giải cũng không thể quản anh ta. Đường Sinh sao có thể tha cho tôi chứ? Đúng không?
- Phía Đường Sinh cũng không phải thật thà, mắt nhắm mắt mở thôi. Quan trọng là phía đội trưởng Ninh ấy, hay là nhờ Đoan Mộc Chân ra tay?
- Tôi mặc kệ, cô có bản lĩnh đi tìm Đoan Mộc được rồi, cô với người họ An kia là anh em, tôi thì không phải.
- Củ chuối thật! Bà đây cũng bị Tiểu An quỳ xuống xin tôi. Chút lạc thú đó của đàn ông mà nhẫn tâm đoạt lấy thật là tàn nhẫn.
Ninh Hân mỉm cười
- Thực sự mà nói, An Phong gây ra lỗi này, cô nói tôi là loại người gì? Anh ta lại dám uy hiếp tôi?
-Đều là bạn mà, tôi không xử lý tốt cho lắm? Cô đừng quá đáng nữa là OK rồi, lần này tha cho anh ta đi nhé!
-Đừng nói với tôi, tôi không làm chủ được đâu, tìm Đường Sinh đi, con người hắn cũng là thích mềm dẻo, không thích cứng rắn. Nói một lời có lẽ được ngay.
Vương Tĩnh liếc mắt, nói lý ra thì phải tìm Đoan Mộc Chân, Đoan Mộc Chân cười khổ nói với cô, thủ pháp của em gái tôi, tôi không giải được..
Cực Phẩm Thái Tử Gia
Tác Giả: Phù Trầm
Quyển 2: Giang Trung Khởi Hoành Đồ