Chương 420: Kiểu giăng bẫy đơn giản

Nhóm dịch: Quan Trường

Nguồn: Mê Truyện

Lần trước đến hộp đêm Đường Sinh dẫn theo Tiểu Yên, hôm nay cũng vậy, tiểu Yên đã vào kỳ nghỉ hè, Giang Lăng nghỉ hè sớm hơn một chút so với tỉnh Nam Phong. Ở Nam Phong, học sinh lớp mười, mười một đến đầu tháng bảy mới thi, sau đó lớp mười một không được nghỉ, lại bắt đầu học thêm.

Lớp mười một của trường trung học Giang Lăng cũng vậy, thường không được nghỉ, phải học thêm một tháng, đến đầu tháng tám mới cho lớp mười một nghỉ.

Bây giờ Tiểu Yên không có áp lực gì, cô mới lớp mười mà, cho nên vừa nghỉ hè là ngày nào cũng ở cùng Đường Sinh, gần như hình với bóng.

Trên đường tới hộp đêm, Đường Sinh giao cho tiểu Yên một nhiệm vụ, vẻ mặt cô thấy là lạ, nhưng vẫn gật đầu đồng ý.

Trước khi Đường Sinh đến nơi, Vương Tĩnh đã ở đây rồi, cô đang tranh thủ thương lượng đối sách với Ngũ cư sĩ, mục đích là tìm cách cứu An Phong. Bọn họ là ba dật sĩ của Văn đàn Giang Lăng, cùng nhau phát triển, tình bạn bao năm thật không che giấu được.

Vương Tĩnh bình thường ngoài đi tới tòa soạn ra, thỉnh thoảng lúc rảnh rỗi cô lại tới hộp đêm này, tính cách của cô cũng giống với hợp nhau với Ngũ cư sĩ và An Phong. Họ cùng nhau ngồi lên án các hiện tượng tiêu cực của xã hội, sau đó viết một số bài, chụp ít ảnh rồi quẳng ra tạo dư luận.

Mỗi người một đam mê, trong cuộc sống đều có thú vui của riêng mình, điều này không ai can thiệp được,.Bạn không thể đem ý muốn của mình áp đặt lên người khác, chỉ có nhận được phản ứng ngược lại. Đường Sinh chưa bao giờ áp đặt ý muốn của mình đối với phụ nữ,hắn không can thiệp vào bất cứ một niềm đam mê hay hứng thú nào. Mọi người chỉ có thể dựa vào sự cuốn hút của hắn, nhưng mỗi người vẫn có ý chí độc lập của riêng mình, mà không không bị đồng hóa.

Trên ghế,Vương Tĩnh mặc quần bò sooc kiểu mốt đang thịnh hành, hở ra đôi chân đẫy đà, ngậm thuốc, nhíu mày:- Tôi đã nghĩ, không hiểu nổi tên điên An Phong này, có phải là đang muốn đắc tội với người không nên dây vào? Muốn khoe xương mình cứng rắn thế nào sao? Chị Hồng, chị nói xem có phải đầu óc anh ta có vấn đề gì rồi không? Anh ta chỉ là 1/10 trong các cư sĩ, thì cũng không cần để người khác phải lo lắng.

Lữ Hồng mặc một chiếc váy liền thân, phía dưới ngắn cũn cỡn, đến nỗi mà khi cô ngồi xuống có thể bị hở hết cả phía sau. Nhưng cô không hề để ý, vẫn ngậm thuốc rồi nhả khói, nói một câu:

- Cũng không phải là nói anh ta cần bị xử lý, vấn đề không phải anh ta chưa bị xử lý bao giờ, còn không phải do tính xấu của anh ta sao?

- Ôi, không hiểu nối Đường Sinh, hắn không giống với người bình thường, tôi thật thấy lo thay cho An Phong, Cư Sĩ, anh nói sao?

Ngũ Cư Sĩ ngồi xếp bằng, giống như phật Di Lặc, hai đầu ngón tay trỏ và cái chụm vào nhau như đang tính cái gì đó, lúc này mới mở mắt, cười mỉm nói:

- Việc không ngại, có kinh sợ nhưng không hiểm nguy, để anh ta chịu khổ một chút sẽ giúp anh ta rèn luyện xương cốt, đối với anh ta đó là một việc tốt, tôi không phải quan tâm đến anh ta.

Anh ta vừa nói như vậy, Vương Tĩnh và Lữ Hồng đều thở một hơi nhẹ nhàng, biết Ngũ Cư Sĩ đã có tính toán từ trước. Tuy nói xem bản lĩnh nam nhi không chuẩn như xem phụ nữ, nhưng cũng đến tám chin phần đúng. Ngũ Cư Sĩ thật sự có tài, ít nhất Vương Tĩnh và Lữ Hồng đều rất tin phục anh ta.

Đừng nhìn lão già này tướng mạo xấu xí, kì thật anh ta nhìn thấu trước được rất nhiều sự vật, sự việc, có thể đón được may mắn thoát được điều ác.

Trong khi bọn họ đang ngồi đó, thì Đường Sinh và tiểu Yên đi vào theo người phục vụ, được báo tên là liền đưa vào đây, khách quý mà!

Khi đối diện với Ngũ Cư Sĩ, Đường Sinh nhìn thấy người đàn ông đầu hói trong mắt lóe lên ánh hào quang, dân gian vẫn còn có người kỳ tài.

Nói thật, Đường Sinh vẫn rất hâm mộ Ngũ Cư Sĩ, cho dù anh ấy vạch trần một số hiện tượng, có thể nói dùng biện pháp hay phương thức nào, hai người Vương Tĩnhvà An Phong cũng rất ôn ḥòa, uyển chuyển. Gừng càng già càng cay, bạn không phục không được, cáo già chính là từ có thể chỉ về con người anh ấy.

Bản thân Đường Sinh cũng thuộc dạng biết trước được tình thế, không nói hắnvượt thời gian trở về quá khứ, mà sau khi tiếp nhận những tri thức ông cụ họ Ninh, tính nhạy cảm ở phương diện này cũng không biết tăng bao nhiêu. Cho nên khi ngồi với Ngũ Cư Sĩ, có chút thu hút lẫn nhau.

Tiểu Yên vẫn là người khôn ngoan, theo ngồi phía trước Đường Sinh, giống như một chú chim nhỏ theo người, cũng không nói gì, chỉ biết cười với họ.

Khi cô nhìn thấy Lữ Hồng để lộ ra chiếc quần chíp màu trắng, mặt cô đỏ ửng, bà này thật là lẳng lơ, thông đồng với anh Đường Sinh của mình sao? Anh ấy làm sao có thể xem trọng cô chứ? Khóe mắt của cô đều có nếp nhăn rồi đúng ko? Cô thầm oán trách Lữ Hồng, Ngũ Cư Sĩ thì đang cười.

Có thể từ ánh mắt của tiểu mỹ nữ này nhìn thấy suy nghĩ của cê, cho nên Ngũ cư Sĩ cười, cô bé con à, cô vẫn không hiểu rồi, nhân sinh rất sâu sắc, có chút thói hư tật xấu nào là phơi bày ra như vậy, chính là niềm vui một mình không bằng niềm vui chung.Mặt tối của các hiện tượng xã hội cô biết được bao nhiêu? Chí hướng của cả đời này ta là vạch trần cái xấu xí và riêng tư. Đây là sứ mệnh sống còn của ta, cô còn non lắm.

Sau khi Đường Sinh thấy Ngũ Cư Sĩ nhìn tiểu Yên rồi cười một cách sâu sắc, cũng hiểu chút ý của anh ta, “ừ”, tiểu Yên của mình còn non lắm.

Phải nói là cô rất thuần khiết, mọi thứ không tốtđẹp gì Tiểu yên đều khinh bỉ, bao gồm cả một số tác phong của mình, cũng bị cô ấy khinh bỉ, nhưng vì yêu, cô bao dung tất cả. Cô nữ sinh có trái tim vô cùng trong sáng, tâm tư đơn giản, nhân sinh quan cũng đơn giản.Cô ấy sẽ từ từ lớn lên.

- Làm sao Phóng viên An chưa đến nhỉ?

Đường Sinh nhìn Vương Tĩnh đang ngồi đối diện, cười nhạt, ngoài mặt, không thể nhìn thấy hắn đang bốc hỏa với An Phong vì chuyện của quấy nhiễu Ninh Hân.Nhưng Vương Tĩnh biết trong lòng hắn bức xúc thế nào, đêm nay đến hộp đêm chính là để giải tỏa nỗi bức xúc này.

Vương Tĩnh than thầm:

- Anh ấy lát nữa mới đến, bữa tiệc hoãn lại một lát, nếu không anh với Ngũ Cư Sĩ cứ đàm đạo trước đi.

Đường Sinh nhún vai, ý là tôi không sao cả, Ngũ Cư Sĩ liền đứng lên, cười ha hả nói:

- Đến đây, mời qua bên này.

Họ vừa đi, Vương Tĩnh cũng đứng dậy, kéo tay Tiểu Yên nói:

- Chúng ta cũng cùng đi, chị sẽ mát xa cho em.

Tiểu Yên cũng không phải lần đầu tắm hơi,, cùng Vương Tĩnh ngồi trong phòng tắm hơi, toàn thân sảng khoái, thoải mái đến từng lỗ chân lông, Vương Tĩnh hỏi…

- Anh Đường Sinh của em giao cho em làm việc gì đấy?

Cô biết Đường Sinh sẽ không động tay.

- Không có!

Tiểu Yên không thừa nhận, Vương Tĩnh buộc tôi, tôi cũng sẽ không nói, tôi làm sao có thể bán rẻ Đường Sinh chứ?

- Không phải sao? Chị mới không tin Đường Sinh, anh ta sẽ tự ra tay, nói cho chị hay đi, rốt cuộc chuẩn bị chiêu gì vậy?

- Ôi, anh ấy thật không dặn dò gì mà, chỉ nói để em dẫn anh ấy đi ăn, chị vẫn không tin em à?

Sự hồn nhiên của tiểu Yên khiến Vương Tĩnh không chút hồ nghi. Á, lẽ nào thật sự không có sắp xếp gì? Hắn ta lại tạm thời xem tình hình?

Trong hồ nước nóng bên kia, Đường Sinh và Ngũ Cư Sĩ ngâm mình trong nước, hơi nóng tỏa khắp căn phòng, xung quanh các tấm che đều được chạm trổ các hình vẽ, sơn thủy hữu tình, phối hợp rất tinh tế, mang nét văn phong cổ điển , ngay cả hồ nước cũng được khảm từ gỗ gụ. Giường nằm mát xa cũng được chế tạo rất tinh xảo, thiết kế lồilõm, không bằng phẳng là để tốt cho các huyệt trên cơ thể.

- Cư sĩ rất biết hưởng thụ., nghe Vương Tĩnh khen không ít về cư sĩ, hôm nay coi như được mở rộng tầm mắt, ở đấy thật quá tuyệt.

- Ôi, cũng chỉ là một thú vui nhỏ thôi mà, tôi là người nghèo, kiếm chút tiền ở hộp đêm cũng xây dựng được cái khu giải trí này để hưởng sự an nhàn thư thái. Nếu nơi này khôngđem đến cho cậu cảm giác này, thì tự nhiên không thể khiến cậu tâm hồn thư thái. Tâm không thư thái sẽ ảnh hưởng đến rất nhiều phương diện khác, hoặc có thể dẫn đến xảy ra một số sai lầm. Đi tìm căn nguyên hoặc nguồn gốc, tất cả đều có nhân có quả hết, chỉ là không mấy ai để ý đến những tiểu tiết nhỏ trong cuộc sống. Một số người đều khá chú trọng đến tiểu tiết, bọn họ xử thế cẩn thận, thường không phạm phải sai lầm nào lớn.

- Hừm, những lời nói của Cư sĩ rất có lý, anh phóng viên An xem ra cuộc sống khá thô tục, lạilàm bạn của anh, chưa bị đồng hóa cũng là hơi lạ.Tôi đối với trực quan của anh ta cảm giác không thoải mái, ngay từ lần đầu gặp anh ta đã như vậy rồi. Cho nên có thể sau này có va chạm. Ha ha, đàn ông va chạm với nhau không phải là không thể, nhưng tôi không thích, sự va chạm giữa nam và nữ, tôi sẽ có tình yêu.

Hai người đều cười ha hả, Đường Sinh nói:

- Cư sĩ rất thẳng thắn, tuổi tác giữa tôi và anh tuy có chênh lệch một chút nhưng lại cùng chứng kiến rất nhiều thứ.

- Thực ra, An Phong, anh ấy, luôn yêu thầm Ninh Hân.Cậu đến sau mà lại chiếm được, nên trong lòng anh ta không cân bằng được.

Đường Sinh ngửa người, không kìm nổi bật cười:

- Đàn ông mà, cần phải làm việc chuẩn tắc.Thông đồng với đàn bà của người khác là không tốt, chơi xấu lại càng không tốt.Nếu anh ta coi tôi là kẻ địch, có thể là nhắm vào người phụ nữ của mình, tôi cũng sẽ không từ bất cứ thủ đoạn nào để đối phó với anh ta, như vậy hai bên đều không có e dè gì. Chỉ sợ là giằng co nhau không ngừng, rất phiền phức, tôi không thích thế.

Hơi nước nóng hôi hổi, Ca chiu sa của Đường Sinh lúc ẩn lúc hiện, Ngũ Cư Sĩ liền chuyển đề tài:

- Tiểu Đường, cậu rất ác liệt nha.

- Cũng như nhau cả mà, Cư sĩ càng già càng deo dai,Vương Tĩnh đã từng nói qua

“Sở trường lớn nhất của Cư sĩ là có thể kéo dài nhiều lần. Buổi trưa hôm nay miệt mài cuồng hoan có thể kéo dài cho đến tận sáng sớm ngày mai. Rửa mặt một cái cũng có thể khiến tinh thần thoải mái để đi làm, sung sức như vậy, tôi cũng khâm phục!

-Haha, đó là anh Tĩnh có nói ngoa lên một chút, mười năm trước tôi cũng sung sức như vậy, hôm nay, sau mười năm, không được nữa rồi. Con đường dưỡng sinh ở chỗ nội luyện, mà không xuất ra ngoài. Tinh vẫn là nền tảng của con người, luyện tinh hóa khí mới là tốt cho sức khỏe. khi rỗi rãi tôi và cậu có thể thảo luận thêm.

- Được, đợi đến ngày tôi bằng tuổi Cư sĩ rồi nói tiếp đi. Không gạt cư sĩ chứ, tôi một ngày không xuất, nín mức khủng hoảng.. Đường Sinh nói tình trạng thể chất của tôi anh không thể hiểu được. Cái gì mà luyện tinh hóa khí đều không sung sướng như xuất ra.không có thời gian nhàn rỗi như vậy.

Trong khi bọn họ trò chuyện, tấm bình phong được đẩy ra, Lữ Hồng khuôn mặt xinh đẹp bước vào,

- Tiểu An đến rồi, đúng rồi, tiểu Đường, có cần tìm một em cho cậu không nhỉ?

Cô chớp mắt với Đường Sinh, Đường Sinh hơi cúi đầu lắc,

- Cảm ơn chị Hồng.

Lữ Hồng nói không có gì, nghiêng người nhường chỗ cho An Phong quấn khăn tắm tiến vào. , Ánh mắt anh ta thản nhiên nhìn Đường Sinh, tươi cười như hoa.

Khi cánh cửa khép lại, anh ta bỏ khăn tắm, ngâm mình xuống nước,

- Nghe nói Đường Sinh rất không hài lòng với tôi, tôi yêu Ninh Hân là sai sao?

- Không có.

Đường Sinh cũng cười thản nhiên,

- Yêu không có tội.Trên thế gian này, không ai có thể ngăn cản được một người có tình yêu. Yêu có nhiều kiểu yêu, có kiểu yêu vọng tưởng yêu về tinh thần, có kiểu là sự hưởng thụ xác thịt về thể chất. Không có gì trói buộc được cái thứ nhất, cái sau thì có chút khó khăn.

- Ha, Tiểu Đường, cái trước thì không nói làm gì, cái đó đều đã mấy năm rồi, tôi đang khát khao cái sau. Trước khi Ninh Hân còn chưa ký đăng ký kết hôn, tôi vẫn có quyền theo đuổi cô ấy chứ? Không tồn tại cái gọi là phá hoại hôn nhân của người khác đúng không? Cho nên tôi rất lạ là hôm nay cậu muốn nói với tôi chuyện gì?

Đường Sinh nhíu mày

- Thật ra, tôi muốn nói với anh, người đàn ông không biết xấu hổ như anh lại không thể mang đến cho phụ nữ niềm vui. Hơn nữa còn làm cho bạn trai của người con gái đó ghét. Tôi chính là như vậy, thấy ghét anh rồi, uy hiếp người ta thì càng không tốt, anh nói đúng không?

- Để có được tình yêu, tôi có thể không từ một thủ đoạn nào, tôi không sợ bị trả thù, cho dù tôi biết khả năng của anh là rất mạnh.

Đường Sinh mỉm cười,

- Ừ, tôi cũng rất khâm phục vẻ không sợ hãi của anh, muốn tôi không can thiệp đến anh, anh phải biết thể hiện lòng can đảm ra.

- Vậy sao? Tôi thật sự không thích cậu can thiệp đến việc tôi theo đuổi người phụ nữ tôi yêu.Đổi lại cậu cũng vậy.Cậu nói xem, thể hiện thế nào?

- Tôi dẫn đến một cô gái đẹp anh biết chứ? Nếu anh có thể ngủ với cô ấy, tôi sẽ biếu thêm cho anh một cô nữa.

- Cậu không phải giăng bẫy tôi đấy chứ? Sau khi dẫn đến lại làm gì tôi? Cái kiểu hãm hại này có phải là quá rõ ràng không?

Cực Phẩm Thái Tử Gia

Tác Giả: Phù Trầm

Quyển 2: Giang Trung Khởi Hoành Đồ