Chương 372: Chịu không nổi rồi.

Nhóm dịch Quan Trường

Nguồn: Mê Truyện

Shared by: MTQ - HSVforum.vn

Trong một chiếc xe tại bãi đỗ xe của trung tâm vui chơi giải trí Thánh Dặc Phi, Đường Sinh và Uông Sở Tình bị mấy người bên phòng chống ma tuý nhốt trên xe.

Người nữ cảnh sát đó cấp bậc cỡ Trưởng phòng, cô ấy không biết mình đã bị Đường Sinh đùa giỡn hay Đường Sinh bị người bán thuốc đó lừa đảo.Tóm lại kết quả như bây giờ làm cho người ta dở khóc dở cười.Cái gọi là vật chứng chỉ là một cái lọ không cái này khiến cho mọi người rối tinh cả lên.

- Cậu nói đi, cậu bỏ những viên thuốc ở trong này đâu rồi?

Ánh mắt người phụ nữ này rất nghiêm khắc, đây là khẩu khí quen dùng:

- Chị cảnh sát ơi, tôi trong sạch mà, chị tin tôi đi, quá trình giao dịch vừa nãy các chị cũng đã nhìn thấy hết rồi đúng không? Cái tên đó nói là viên thuốc Băng Lạc Hoàn gì đó mà làm cho xuất ra rồi mà vẫn có thể chiến đấu tiếp chẳng qua chỉ là một loại thuốc kích dục thôi. Mua cái này cũng phạm pháp à? Bây giờ đầy những hiệu thuốc bày bán loại thuốc này, chẳng phải họ cũng bán đầy đó thôi? Vì hắn cứ làm phiền tôi nên tôi mới mua chứ ai mà biết được tên khốn đó lại lừa tôi đưa cho tôi một cái lọ không chứ. Bây giờ tôi tố cáo hắn ta tội lừa đảo, tôi còn phóng khoáng đưa hẳn cho hắn ta năm trăm tệ không lấy lại tiền thừa. Đây là hành vi lừa gạt người tiêu dùng.

Cái gì với cái gì chứ, bây giờ cậu đã bị Đội phòng chống ma túy bắt giữ rồi lại còn đòi tố cáo người khác nữa chứ? Cậu đang đùa cái gì vậy?

- Hắn ta bán và cậu mua, giao dịch của hai người đã thành công rồi đúng không? Chỉ cần điểm này là đủ rồi, biết không? Chúng tôi nằm vùng ở đây đã sáu ngày năm đêm rồi mới bắt được cậu và hắn ta, cụ thể giữa hai người còn có bao nhiêu giao dịch lớn khác thì không ai biết được, đưa về xét hỏi đi!

- Giao dịch lớn gì chứ ? Ái dà tôi hôm nay mới từ Giang Lăng tới đây Khánh Châu, trước đây tôi đâu có quen tên đó chứ, Trời ơi, oan cho tôi quá.

- Thế thì đúng rồi, theo báo cáo tuyến của chúng tôi thì có một người mua hàng lớn từ Giang Lăng sẽ tới Khánh Châu móc nối, cậu đúng là con cá lớn đó đúng không?

Phù, Đường Sinh mặt trắng bệch ra, tôi giống như một con cá lớn ư? Tôi chính xác là một con cá lớn các ngươi không làm gì được tôi nhưng tôi không phải là con cá độc.

Uông Sở Tình cũng dở khóc dở cười, tại sao lại trùng hợp như thế chứ? Từ khi tới Khánh Châu chưa có gì thuận lợi cả, đi dạo trên phố cũng gặp bọn cướp giật lại còn bị bọn chúng dùng dao hăm doạ nữa chứ. Bây giờ mua viên thuốc lại bị tình nghi buôn bán ma tuý, đúng là ra cửa quên không xem lịch mà?

- Được rồi, tôi không nói rõ được với chị, tôi có thể gọi điện thoại cho luật sư của tôi tới không?

Đường Sinh móc điện thoại ra gọi.

Người nữ cảnh sát đó nhanh tay cướp điện thoại của hắn,

- Muốn báo tin hả? Đừng có mơ, còn cô này nữa đưa điện thoại ra đây.

Cô ấy tịch thu luôn cả điện thoại của Uông Sở Tình, hai người nhìn nhau không biết nói gì cả, tóm lại là tạm thời mất tự do rồi.

Về đến đội phòng chống ma tuý hai người họ được dẫn tới một phòng chờ thẩm vấn, cũng không phái người trông, chính là để cho họ cảm thấy bị áp lực mà nói chuyện với nhau. Những người có kinh nghiệm thì sẽ biết ngay là ở đây sẽ có Camera theo dõi để xem biết đâu lại có được thông tin gì đó từ miệng họ. Uông Sở Tình thì không hiểu được vấn đề này cứ cho rằng có cơ hội được nói chuyện riêng liền nói,

- Làm sao bây giờ đây? Đường Sinh, sao chúng ta lại xui xẻo thế chứ?

Đường Sinh nhìn qua một vòng phòng chờ thẩm vấn, đúng là lần đầu tiên bị đưa vào chỗ như thế này, cảm giác cũng khá là mới mẻ. Cụ thể camera lắp ở vị trí nào thì hắn cũng không nhìn thấy, có vẻ khá là kín đáo nhưng chắc chắn có thể nghe thấy và quan sát hết tất cả những động tĩnh trong phòng này, điểm này thì không có gì phải nghi ngờ rồi,

- Lần này thì đã quá rồi, gọi trời trời không thấy, gọi đất đất chẳng nghe, chúng ta cứ tận hưởng cảm giác ở phòng chờ thẩm vấn này đã đi.

Mặt Uông Sở Tình liền biến sắc,

- Chúng ta chẳng làm cái gì cả, cho dù có mua viên thuốc đó đi nữa thì cũng đã sao chứ?

- Chị không nghe người ta nói à? Tôi là con cá lớn, còn chị trong mắt bọn họ là người tình của con cá lớn đó thoát đi đâu được chứ ?

- Cậu đừng có doạ tôi đuợc không?

Uông Sở Tình cũng biết cảnh sát phòng chống ma tuý căm phẫn những bọn buôn bán ma tuý như thế nào, không bao giờ nể tình.Họ dùng những thủ đoạn như thế nào để thẩm vấn thì cũng rất khó nói, trên thực tế mình cũng có nghe qua một số thủ đoạn đen tối rất đáng sợ.

Trong người Đường Sinh lúc này bắt đầu có một số phản ứng chắc chắn là viên thuốc đó đang phát tác. Viên đó khi vừa mới vào miệng thì làm cho miệng mát lạnh, trôi xuống cổ cũng có cảm giác như từng viên đá tan ra có thể cảm nhận rõ ràng được nó rơi xuống dạ dày rồi tan ra. Sau đó phần dưới bắt đầu nóng dần lên.

Trên đường đi tới Đội phòng chống ma tuý cảm giác đó càng rõ hơn, đây là viên Băng lạc hoàn gì vậy chứ? Rõ ràng là một viên thuốc kích dục mà, thể trạng của mình mà phải cần đến loại này sao? Đây đúng là thêm dầu vào lửa rồi, chết thật! Bộ phận nào đó trên cơ thể đang dựng đứng lên rồi,

- Chị Tình ở đây có Camera theo dõi đấy, có những chuyện chúng ta đừng nên nói, những viên thuốc trong lọ đó chính là tôi làm cho nó biến mất đấy.

Đường Sinh lại gần Uông Sở Tình nói thầm với cô ấy, Uông Sở Tình ngạc nhiên nhìn hắn rồi hỏi,

- Cậu vứt đi đâu rồi?

- Cho vào trong bụng tôi rồi, lúc đó có thể vứt đi được sao? Không bị phát hiện mới lạ, nhưng bây giờ tôi hối hận rồi, thuốc đó đã phát huy tác dụng rồi…

- Hả?

Uông Sở Tình ngạc nhiên hỏi nhỏ hắn,

- Có… có phản ứng gì không?

Cô ấy quan sát mặt của Đường Sinh thấy hơi đỏ, hai người đứng rất gần nên hơi thở của Đường Sinh thở ra cũng rất nóng, trong lòng cô ấy lại cảm thấy run lên.

Đường Sinh đau khổ nói,

- Viên thuốc đó chính là thuốc kích dục mà, bên dưới của tôi rất khó chịu, lúc đầu cứ tưởng những cái này chỉ mang đi lừa người ta thôi chẳng có tác dụng gì đâu, bây giờ thì tôi biết sự lợi hại của nó rồi. Đúng là chết tiệt thế này thì bị lộ hết rồi, càng ngày nó càng cương lên, số tôi khổ thế làm không xong chắc phải nhập viện mất thôi.

Uông Sở Tình vừa bực lại vừa xấu hổ, quay lại hứ một cái và nói,

- Đáng đời ai bảo cậu uống linh tinh cơ? Cùng lắm thì đưa cho bọn họ cũng không đến mức như thế này, thật sự không hiểu nổi cậu nghĩ như thế nào nữa?

Trong lòng có trách móc thế nào đi chăng nữa lúc này cô ấy cũng lo lắng cho hắn,

- Tôi còn nghĩ thế nào được nữa chứ? Chẳng phải tôi không muốn dính líu với bọn họ nên cố tình làm mất chứng cứ để thoát ư. Cái chuyện nhỏ như thế này mà lại làm phiền tới Vinh Quốc Hoa chẳng phải để cho ông ta cười vào mặt à? Càng sợ mất mặt thì lại càng bị mất mặt.Đây là việc gì không biết?

Trong lòng Uông Sở Tình cũng rất buồn bực, nếu như mà cứ ở khách sạn thì đã không xảy ra chuyện như thế này,

- Tại cậu cứ đòi đi ra ngoài cơ, bây giờ thì thoải mái nhỉ?

- Thoải mái, tôi chỉ muốn xem tầng lớp cặn bã của Khánh Châu có ẩn chứa vấn đề gì không, có thể vào được đây cũng là vinh dự rồi. Mặc dù cách này cũng làm cho tôi xấu hổ một chút nhưng dù sao mình cũng tham gia vào rồi. À, đúng rồi chị Tình lát nữa mà họ thẩm vấn riêng chị họ mà ép chị thì chị hét lên nhé.

- Ép á? Ép như thế nào?

Uông Sở Tình giật nảy mình dù sao cô ấy cũng chưa từng trải qua bất cứ việc nào như thế này.

- Ừ, vì Đội phòng chống ma tuý họ có rất nhiều cách để tra xét những người tình nghi, có những lúc vì muốn mình khai ra họ dùng những cách tác động tới danh dự của mình. Ví dụ trong trường hợp chị không chịu hợp tác họ sẽ kiểm tra người chị nghi ngờ trong người chị có giấu ma tuý, để chứng minh sự trong sạch của chị, chị có dám không cho họ kiểm tra không? Được rồi lại còn kiểm tra hậu môn nữa như thế chị có chịu đựng được không?

Sắc mặt Uông Sở Tình thay đổi cho dù có là cảnh sát nữ kiểm tra đi chăng nữa thì mình cũng không thể chịu được sự coi thường này,

- Không, không, không tôi không muốn vậy đâu, bọn họ hỏi gì tôi sẽ trả lời cái đó, nếu như họ thực sự muốn kiểm tra tôi thì tôi phải làm thế nào đây?

- Không phải đã nói với cô rồi sao? Cô cứ hét lên, gọi tên tôi thật to vào, đơn giản thế thôi.

Đường Sinh cười khanh khách trả lời.

- Gọi tên cậu thì có tác dụng gì chứ? Bản thân cậu còn khó giữ nỗi nữa.

Uông Sở Tình sụp vai xuống, không biết sao hôm nay lại xui xẻo thế chứ?

Đường Sinh nói,

- Tôi sẽ phối hợp với bọn họ, nếu như bọn họ nói lý lẽ thì cô có thể nói thân phận của mình ra biết đâu lại có tác dụng đấy.

Hai người họ còn đang nói chuyện thì cửa được mở ra có năm người mặc thường phục bước vào ba nữ hai nam. Người nữ cảnh sát kia nói đưa Uông Sở Tình sang phòng bên cạnh, hai người phụ nữ mặc thường phục bảo Uông Sở Tình đi theo họ. Khi cô ấy bị dẫn ra khỏi cửa vẫn còn sợ hãi liếc nhìn Đường Sinh một cái, Đường Sinh khẽ mỉm cười.

Người nữ cảnh sát đó ngồi xuống khi cửa được đóng lại, hai người đàn ông ở hai bên cô ấy cũng ngồi xuống. Đường Sinh cũng ngồi đối diện tại vị trí người bị tình nghi, tạm thời không tiến hành khống chế, chứng tỏ vẫn chưa chính thức coi hắn là nghi phạm,

- Cái lọ thuốc đó là rỗng đúng không?

Xem ra những cảnh sát này đã nghiên cứu rồi đưa ra kết luận gì đó, Đường Sinh tự biết liền nói:

- Tôi đã uống hết rồi.

- Cậu thừa nhận một cách rất thẳng thắn, động tác sờ mũi rồi búng viên thuốc vào cũng rất thành thục, thủ pháp cực cao minh, thường xuyên làm vậy đúng không?

- Cũng không phải, đây là lần đầu tiên, tôi chưa bao giờ uống viên thuốc đó cả nên nghĩ nếu bị các chị tịch thu thì tự nhiên mình mất tiền oan à, nên tôi mới uống!.

Phù, hai người đàn ông mặc thường phục cũng phải cười, còn vị nữ cảnh sát thì suýt nữa không nhịn được, không ngờ hắn lại có suy nghĩ ngu ngốc như vậy, thật phục!

- Cảm giác cũng không tồi chứ?

Ánh mắt người nữ cảnh sát liếc nhìn vào bộ phận dưới của Đường Sinh, nhưng hiện tại Đường Sinh đang ngồi nên bộ phận đó nhìn cũng không thấy thò ra nhiều. Đây chỉ là cái nhìn theo bản năng thôi vì cô ấy biết tác dụng của viên ‘Băng lạc hoàn’, nó là một loại thuốc kích dục rất mạnh.

Nếu chỉ kích dục thôi thì cũng không có vấn đề gì, chủ yếu là nó có tác dụng phụ rất lớn, có tính gây nghiện cao và phá hoại hệ thống sinh sản của con người.

- Cậu có biết là dùng thuốc này quá liều sẽ bị suy thận không? Cậu buôn bán loại thuốc này sẽ hại chết rất nhiều người đó, cậu biết không?

- Đợi đã bà chị, đây là lần đầu tiên tôi tiếp xúc với loại đồ chơi này, chị chỉ trích tôi là buôn bán mà không có chứng cứ, tôi cũng không thừa nhận.

Mặt Đường Sinh càng ngày càng đỏ lên, tròng mắt hắn có gì đó rất lạ. Hiển nhiên là hắn đang phải chịu đựng một cảm giác tra tấn đau khổ.

Trong mắt nữ cảnh sát kia cũng đang có chút nghi ngờ. Nếu hắn buôn bán loại thuốc này thì không thể không biết đến tác dụng của nó, tại sao hắn lại uống đây?

- Cậu thật sự không biết tác dụng của Băng lạc hoàn à? Tôi không hiểu tại sao cậu lại uống nó?

- Chẳng phải tôi đã nói rồi sao? Tôi đã bỏ ra hơn 500 tệ, với lại đây là lần đầu tiên tiếp xúc với cái thứ này, nếu bị các chị tịch thu mất thì chẳng phải tôi bị mất tiền oan sao. Chủ yếu là tôi muốn cảm nhận xem cái này có tác dụng không… Bà chị này, tôi… tôi chịu không nổi rồi này chị có thể cho tôi và bạn gái tôi….

Đường Sinh vừa nói tay vừa che đũng quần của mình, chỗ đó bây giờ đã thò ra một cục rồi, khuôn mặt thanh tú của nữ cảnh sát cũng hơi ửng đỏ.

Thuốc một khi đã phát tác thì không thể cưỡng lại được, có muốn kìm nén cũng không kìm nén nổi. Nữ cảnh sát đứng lên nói,

- Dẫn hắn tới phòng dược lý xử lý đi.

Đội phòng chống ma tuý có thành lập một phòng phân giải dược lý của Băng lạc hoàn, và có một loại dược phẩm làm giảm tác dụng của Băng lạc hoàn, khi tiêm loại dược phẩm này vào có thể giảm 80% tác dụng của Băng lạc hoàn. Bình thường có thể làm loại trừ những ảnh hưởng cho vật mà chịu tác dụng của thuốc.

Một nhóm người tới Phòng dược lý, vừa vào thì nhìn thấy hai người mặc áo Blu trắng, một người phụ nữ đứng tuổi và một cô gái trẻ tuổi.

Trời, không có con trai à? Đường Sinh hơi bối rối, hai người họ nhìn thấy nữ cảnh sát đi vào vội đứng lên chào,

- Chào trưởng phòng Cung !

Thì ra người nữ cảnh sát này họ Cung, người phụ nữ họ Cung tiến lên đằng trước và nói nhỏ với bọn họ một lát rồi người phụ nữ đứng tuổi kia chau mày nói,

- Lại có người ngốc như thế à? Tôi thực phục hắn đấy, ở đây chúng ta có tiêm hai mũi dược phẩm giảm tác dụng thì cũng chưa chắc đã giảm được, vì trạng thái sinh lý của mỗi người khác nhau, phản ứng thuốc cũng khác nhau. Dược phẩm giảm tác dụng cũng có tác dụng phụ rất lớn, không thể tiêm quá ba mũi, nếu không sẽ ảnh hưởng đến thận và bị tiểu ra máu.

- Cứ cho hắn vào trong đi, dù sao cũng không thể nhìn hắn bị thuốc phát tác mà? Với lại cũng không thể kiếm cho hắn một phòng để hắn và bạn gái hắn làm bừa được..

- Đây có phải nhân vật nguy hiểm không? Hay là còng tay hắn vào giường bệnh cho an toàn. Trưởng phòng Cung, tốt nhất là cô nên ở bên cạnh hắn bảo vệ, nhỡ chẳng may hắn làm liều…

Ba người phụ nữ đẩy Đường Sinh vào một phòng để xử lý, còn hai cảnh sát nam thì ra ngoài. Trưởng phòng Cung đã quen với những cảnh tượng như vậy nên cũng không có phản ứng gì nhiều, vừa vào trong đã bảo Đường Sinh cởi đồ ra rồi nằm lên giường bệnh,

- Cậu đúng là không có việc gì đi bới ra việc, cởi đồ ra rồi nằm lên đó đi.

Cực Phẩm Thái Tử Gia

Tác giả: Phù Trầm

Quyển 2: Giang Trung Khởi Hoành Đồ