Chương 362: Tình yêu của Trưởng phòng Liễu

Nhóm dịch Quan Trường

Nguồn: Mê Truyện

Shared by: MTQ - HSVforum.vn

Lúc đầu sự việc này chỉ có La Sắc Sắc biết, những người khác đều không biết gì cả.Vì vậy Đường Cẩn cũng không biết là Phương Chấn và Đường Sinh có xung đột.

Mà Phương Chấn cũng không nói gì cả, một việc mất mặt như thế, y có thể tự mình nói ra sao? Chỉ là mỗi ngày vẫn ở trên lớp giả vờ ngây ngô.

Vốn dĩ Phương Chấn học ở lớp này không phải là lớp chọn, Đường Cẩn đến Nhất Trung cũng không chọn lớp, dựa vào thành tích học tập của cô cũng không cần phải chọn. Ngoài ra trường Nhất Trung ở Nam Phong xét về tổng thể thì trình độ dạy học cũng rất cao mà lớp chọn chỉ nhận những học sinh vô cùng xuất sắc mà thôi.

Phương Chấn dám làm quen Đường Cẩn là vì trong lòng y đã có ý báo thù. Lúc trước bạn trai cô trêu ghẹo chị gái tôi, bây giờ tôi trêu ghẹo cô xem ra không có gì là quá đáng. Ai bảo tên họ Đường không còn ở Nam Phong? Cô lại dẫn xác đến trước mặt tôi? Đây chẳng phải ý trời sao? Tôi sợ gì chứ?

Trong lòng tự nhủ không cần phải sợ, trên thực tế Phương Chấn vẫn thấy không vững tâm. Đường Sinh - tên Nhị Thế Tổ này thủ đoạn cũng rất rõ ràng, đặc biệt sau khi xảy ra sự việc nhà họ Tần, những tên ôm mộng tưởng với Đường Cẩn đều bị đánh bại, sợ đến nỗi chân tay run rẩy cả.

Phương Chấn với tâm lý gặp may, y cho rằng Đường Sinh đang ở xa, làm sao có thể bỗng chốc bay về Nam Phong được? Làm sao có thể đột ngột xuất hiện ở Nhất Trung? Vì thế y có đủ thời gian đi trêu chọc “Cẩn mỹ nữ”. Đường Sinh ơi Đường Sinh! Đây chính là ý trời! Ông trời để ta báo thù ngươi! Phương Chấn ta cũng hào hoa phong nhã, thường xuyên qua lại cũng không khó giành được thiện cảm của Đường Cẩn, đợi cô ta đổi qua họ Phương thì....Ha ha....

Giấc mơ của hắn thật sự rất tuyệt vời, cho nên hắn không để ý lắm đến thần sắc căm giận của Đường Cẩn nhìn xoáy vào hắn càng lúc càng mạnh mẽ.

Rất nhiều người đều hiểu rõ Đường Cẩn, tính cách của cô quá mềm mỏng, quá khoan dung, trước giờ chưa từng mắng ai lấy nửa lời, cho dù là lúc vô cùng tức giận đi chăng nữa.

Kỳ thật Đường Cẩn là người “ ngoài nhu trong cương”. Cô từng dùng đá nện cho tên đào phạm một trận nhừ tử, máu me bê bết. Chỉ là cô không giận lên mà thôi, đến lúc giận lên thì có người phải thê thảm! Đường Cẩn bây giờ cũng đã nhịn Phương Chấn rất lâu rồi!

Đường Cẩn cũng là cô gái có cá tính, không thích ai thì nửa câu cũng không thèm nói với người đó. Vì vậy mà Phương Chấn không biết đã làm quen bao nhiêu lần nhưng Đường Cẩn đều không màng đến làm cho Phương Chấn cảm thấy không còn chút thể diện nào, thế nhưng y càng tỏ ra mặt dày hơn nữa, bây giờ lại nói những lời bóng gió.

Thu dọn cặp sách,Đường Cẩn đứng dậy nói với lớp trưởng:

- Lớp trưởng, trong người tôi không được khoẻ lắm cho tôi xin nghỉ, tôi về trước đây!

Kỳ thật Đường Cẩn bây giờ cũng không dễ đụng vào. Về mặt thể chất mà nói, cô cũng không hề yếu, cô cũng ăn không ít những tinh hoa của tên xấu xa kia nên thể chất cũng dần dần thay đổi, với lại vì cần phải đề phòng những tên háo sắc nên cô đã học vài chiêu phòng thân của Ninh Hân và Sắc Sắc. Đối với những cô gái yếu đuối mà nói, những chiêu phòng thân này không có tác dụng gì cả, mức độ ra tay không có lực, cũng không thể sát thương, nhưng đối với thể chất dần dần thay đổi của Đường Cẩn thì cô không biết rằng sức mạnh cú đấm của cô cũng đã vượt qua người bình thường, có thể ước đoán ba, bốn nam sinh như Phương Chấn cũng không đỡ nỗi đòn của cô.

Trước đây, mỗi ngày tan học cũng không ai đưa đón cô ta nên tính độc lập của cô đã rất mạnh mẽ rồi, bây giờ cô cũng không cần ai đón ai đưa. Ra khỏi khuôn viên trường, quẹo vào khúc ngoặt của con đường chính la trạm xe bus, đi 3 trạm thì đến nhà rồi, giao thông rất thuận tiện, đều là khu vực thành phố đông đúc dân cư nên cũng không sợ gặp phải kẻ xấu.

Đối với sự ra về sớm của Đường Cẩn, lớp trưởng cũng không thể ngăn cản, chỉ ngạc nhiên “ồ”lên một tiếng. Đường Cẩn mới đi khỏi, đám nam sinh trong lớp liền như bị kích động, bàn tán xôn xao cả lên. Họ cho rằng Phương Chấn cũng là tiểu công tử, trong lớp không ai dám đụng đến y. Lớp trưởng liền hỏi tên phía trước - Tiền Tiểu Lượng vừa nãy xảy ra chuyện gì. Tiền Tiểu Lượng có vẻ gượng gạo, cũng không biết nên nói gì, cậu ta sợ sự việc lan truyền đi cậu ta sẽ gặp rắc rối.

Trong bóng đêm tĩnh mịch của sân trường, Đường Cẩn một mình bước ra.Bởi vì chưa tới giờ tan học nên không có ai bước ra cả.

Dường như nhìn thấy con đường nhỏ phía bên kia con đường lớn Lâm Manh có người đang đi qua đi lại, Đường Cẩn cũng không để ý lắm, ra khỏi trường cũng không cần phải băng qua phía đó, thế nhưng người đi tới đi lui kia lại chính là tên khốn mà cô ngày nhớ đêm mong. Đường Sinh vốn dĩ đứng ở đây đợi Đường Cẩn, không biết rằng cô ấy đã ra rồi.

Kìa, tôi không nhìn lầm chứ! Cô nàng này cũng to gan quá! Chưa tan học mà dám về trước rồi! Là tôi không trả lời tin nhắn làm cô ấy giận rồi sao?

Mặc kệ những điều này, phải chọc cô ấy cái đã. Đường Sinh cười ranh mãnh,bắt chước giọng vịt trống la lớn:

- Vểnh mông lên cô gái đẹp ơi,cho anh đến với nhé!

Đường Cẩn quay đầu nhìn lại một giọng phỉ báng:

- Đồ lưu manh thối tha!

Nói xong cô hướng về phía cổng bảo vệ mà chạy.

- Ôi! “Cẩn mỹ nữ”không sợ trẹo chân à? Chạy gì mà nhanh thế? Tôi từ Giang Lăng vội vã trở về với cô đây này!

- A, đồ khốn! Quả nhiên là cậu à? Tức chết đi được!

Đường Cẩn thoắt nghe được giọng nói của Đường Sinh, cô vừa kinh ngạc vừa vui mừng quay đầu lại, hướng về phía Đường Sinh mà chạy. Những buồn bực ưu phiền lúc nãy vì Đường Sinh không trả lời tin nhắn đã bay đâu mất hết. Chả trách hắn ta không trả lời, thì ra đã phục kích sẵn ở Nhất Trung rồi.

Vứt luôn cặp sách vào bên trong hố cỏ, Đường Cẩn chạy như bay đến nhào vào lòng người yêu, cánh tay quấn lấy cổ, chân quắp vào eo của Đường Sinh, ôm lấy Đường Sinh liền hôn, không nói lời nào, mãi đến khi sắp đứt hơi mới thôi.

Cô nàng nhỏ nhắn đáng yêu không biết bao lâu sau mới cấu vào vai Đường Sinh

- Đủ chưa vậy? Anh thật sự muốn hôn chết tôi sao?

Đường Cẩn hiện giờ cũng chỉ khoảng 40-45 cân, trong lòng Đường Sinh cô nhẹ như không

- Hôn nữa đi! dù sao cũng không có việc gì làm!

- Anh hư đốn quá! Tại sao chạy đến đây mà không thông báo lấy một tiếng, còn gửi tin nhắn quấy rầy người ta nữa! Hại tôi ở trong lớp bị mất mặt!

Sau đó cô đem tình hình kể lại cho Đường Sinh nghe, rồi cô nói tiếp:

- Ghét nhất là tên Phương Chấn, mấy ngày nay cứ tìm cách tiếp cận em, thật muốn trị hắn ta một trận!

Hả, Phương Chấn à? quả nhiên là nó! Trong lòng Đường Sinh dậy lên giọng cười ma quái “Giải quyết hắn ta à? Chỉ cần tiểu ma nữ Đậu Đậu là đủ rồi!hì....”

Nghĩ đến Phương Chấn sẽ không tránh khỏi nghĩ đến chị hắn ta - Phương Mị, không biết người phụ nữ này ở Anh quốc như thế nào rồi?

Ở nhà, truởng phòng Liễu, Mai Chước, Ninh Hân, Trần tỷ, bốn người họ lại bận rộn trong bếp. Ba người kia ai cũng không cho trưởng phòng Liễu đụng tay vào, bà nhiều lần bị đẩy ra ngoài:

- Không cần bà phải làm gì đâu ạ, bà lên phòng khách ngồi đợi Đường Sinh đi ạ!

Trong lòng Liễu Vân Huệ thầm nhủ “nhà này sẽ nhộn nhịp lắm đây!”

Lại nói, ba cô gái xinh đẹp trong bếp, nếu tùy ý chọn ra một cô thì đều là tuyệt sắc giai nhân ngàn dặm khó tìm, thật là hời cho con trai mình quá! Ôi! Những việc như vậy thật khiến người ta phiền não, khóc hay cười cũng chẳng đặng đừng. Họ vốn biết là không có kết quả gì nhưng vẫn muốn như vậy!

Trưởng phòng Liễu cũng không hiểu rõ nguyên nhân vì sao, chỉ có thể cho rằng con trai mình rất giỏi chuyện đó, làm mẹ cũng không biết phải làm thế nào.

Suy tư được một lúc, Đường Sinh và Đường Cẩn về đến. Đường Sinh không ngại ngần ôm chầm lấy mẹ:

- Con nhớ mẹ quá!

Trưởng phòn Liễu cũng ôm lấy Đường Sinh,vỗ nhẹ vào lưng hắn:

- Chỉ được cái dẻo miệng thôi! Vừa đi ra bên ngoài là quên mất người mẹ này rồi!

Đường Cẩn thay đồ mặc ở nhà, cũng chạy vào bếp làm phụ. Bình thường thì cô cũng làm việc nhà, mấy ngày nay Mai Chước cũng ở đây, cũng giống như cô. Trưởng phòng Liễu không còn cảm thấy cô đơn nữa, vừa có Đường Cẩn vừa có Mai Chước, khiến tâm trạng của bà cũng thoải mái, vui vẻ hơn. Những ngày tháng sống xa cách với chồng sẽ kết thúc vào cuối năm nay, một khi chồng bà quay về thủ đô, bà cũng sẽ rời khỏi tỉnh thành về thủ đô cùng ông sống cuộc sống vợ chồng như bình thường.

Lúc ăn cơm, trưởng phòng Liễu mới hỏi Đường Sinh:

- Tại sao con đột nhiên chạy về đây?

Ninh Hân có chút căng thẳng, cô không nói nguyên nhân.

Đường Sinh đột nhiên nhận thấy thần thái có chút biến sắc của cô, trong lòng liền có chủ đích, chỉ có thể nói rằng Nhị Thế Tổ của chúng ta quá thông minh.

- À, con đột nhiên quay về là có vài nguyên nhân: một là vì con nhớ mẹ, hai là vì con nhớ mẹ, ba là....

- Thôi,thôi!Con lại bẻm mép nữa rồi!

Liễu Vân Huệ liếc con trai

- Con suy nghĩ cách để lừa phỉnh mẹ à?

Các cô gái nhịn không nổi đều bật cười, Đường Sinh mặt dày, cười gượng gạo:

- Trời đất chứng giám! Nếu con không nhớ mẹ thì khiến cho con ăn miếng thịt này vào sẽ bị nghẹn mà ngất đi!

Hắn gắp một miếng thịt, bỏ vào miệng nhai ngồm ngoàm. Mọi người ở đấy, cả Liễu Vân Huệ đều bật cười, Đường Cẩn không ngừng ôm bụng.

Mở hai bình rượu nho đỏ,Liễu Vân Huệ vô cùng cao hứng liền uống cùng các cô gái, ngay cả người trước giờ không uống rượu là Đường Cẩn cũng uống một ly.

Sau khi ăn cơm xong, các cô gái thu dọn bát đũa, Đường Sinh và mẹ ngồi lên sô pha, Liễu Vân Huệ kéo tay con trai hỏi rốt cuộc là có chuyện gì. Đường Sinh cũng không chút giấu diếm, đầu tiên nói về chuyện của Ninh Hân, việc này tỉnh ủy cũng biết, Liễu Vân Huệ với tin tức nhạy bén trong lòng cũng đã có tính toán. Đường Sinh lại nói cho mẹ nghe về cách nghĩ của mình, đoạn hắn tiếp:

- La Kiên ở Giang Lăng thật quá đáng, lão ta làm một số chuyện không sạch sẽ, sợ Ninh Hân nắm được thóp của lão nên đã gây nên chuyện lần này, thật không biết lượng sức mình!

Liễu Vân Huệ chau mày. “Tên La Kiên này thật quá đáng! Còn muốn trừ khử Ninh Hân nữa chứ! Gốc rễ không mạnh, lại muốn một tay che trời! Ta thật muốn xem xem hắn ta có bản lĩnh đến đâu!” Trong lòng bà có ý bảo vệ Ninh Hân, từ lâu bà đã xem Ninh Hân như con dâu của mình vậy.

“Chẳng phải cậu ba Vinh bị điều động sao? Sau sự việc ở thành phố Trường Sơn, cậu ba Vinh không thích hợp ở lại đó nhậm chức nữa. Gần đây đúng lúc cậu ấy phải báo cáo tình hình công việc cho lãnh đạo tỉnh biết, ban tổ chức cán bộ tỉnh cũng có xem xét để cậu ấy đi nhậm chức ở nơi khác, đây không phải là trùng hợp sao?” Liễu Vân Huệ trong lòng đã có tính toán. Vừa nãy đã nghe con trai kể về việc La Kiên và tình hình gia đình hắn ta, lúc này bà khẽ lên tiếng:

- Ngày mai mẹ sẽ thay cậu ba Vinh của con ra mặt. Mẹ sẽ mở tiệc chiêu đãi vài ủy viên thường vụ tỉnh như phó bí thư Đậu, thư ký Chung, Vệ Danh Phủ, sẽ không đề cập gì nhiều đâu. Đến lúc đó con hãy dẫn cậu ba Vinh đến chào hỏi phó bí thư Đậu một khi cậu ấy phát biểu trên hội nghị ủy viên thường vụ, những người khác nhìn thấy sẽ tự động hiểu.

- Hi...vẫn là mẹ thương con trai nhất! Biết thân phận của con thấp, trực tiếp đi giúp con việc này, sẽ cho vài vị lãnh đạo kia có cách nhìn khác!

Liễu Vân Huệ cười nói:

- Cũng không phải con xử lý không nổi, chỉ là chúng ta không nên làm cao quá, lúc mẹ cần ra mặt thì nên ra mặt.

Ninh Hân lúc này mang trà ra

- Mời dì Liễu uống trà ạ!

Cô vô tình nghe được câu chuyện lúc nãy

- Con cám ơn dì đã quan tâm đến con!

Liễu Vân Huệ kéo tay cô để cô ngồi xuống bên cạnh, xem như là con gái ruột của mình vậy, lại giơ tay vuốt nhẹ mớ tóc mượt mà trên trán sang bên tai giúp cô, hành động đầy ắp sự thương yêu và quan tâm của tình mẫu tử khiến cho lòng Ninh Hân trào dâng cảm xúc, cô như muốn nhào vào nằm trong lòng bà.

- Nói gì cảm ơn với không cảm ơn chứ! Trong lòng dì đã xem con như con gái ruột của dì vậy. Con lại có ơn cứu mạng Đường Sinh lý ra con nên giống Mai Chước bọn họ, sau này nên gọi dì là mẹ, nếu không dì sẽ giận đấy!

Liễu Vân Huệ thật biết thu phục lòng người, Ninh Hân gật đầu lia lịa.

Ban đêm lúc đi ngủ, Liễu Vân Huệ nhìn thấy thần sắc của Đường Cẩn có điều khác lạ, không ngừng nhìn Đường Sinh, gương mặt hơi ửng đỏ, chỉ sợ cô nàng muốn cùng người trong mộng thân thiết một chút, Vân Huệ trong lòng thương hại cô, cũng biết bọn chúng sẽ không làm việc đó đâu, ôm hôn một chút cũng không sao cản được, lúc mình không có ở đây hai đứa này sẽ làm những gì nhỉ, có thể quản được chúng sao? Thôi thì để chúng nó tùy ý vậy!

Bây giờ Liễu Vân Huệ đối với con trai rất có lòng tin, hắn có thể kiềm chế được, quá chín chắn rồi.

- Tối nay mẹ sẽ ngủ với Ninh Hân.

Nhờ vậy Đường Cẩn được giải phóng, “chỉ cần không ngủ với trưởng phòng Liễu ban đêm cô sẽ có cách chuồn đi”, trong lòng cô mừng thầm.

Ngoài ra còn có Mai Chước cô cũng có tâm tình giống như Đường Cẩn. Đường Sinh có thể bỏ qua cô sao? Có mới là lạ!

Quả nhiên hơn hai giờ đêm, Đường Sinh khiến Đường Cẩn mệt lừ, ngủ thiếp đi. Hắn liền lỉnh vào phòng của Mai Chước, vì đang ở nhà không dám gây ra tiếng động, hai người liền đứng vậy hành sự, động tác của Đường Sinh nhẹ nhàng nhưng có lực, ban đêm, xuân triều tràn ngập!~!

Cực Phẩm Thái Tử Gia

Tác giả: Phù Trầm

Quyển 2: Giang Trung Khởi Hoành Đồ