Chương 361: Nhắn tin với Đường Cẩn

Nhóm dịch Quan Trường

Nguồn: Mê Truyện

Shared by: MTQ - HSVforum.vn

Quan Cẩn Du một mặt quan tâm đến cháu gái, mặt khác lo lắng chuyện to ra làm cho một số người lại nắm được thóp. Vì vậy, cô không còn cách nào, chủ động liên hệ với Đường Sinh, nói với hắn vấn đề này. Đường Sinh nói cô yên tâm, sau lại gọi điện thoại cho Vương Tĩnh, bảo cô giải quyết việc này.

Vương Tĩnh thực sự là rất biết cách giải quyết. Thủ đoạn của vị phóng viên báo chiều này rất độc ác. Một bài viết sắc bén, vạch ra hành vi xấu xa, bỉ ổi của trường học, đương nhiên là có thêm mắm thêm muối. Bài báo này thu được sự thông cảm của người dân đối với hai thiếu nữ chịu nhục nhã.

Cái này gọi là đánh đòn phủ đầu. Ban đầu việc này có lý lẽ, hành vi về sau lại thuộc về trừng phạt tội ác, chỉ là thủ đoạn độc ác hơn chút.

Ngoài ra, chính là phòng trị an của Thành phố lại tiếp nhận vụ án này, trưởng phòng Mã đứng ra xử lý. Đường Sinh cũng tương đối yên tâm.

Vương Tĩnh gọi mấy luật sư của Cẩn Sinh, đi tranh luận với người nhà hoặc luật sư của đối phương. Ông Mã đứng ở giữa giảng hòa, ước chừng một ngày không giải quyết được. Đến chiều, chị Trần dẫn đầu đoàn bao gồm Đường Sinh, Ninh Hân, Quan Đậu Đậu lên đường đi tỉnh.

Trước khi đi, Ninh Hân nói chuyện điện thoại với mẹ Vinh Lệ Hoa, nói về việc của cậu ba phải cùng Đường Sinh đi tỉnh một chuyến. Cô bảo mẹ thông báo với cậu ba Vinh Quốc Hoa đi tỉnh. Vinh Lệ Hoa nói, cậu ba con đang ở tỉnh rồi, sau khi dẹp yên sự kiện Trường Sơn, lãnh đạo Tỉnh ủy muốn gặp cậu.

Tại sao Đường Sinh lại muốn chạy chức cho Vinh Quốc Hoa? Hắn lại nghĩ đến một kế sách rất hay, một kế nhất cử lưỡng tiện. Kế đó chính là đưa cậu Vinh về thành phố Khánh Châu làm Chủ tịch thành phố. Đầu tiên là cắt đứt con đường trở về Khánh Châu của La Kiên. Trong vòng hai, ba năm, ông ta chắc chắn đừng có hy vọng gì.

Tên họ La muốn quay trở lại căn cứ Khánh Châu, nhất quyết không cho ông ta về, cắt đứt ông ba, năm năm, ảnh hưởng của nhà họ La dần dần mất đi.

Trước kia “Lão đồng chí” La đã làm Bí thư thành ủy Khánh Châu, chắc chắn là có ảnh hưởng nhất định. Nếu La Kiên lại quay về, có ưu thế thiên thời, địa lợi, nhân hòa, rất dễ hình thành một tình thế mới. Mục đích trở về Khánh Châu của La Kiên là “bình ổn căn cứ”, giúp cho ông La thêm một bước phát triển, mở rộng thế lực, tăng thêm tầm ảnh hưởng. Ông ta mượn mối quan hệ và ưu thế của căn cứ cũ cũng dễ làm nên thành tích trên con đường quan lộ.

Khi đã nhậm chức Chủ tịch thành phố ba năm có thể được đề bạt lên làm Bí thư. Trước đây chưa vào đường dây Vương Ngạn Đôn, La Kiên vẫn chưa có ý đồ quá cấp thiết. Bây giờ thì khác rồi, có vẻ ngồi không yên nữa, dựa vào lão Vương ở thủ đô, ông ta có vẻ không kiêng nể gì ai cả.

Cũng chính vì như thế, khiến một La Kiên luôn luôn điềm đạm lộ ra nhược điểm của mình, việc vội vã phát động sự kiện Ninh Hân đã mang lại tai họa.

Cũng là không còn cách nào khác, bởi vì Ninh Hân nhắm vào sự kiện Lô Hồ, nếu thực sự bị cô ta vạch ra chân tướng của sự việc. Như vậy thì xong rồi.

Tất cả việc này, đều xảy ra cùng lúc, La Kiên không hạ quyết tâm loại bỏ Ninh chính uỷ cũng không được. Thật sự việc như cái gai vướng trong họng vậy. Tuy nhiên vận may của ông ta không tốt lắm, nằm mơ cũng không nghĩ đến cô Ninh chính ủy bị ông ta lật đổ này lại có một thế lực mạnh mẽ giúp sức.

Đường Sinh cũng nổi giận, ngoài mặt hắn không tỏ ra quá coi trọng việc đó, nhưng trong lòng lại quyết tâm coi chuyện tấn công La Kiên là nhiệm vụ quan trọng nhất.

Họ La kia, ông muốn củng cố căn cứ tại Khánh Châu, tôi cũng không có ý kiến gì. Nhưng ông không thể ra tay với người đàn bà của tôi. Nói về sự kiện Lô Hồ, anh em ông đáng nghi nhất, không truy cứu các người thì truy cứu ai? Hai mạng người họ Trịnh và họ Cầu kia, không biết đằng sau chuyện đó còn ẩn chứa bao nhiêu sự thối tha sa đoạ nữa đây. Các người sợ bị lộ ra chân tướng? Như vậy chứng tỏ là có tật giật mình rồi, lưới trời lồng lộng tuy thưa nhưng khó lọt. Muốn chạy ư? Còn lâu nhé!

Nếu không có sự độc ác của La Hà thì đã vạch mặt được bọn họ tại sự kiện Lô Hồ từ lâu rồi, chứ không cần đợi đến bây giờ để cho bọn họ làm mưa làm gió nữa.

Đường Sinh bận rộn, cũng là không mượn được lực lượng trực tiếp nào. Đấu tranh với quan không so được với đấu tranh với dân, không có căn cứ xác đáng, muốn lật một cán bộ cấp Phó giám đốc sở thì rất khó. Vận mệnh chính trị của bọn họ nằm trong tay Tỉnh ủy. Nếu là cán bộ quản lý Trung ương thì tiền đồ chính trị của người đó nằm trong tay ban Tổ chức Trung ương. Nếu ở địa phương phạm phải tội gì, thì Tỉnh ủy cũng không xử lý được họ, nhất thiết phải báo cáo với ban Tổ chức Trung ương.

Đường Thiên Tắc chính là một trong những cán bộ quản lý Trung ương của tỉnh Giang Trung. Các ủy viên Thường vụ Tỉnh ủy đều nắm chắc. Trước đây các cán bộ quản lý Trung ương đều là cấp phó của tỉnh trở lên, mấy năm gần đây mở rộng hơn, các cán bộ Sở, thậm chí Cục mà ưu tú của địa phương cũng có khả năng được coi là cán bộ quản lý Trung ương.

Laị nói La Kiên không có điểm yếu gì để người khác nắm được, thì có thể thấy ông ta tinh vi cẩn thận đến mức nào. Sự kiện Lô Hồ mới đẩy ông ta vào bước đường cùng.

Một bước sai thì tất cả các bước đều sai. Bây giờ La Kiên cũng không có cách nào, chỉ có thể giấu giếm sự kiện Lô Hồ một cách triệt để mới có thể an toàn. Nhưng bây giờ chuyện của Ninh Hân cũng làm rối tinh rối mù lên, ông ta có muốn chấm dứt chiến tranh cũng không thể được. Ông ta chỉ còn cách bình tĩnh trở lại quan sát chuyển biến của tình thế.

Việc điều động cậu ba Vinh khiến Đường Sinh nảy ra một số ý tưởng. Quyết định thâm nhập tỉnh thành, chạy chức cho cậu, giúp cậu đi Khánh Châu làm Chủ tịch thành phố.

Chạng vạng tối, xe đã đến Thành phố Nam Phong. Trên đường hắn gọi điện cho Mai Chước. Mấy ngày nay khi Giang Lăng phát hiện ra chuyện của Ninh Hân, Mai Chước ở Nam Phong bận tối mắt tối mũi, nghiệp vụ của Công ty Quản lý vốn Cẩn Sinh đã mở rộng. Không chỉ tiếp xúc với Ngân hàng Nam Hối, vì tập đoàn Ngọc Kinh ở thủ đô hỗ trợ khoản vay cho các Ngân hàng ở Giang Trung, rồi cho bên vay mua đến đây mua đơn, Sau đó giao cho Công ty quản lý vốn Cẩn Sinh xử lý các nghiệp vụ tài chính. Vì vậy mà vốn của Cẩn Sinh gây được rất nhiều sự chú ý của mọi người. Mai Chước cũng nổi tiếng rồi.

Mỗi ngày chỉ ứng phó với các loại tiệc rượu xã giao đều làm mệt chết đi được. Lại còn phải chỉnh đốn công ty mới, may mắn là có điều một số người ở Giang Lăng tới, điều bạn gái Hoa Anh Hùng là Cận Tiểu Lâm tới đây làm phó Tổng. Cô ấy có chuyên ngành tài chính, rất tinh thông về phương diện này.

Hôm nay đột nhiên nhận được điện thoại của bọn Đường Sinh sẽ đến Nam Phong, Mai Chước vô cùng vui mừng. Cô hủy tất cả các cuộc tiếp khách, một số không bỏ được thì để Cận Tiểu Lâm đi ứng phó. Cô gọi điện cho Trưởng phòng Liễu, nói sẽ mua ít thức ăn về nhà nấu cho Đường Sinh ăn. Trưởng phòng Liễu vừa nghe con trai về tỉnh, cũng phấn khởi nửa buổi đã nghỉ làm. Là một lãnh đạo phòng, cô tự quản lý mình, rất tự do.

Cuối cùng về nhà trước, cho chị Trần, Ninh Hân xuống trước. Đường Sinh lại lái xe X5 đưa Quan Đậu Đậu đi thăm mẹ cô ấy.

Hiện giờ Quan Cẩn Du và Đậu Vân Huy cũng có giấy đăng ký kết hôn, nhưng giữ sĩ diện nên cũng không bày vẽ gì. Họ chỉ mời mấy người ủy viên Thương vụ như Bí thư Tỉnh ủy Lê, Chủ tịch tỉnh Lương đến nhà dùng cơm. Như vậy coi như là báo cáo với họ, bằng không sẽ thành đề tài chuyện phiếm của Viện Trưởng Tòa án nhân dân tỉnh.

Đường Sinh thuộc đường nên đi nhanh, đưa Quan Đậu Đậu về nhà ở khu Tòa án Nhân dân tỉnh. Hắn còn phải đi đón Đường Cẩn, vì vậy không lên lầu.

Quan Cẩn Du cũng không cố giữ hắn, vừa về đến tỉnh, người ta chắc chắn còn phải về nhà ăn tối với mẹ là Trưởng phòng Liễu.

Đậu Đậu và mẹ lên lầu, Quan Cẩn Du liền gọi điện cho Đậu Vân Huy

- Con gái anh về rồi, tối anh cũng sang đây nhé!

Ông Đậu nghe thấy rất vui mừng:

- Tiểu Âm sao đột nhiên lại về vậy? Hôm nay cũng không phải là cuối tuần mà, một lúc nữa anh sang.

-Em cũng không rõ, nó cùng về tỉnh với Đường Sinh. Cậu ta vừa đưa nó về nhà, chốc nữa về rồi nói, em cúp máy đây.

Ông Đậu sắp xếp công việc vội vàng đến khu nhà Tòa án Nhân dân gặp con gái. Bọn họ có giấy đăng ký, nhưng vẫn chưa quyết định là ở bên nào. Quan Cẩn Du thì cương quyết giữ thể diện, nhất thời không ở cùng với ông Đậu, vì vậy tạm thời hai người ở riêng.

Không nói hết được niềm hạnh phúc đoàn viên của ba người bọn họ. Chỉ nói Nhị Thế Tổ Đường Sinh của chúng ta, hắn lái xe thắng đến thành phố Nam Phong.

Tùy tiện vứt xe vào bên đường, xông thẳng vào cổng trường. Mới có hơn bảy giờ, lớp tự học buổi tối lớp mười một vẫn chưa tan.

Bảo vệ cổng trưởng không ai là không biết đến vị một thời làm Bá Vương của trường học này. Nên vừa nhìn thấy Đường Sinh, cũng không ngăn hắn lại, để hắn đi vào trong.

Đường Sinh rút điện thoại nhắn tin cho Đường Cẩn. Bình thường cũng ít người làm phiền cô, số điện thoại di động của cô rất ít người biết. Người gọi điện cho cô hầu như không có. Đường Cẩn đang ngồi trong lớp làm bài tập, bỗng thấy đùi rung lên, hóa ra là điện thoại rung.

Cô giật mình bình thường không có ai quấy nhiễu, ngay cả tên xấu xa Đường Sinh cô cũng dặn không được làm phiền cô, không biết là ai đây? Hóa ra là điện thoại rung báo có tin nhắn, cô rút ra xem:

“Người đẹp Cẩn, có nhớ tôi không?”

A, quả nhiên là tên xấu xa kia. Không phải là đã nói nói là không được làm phiền người ta sao? Làm cho người ta lại nghĩ ngợi lung tung. Cậu lại không ở Nam Phong, thật là tức chết đi được. Đường Cẩn cắn răng nghĩ ngợi. Bạn trai cùng bàn là một tên bỉ ổi, giả vờ cắn bút nghĩ ngợi gì đó, sau đó liếc trộm tin nhắn trên điện thoại của Đường Cẩn. A, phát hiện ra bí mật lớn nhé, hóa ra…

Thực ra lần trước gây ra chuyện với con trai Tần Quang Viễn, Đường Cẩn liền dựa vào danh tiếng của Nhị Thế Tổ Đường Sinh, cả trường đều biết. Về sau chuyện Tần Quang Viễn bung ra, họ Tần thế lực lớn mạnh mà trong một đêm sụp đổ. Việc này về sau truyền khắp trường học.

Hiện tại bất luận bạn học nào nhìn thấy Đường Cẩn đều có phần kính nể. Tranh chấp giữa Đường Tần ầm ĩ lên, cuối cùng nhà Đường toàn thắng. Đường Cẩn mỗi ngày đi lại thong dong, thản nhiên trong khu rừng của vườn trường. Tay cô luôn cầm một quyển sách, làm không biết bao nhiêu linh hồn nhỏ bé điêu đứng. Nhưng cứ nghĩ tên họ Tần tiếng tăm như vậy, chỉ vì cô thiếu nữ xinh đẹp này mà biến mất, ai dám nghĩ ngợi linh tinh gì nữa?

Đường Cẩn nhanh tay trả lời tin nhắn: “Cậu là một tên xấu xa. Không phải đã bảo cậu không được làm phiền người ta sao? Sao lại thế này?”

Đường Sinh trả lời:

“Nhớ cậu phát ốm ra đây này. Ôi, sao nhắn một cái tin mà còn bị cậu mắng? Mình cũng thật đáng thương!”

Đường Cẩn: “Cái gì? Cậu ốm à? Sao lại như thế chứ? Cậu khỏe như thế, còn nhớ chị Sắc Sắc nói cậu sẽ không thể ốm được.”

Đường Sinh: “Cái gì mà không thể ốm được? Mình bị ốm tương tư. Bệnh trong tim cần có tâm dược mới chữa được. Mau nói cậu yêu tớ đi.”

Đường Cẩn: “Lại lừa gạt tớ hả? Mình còn lâu mới mắc mưu của cậu. Làm cho người ta không còn tâm trí để làm bài tập nữa. Muốn đánh cho cậu một trận đây!”

Kết quả tin nhắn gửi đi không thấy hồi âm. Đường Cẩn cứ ngồi đợi, năm phút sau cũng không nhận được. Cô hơi sốt ruột, tên bại hoại giận mình sao? Không thể nào, tính cách hắn ta không nhỏ mọn như vậy. Nhưng cô vẫn nhắn tin hỏi: “Tại sao không nhắn tin trả lời?”

Vẫn không có tin trả lời, Đường Cẩn trợn mắt lên, nhưng lại phát hiện cậu bạn học đang nhìn, liền phát hiện ra nãy giờ cậu ta nhìn suốt sao? Trong đầu cô bốc hỏa lên:

- Cậu không làm bài của cậu, nhìn tôi làm gì? Đừng học kiểu đáng ghét như vậy, được không?

Đường Cẩn cũng không biết mắng chửi người khác. Giọng điệu cô cứng rắn một chút có thể xả giận. Như vậy cũng coi như một cách xả stress.

Cậu bạn học kia rõ ràng chưa bao giờ bị hoa khôi trường học đối xử như vậy, mặt đỏ tía tai, không dám đáp lời, đầu cúi gằm xuống.

Một cậu bạn ngồi sau nói:

- Ôi, hoa khôi Đường nổi giận à? Tên nhóc này, sao cậu dám chọc giận người ta hả?

Đường Cẩn quay đầu lườm cậu bạn nói năng linh tinh. Gần đây, tên này chẳng có việc gì cũng cứ bắt chuyện với mình. Thời gian trước nhìn hắn còn dễ ưa một chút, cũng có vài phần bộ dạng thiếu niên anh hùng. Từ lúc y hay nói lung tung, liền thấy ngứa mắt.

Bởi vì Đường Cẩn không hy vọng có bất kỳ quan hệ vô vị nào giữa mình và mấy cậu con trai. Vấn đề học tập thì có thể thảo luận được, nhưng lộ ra ý đồ nào khác, thì tất nhiên sẽ bị Đường Cẩn nhìn cảnh giác. Tên này là Phương Chấn, ai? Em trai của Phương Hi hóa ra cùng học một lớp với Đường Cẩn.

Phương Hi chính là cô gái đính hôn với Đường Sinh đầu tiên. Cô ấy cũng ra nước ngoài rồi. Tên này chính là em trai cô ta, Phương Chấn.

Cực Phẩm Thái Tử Gia

Tác giả: Phù Trầm

Quyển 2: Giang Trung Khởi Hoành Đồ