Chương 281: Chuyện cũ ở Kinh Thành (12)

Nhóm dịch: Quan Trường

Nguồn: Mê Truyện

Cũng trong buổi chiều mùng 2, Đường Thiên Tắc cùng vợ là Liễu Vân Huệ xuất hiện tại Đại viện nhà họ Quan , dâng vòng hoa viếng, cúi đầu trước di ảnh của Quan lão gia. Sau đó cùng với năm anh chị em nhà họ Quan bắt tay từng người một và an ủi họ bớt đau thương,. Đi cùng họ còn có Đường Thiên Tứ.

Bởi có thiếu tướng Đường Thiên Tứ cùng đi, nên càng làm nổi bật lên thân phận của Đường Thiên Tắc, anh chị em nhà họ Quan cảm thấy rất kinh hãi

Chỉ trong nháy mắt, họ linh cảm thấy nghi thức tang lễ của lão gia đã được quyết định xong. Sự xuất hiện của Đường Thiên Tắc mang một ám thị mạnh mẽ, Đường Thiên Tứ lại ở bên cạnh luôn mồm gọi anh hai , tinh thần muôn phần cung kính, thân phận của Đường Thiên Tắc được nâng cao vô cùng.

Chờ khi họ rời khỏi, người nhà họ Quan một đám tụ lại ở phòng chính nói những lời cảm động từ đáy lòng, thậm chí họ có vẻ khó kiềm được kích động. Người đó nhà họ Đường vốn ẩn nấp trong chốn nhân gian nay từ từ hiện lên trên mặt nước. Đó chính là Đường Thiên Tắc.

- Phát hiện ra không? Bí thư Đường và Đường Sinh thật là giống nhau, từng cử chỉ thần thái đều giống nhau như đúc, không khác gì

- Tôi lại thấy Đường Sinh giống mẹ cậu ấy Trưởng phòng Liễu, rất anh tuấn, nhưng mà bí thư Đường cũng thật là nhân tài.

Giữa lúc đó, đột nhiên bởi vì Đường Thiên Tắc và Đường Thiên Tứ tới nên sự đối lập về chính trị của nhà họ Quan và nhà họ Đường dường như phai nhạt.

Kì thực cho tới nay cũng chưa thể gọi là đối lập, chỉ là chính kiến của Quan lão gia và Đường lão gia không phù hợp. Nhưng ông cũng chỉ là không tán thành quan điểm của người ta, chứ không ảnh hưởng gì tới đại cục, nhiều lắm chỉ coi như không ủng hộ mà thôi. Còn kém sự đối lập rất xa.

Lúc này bởi sự qua đời của Quan lão gia nên có một vài thế cục cũng hơi thay đổi, điểm này người nhà họ Quan có thể thấy rất rõ ràng. Đường Thiên Tắc khi rời khỏi, cũng có bắt tay bóng người con thứ năm nhà họ Quan Quan Cẩn Du, đại ý là muốn họ tin tưởng vào Trung ương đảng .

Một lúc sau, anh chàng Đường Sinh tưng bừng nhiệt huyết trên đường tình dẫn theo khí sắc minh tịnh Ninh Hân tới đại viện nhà họ Quan Lần này khi hắn tới Quan Cẩn Du tự mình ra tiếp đón, nhưng không thể xem hắn như trẻ con được nữa, mà đưa vào phòng khách chính để mời trà, rất có quy cách.

- Ây, Dì út, sao vòng hoa của tôi không thấy đâu? Cha tôi không mang tới ư?

Đường Sinh sau khi vào thấy vòng hoa viếng của cha và tứ thúc, lại không thấy vòng hoa của mình.

Ninh Hân mím miệng muốn cười:

- Đồ tồi này, cậu bao nhiêu tuổi mà đòi viếng vòng hoa?

Đến Quan Du Cẩn đang mặc đồ tang cũng dở khóc dở cười, cô thật sự xem Đường Sinh như là cháu ngoại, liền giơ tay thân mật định gõ vào trán hắn. Đường Sính sớm đã lấy tay che trán, cô ta liền cười rũ ra:

- Cậu không thể cứu nổi sao?

Đường Sinh một tay che trán nói:

- Cứu được, nhưng đừng có bắt nạt trẻ con như thế được không? Tang lễ to như vậy, tôi không nhân cơ hội này để đưa tên lộ mặt ra, thì sau này còn cơ hội nào nữa? Bỏ lỡ xóm làng thì sao thấy được cửa tiệm?

Phù, Ninh Hân cuối cùng không kìm được, cũng phát ra tiếng cười. Tiếng cười vừa phát ra, Quan Du Cẩn cũng cười theo. Thật không có cách gì với hắn. Bạn xem tang lễ nghiêm trang và bi thương vậy nhưng tên Nhị Thế Tổ này hễ nói là làm cho người ta muốn cười, mất hết không khí trang trọng.

Quan Cẩn Tú cũng vừa lúc đó đi vào, nghe thấy Đường Sinh nói rất buồn cười, sợ mình phát ra tiếng cười đâm thất lễ, bất giác thầm mắng đứa bạn này của con gai, rồi quay người đi thì bỗng đụng phải con gái Quan Quan, con gái liền ôm lấy vòng eo mẹ, ngẩng lên nói dịu dàng:

- Mẹ, con thật không muốn xa rời mẹ. Nếu không vì phải đi học, con đã về Kinh rồi, hay là mẹ chuyển đến Giang Lăng đi. Sau này con có thể ở bên mẹ.

Quan Quan tuy sợ sự nghiêm khắc của mẹ, nhưng lại muốn ở bên cạnh bà.

Quan Cẩn Tú vỗ về đám tóc mây của con gái, khẽ thở dài:

- Đi Giang Lăng làm gì? Mẹ con hiện nay là cán bộ cấp giám đốc Sở, Giang Lăng chỉ là Tòa án nhân dân tỉng tính ra là cấp phó giám đốc Sở thôi. Con cứ yên tâm học hành, qua một năm nữa học đại học rồi, sẽ trở về Kinh.

Quan Quan nhíu đôi mày thanh tú:

- Không nhất định phải quay về Kinh. Mẹ ơi, có lẽ con, con sẽ chọn trường khác

Trong lòng cô đang nghĩ, Đường Sinh chọn học trường nào, mình sẽ đi học trường đó. Hắn không chắc sẽ về thủ đô học nên mình cũng không về thủ đô. Mình muốn ở cùng Đường Sinh.

Quan Cẩn Tú thông minh biết chừng nào, chỉ đưa mắt nhìn con gái, nói nhỏ:

- Con định chọn trường giống với cậu ấy sao? Xem ra các con…

- Mẹ, con với cậu ấy không có gì, chỉ là bạn học thường thôi. Cậu ấy thật không dám bắt nạt con, con sẽ đánh chết cậu ấy được không?

Nghe câu này Quan Cẩn Tú muốn cười, con gái càng nói vậy, càng lộ ra quan hệ của nó và Đường Sinh không phải bình thường. Nếu như không phải bởi thân phận của Đường Sinh ảnh hưởng tới cách suy nghĩ của bà thì làm sao có thể phóng túng để cho con gái yêu sớm với bạn học?

Hiện giờ xem ra Đường Sinh này thật đúng là cái tên bay bướm, hôm trước còn dẫn Cao Ngọc Mỹ, Lâm Phỉ, hôm nay lại dẫn tới đóa hoa cảnh sát tuyệt sắc, quả nhiên là bay bướm.

Nhưng mà hắn mới mười bảy tuổi thôi, không thể nào, tuy nói đã quan sát kỹ, thấy ánh mắt con gái nhìn hắn có chút khác thường nhưng thực lòng Quan Cẩn Tú vẫn không tin giữa bọn chúng có xảy ra gì. Nhưng thực ra, mấy vị mỹ nữ này đều đã bị Đường Sinh đánh đổ hết rồi.

Con gái dần dần lớn lên rồi, cũng có cách nghĩ của riêng mình, có quản nổi không? Chỉ sợ quản nghiêm khắc quá, mình cũng đã hiểu tính tình quật cường của con. Nó và Đường Sinh chưa chắc đã có kết quả gì, ây, đợi đến khi tới được bờ sông Hoàng Hà, lòng nó cũng nguội lạnh rồi.

Quan Cẩn Tú nghĩ vậy, nhưng Quan Quan không nghĩ vậy. Thế giới quan của hai mẹ con không giống nhau, chủ yếu là do nhận thức về Đường Sinh không giống nhau, nhưng ai cũng không thể nghĩ rằng đời sống riêng của Đường Sinh lại thối nát như vậy trừ những người phụ nữ quan hệ cực thân thiết với hắn.

Quan Quan hiện không nghĩ như những người khác, cô không cho rằng chuyện với Đường Sinh không thể có kết quả, thực tế tên khốn này cũng có quan hệ mờ ám với La Sắc Sắc, Mai Chước, Ninh Hân, Cao Ngọc Mỹ . Bọn họ lại xinh đẹp như vậy, ai mà biết được giữa anh ta và họ có xảy ra gì không? Nếu như có chìm xuống thì cũng có một đám chị em cùng chìm xuống, đâu phải chỉ có riêng mình? Sợ cái gì nào, hơn nữa tiềm lực và cơ hội của mình còn cao hơn họ.

Khi hai mẹ con họ đang trò chuyện, Đường Sinh rút điện thoại ra gọi cho Cao Ngọc Mỹ:

- Tôi nói này, chị Ngọc Mỹ, chị tới nhà ông ngoại của Quan Quan, mua vài vòng hoa, tôi một vòng, chị một vòng, Lâm Phi một vòng, Ninh Hân một vòng. Sắc Sắc một vòng, ừ, đúng vậy.

Xem ra một vòng hoa đã là được rồi, lại còn để cho mỗi người viếng một vòng hoa, nhà họ Quan đâu thể tùy tiện nhận vòng hoa, thường chỉ có quan chức mới nghĩ tới việc viếng vòng hoa nhưng còn chưa đủ tư cách cái tên Đường Sinh này một câu nói của hắn đưa tới năm vòng hoa luôn.

Quả nhiên trời chạng vạng tối, Cao Ngọc Mỹ, Lâm Phi tới, cùng đi có Cao Tiểu Sơn, họ kính viếng một vòng hoa.

Cùng tới còn có bố của Cao Ngọc Mỹ và Cao Tiểu Sơn là Cao Hoành Kiến, tư lệnh quân khu Giang Lăng. Ông ta cũng tới cùng với vợ.

Cao tư lệnh và Quan Cẩn Du cũng là cộng sự đồng liêu, viếng một vòng hoa cũng việc đúng. Sau đó vợ chồng họ đi khỏi, Cao Ngọc Mỹ, Lâm Phỉ, Tiểu Sơn ba người ở lại.

Không phải buổi trưa Quân lão ngũ đã nhờ hắn nhất định phải mời Đường Sinh đi dự tiệc sao?

Hắn quấy nhiễu Cao Tiểu Sơn mười mấy cuộc điện thoại, để lấy cớ đền tội mà dựa vào đó kết giao được với Đường Sinh. Cao Tiểu Sơn đã nói với Đường Sinh rồi.

Đường Sinh cũng không thể ở đó mãi để người nhà họ Quan tiếp đón nên thuận miệng đồng ý. Quen biết thêm vài công tử ở kinh thành cũng không phải là chuyện gì xấu. Tuy nhiên cũng chẳng nên để ý đến họ làm gì nhưng chẳng phải hạ thấp mình xuống cũng có thể nâng cao được danh tiếng tốt sao?

Quan Quan cũng muốn theo đi chơi cùng, Cao Ngọc Mỹ liền chủ động chào hỏi với Quan Cẩn Tú, Quan Cẩn Du, họ cũng không ngăn cản gì, thêm nữa cô bé có ở lại nhà cũng chẳng có việc gì làm, tang sự là chuyện của người lớn, trẻ con ở lại có để làm gì?

Bọn họ vừa đi ra khỏi cửa, đại diện cho Đinh gia là Đinh Hán Trung cũng vừa tới nơi đưa vòng hoa viếng, vị Đinh lão nhị còn thân thiết hỏi thăm Quan Vĩnh Phong bị cháu trai là Đinh Hải Quân đánh. Thái độ này lần nữa đã nói cho Quan gia biết, định luận của lão gia đã đúng rồi.

Ngày mùng 3 tháng 1 Thông báo của Văn phòng trung ương được gửi tới nhà họ Quan cách thức tang lễ của Quan lão gia đã được quyết định rồi.

Mùng 4, tại nhà tang lễ liệt sỹ Bát Bảo Sơn tổ chức nghi thức tống biệt di thể đồng chí Quan Trấn Dân, đây là lễ truy điệu chính thức. Di thể đồng chí Quan Trấn Dân được phủ cờ Đảng, xung quanh phủ hoa tươi. Trong tiếng nhạc ai điếu, các vị lãnh đạo quốc gia sẽ bước vào, dâng vòng hoa viếng và làm lễ tống biệt, sẽ đi quanh di thể một vòng để tỏ lòng thương tiếc. Sau đó các cán bộ Quân ủy, Ủy ban trung ương, quan chức các tỉnh cũng đều tới tiễn đưa.

Năm anh em nhà họ Quan cùng với các họ hàng thân thiết đứng cúi đầu, rơi lệ, cúi thấp người đối với các quan chức tới viếng Quan lão gia.

Thực tế đám tang của Quan lão gia có nghi thức tương đối cao. Sức ảnh hưởng của sự kiện Đông Nam có thể nói là đã hạn chế ở mức thấp nhất, bọn họ lúc này vô cùng cảm động, vinh dự, cảm kích vô cùng trước sự công chính của Đảng Trung Ương, Quốc Vụ Viện đã đối với định luận có tính lịch sử của Quan lão gia

Khi Đường lão gia chống gậy xuất hiện tiến vào Phòng truy điện, tất cả người nhà họ Quan đều khóc không thành tiếng, trong lòng cảm động tột đỉnh. Lúc này họ thật sự cảm thấy đầu óc vị lão gia này thật thâm sâu uyên bác. Ông tự mình tới.

Khi Đường lão gia nắm tay anh lớn của nhà họ Quan, Quan Cẩn Bình nói chuyện toàn bộ đều im phăng phắc để nghe ông nói.

- Các cháu có một người cha như Quan Trấn Dân thật là vinh dự của các cháu . Đảng ta, Quân đội ta rất vinh dự có được người đồng chí như Quan Trấn Dân, chiến sĩ của giai cấp vô sản đã cống hiến cho sự nghiệp của Đảng, của Nhà nước và sự nghiệp Xã hội chủ nghĩa . Ngày hôm nay chúng ta đau khổ mất đi người bạn chiến đấu, người đồng chí cũng là một tổn thất lớn. Sự nghiệp sẽ được kế thừa nối tiếp, việc xây dựng xã hội chủ nghĩa tiếp tục mở ra, tin rằng các cháu ị sẽ thành những người con của Đảng của Nhà nước, thành cán bộ tốt của chính quyền, phải biến đau thương thành sức mạnh, vì tổ quốc và sự nghiệp nhân dân tiếp tục cống hiến nhiệt huyết của mình..

Những lời động viên của Đường lão gia, đã đặt ra một dấu ngắt câu cho Quan gia và sự kiện Đông Nam.

Định luận có tính lịch sử cũng lấy đó là tư tưởng chính . Vào buổi tối hôm đó, các đài truyền hình trung ương đã phát lại buổi lễ truy điệu của đồng chí Quan Trấn Dân. Sau đó vài ngày những chuyên mục, bài viết về sự tích đồng chí Quan Trấn Dân bao gồm tất cả các tình tiết của sự kiện Đông Nam nhiều vô kể được đưa ra công chúng.

Một sự kiện sôi nổi rồi cũng kết thúc như vậy. Trên xã hội vẫn còn rất nhiều những thanh âm khác, nhưng trước xu thế kênh chủ lực của Đài truyền hình Trung ương phát những chuyên đề về công lao trước đây của đồng chí Quan Trấn Dân, tin răng cũng hình hành được sự chú ý chính diện của dư luận. Tuyệt đối không thể vì một người hoặc một sự việc mà phủ nhận sự thật, phủ định sự cống hiên của đồng chí này cho Nhà nước và cho nhân dân. Tóm lại, công lao của ông ta vẫn nhiều hơn tội.

Mùng 6. Đường Sinh đánh cờ với ông nội ở Biệt viện Thanh Trúc , buổi trưa còn kéo đàn nhị một khúc “Hồng hồ thủy, lãng đả lãng” khiến cho ông cụ tự mình giang tay ra, cười vui. Vợ chồng Đường Thiên Tắc và Liễu Vân Huệ nhìn thấy không nói gì chỉ cười, con trai của họ cuối cùng cũng xuất sắc rồi.

Không phải là vì Đường Sinh kéo đàn nhị hay mà là vì thành tích của hắn mấy tháng qua đã được Bí thư Đường khẳng định và ghi nhận.

Người cùng ăn cơm với người nhà họ Đường tại Biệt viện Thanh Trúc rất ít, chỉ có bốn mỹ nữ là La Sắc Sắc, Ninh Hân, Cao Ngọc Mỹ, Lâm Phi.

Vốn Đường Sinh cũng muốn mời Quan Quan tới, nhưng Liễu Vân Huệ ngăn lại.

- Con và Quan Quan chuyện thế nào mẹ không quản, nhưng đừng có trước mặt ông con mà làm chuyện giả dối. Như thế có thể đối với Quan lão gia không phải là chuyện tốt. Đồ ngốc, nghe lời mẹ nói không sai đâu.

Cực Phẩm Thái Tử Gia

Tác Giả: Phù Trầm

Quyển 1: Năm 17 tuổi