Nhóm dịch: Quan Trường
Nguồn: Mê Truyện
Một đôi nam nữ từ khách sạn đi ra, người con trai trông khá tuấn tú, người con gái trông rất yểu điệu, khi họ bước xuống thềm nhìn thấy chuyện xảy ra bên này. Người nam tận mắt nhìn thấy Đường Sinh đang cản xe của anh ta, lập tức nổi giận đùng đùng:
- Mày muốn chết sao?
- Anh Ngũ, anh Ngũ,
Một tên bước lên phía trước, ngăn người thanh niên có vẻ hơi quá chén tên Ngũ ca lại, khẽ nói vào tai hắn vài câu, mặt anh Năm chợt biến sắc:
- Chẳng lẽ lại là Cao Tiểu Sơn?
Hắn ta có vẻ muốn đánh nhau nhưng còn e ngại tên Cao Tiểu Sơn không đùa được đâu. .
Đường Sinh quay đầu lại, ánh mắt có vẻ lạnh lùng nhìn lên nói,
- Mày bảo ai đấy ? Xuống đây mau lên muốn một chọi một không?
Mấy tên kia đều ngẩn người ra, nét mặt anh Quân Ngũ cũng xám lại, chưa từng thấy một tên như thế này, hắn là ai?Ở đâu ra vậy?
Nếu như thật sự Cao Tiểu Sơn muốn đến đây thì việc này thật rắc rối, tên họ Cao kia vốn đầu lạnh, đã không đúng lại còn làm lớn chuyện .
Nghĩ đến đây, Anh Quân Ngũ không đi xuống nữa, mà rút điện thoại ra bấm:
- Là tôi Quân Ngũ đây Anh Tam ừ, có chút phiền phức rồi, tôi ở trước cửa khách sạn có chút hiểu lầm với bạn của Cao Tiểu Sơn, anh qua đây một chút đi. Anh quen biết với Cao Tiểu Sơn
- Tôi không qua được, đang nằm trong bệnh viện rồi, sống mũi gãy dập, chuyện ngày hôm qua cũng do Cao Tiểu Sơn gây ra, thằng nhóc đó thật chẳng ra làm sao cả,, biết gốc gác đối phương, lập tức liền trở mặt , lại còn xin lỗi cái tên họ Quan đấy nữa. Tôi không muốn nói chuyện với hắn ta nữa.
- Vậy, được rồi, Anh Tam , tôi tìm người khác vậy.
Quân Ngũ lòng càng hoảng loạn, lại bấm số của anh hai Trần
- Anh hai , tôi là Quân Ngũ đây, Tôi ở cửa khách sạn có gây chút hiểu lầm với bạn của Cao Tiểu Sơn, anh nói giúp một tiếng được không? Cao Tiểu Sơn lặng ngắt, chỉ e sẽ qua đây đập nát chiếc Audi của tôi. Hiện giờ tôi vẫn chưa qua nói chuyện được.
Giọng hắn ta không cao, có vẻ sợ bọn Đường Sinh nghe thấy, nhưng Đường Sinh đâu có để tâm đến hắn, lúc đó đang cùng Ninh Hân đứng cạnh tên béo, hắn vỗ vỗ vai tên béo:
- Không có chuyện gì chứ? Tuổi này rồi làm người phải quy củ hơn một chút, đừng có hồ đồ , có một số người mà anh thật không được đắc tội với người ta, phải sống cho thực tế, tiền cái thứ đồ chơi này cũng không phải là tất cả , nhất định phải học cách khiêm tốn.
Cả đám bạn học đều vây quanh, lúc này nghe Đường Sinh giáo huấn trên nét mặt đều tỏ ra xấu hổ, chỉ hận là không có lỗ nào để chui xuống. Thật không ngờ cái tến vừa nãy còn bị bọn chúng khinh bỉ, này lại thành người oai phong như vậy.
- Anh Đường , cảm ơn anh, khi, khi nãy ở trên bàn ăn tôi, tôi thất lễ quá , hôm nay thật mở mang kiến thức
Đường Sinh liền vỗ lên vai người khác:
- Không sao, các anh đều là bạn học của Ninh Hân, đều là anh chị của tôi. Con người tôi quen khiêm tốn rồi, ra khỏi cửa thích ngồi taxi, có nhiều chuyện bình thường cũng đáng cho người ta trải nghiệm vậy, cái gì là có tiền hay không, có thế hay không, không cần phải giương ra cho người ta xem, Kinh Thành có ngọa hổ tàng long, chúng ta không có tiền thì phải học cách làm người. Người ta đánh mình một bạt tai, thì mình hãy nói đánh hay lắm, dễ chịu lắm. Tôi đây thấp hèn , cho các anh đánh đấy đánh thêm một cái bên này nữa nè được các anh đánh là vinh dự ba đời của tôi, đấy các xem, nói vậy thì chắc bọn họ chẳng thèm để ý tới mình nữa .
Phù phù, người xung quanh cất tiếng cười. Niinh Hân nhẹ nhàng xiết tay người yêu:
-Đồ ngốc, anh đùa vẫn chưa đủ ư?
Đường Sinh cao giọng, cố ý để đám người bên Quân Ngũ nghe thấy, hắn ta vẫn trầm ngâm không nói gì, những cô gái xinh đẹp bên hắn không biết trời cao đất dày là gì hừ một tiếng, có vẻ ở bên anh Ngũ bấy lâu, chưa từng bị đàn áp như thế này bao giờ, trong lòng không quen, không kìm được phát ra ngoài. Nhưng Đường Sinh chỉ quét mắt qua, cô ta lại vội vã quay mặt chỗ khác.
Đường Sinh lại tiếp:
- Còn nữa, phụ nữ thì đặc biệt cần giữ bổn phận, càng không được thể hiện, điều này các chị cần phải học theo Ninh Hân, như cô ấy mới là loại người mà đàn ông thích nhất, còn gọi là hiền thục lương đức. Như Ninh Hân, có một khí chất mà không thể giả vờ được, đó là do tích lũy của việc tu dưỡng và từ nội tâm bên trong đến một trình độ nhất định mới tự nhiên tạo thành được. Thứ đó không phải do người. Không phải mặc trên mình bộ quần áo Enaier hay xịt chút nước hoa Chanel là sẽ có mùi đó, có những người mà sự thô tục đã ngấm sâu vào xương cốt của họ rồi. Bạn có lột da họ mà đổi một bộ khác thì họ vẫn toát ra vị thô tục này, úi da, không nói nữa, lại phát ngán lên.
Bên này tất cả mọi người đều hiểu được Đường Sinh đang nói ai, bên kia Quân Ngũ mặt tối lại, cô gái bên cạnh đến cổ cũng đỏ lên, chỉ hận không đào lỗ mà chui xuống được, nhưng anh Ngũ không dám làm gì người ta, tự mình làm nũng cũng chẳng được gì, đành nhẫn nhịn.
Cao Tiểu Sơn đến là chuyện hai mươi phút sau, khi tới trước cửa khách sạn nhìn thấy Đường Sinh liền cười, anh ta vẫn rất khiêm tốn, xe đi vẫn mang biển địa phương, vẫn là chiếc xe việt dã màu đen, bước xuống xe liếc mắt nhìn Quân lão ngũ đang xuống bậc thang, nhưng không thèm để ý hắn, trước tiên bước qua phía Đường Sinh. Đường Sinh cùng Ninh Hân bước xuống:
- Anh Tiểu Sơn đã tới rồi à?
- Hơi tắc đường một chút, nếu không đã tới sớm hơn mười phút rồi, có chuyện gì vậy anh Đường Nhi?
Anh ta đã đổi cách xưng hô, không còn gọi Tiểu Đường nữa.
Đây là hôm qua chị đã nói cho anh ta biết, cách gọi anh Đường là cách gọi tôn trọng, khi tuổi nhỏ hơn, có thể thêm âm Nhi đằng sau.
Đường Sinh nói qua tình hình, cuối cùng nói:
- Tôi chẳng muốn bực mình với hắn, để cho ông cụ biết lại bị giáo huấn. Để hắn bồi thường chiếc xe BMW của bạn tôi, ai bị thương thì đi khám, ai phải bồi thường tiền thì bồi thường cho người ta, anh xem mà xử lý tất. Tôi với chị Hân đi dạo phố đây.
Nói xong hắn quay đầu lại phía tên béo chào:
- Không đi Tôn Sĩ club nữa , tôi và Ninh Hân xuống phố, đi dạo xem cảnh thủ đô ngày tuyết. Chuyện ở đây Tiểu Sơn sẽ giải quyết, có kết quả anh Tiểu Sơn gọi điện cho tôi là được rồi, chị Hân , chúng ta đi thôi.
Cứ như vậy, Nhị Thế Tổ dắt tay Ninh Hân nghênh ngang mà đi, để lại một đám người cả nam cả nữ đang giận dữ.
Nói tới Cao Tiểu Sơn, một công tử nổi tiếng của thủ đô, đám tên béo chỉ dám cung kính bái vọng từ xa, chẳng dám nghĩ tới việc nhân vật hoành tráng thế chỉ thiếu nước cúi đầu uốn gối trước Đường Sinh, cảnh tượng này khiến chúng lạnh hết sống lưng.
Lúc này Quân Ngũ mới bước tới, hắn ta biết Cao Tiểu Sơn rồi:
- Cao Tiểu Sơn, thật ngại quá, có thiệt hại gì đều tính cho tôi, buối tối tôi mời ở Tôn Sĩ mới vị lúc nãy đến. Nếu anh Tiểu Sơn xem trọng tôi, xin hãy giữ thể diện cho tôi.
Cao Tiểu Sơn lắc lắc, kì thật hắn là kẻ cáo già. Một tay hắn vỗ vai Quân lão ngũ:
- Người anh em, tôi chỉ có thể nói số anh không may rồi, chính vị này hôm qua đã đánh dập sống mũi lão Tam, và đang phải năm viện kia kìa ở Viện quân y hôm qua xảy ra một trận náo loạn, Đinh lão nhị gọi tới một đống cảnh sát đặc nhiệm, nhưng kết quả bị đội cảnh vệ mời ra. Cuối cùng cũng không dám nói gì, anh đó, đúng là may mắn, chẳng bị thương ở đâu, chúc mừng anh, mời khách thì đúng là anh nên mời, nhưng người ta có nể mặt hay không thì nói sau.
Quân lão ngũ hít vào một hơi, làm sao đây? Người này hôm qua vừa mới đánh dập mũi của Lão Tam? Hắn nhe răng ra, phát hiện khắp lưng áo may ô thấm đẫm mồ hôi, liên cười nói:
- Anh Tiểu Sơn, xin anh dù sao cũng giữ thể diện cho tôi, buổi tối tôi sẽ đền tội.
- Đề sau đi, chuyện ở đây giải quyết ổn thỏa, đừng có khuấy động dân chúng, chúng ta chẳng phải là những người có thân phận ư? Mấy tên ở cạnh anh tôi biết, đều thích dựa quyền thế bắt nạt người, có nhiều chuyện sẽ bị hỏng hết trong tay chúng đấy.
Mấy tên trong đám Quân lão ngũ nghe thấy Cao Tiểu Sơn nói, đều co rúm lại nhưng không dám ho he nửa tiếng.
- Tôi hiểu rồi, anh Cao Tiểu Sơn, lỗi này nhất định bắt bọn chúng sửa, anh hãy nói với vị kia một tiếng, vị đó rút cuộc là…
- Anh ta họ Đường, còn những thứ khác còn cần tôi nói sao? Như vậy thôi, lát sẽ gọi điện thoại liên hệ, tôi cũng có chút chuyện phải làm.
Tiễn Cao Tiểu Sơn rồi, Quân lão ngũ hít thở sâu một hơi, phái người sang bên kia đàm phán với tên béo, ra giá rồi trả tiền.
Lúc này Đường Sinh đã cùng Ninh Hân đi rất xa, hòa lẫn vào đám người đi trên phố, họ tựa như đôi uyên ương vai kề vai, Ninh Hân hơi nghiêng đầu sang vai hắn, trước kia động tác này khó mà làm được, nhưng nay Đường Sinh đã cao hơn rồi, nên cũng miễn cưỡng làm được.
- Anh thật là đồ tồi, không chọc người khác trong lòng khó chịu phải không? Tôi bị anh làm cho cười suýt chết, cứ suốt ngày giả bộ.
- Hân nhi, tôi không giả bộ không được, sau này càng phải giả bộ ghê gớm hơn, nếu không những ngày này không thể sống qua được, chủ yếu là vì các người thôi, có dám lấy tôi ra ức hiếp dân chúng, những câu như thế làm khổ biết bao người rồi, nhà tôi quy tắc rất nghiêm, phải bị lột quần ra mà chịu đòn.
- Phì
Ninh Hân nguýt hắn
- Mồm chó thì làm gì có ngà voi, lẽ nào trong xương cốt của tôi còn thấm sâu cái khi thô tục?
- Thế thì không phải. Trong xương cốt Hân nhi thấm sâu thứ tiên khí khiến tôi thần hồn điên đảo, tôi muốn đụng vào liền cứng lên, chúng ta đi thuê phòng đi?
Ninh Hân và hắn tuy thân mật, nhưng cũng không chịu nổi những câu trắng trợn như vậy:
- Đồi tồi, nói năng kín đáo một chút được không?
- Chị không hiểu rồi, đối mặt với một mỹ nữ mặc sắc phục cảnh sát màu xanh lam, nhất định sẽ phải thô lỗ nhất thì mới đạt được cảnh giới cao nhất của sự quyến rũ quân phục, cũng mới có thể kích thích được dục vọng nguyên sơ nhất. Nghe này Hân nhi, nói như vậy để anh hôn mông em một cái đi.
Ninh Hân giơ bàn tay trắng lên, cũng phì cười:
- Đánh chết cái tên xấu xa này, làm sao dám đùa giỡn người ta giữa đường.
Tay của Đường Sinh từ đâu đưa ra, vòng vào eo Ninh Hân giữ lại.
- Mau đồng ý đi Ninh Hân, nếu không đóa hoa cảnh sát đoan trang xinh đẹp lại bị người yêu sờ nắn ngay trên phố, bao con mắt nhìn vào kia kìa, Hân nhi, xấu hổ chết được, mau đồng ý đi.
- Đừng có bắt nạt người khác như thế
Ninh Hân giận nhưng vẫn cảm thấy tay hắn đang trượt dần xuống dưới.
- Đại thiếu gia, tha cho tôi đi .
Hôm qua ngủ ở nhà Quan Quan , không có cơ hội làm chuyện đó, chị biết không, quá 24 tiếng đồng hồ , là tôi có thể phải vào bệnh viện rồi.
Ninh Hân hơi sụp xuống, tay dùng sức bóp lấy cánh tay hắn, thực ra thể trạng của cô ta cũng rất đặc biệt, nếu như không nhờ phương pháp chế ngự kỳ diệu của công phu tập luyện Thái cực miên kính, cô ta không thể chịu đựng quá 72 tiếng đồng hồ:
- Kiếp này đã định là tôi bị tên tiểu tử xấu xa bắt nạt, thật không cam tâm.
Hai người cùng bước vào phòng VIP khách sạn, cùng tắm trong buồng tắm và bắt đầu chiến trận, nửa tiếng sau mới rời sang ghế sôpha, Nhị Thế Tổ lộn ngược cảnh sát Ninh xuống, đầu ở bên dưới, mông chổng lên trời:
- Hân Nhi, những tư thế có độ khó cao này kích thích tôi một chút.
Ninh Hân không chống lại được hắn, hai chân dạng ra , dùng chiêu nhạn lạc bình sa lộn ngược lại như hình chữ T
Đường Sinh nhiệt huyết bừng bừng, kêu rên ầm ĩ đầu cúi xuống, mở to miệng hôn Ninh Hân… đồng thời lưng hơn cúi xuống đưa cậu bé vào bở môi đang rên rỉ của Ninh Hân. Bầu trời xám bên ngoài sương mờ đi, trong phòng trận chiến lại hừng hực khí thế. Những tư thế trong Hoàng đế nội kinh được Đường Sinh sửa đổi loạn lên, hắn dùng chiêu ba phần nông bảy phần sau khiến cho Ninh Hân gần như không còn chút hơi sức, linh hồn lên tận trời xanh, đôi tay xoắn nát ga trải giường, hai hàm răng cắn ướt chiếc gối mềm mại.
Tiếng điện thoại kêu quấy rối khi họ đang chiến đấu nhẹ nhàng. tấm thân mềm mại của Ninh Hân trườn sát xuống tường, miệng hôn tình lang, Đường Sinh thư thái cầm lấy di động.
Cực Phẩm Thái Tử Gia
Tác Giả: Phù Trầm
Quyển 1: Năm 17 tuổi