Chương 231: Lần đầu đến Phượng Thành đã gặp chuyện.

Nhóm dịch: Quan Trường

Nguồn: Mê Truyện

Con đường màu bạc trên những khúc cong liên tục của khu núi khá xa, chiếc X5 và hai chiếc xe thương vụ Buick, cùng hai chiếc Pieca hợp lại thành một đoàn cùng đi.

Thành phố Phượng Thành, là thành phố lớn thứ ba của tỉnh Giang Trung, mọi mặt đều cao hơn Giang Lăng một bậc. Bất luận là kiến thiết thành phố hay phát triển kinh tế thì Giang Lăng đều không sánh kịp. Hồi đầu Đường Thiên Tắc xuống Giang Lăng, đó cũng là sự lựa chọn của ông, vì Giang Lăng là nơi khá lạc hậu, thế nên nơi đó mới càng dễ dàng làm ra thành tíchPhải là người khai thác, giẫm đạp lên vết chân của người khác bằng cách nào để có thể đi ra từ ánh hào quang của bản thân?

Đường Sinh hiểu rất rõ chí lớn của bố, cũng may kiếp này hắn không làm cho bố hắn mất mặt, từ việc bắt đầu giải phóng mặt bằng ngõ Lão Đường , đến việc khởi công công trình con phố kinh doanh Giang Hiệu, rồi đến việc xuất hiện hạng mục Lô Hồ, hiện tại là việc hoạt động mạnh mẽ của tập đoàn Giang Xỉ. Đứng sau tất cả những việc này đều có một bóng dáng, đó chính là Đường Sinh con trai của Đại Bí thư Đường, trong lòng hắn ít nhiều có tính toán.

Lý Trọng Phong lặng lẽ báo cáo Bí thư Đường tất cả những chuyện liên quan, Đường Thiên Tắc rất kinh ngạc nhưng cũng vui mừng không kể xiết.

Nhị Thế Tổ của nhà tôi thực sự đã trưởng thành rồi sao? Quả thực không thể tưởng tượng được, chỉ trong ba tháng,sự biến đổi của Giang Lăng lại lớn đến thế.

Trước khi Đường Sinh đi, hắn nhận điện thoại của Lý Trọng Phong

- Đường Sinh, bố cậu đã gọi điện cho Lục Như Hoành ở thành phố Phượng Thành, nhờ cậu tiện đường thay bố cậu qua thăm hỏi một chút, đừng quên mua món quà gì đó tặng người ta nhé, lão Lục nho nhã, thơ ca phong phú, rất thích tranh chữ đấy.

Quan hệ của Lục Như Hoành, Phó bí thư thành ủy, chủ tịch Thành phố Phượng Thành và Đường Thiên Tắc khá là thân, họ từng học chung ở trường đảng Trung Ương hai khóa.

Đường Sinh biết rõ người này, bốn năm trước hồi mà hắn vẫn chưa vượt thời gian quay trở lại, Lục Như Hoành còn đang đảm nhiệm chức vụ Bí thư tỉnh ủy tỉnh Giang Trung, hai mươi năm, từ cấp thành phố đến cấp tỉnh, là một bước nhảy không nhỏ, nhưng sự gian khổ trong đó không thể nói cho người ngoài biết.

Vì Lục Như Hoành không có bối cảnh tốt, nên đoạn đường hai mươi năm đã qua đều dựa vào lòng nhiệt huyết mộ lòng vì dân của ông.

Đường Sinh hiểu rõ dụng ý của cha hắn khi bảo hắn đến thăm Lục Như Hoành, muốn mở rộng quy mô tại Phượng Thành, thăm chủ tịch thành phố một chút cũng có cái hay của nó, chưa chắc ông ta sẽ bật đèn xanh gì đó cho hắn, nhưng tại thời khắc quyết định ông ta có thể nói một câu, vậy là ghê gớm lắm rồi.

La Sắc Sắc đang ngồi trên xe hưng phấn tột độ, năm ngoái vì quá bận nên một năm rồi vẫn chưa thể về nhà, chỉ có thể gọi điện thoại hỏi thăm sức khỏe bố, không ngờ năm nay trước tết đã về nhà rồi, cô cũng không dám tin hành trình Phượng Thành lại lên đường nhanh như vậy,.Trên đường đi chỉ nghe cô thì thầm nói chuyện, nói Phượng Thành chỗ này đẹp chỗ kia đẹp, người giỏi đất thiêng, Đường sinh liền hỏi một câu

- Con gái xinh lắm à?

Lái xe Đoan Mộc Chân liền phì cười, La Sắc Sắc ngấm nguýt lườm hắn một cái

- Chẳng phải tôi người Phượng Thành đấy sao, không xinh à?

- Xinh xinh xinh, con gái Phượng Thành đều phải ưu tú như chị, thì em sẽ không quay về Giang Lăng nữa, mỗi ngày kiếm hai, ba em tháp tùng.

- Tôi không lý sự với cậu nữa

Kì thực trong lòng La Sắc Sắc cảm thấy rất ngọt ngào, chuyến đi này đi đơn lẻ với Đường Sinh đoán chừng sẽ bị hắn bắt nạt triệt để, vừa nghĩ tới đó mà trong lòng không yên, tầng quan hệ cần này phải có đột phá, nếu không cô sẽ bị Ninh Hân đánh ghen.

Phía sau năm chiếc ôtô của bọn họ khoảng mấy trăm mét, có một chiếc xe âm thầm bám theo, từ lúc xuất phát ở Giang Lăng nó đã bám theo ngay sau rồi.

Tính Đoan Mộc Chân cảnh giác rất cao, đã chú ý đến nó lâu rồi, chỉ là không nói ra thôi, ngay từ khi xe tiến vào Phượng Thành, ông không ngừng quan sátDưới sự dẫn đường của La Sắc Sắc, họ đã tìm thấy một khách sạn gần Tập đoàn chế tạo ô tô Phượng Thành nhất để tiện cho công việc.

Sau khi sắp xếp ổn thỏa, La Sắc Sắc giao cho Quản lý bộ phận tiêu thụ Hồ Quốc Cường phụ trách việc cân đối công việc cho tất cả mọi người ở Phượng Thành.

Lần này có tầm hơn chục người, ngoài Quản lý bộ phận tiêu thụ và một vài người bán hàng xuất sắc ra, còn có vài quản đốc của bộ phận sản xuất.

La Sắc Sắc nóng lòng muốn về nhà, sau khi bố trí xong xuôi cho mọi người cô liền kéo Đường Sinh xuống dưới lầu

- Trưa rồi mau đi ăn cơm thôi.

- À, em cũng được coi là con rể đến chơi chứ? Không thể đến tay không được đúng không? Chúng ta đi mua chút quà trước đã.

Ra ngoài bước lên xe, Đoan Mộc Chân phát hiện thấy chiếc xe bám theo xe anh từ Giang Lăng cũng trú tại khách sạn này, quả nhiên là phải có mục đích gì đó, sau khi chiếc xe lăn bánh ông liền nói

- Đường Sinh, chiếc xe Maserati biển số jl 74444 bên kia bám theo chúng ta suốt.

Chiếc Maserati kiểu 04, trị giá mấy triệu, chắc chắn là xe của đại gia giàu có, đặc biệt là rất hiếm thấy ở các thành phố Miền Bắc.

- Xe của Giang Lăng? Cái này dễ điều tra thôi, để tôi gọi điện hỏi Hoa Anh Hùng một câu là rõ, chúng ta đi thôi, nghe theo sự sai bảo của Tổng giám đốc La , chị ấy gọi đi đâu thì đi đó.

Đường Sinh chăm chú nhìn chiếc xe Maserati, móc điện thoại gọi cho Hoa Anh Hùng để nói về sự nghi vấn của mình.

- Maserati à? Biển số jl74444 à? Đây là xe của Cao Ngọc Mĩ, độc nhất vô nhị, chủ xe có tên là Lâm Phỉ.

Đường Sinh tắt máy trong lòng cũng có một chút rối rắm, hai người phụ nữ này theo đến Phượng Thành làm gì? Không hiểu ra làm sao cả, đuổi theo trai à?

Tạm thời cứ kệ họ đi, để La Sắc Sắc biết được cô ấy không ghen được sao? Ngoài ra cũng không phải đến Phượng Thành để ngao du sơn thủy, có chuyện quan trọng phải làm. Hơn nữa việc đến nhà Sắc Sắc cũng rất quan trọng, mình bắt nạt con gái nhà người ta rồi, mà lại không có danh phận, hắn thấy hổ thẹn với lương tâm.

Thực ra trong lòng của La Sắc Sắc cũng rất rồi bời, nhưng quan hệ giữa mình và tên nhóc đó đã như gạo nấu thành cơm rồi, chẳng qua chỉ thiếu bước cuối cùng. Kiếp này ngoài cùng hắn ta ra, còn hi vọng cưới được ai nữa đây? Mình có thể ưng được ai? Ngoài hắn ta ra.

Ngay lúc La Sắc Sắc vui vẻ cùng hắn vào một siêu thị lớn để mua quà cho người thân, nhà họ La lại đón tiếp một vị cảnh sát.

Nhà họ La chỉ là một gia đình bình thường, bố mẹ Sắc Sắc cũng chỉ là tầng lớp công nhân làm công ăn lương bình thường, bố mẹ cô ấy làm cùng cơ quan, là nhân viên kĩ thuật của bộ phận kĩ thuật cơ giới, mặc dù cũng là biên chế nhà nước, nhưng đây là nhà máy nước sạch, quanh năm nhàn nhã, chủ yếu là dựa vào mấy đồng lương.

Sắc Sắc là chị cả trong nhà, dưới còn có một em trai, năm nay học lớp mười, nhỏ hơn Đường Sinh một tuổi, tên là La Tiểu Hổ.

Cậu nhóc này không phải là người biết điều, cũng không đẹp như chị gái của y, y giống bố, mặt tròn trán rộng, mắt to mày rậm, có vẻ hơi đáng sợ, vừa nhìn đã thấy không phải là một người lương thiện, mà còn giống kiểu đầu óc của một chú hổ con thiếu ria mép.

Hôm nay là ngày gì? Người cảnh sát giải thích với bố mẹ La Sắc Sắc đang nấu cơm,

- Con trai ông bà đánh thầy giáo, chuyện này do cục chúng tôi quản lý, thầy giáo đó bị đánh rất nặng, đã nhập viện rồi, La Tiểu Hổ hãy đi cùng chúng tôi.

La Tiểu Hổ để hai người cảnh sát dẫn đi như vậy, ông La vội vàng đi theo, bảo bà La ở nhà tìm người giúp đỡ.

Bà La là một đại mỹ nhân nức tiếng gần xa, ở cơ quan cũng nổi tiếng là một phụ nữ có vẻ đẹp mặn mà, thậm chí vài vị lãnh đạo còn có ham muốn với bà nhưng bà La là một người phụ nữ đoan chính, không thích lăng nhăng, hai mươi năm nay luôn là một người vợ có tình sâu nghĩa nặng với chồng, tình cảm không dễ gì bị dao động.

Có lúc cũng khó lòng mà che giấu được, nhưng cũng vẫn phải cố âm thầm che giấu, chồng bà là một người đàn ông chân thành, hơn nữa lại là con mọt sách không hiểu biết chuyện đời.

Trong nhà gặp bất cứ chuyện gì, ông La cũng không giải quyết được, chỉ nhìn vợ mà hi vọng, bà La đành chịu.

Nhưng sinh ra người con trai này, quả thực giữa y và bố y không hề giống nhau, khỉ con mỗi ngày gây ra một đống chuyện, có thể khiến bạn tức chết.Bà La dùng gia pháp là gậy và thắt lưng đối với y mà nói chẳng là gì cả, hôm nay đánh cho tím bầm người, ngày mai lại gây chuyện tiếp được.

Chính là thằng nhóc không làm cho người ta yên tâm này, thích đánh những cái chướng tai gai mắt, thích, thích quan tâm đến những việc đâu đâu, nhưng lại không nhìn lại chính mình.

Bọn họ vừa mới đi, bà La vừa khóc vừa nhìn đờ đẫn vào điện thoại, việc này nên nhờ ai đây? Nhà họ La có quan hệ gì không? Bác cả thực ra cũng có cách, nhưng ông ấy có coi người em trai mọt sách này ra gì đâu, chả bao giờ qua lại , tìm đến ông ấy liệu có được việc không?

Tiểu Hổ thật giỏi làm cho người ta lo lắng, lần này đã đánh thầy giáo đến nhập viện, không biết nó bị phát điên kiểu gì, phải làm thế nào đây?

Lại nhớ đến con gái đang ở thành phố Sắc Sắc, nghe nó nói lăn lộn được ở ngoài đời cũng tạm được, làm trợ lý kiêm thư ký cho một trưởng phòng gì đó, bà La trong lòng liền chùnglại, liền thầm than vãn cho số mệnh vất vả của con gái, tám phần là có quan hệ gì đó với trưởng phòng đó rồi. Không quản nổi nó, nó đã lớn rồi, có cách nghĩ riêng của mình, mình ở nhà có thể ngăn cản nó, nó ra ngoài vẫn cái vẻ đó, căn bản là không có cách nào, cứ thuận theo tự nhiên đi.

Đây là tính toán tồi nhất của bà La, bà biết con gái mình thừa thông minh, cũng biết năm nay xã hội này có nhiều phức tạp và rối ren, muốn làm một đóa sen giữa bùn mà không nhuốm bẩn rất khó , mình có cố gắng cũng chỉ có một mình, mình có thể đấu với cả xã hội không?

Cực kỳ lúng túng, bà La vẫn gọi điện cho bác cả

- Bác à, Tiểu Hổ lại gây chuyện rồi, bị đưa đến đồn công an rồi…

- Ồ, vào đi, tôi cũng quản không nổi đâu, cô nói cô làm phụ huynh thế nào thế? Thằng nhóc đó ngày nào cũng gây chuyện, nếu là tôi thì đã sớm chặt gẫy hai chân nó rồi, tuy tôi cũng ở cục của thành phố, nhưng chỉ là một nhân viên quèn, quản không nổi quá nhiều chuyện.

Chưa nói được hai câu đã dập máy, bà La thẫn thờ, quả thực cũng tại con trai mình thua kém, bác cả quan tâm đến mình một lần hai lần, có thể suy lo cho mình mãi được không? Nhưng nhưng nói đi nói lại, bác phải khéo léo chút chứ, đừng có nói thẳng như vậy, là người nhà cả mà, thật đau lòng.

Nước mắt không ngừng rơi, trong tay vẫn cầm chắc điện thoại, tìm ai đây? Cô con gái có khả năng đấy, nó cũng không ở trong thành phố sao? Làm thế nào để có thể kéo mối quan hệ được đến Phượng Thành đây, nói với nó cũng chỉ là thêm một người cùng lo lắng mà thôi, haizzz.

Đúng lúc này, có người gõ cửa thùng thùng, đang lúc giữa trưa, bà La cũng không nghĩ được là ai lại tới giờ này? Bà vội vàng lau nước mắt buông điện thoại xuống để ra mở cửa, lúc mở cửa, phía bên ngoài liền có một giọng duyên dáng gọi to, khiến cho bà La giật nảy mình

- Mẹ, mẹ yêu quý của con!

La Sắc Sắc liền lao thẳng vào lòng mẹ, năm ngoái đã không về nhà đón Tết, gần hai năm không gặp mẹ, nhớ chết đi được.

Ngắm nhìn con gái từ đầu đến chân, bà La ngẩn người, ôm con gái vào lòng mà mắt đẫm lệ, thế nhưng Đường Sinh đứng sau nhìn thấy rõ ràng, ngay khi cửa mở ra, hắn đã thấy đôi mắt sưng đỏ của bà La, rõ ràng không phải do vừa khóc, phải chăng trong nhà xảy ra việc gì?

La Sắc Sắc hầu như không để ý đến điều này, chỉ biết ôm mẹ mà khóc, như một đứa trẻ vậy, vừa khóc vừa nhảy cẫng lên vui sướng.

Do thấy cô nhớ mẹ quá nên Đường Sinh cũng cảm động , hai tay ôm một đống quà đứng ở phía sau chờ..

- Sắc Sắc, vào nhà trước đã, đừng để khách đứng ngoài cửa thế này, đây là….

Bà La vừa thấy Đường Sinh hơi nhỏ đã không vừa ý rồi.

- Mẹ, cậu ấy là em nuôi của con, là con trai của Trưởng phòng Liễu của bọn con, là một cậu nhóc xấu xa, Đường Sinh, cậu mau vào nhà đi, không mệt à?

La Sắc Sắc kéo mẹ vào nhà, bảo Đường Sinh cùng vào, Đoan Mộc Chân không theo vào, chờ ởngoài xe.Bà La thì cứ bận rộn đi rót nước , thực ra trong lòng bà vẫn rất buồn, cậu con trai vừa bị dẫn đi thì cô con gái lại về vào lúc này

- Mấy đứa ngồi đi.

Đường Sinh khẽ hích La Sắc Sắc

- Này, hai mắt mẹ chị rõ ràng là sưng đỏ từ trước, trong nhà có phải có chuyện gì đó không? Chị mau hỏi đi.

- Hả

La Sắc Sắc liền quay đầu nhìn mẹ, quả nhiên thấy vẻ mặt nghiêm trọng của mẹ

- Bố và em con đâu mẹ?

- Họ, họ …ra ngoài rồi.

Bà La cố gượng cười vui vẻ liếc Đường Sinh, ý là có người ngoài, nói sao đây?

Cực Phẩm Thái Tử Gia

Tác Giả: Phù Trầm

Quyển 1: Năm 17 tuổi