Chương 230: Dạy bảo Phó chủ tịch thành phố

Nhóm dịch: Quan Trường

Nguồn: Mê Truyện

Liên tục ba bốn ngày, Hoa Anh Hùng và Ngụy Hưng Quốc hai người tấn công mạnh mẽ vào công ty quản lý tài sản Giang Lăng. Nói đến Hoa Anh Hùng thì đây cũng thật sự là một người hữu ích. Lăng Quốc Hoành chủ trì công ty quản lý tài sản Giang Lăng coi anh ta như khách quý. Cái đó gọi là cung kính. Muốn không cung kính cũng không được. Cha anh ta là ủy viên thường vụ cơ mà.

Mặt khác, sau khi Quan Cẩn Du quan sát tập đoàn Giang Xỉ xong liền đích thân đến công ty quản lý tài sản Giang Lăng chỉ đạo. Cô ta đã xác định phương hướng làm việc trong thời gian sắp tới. Cũng có thể nói đây là một chính sách lớn. Đó chính là giúp công ty quản lý tài sản Giang Lăng tìm một công ty có vốn liếng hùng hậu một chút để xử lý nợ của Giang Xỉ.

Chuyện này có liên quan đến mấy ngân hàng bao gồm ngân hàng công thương, ngân hàng xây dựng, ngân hàng thương mại thành phố. Thế mới biết thực lực của Hoa Anh Hùng là thế nào. Anh ta rất nhanh chóng bước lên nơi đầu sóng ngọn gió, trở thành nhân vật gây chú ý nhất trong thời gian gần đây. Anh ta đã nỗ lực không ngừng trong việc thúc đẩy hợp tác giữa Cẩn Sinh và Công ty quản lý tài sản Giang Lăng. Anh ta đã dùng đủ các nguồn lực để khơi thông con đường này. Một khi thành công thì Giang Xỉ sẽ nằm trong tay.

Khi cơn tuyết đầu mùa bao trùm lên thành phố Giang Lăng, Mai Chước, Ngụy Hưng Quốc, Hoa Anh Hùng của Cẩn Sinh đang nâng ly chúc mừng với một nhóm cán bộ của Phó tổng giám đốc Lăng Quốc Hoành của Công ty quản lý tài sản Giang Lăng. Sau tám ngày đàm phán, cuối cùng cũng đi đến một cam kết. Quan Cẩn Du cũng tự mình đến chúc mừng. Trong khoảnh khắc đó, trong đầu cô hiện ra khuôn mặt thiếu niên anh tuấn đó. Tất cả cứ như một giấc mơ vậy.

Lần này, dưới sự điều hành của công ty quản lý tài sản quản Giang Lăng, thông qua thương lượng với ngân hàng và với Cẩn Sinh, họ đã đạt được sự cam kết giữa ba bên. Họ cùng đứng ra phụ trách xử lý món nợ gần 600 triệu của tập đoàn Giang Xỉ. Tổng số vốn của Giang Xỉ là gần 1, 4 tỷ. Trước kia đã từng nói, riêng bất động sản của Giang Xỉ cũng có đến 800 triệu, thông qua sự thương lượng giữa ba bên, 600 triệu tiền trả nợ được chuyển thành 600 triệu quyền cổ đông. Bên ngân hàng còn tạo điều kiện về phương diện cho vay vốn. Đường Sinh nắm 600 triệu quyền cổ đông, lại thêm 100 triệu trước đây nữa. Như vậy là đã vượt quá 50 % tổng số cổ phần.

Vụ án “Tinh hỏa Thế kỉ” dẫn đến vụ tham ô của Giang Xỉ, khiến cho tám vị quản lý cấp cao của Giang Xỉ bị vào tù. Trong ba năm, họ đã tiêu tốn mất hơn 400 triệu của Giang Xỉ. Đương nhiên họ chỉ là tám người dẫn đầu mà thôi. Giang Xỉ còn có khối các quản lý bậc trung. Đây là vụ án lớn nhất trong các vụ án khối doanh nghiệp trong năm 2004.

Như vậy là đã gây mất nguồn vốn nghiêm trọng đối với tài sản của Giang Xỉ. Sau khi tính toán xong, tổng số vốn của công ty Giang Xỉ gần đạt 900 triệu.

Ngày thứ hai của buổi tiệc, Đường Sinh lại xuất thêm 200 triệu, triệt để biến tập đoàn Giang Xỉ thánh tài sản tư. Thực ra tổng cộng họ mới dùng có 300 triệu. Hợp tác với Công ty quản lý tài sản Giang Lăng thì quả là có ưu thế rồi. Hơn nữa lại còn có được sự giúp đỡ của ba ngân hàng công nghiệp, xây dựng và công thương. Một việc mà thu được quá nhiều lợi.

Cẩn Sinh cứ như vậy phất lên ở thành phố Giang Lăng. Thật là thần kỳ, khiến người ta khó có thể tin. La Sắc Sắc, Mai Chước cũng đã bị thuyết phục.

Quan Cẩn Du tự mình gọi điện thoại cho Đường Sinh. Cô ta biết rằng cậu thiếu niên này mới là linh hồn của Cẩn Sinh:

- Đường Sinh, xin chúc mừng cậu!

- Dì chúc mừng cháu làm cháu thêm một phần áp lực đấy. Điều dì muốn nói thêm có phải là Giang Xỉ chuyển đi phải không? Hay là dì mời cháu ăn cơm nha?

- Được thôi. Nhưng hai người chúng ta đi thì không hợp lý cho lắm. Người ta nhìn vào cũng không hay. Hay cậu đến nhà tôi đi được không?

- Nhưng chỉ mong tay nghề của dì có chút tiến bộ. Chứ mỗi lần nấu ăn mà mất mấy cân muối thì không được đâu.

Đường Sinh bông đùa.

- Cái cậu này, lại định trêu chọc tôi đấy à? Nhưng cậu phải thất vọng rồi. Tôi nhờ bậc thầy nấu ăn đến rồi. Cậu thử đoán xem là ai?

- Hả, Mai Chước à?

Người đầu tiên Đường Sinh nghĩ đến là Mai Chước. Bởi thời gian này Mai Chước và Quan Cẩn Du có vẻ quan hệ khá gần gũi.

Trên thực tế buổi trưa nay đến ăn cơm nhà Quan Cẩn Du không chỉ có một mình Đường Sinh. Ngoài Mai Chước, La Sắc Sắc quả nhiên còn có thêm cả Ninh Hân.

Khi ăn cơm, Quan Cẩn Du nói với Đường Sinh:

- Án tham ô của Giang Xỉ tôi đã đích thân tự xem xét rồi. Chính ủy Ninh trực tiếp báo cáo không ít việc với tôi. Lại nghe La Sắc Sắc nói cậu là em nuôi của chính ủy Ninh. Vậy thì cũng không phải là người ngoài. Sao cậu lại cảm thấy ngại cơ chứ?

- Ồ, đâu có.

Đường Sinh sờ sờ lên mũi.

- Còn liên quan đến việc Giang Xỉ chuyển ra ngoài, trước hết Cẩn Sinh phải chọn một miếng đất. Sau đó thành phố giúp cháu thương lượng một chút về miếng đất này. Thời hạn cho thuê ít nhất là năm mươi năm, trả trước 20 %, sau đó mỗi năm trả tiền sử dụng đất, trong vòng năm mươi năm sẽ trả hết. Điều kiện này cũng không có gì là khắt khe lắm. Dì cũng biết đấy, Đường Sinh cháu mới lập nghiệp, chỗ nào cũng động đến tiền.

La Sắc Sắc và Mai Chước đều cố nín cười. Họ đều không ngẩng đầu lên. Điều kiện không biết xấu hổ thế này cũng chỉ có Nhị Thế Tổ là nói ra được thôi.

Quan Cẩn Du mãi mới nuốt được cơm vào miệng, trừng mắt nhìn Đường Sinh bằng đôi mắt thật sắc bén:

- Tôi nói sao cậu không đi bắt cóc tống tiền đi?

Hi hi, La Sắc Sắc và Mai Chước phải cố nhịn từ nãy giờ, khi nghe câu nói giận dữ của Quan Cẩn Du thì đều bật cười. Ninh Hân không hiểu lắm về mấy vấn đề kinh doanh này. Cô lại thấy chẳng có gì đáng cười. Nhưng cô nghe điều kiện của Đường Sinh thì thấy đúng là rất khắc nghiệt.

Quan Cẩn Du lại nói:

- Đừng tưởng là tôi không biết cậu tính toán chuyện gì. Chiếm đất giá rẻ ở bên ngoài, sau đó ngồi ở Giang Xỉ rồi lại bán đi cái mảnh đất vàng đó. Sao mà cậu toàn muốn chiếm hết cả những nơi ngon ăn chứ ? Các cô ai có thể giúp tôi ? Lôi hắn vào cho hắn một trận đi.

Đương nhiên không ai hưởng ứng. Tất cả đều đổ dồn về phía Đường Sinh. Ai nấy đều che miệng cười. La Sắc Sắc còn nói với Mai Chước món ăn khá ngon.

Phó Chủ tịch thành phố Quan tức giận trợn mắt. Lúc này thì Ninh Hân cũng nhận ra bữa tiệc này chẳng phải là tiệc gia đình gì cả mà vốn là để bàn chuyện đại sự.

Đường Sinh ung dung bỏ đũa xuống, nhếch miệng chậm rãi nói:

- Dì này, nói đến cái việc lợi dụng thì cần phải nhìn vào thực lực. Nếu như Cẩn Sinh không có năng lực mạnh mẽ thì sao có thể chiếm được lợi như thế này cơ chứ? Trong quan trường thì đặt nặng về chính trị, nhưng ở thương trường thì phải nói đến chữ lợi. Chúng ta tuy là ăn trên cùng một bàn nhưng ai cũng có lập trường của riêng mình. Làm người thì điều quan trọng là không đánh mất đi lập trường vốn có của mình.

La Sắc Sắc và Mai Chước đều cúi xuống cười. Họ sợ Quan Cẩn Du ngượng mặt nên đành phải nín. Ninh Hân cũng vậy.

Chỉ có Quan Cẩn Du là tức sùng sục. Nhưng cô ta cũng là đã từng là người trải qua những chuyện sóng to gió lớn nên lúc này cô ta ngược lại lại cười:

- Cậu được đấy!

- Ôi, dì quá khen rồi, dì à, thực ra cháu đã nhượng bộ rồi. Ví dụ như khi sắp triển khai về mặt bán đấu giá đất Giang Xỉ, cháu không định suốt ngày đi đòi giảm giá. Quy hoạch thúc đấy Giang Xỉ chuyển ra ngoài cũng là vì lo nghĩ cho nhân dân và sự kiến thiết thành phố. Một doanh nhân có lương tâm như cháu thì việc kiến thiết thành phố và nhân dân là điều mà cháu rất quan tâm. Cháu sao mà có thể phá hỏng chuyện của Uỷ ban nhân dân thành phố được cơ chứ?

- Chúng ta ăn xong rồi, ra chỗ ngoài phòng khách kia đi.

La Sắc Sắc kéo Mai Chước đi, Ninh Hân cũng không thể ngồi tiếp được nữa. Tức cười chết đi thôi.

Khi họ đi ra hết rồi, Đường Sinh lại nhấc đũa lên. Quan Cẩn Du cũng chẳng còn hứng ăn uống, nghiêng đầu nhìn chằm chằm cái thằng nhóc con này.

- Trong quan trường thì đặt nặng về chính trị, nhưng ở thương trường thì phải nói đến chữ lợi, những lời này tôi hoàn toàn đồng ý. Nhưng cái người vô lương tâm như cậu đưa một chút tiền ra đã ôm trọn cả Giang Xỉ. Thế mà chẳng cảm kích tôi gì cả? Không có sự phối hợp ăn ý của Công ty quản lý tài sản Giang Lăng thì làm sao cậu có thể ôm được Giang Xỉ cơ chứ?

- Ôi, dì à. Về mặt cá nhân thì cháu sẽ hậu tạ. Nhưng công ra công, tư ra tư. Tuy là lấy được Giang Xỉ rồi nhưng vẫn còn cả đống chuyện cần phải giải quyết. Áp lực của Đường Sinh cháu lớn lắm đấy! Từ năm 2000 đến năm 2004, bốn năm nay 70 % công nhân viên của Giang Xỉ đã nghỉ việc rồi. Nếu muốn sắp xếp công việc cho toàn bộ số người này thì dì nói xem, khó biết chừng nào? Đây không chỉ là vấn đề việc làm. Công ty không có hiệu quả thì chẳng lẽ nuôi họ phí công? Dù có giàu như Bill Gates thì chắc cũng đến nước phải đi ăn xin mất. Dây chuyền sản xuất của Giang Xỉ cần quy hoạch lại. Quy cách sản phẩm và chế độ quản lý cũng cần xác định lại. Vì thế trước khi những điều này đi vào quỹ đạo thì sẽ không sản xuất hiệu quả. Sự vận hành lần này của công ty quản lý tài sản Giang Lăng thì cũng phải tuyên bố thất bại mà thôi. Tiền phải đền bù trả cho ngân hàng càng nhiều hơn.

Đường đường là Phó Chủ tịch thành phố lại bị một thằng nhóc con dạy dỗ bên bàn ăn mà lại không tìm được câu nào thích hợp để phản bác lại nó.

- Dì xem xem, Ủy ban nhân dân thành phố đưa Giang Xỉ khỏi khu vực thành phố. Đây chính là một thắng lợi lớn. Cũng chẳng cần các vị phải móc hầu bao. Mảnh đất vàng này không biết bao nhiêu doanh nghiệp nhòm ngó. Ngày mai tung ra một cái quảng cáo thì họ có mà tranh nhau sứt đầu mẻ trán. Bên ngoài cháu chỉ chiếm lấy miếng đất rẻ mà cũng không phải là đất dành cho nông nghiệp thì dì nói xem dì xót cái gì? Cứ như cháu chiếm đất nhà dì không bằng.

Đường Sinh ôm đầu kêu “ai” lên một tiếng. Quan Cẩn Du trong lòng rất phục cậu này. Hắn ta suy nghĩ thật là toàn diện. Mình vẫn nên đứng trên danh nghĩa là người của chính quyền để nói chuyện với hắn về chuyện này. Vì thế nên trong lòng lo lắng. Cô ta luôn cảm thấy bị hắn lợi dụng không ít. Nghĩ lại thì nếu nhìn xa hơn một chút, thực ra cũng chẳng cần so đo tính toán với hắn. Giang Xỉ một khi phất lên sẽ kéo theo tất cả các doanh nghiệp xung quanh. Điều này chẳng có gì phải nghi ngờ.

- Tôi biết Cẩn Sinh còn rất nhiều khó khăn, thành phố cũng sẽ có sự giúp đỡ.

- Thế là đúng rồi. Chỉ cần chúng ta phối hợp ăn ý, khi Cẩn Sinh sản xuất hiệu quả, dì cũng có công mà.

Khi nhìn thấy Quân Cẩn Du lại giơ tay lên, Đường Sinh đứng dậy, nói:

- Được rồi, sao dì cứ phải làm cho cháu nặng đầu như Thích Ca Mâu Ni cơ chứ?

Quân Cẩn Du cười, liếc hắn một cái:

- Nhà máy bánh răng Giang Xỉ có thể bàn chuyện hợp tác trước với Nhà máy cơ khí ô tô Phượng Thành. Tôi có mối quen biết bên đó.

- Ôi, tốt quá, trước đây cháu đã bàn bạc với La Sắc Sắc rồi. Muốn đi Phượng Thành để mở chi nhánh công ty. Nếu như dì quen biết với lãnh đạo của Nhà máy cơ khí ô tô Phượng Thành thì một công đôi việc rồi còn gì. Ký hợp đồng xong, thì coi như định quy cách cho sản phẩm, là có thể khởi động dây chuyền sản xuất được rồi.

- Cậu cũng đừng nghĩ hay ho quá. Giang Xỉ hiện tại bây giờ tiếng xấu đồn xa. Sản phẩm là phải dựa vào chất lượng thì mới nói được, bằng không thì chẳng được gì.

- Cái này là chắc chắn đấy. Cháu quay về sẽ bàn với Ngụy Hưng Quốc đã. Anh ta rất hiểu quy cách và mã số của sản phẩm. Hãy cứ sản xuất ra hàng mẫu đã và đem đi Phượng Thành để chinh phục họ. Cố gắng làm xong trong nửa tháng. Trước năm mới cần phải ký xong hợp đồng với Phượng Thành.

- Cậu thật là có nhiệt huyết. Không phải là tôi tạt gáo nước lạnh vào cậu nhưng mà Nhà máy cơ khí ô tô Phượng Thành không phải dễ đối phó như vậy. Hơn nữa, chất lượng sản phẩm của Giang Xỉ muốn điều chỉnh ngay một lần thì làm sao mà được? Cố gắng làm hàng mẫu đi. Nhưng người ta đặt hàng rồi thì chúng ta có thể giao hàng theo lô được không?

- Mọi việc là do ở con người mà. Cháu luôn làm nhanh gọn, dứt khoát. Đợi tin tốt lành của cháu đi. Trước khi đi hãy giới thiệu cho cháu những người mà dì quen biết.

Buổi chiều, Bích Tú Hinh gọi điện thoại tới chúc mừng Đường Sinh. Còn nói cần phải mời hắn dùng bữa. Đường Sinh đương nhiên vui vẻ đồng ý.

Hơn 9 giờ tối, trong cái khu vườn nhỏ bên hồ kia, sau khi ăn tối, Đường Sinh và Bích Tú Hinh ngồi ở phòng khách.

- Đường Sinh, tôi cũng là một trong những cổ đông của Cẩn Sinh mà. Lúc nào mới cho tôi ra mặt đây? Cứ chuyện gì tốt đẹp là Mai Chước chiếm hết rồi.

- Ôi, tôi cứ nghĩ chị Hinh không phải là kiểu người thích chơi trội. Ẩn cư nơi vắng vẻ, giấu tài. Bây giờ muốn xuất thế rồi sao?

- Cậu làm sao mà biết tôi muốn xuất thế rồi? Tôi từ xưa đến giờ đều không ẩn thế thì làm sao mà xuất thế đây?

Bích Tú Hinh nói một cách bi thương.

Đường Sinh không nói gì. Bích Tú Hinh cười:

- Nghe nói hai ngày nay Giang Xỉ rất là tấp nập. Còn nhiều việc phải làm lắm. Tôi muốn đi xem một chút.

Ngày hôm sau, Đường Sinh và một số người quản lý cấp cao của Cẩn Sinh như Mai Chước, Ngụy Hưng Quốc, Hoa Anh Hùng v.v…cùng với Bích Tú Hinh đi dạo một vòng Giang Xỉ.

Qủa nhiên là một cảnh tượng đáng vui mừng. Giang Xỉ chính thức trở thành công ty con đầu tiên dưới ngọn cờ Cẩn Sinh. Ngụy Hưng Quốc giữ chức Tổng giám đốc.

- Chủ nhiệm Đường à, chỉ cần mười ngày, nhiều nhất là mười ngày, tôi sẽ làm ra hộp số phù hợp với ba model do nhà máy cơ khí ô tô Phượng Thành chế tạo ra.

Đường Sinh hơi ngẩng đầu lên. Vậy thì mười ngày sau mình và La Sắc Sắc cùng đi với một số người nổi trội của phòng kinh doanh đến thành phố Phượng Thành.

Cực Phẩm Thái Tử Gia

Tác Giả: Phù Trầm

Quyển 1: Năm 17 tuổi