Nhóm dịch: Quan Trường
Nguồn: Mê Truyện
Lúc La Sắc Sắc lái xe Audi tới Ủy ban nhân dân thành phố đón Quan Cẩn Du, thì Đường Sinh cùng Mai Chước cũng đi chợ Giang Giáo.
- Chủ tịch thành phố Quan muốn tìm chỗ yên tĩnh nói chuyện với em. Thân phận của cô ấy đặc biệt, không muốn lộ diện ra trước công chúng, làm gì có nơi nào yên tĩnh hơn nhà chúng ta đâu? Chị Chước, chị làm mấy món ăn sở trường của chị cho cô ấy, em nghe Quan Quan nói, dì của bạn ấy căn bản không biết nấu ăn đâu.
Lúc hai người đi chợ mua thức ăn, Đường Sinh nói với Mai Chước lý do Quan Cẩn Du muốn tới nhà, Mai Chước liền lườm hắn một cái.
- Ồ, tôi là người nấu cơm của cậu sao? Còn phải làm mấy món sở trường nữa chứ? Có bản lĩnh tự cậu tự đi mà làm nhé.
Trong lòng cô còn phẫn nộ vì bị tên tiểu bại hoại ức hiếp đêm hôm qua. Tuy rằng không mất mát gì nhiều, nhưng cô vẫn cảm thấy rất xấu hổ vì bị hắn ấn vào chỗ nhạy cảm và hôn rất lâu lên nó.
Mặc dù là vợ chồng tình thâm như hải mới làm đến việc này, còn như cô với tên bại hoại cũng đã làm tới bước đó rồi.
Đường Sinh chỉ mỉm cười, trong hai mắt tràn đầy tình ý. Hắn chăm chú nhìn Mai Chước khiến cô cảm nhận được sự nồng nhiệt của tình yêu từ thiếu niên này. Bị hắn từ phía sau tiến đến hôn môi, đối với một phụ nữ mà nói, còn có việc có thể khiến họ ngượng ngùng hơn sao?
Lúc này cùng đi chợ mua đồ ăn với hắn, cô có một cảm giác thiệt thòi khi thành vợ bé của hắn. Không đúng, hắn mới là chồng bé chứ.
Suy nghĩ nối tiếp suy nghĩ, Mai Chước đã nghĩ đến lệch lạc. Cô nhìn trộm hắn, phát hiện tiểu bại hoại cũng đang chăm chú nhìn mình, không khỏi xấu hổ liền quay đầu đi.
- Đúng rồi, hôm qua nói chuyện với Chủ tịch Liễu Chính Lâm thế nào?
Để giảm bớt sự xấu hổ, Mai Chước làm bộ hỏi việc khác.
- Cơ bản không thành vấn đề, hôm qua không ngờ gặp Bích Tú Hinh, lại lừa của cô ấy ba trăm triệu tiền vốn, lần này kiếm lời rồi.
- A, sao lại thế, mau nói cho tôi nghe nào?
Mai Chước kinh ngạc, vội hỏi, Đường Sinh liền đem sự việc nói lại.
- Hiện tại muốn nuốt trọn tập đoàn Giang Xỉ không thành vấn đề, chúng ta có đủ tiền để sử dụng rồi, vấn đề ở chỗ Giang Xỉ đang mắc nợ, chúng ta quăng tiền vào đó không thể để nó thu về được? Cho nên trước mắt chỉ bỏ ra một trăm triệu thu mua cổ phần đã, như vậy đủ rồi.
- Vậy đủ rồi sao? Còn lại làm gì bây giờ?
Mai Chước cũng là lần đầu làm kinh doanh, không có nhiều kinh nghiệm và ý tưởng, cho nên hồ nghi hỏi.
Đường Sinh liền mỉm cười
- Cho nên muốn chị nấu ăn ngon ngon để chiêu đãi Quan Cẩn Du, giải pháp nằm ngay tại cô ta, giữa trưa đãi tiệc cô ta, buổi chiều chúng ta cùng đi tìm Bích Tú Hinh ký hợp đồng ba trăm triệu, chiết khấu 20% cổ phần Giang Xỉ cho cô ấy, còn lại tính là tiền tôi mượn tạm cô ta.
- Đường Sinh, cậu thật lợi hại, như vậy cũng được sao?
Mai Chước không kìm nổi cũng bật cười, thật sự rất khâm phục tiểu bại hoại này
- Tôi đương nhiên lợi hại rồi, bằng không có thể có chị sao.
Đường Sinh đắc ý mới nói hết nửa câu, liền bị Mai Chước đá một cái im bặt.
- Cái mồm chó của cậu không thể nói ra những lời tử tế được, muốn bị đòi nợ sớm một chút sao?
Mai Chước trừng mắt nhìn hắn rồi đi trước, Đường Sinh vẻ mặt đau khổ ôm bụng theo sau, đã thấy tâm tình Mai Chước chuyển biến tốt đẹp, xem sự việc hôm qua cô hoàn toàn chấp nhận rồi.
Kỳ thật Mai Chước muốn không chấp nhận có được không? Đều đã là sự thật rồi, lúc trước cũng nghĩ sẽ có ngày này, không ngờ nó tới nhanh như vậy.
Hai người mua không ít đồ ăn. Khi về đến nhà La Sắc Sắc và Quan Cẩn Du đã ngồi ở phòng khách nói chuyện hàn huyên. Đường Sinh lại giới thiệu Mai Chước với Quan Cẩn Du. Quan Cẩn Du lúc này mới biết được người phụ nữ này hóa ra là chủ nhiệm lớp lúc trước của Đường Sinh và Quan Quan.
Lúc chờ Mai Chước và La Sắc Sắc xách đồ ăn vào bếp làm cơm, Đường Sinh liền ngồi ở sô pha cùng Quan Cẩn Du, vừa nghe cô nói chuyện đi thị sát ở Giang Xỉ buổi sáng.
- Hiện tại tình hình ở Giang Xỉ rất phức tạp, tôi vừa nói phải dời ra ngoài, bọn họ đều mắt sáng lên có thể nhìn thấy rõ ràng, muốn tiền kỳ thật Ủy ban nhân dân thành phố nào có tiền cho Giang Xỉ? Ban đầu đề xuất ý kiến, cậu đã không nghĩ đến chuyện tiền, phải không ?
Đường Sinh cười ha hả
- Dì à, dì hẳn là có ý tưởng chứ, khi cháu đề xuất suy nghĩ, bản quy hoạch đã sớm ở ngăn kéo của dì rồi.
Lúc này đến lượt Quan Cẩn Du mặt đỏ, ho nhẹ một tiếng xấu hổ nói:
- Không giấu cậu, nguyên nhân chính của việc giấu ở trong ngăn kéo là đã không nghĩ tới giải quyết vấn đề đền bù, ở thành phố không xuất được bao nhiêu tiền, nếu chỉ tượng trưng cấp một chút thì có thể, cho nên…
- Không thể nào? Dì, không phải dì còn kiêm Chủ tịch công ty Quản lý tài sản Giang Lăng sao? Giải pháp nhiều mà, ba cái Giang Xỉ còn có thể giải quyết dễ dàng, dùng tiền ở thành phố làm gì? Công ty Quản lý tài sản Giang Lăng có thể tìm một công ty có thực lực đáng tin, chuyển món nợ của Giang Xỉ thành cổ phần, đóng gói xử lý cho công ty này, thông qua nợ nần rồi thì vay ngân hàng, làm sống lại Giang Xỉ rất đơn giản thôi, đúng không?
Đôi mắt Quan Cẩn Du lóe sáng, giơ tay tán thưởng Đường Sinh một cái, cười khanh khách nói
- Quá thông minh, tôi là người trong cuộc mê muội, không ngờ không nghĩ tới công ty Quản lý tài sản Giang Lăng, chủ yếu là vì rất ít tham gia nghiệp vụ bên này, chỉ là mang chức danh hão Chủ tịch mà thôi.
- Công ty kia, là công ty Cẩn Sinh chứ?
- Đương nhiên, ở Giang Lăng này còn có công ty nào có thực lực tiếp nhận việc kinh doanh này tốt hơn so với Cẩn Sinh sao?
Đường Sinh xoa đầu, kiêu ngạo nói.
Quan Cẩn Du bĩu môi
- Khoác lác vừa thôi, đừng nghĩ tôi không biết nội tình Cẩn Sinh như thế nào, muốn nuốt gọn Giang Xỉ còn sớm lắm.
- Ồ, dì, có một số việc chỉ trong một đêm sẽ thay đổi, sau ngày hôm nay, Cẩn Sinh không còn là Cẩn Sinh trước kia nữa.
- Ồ? Như vậy là thế nào? Tiết lộ một chút tin tức cho tôi để có thể giúp cậu dẫn dắt việc hợp tác với công ty Quản lý tài sản Giang Lăng.
- Hì, nói như thế này này, dì à, ngoại trừ Cẩn Sinh, dì có muốn tìm một công ty khác để hợp tác cũng rất khó. Không phải cháu coi khinh bọn họ, thật sự là bọn họ không có đủ sự quyết đoán, cho nên không phải dì giúp cháu giới thiệu, mà là nhờ dì giúp cháu hợp tác với công ty Quản ly tài sản Giang Lăng.
Đôi mắt đẹp của Quan Cẩn Du từ từ nheo lại, tính cách cô cũng không dễ dàng khuất phục ai. Cô cắn môi, chăm chú nhìn Đường Sinh hơi sợ hãi, tay hắn ôm trán, đề phòng Phó chủ tịch thành phố Quan bất ngờ công kích
- Cậu sợ cái gì chứ? Tôi không đập cậu đâu.
Đường Sinh xấu hổ cười, buông tay xuống, nào biết tay vừa mới đặt đi, Quan Cẩn Du liền gõ lên đấy một cái, so với lần trước còn đau hơn cả.
- Oái, thâm hiểm quá đi? Đừng ức hiếp người như vậy có được không?
Đường Sinh dở khóc dở cười, Phó Chủ tịch thành phố Quan cũng là phụ nữ mà.
Quan Cẩn Du khinh thường nói
- Ai, gõ đầu cậu là tôn trọng cậu rồi, cậu là người đầu tiên dám uy hiếp tôi, cậu cẩn thận một chút.
Lúc này tâm tình của cô mới thật sự thoải mái, trong lòng đang cân nhắc, mới chỉ chính thức gặp mặt tên tiểu tử này hai lần, cô đã phải đối diện với bao nhiêu sự thay đổi đột ngột nghiêng trời nghiêng đất, áp lực công việc nặng nề dường như biến mất, cảm nhận được cảm giác thoải mái chưa từng có từ trước tới nay, chính cô không phải không hiểu được tác dụng của công ty tư quản, nhưng trước đó thật sự không nghĩ tới, ngu chết đi được.
Nhìn lại cậu thiếu niên mới mười bảy tuổi này, trong lòng bất giác thấy yêu thích hắn, trong sự yêu mến có phần tán thưởng.
Đương nhiên, cái gọi là yêu mến ở đây không phải là tình cảm nam nữ, mà đơn giản là vì hắn thông minh cơ trí, ý nghĩ linh động nên mới thích hắn
Ừ, cũng không thể bác bỏ một phần vì ngoại hình anh tuấn của hắn, lại càng không thể bài trừ một phần vì những lời nói ngon ngọt của hắn khiến người khác càng thích hắn.
Tóm lại, Quan Cẩn Du thích hắn vì hắn thông minh, biết cách nói chuyện, hiểu suy nghĩ trong lòng mọi người, có thể nói chuyện như bằng hữu, khác biệt về tuổi tác cũng như giới tính giữa bọn họ cũng không thành vấn đề, giao lưu tư tưởng là không giới hạn, vượt qua tuổi tác cũng như giới tính, rất rành mạch.
- Tôi cũng vào bếp trổ tài đây, đã lâu không nấu nướng gì.
Tâm tình Quan Cẩn Du tốt lên nhiều, không chịu ngồi yên, đứng dậy đi vào phòng bếp
Giữa trưa, Đường Cẩn và Quan Quan cùng về, năm người phụ nữ và một chàng trai ngồi quanh bàn ăn, Quan Quan không tưởng tượng được dì sẽ xuất hiện ở nơi này, cô ít nhiều có chút khó chịu, cô nàng mười bảy tuổi, còn bị cô cho một cái tát, hai ngày về nhà cũng không cùng cô nói chuyện.
Quan Cẩn Du cũng mặc kệ cô, biết cái tính xấu của cô, quá vài ngày sẽ không còn gì, hôm nay đột nhiên ngồi cùng nhau, gắp đồ ăn cho cô, bởi vì tâm trạng không tồi, Phó Chủ tịch thành phố chủ động làm hòa với cháu gái. Quan Quan lúc ấy mới mỉm cười
- Cảm ơn dì.
Cô đưa đồ ăn vào đầy trong miệng, sau đó vẻ mặt thay đổi
- Dì, dì xuống bếp à?
Quan Cẩn Du đỏ mặt, gõ chiếc đũa trên trán Quan Quan, lườm cô một cái nói
- Ăn cơm đi, nói gì nhiều như vậy?
Thở phù một chút, những người khác đều mỉm cười, Đường Sinh lại nói
- Quan Quan, là mình không thích nhạt, bảo dì bỏ thêm chút muối.
Lần này, La Sắc Sắc và Mai Chước đều phì cười, Quan Cẩn Du cũng không nhịn được cười, Quan Quan và Đường Cẩn cũng cười ra mặt.
Vì thế, cái đĩa đồ ăn không nhạt đó liền được đưa đến trước mặt Đường Sinh, La Sắc Sắc luôn chiếu cố hắn
- Vậy cậu ăn hết đi
Đường Sinh trừng mắt nhìn oán trách La Sắc Sắc
- Ai, tôi, một mình tôi làm sao ăn hết được? Buổi chiều đi ra ngoài ôm theo một ấm nước hả?
Không khí bữa tiệc trưa vô cùng vui vẻ, đồng thời, Quan Cẩn Du cũng thân với hai người La Sắc Sắc và Mai Chước hơn.
Cơm xong, Đường Sinh quay về phòng ngủ, dự thảo một bản thỏa thuận, chuẩn bị buổi chiều đến nói chuyện hợp tác với Bích Tú Hinh, nếu cô không phản đối, sẽ theo nội dung bản thỏa thuận làm cơ sở, chính thức đưa ra một hợp đồng chi tiết. Côn ty bất động sản Trọng Hiền lại bắt tay với công ty Cẩn Sinh.
Ở Lô Hồ, dưới mảnh bầu trời u tối, có một khoảng sân riêng rất gây chú ý, nó không ngờ ở ngay cạnh khu hoang dã, nghe nói cũng là một trong mục tiêu cần dỡ bỏ của ủy ban nhân dân quận Lô Hồ, nhưng tạm thời chưa dỡ bỏ được, nơi này đã bị Bích Tú Hinh mua lại.
Tường gạch hồng xây xung quanh không cao quá hai thước, từ bên ngoài có thể nhìn thấy căn nhà hai tầng, không đến mức xa hoa, giống như nhà nông dân hai tầng hơn, Bích Tú Hinh đang tìm lại nguyên trạng cảnh giới, tạm thời vứt bỏ phú quý, ẩn mình nơi khu hồ này.
La Sắc Sắc lái chiếc Audi, chở Đường Sinh và Mai Chước đến, Quan Cẩn Du sau khi nghỉ trưa đã rời đi rồi, Đường Cẩn và Quan Quan đã đi học rồi, bọn họ ba người sau khi liên hệ với Bích Tú Hinh liền đến ngôi nhà bên hồ. Vừa vào trong liền thấy Đại Đan như hổ rình mồi đứng trông.
Nó ngẩng đầu lên, hướng về phía bọn Đường Sinh kêu hai tiếng, nó biết Đường Sinh và La Sắc Sắc, không biết Mai Chước.
Bích Tú Hinh ra nghênh đón, vỗ nhẹ đầu Đại Đan,
- Nằm ngoan ngoãn nhé, sủa cái gì chứ!
Miêu tả một cách sơ lược bằng một câu, Đại Đan dường như hiểu được lời chủ nhân, vẫy đuôi hai lần rồi ngoan ngoãn nằm xuống không kêu loạn lên nữa, đi theo sau Bích Tú Hinh chính là cô bé Đại Liên Ny
Bốn, năm vệ sĩ trong sân đang sửa sang ruộng đất, không phải đang làm vụ mùa trồng rau mùa đông chứ? Đây chính là nhàn nhã không có việc gì để làm đây, Đường Sinh thiếu chút nữa phì cười
- Chị Hinh, giới thiệu với chị đây là Chủ tịch mới của công ty Cẩn Sinh, Mai Chước, chị Chước…
Dưới sự giới thiệu của hắn, Bích Tú Hinh lần đầu tiên đối mặt Mai Chước, trong lòng thầm khen. Tiểu tử thối này quả nhiên lợi hại, thu nạp những người phụ nữ bên cạnh đều là những mỹ nhân nghiêng nước nghiêng thành, khí chất của Mai Chước khác với La Sắc Sắc, nhu mì, bình tĩnh, thanh tú khác thường.
Sau khi vào nhà ngồi xuống, Bích Tú Hinh lên tiếng
- Nơi này không khí tươi mát, có cảm giác trở về với thiên nhiên, tạm thời tôi sẽ ở đây, cho đến khi phải di dời, Sắc Sắc nếu cô có chuyện gì, về sau cứ đến đây tìm tôi, Đường Sinh, cậu cũng vậy..
- Vâng, chị Hinh, đây là bản hợp đồng phác thảo bằng tay sơ bộ của tôi, chị xem đi, nếu thấy khả thi, chúng ta sẽ thảo hợp đồng chi tiết.
Cực Phẩm Thái Tử Gia
Tác Giả: Phù Trầm
Quyển 1: Năm 17 tuổi