Nhóm dịch: Quan Trường
Nguồn: Mê Truyện
La Sắc Sắc núp ở một nơi bí mật gần đó, chỗ quẹo vào phòng khách. Cô ló nửa khuôn mặt ra, nín thở nhìn một cảnh tượng trên sô pha.
Cô không biết chính bản thân mình đang trải nghiệm cảm giác đau khổ như Vương Tĩnh trước đây. Không từ nào có thể diễn tả sự rối rắm của cô hiện nay. Vừa rồi vì sao cô lại muốn chạy? Nếu cô không chạy, người hiện tại trốn ở chỗ này chắc hẳn là Mai Chước? Nhưng người lúc này đang nằm trên sô pha lại là cô ta.
Ngón tay của tiểu cầm thú thật độc ác. La Sắc Sắc hiểu sự lợi hại của nó. Việc xảy ra ở gò đất hôm đó hiện lên một cách rất rõ ràng, chính mình đã bị ngón tay của thiếu niên này làm rung động, hồn bay phách lạc. Dưới bầu trời quang minh tươi đẹp, mảnh linh hồn nhỏ bé của cô ngao du trên chín tầng mây.
Không lời nào có thể diễn tả những gì đã trải qua, bởi vì không thể miêu tả nó chứa đựng bao nhiêu cảm giác nhục dục như thế nào, chỉ biết là sẽ khắc cốt ghi tâm.
Trong màn đêm đen kịt, đồng hồ đã chỉ một giờ, Mai Chước đang phải chịu sự dày vò của ngón tay Đường Sinh. Cô kiềm chế để không phát ra tiếng động gì, nước mắt ròng ròng, nước mắt của sự xấu hổ và giận dữ. Dưới sự công kích của ngón tay Đường Sinh có thể nhìn thấy đôi chân bóng loáng giống như tuyết ngọc của cô bị tách ra, run lên. Linh hồn của cô đang sa đọa.
Không thể không nói, Đường Sinh có lá gan to thế nào. Hắn có thể ức hiếp Mai Chước như vậy ngay tại phòng khách. Hắn đang đùa ngịch với khu vực nhạy cảm sớm đã mềm nhũn cũng như không còn lực phản kháng của Mai Chước. La Sắc Sắc nhìn chằm chằm, sau đó cô nhìn thấy chiếc áo ngực của Mai Chước bị lột ra, sau đó lại nhìn tên bại hoại đặt lên cặp đùi run rẩy một chuỗi những nụ hôn ngọt ngào, cuối cùng nhìn thấy hắn dúi đầu vào Mai Chước. Cũng ngay khi Đường Sinh dúi đầu vào Mai Chước, cô ta không chịu nổi sự kích thích hung hãn, mạnh mẽ ngẩng đầu lên. Ở giữa phòng khách tối tăm, một đôi mắt đẹp mở to, khó có thể diễn tả sự khiếp sợ, kinh hãi, rung động. Không thể chịu đựng được cảm giác ngứa ngáy ngấm vào xương tủy này, cô quay một bàn tay lại, sờ soạng vào cái thứ đang cương cứng muốn cho vào trong của tên bại hoại.
Người đang nhìn không phát ra bất kể âm thanh gì, ngoại trừ tiếng thở dốc, thở gấp. Bỗng nhiên, Mai Chước thấy ở góc tối phòng khách chợt lóe lên chút ánh sáng, dường như là khuôn mặt của La Sắc Sắc. Chỉ chợt lóe lên chứ nhìn không thấy rõ. Trời ơi, có phải cô nhìn lầm hay không? Có phải là ảo giác không? Xấu hổ quá!
Ngay sau đó, có một luồng điện truyền khắp thân thể cô, Mai Chước không còn giữ được lý trí, lâm vào tình trạng hỗn độn. Từ khi chào đời tới nay đây là lần đầu tiên cô được tận hưởng cảm giác khoái cảm như vậy. Một cảm giác mê hoặc khiến trong thời khắc này trong đôi mắt đẹp lại hiện lên ảo giác về khuôn mặt La Sắc Sắc.
Lần này, ánh mắt của La Sắc Sắc không quắc lên nữa mà để lộ ra nụ cười dành cho con người đang hưởng thụ cảm giác tuyệt vời hồn bay phách lạc về cõi cực lạc Mai Chước kia.
Chỉ tiếc tâm hồn Mai Chước phải chịu áp lực quá lớn, ánh mắt nhìn theo khuôn mặt La Sắc Sắc dần dần cảm thấy mơ hồ. Việc hít thở nhanh cùng với việc kềm nén khoái cảm khiến cô chuyển qua trạng thái nửa tỉnh nửa mê. Ngoại trừ thở dốc, chỉ còn lại tiếng rên rỉ ậm ừ đã xuôi theo không còn chống cự của cô nữa.
Đường Sinh cũng có chút mệt, muốn ngẩng đầu lên, nhưng bị Mai Chước nắm tóc ấn xuống nơi đó của cô, hoàn toàn cứng ngắc.
Lúc này từ chỗ đó của cô tràn ra một ít dịch nhờn dính đầy mặt tên bại hoại. Có lẽ, đây là quả báo cho việc ức hiếp người chăng?
Thật vất vả giãy dụa mới có thể ngẩng lên, Đường Sinh cũng thấy La Sắc Sắc trốn ở đó. Hừ, nhìn lén à?
Không thể làm thêm gì nữa, Đường Sinh không thể xử lý Mai Chước ở trong này. Ai biết sẽ ra bao nhiêu máu? Ai biết Mai Chước có kêu to lên hay không? Ai biết Đường Cẩn có thể xuất hiện không? Cho nên, chỉ có thể dừng ở đây thôi, bằng không hậu quả sẽ khó lường.
Bất đắc dĩ ôm lấy thân thể mềm mại của Mai Chước, đi về phía phòng ngủ của cô. La Sắc Sắc thì nhanh chóng trở về phòng của mình. Mai Chước sau khi bị tập kích, thần trí đã trấn tĩnh trở lại, tim đập thình thịch, tùy ý để Đường Sinh ôm mình trở về phòng ngủ.
Mai Chước vẫn chịu đựng sự xấu hổ và giận dữ, chỉ đến khi thân hình chạm tới giường, cô mới giơ tay lên tát Đường Sinh một cái.
- Đổ khốn khiếp, cậu cút ra ngoài cho tôi, tôi không muốn thấy mặt cậu trong ba ngày. Mau cút đi, bằng không tôi giết cậu.
Liên tục ba bốn cái tát giáng xuống mặt Đường Sinh, theo những cái tát là nước mắt chảy ra. Từ hôm nay trở đi cô hoàn toàn sa đọa rồi.
- Là em không tốt, em là cầm thú, là gia súc. Bây giờ đã hơn nửa đêm rồi, chúng ta đừng tức giận nữa được không? Thôi, em cút đây!
Ánh mắt Mai Chước sắc bén như dao, Đường Sinh chỉ biết cắn răng chạy, lúc đóng cửa còn quay đầu liếc mắt một cái. Mai Chước đã trở mình nằm im trên giường khóc, bộ mông cùng cặp chân trắng như tuyết run lên, chiếc áo lót nằm bên cạnh cổ chân, cảnh tượng rất khêu gợi.
Khi cửa nhẹ nhàng đóng, Đường Sinh đang ảo não. Bị kìm nén đã khó chịu muốn chết, lại còn bị tát một trận rồi bị đuổi đi ra. Mặc dù không đau lắm nhưng cũng đủ thấm thía. Mai Chước xấu hổ và giận dữ rất nhiều, không kiềm chế được cảm xúc được, có thể thông cảm được, còn vấn đề của hắn phải giải quyết như thế nào đây?
Nhìn sang cửa phòng bên La Sắc Sắc, thấy đóng im ỉm, xem chừng không thể vào được. Ừ, đúng, có thể tìm Đường Cẩn để giải tỏa một chút.
Nhưng đẩy cửa phòng Đường Cẩn ra, thấy cô vẫn đang ngủ say, thì không đành lòng, ngẫm lại ngày mai cô còn phải đến trường. Ôi! Đừng gây sức ép nữa. Hay là rửa mặt bằng nước lạnh rồi đi ngủ? Có thể nói hôm nay hắn đã thu hoạch thật nhiều. Sáu trăm triệu, thêm vào nữa là được hôn Mai Chước.
Sáng sớm Đường Cẩn thức dậy, thấy rất kỳ lạ. Hôm nay sao chị Chước không dậy sớm? Đường Sinh đang ngủ trên sô pha phòng khách. Hóa ra phòng ngủ của hắn bị Đường Cẩn chiếm mất. Trước khi có kết quả cờ vua, vốn dĩ Mai Chước và Đường Cẩn ngủ chung phòng, sau đó Quan Quan đến mấy ngày, Đường Cẩn lại ngủ cùng Quan Quan, Đường Sinh cũng chỉ có thể ngủ trên sô pha. Hiện tại phòng ngủ của hắn chính là phòng Đường Cẩn.
Nói thật, Đường Cẩn hơi sợ khi nhìn thấy bộ dạng của Đường Sinh lúc sáng sớm, cái bộ dáng rất khủng bố cũng như xấu xí. Nếu để La Sắc Sắc hoặc Mai Chước nhìn thấy bộ dáng xấu xa này của hắn thì lại càng không được. Hắn nằm ở trên sô pha quấn chặt cái chăn nhỏ, nhưng cái quần lót của hắn lại bị vứt ra ngoài.
Đường Cẩn đi tới quả nhiên nhặt được quần lót của hắn ở dưới chân bàn trà, cô liền quơ quơ trước mặt tên Đường Sinh đang ngủ say. Đồ bại hoại à, tật xấu của cậu vẫn không sửa được đây mà? Ngủ đến nửa đêm, tự cởi quần lót ném ra mà hắn cũng không biết.
- Đường Sinh, Đường Sinh dậy đi nào, vào trong phòng ngủ đi!
Đường Cẩn đứng bên cạnh sô pha nhỏ giọng gọi hắn, một bàn tay sờ soạng vào trong quần hắn, rất nhanh liền thấy tên bại hoại này đang cương một cách đáng ghê tởm.
- Mau dậy đi, bộ dáng xấu xí này mà để mấy người bọn chị La Sắc Sắc thấy thì phải làm sao?
- Ồ, Cẩn Cẩn, là em à, mấy giờ rồi?
Đường Sinh xoa xa mắt, cơn buồn ngủ vẫn còn, bên ngoài trời vẫn chưa sáng.
- Sáu giờ ba mươi, mau vào phòng ngủ đi, tối hôm qua lại về muộn phải không?
Đường Cẩn dịu dàng nhìn người trong lòng cô. Bây giờ cô rất phục chính mình, mặc dù tay nắm lấy cái vật khiến ta xấu hổ nhưng vẫn có thể bình thản nói chuyện với hắn mà tim không đập loạn xạ nữa.
Đường Sinh cảm giác được cái bộ phận cương lên của mình đang nằm trong bàn tay nhỏ nhắn.
- Cẩn, em không thể cứ làm hại một nửa anh như vậy chứ? Hôm nay hãy làm triệt để một chút đi?
- Cẩn thận, em vặn chết anh, mau vào phòng cho em.
Đường Cẩn xấu hổ cười xốc chăn Đường Sinh lên, bảo hắn xuống sô pha vào phòng ngủ, rồi ấn hắn vào trong đống chăn mình vừa mới ngủ dậy.
- Ngoan nào!
- Em thấy anh có thể ngoan được sao? Em đến trường nhanh lên, lát nữa anh sẽ gọi chị Sắc Sắc.
Đường Sinh cố ý uy hiếp Đường Cẩn
- Được rồi, vậy mau rời khỏi giường, theo em đến trường.
Đường Cẩn có tuyệt chiêu của cô, hơn nữa chiêu này rất ác độc.
- Ồ, anh ngoan ngoãn ngủ được không? Cam đoan không làm chuyện xấu, hôm qua về muộn quá, ngủ chưa đủ.
- Mỗi ngày đều như vậy à? Nói là bàn chuyện kinh doanh nhưng ai biết ở bên ngoài anh có bao cô gái nào không?
- Làm sao như thế đươc chứ? Có ai đáng để anh bao hơn Cẩn Cẩn của anh sao? Còn có mấy người hấp dẫn hơn Cẩn Cẩn nhà anh sao?
Không thể chịu nổi những lời ngon tiếng ngọt dụ dỗ của Đường Sinh Đường Cẩn rất nhanh bước xuống giường, hôn Đường Sinh rồi mới chạy đi rửa mặt, chải đầu, chuẩn bị đến trường.
Người thê thảm nhất chính là Mai Chước, sau nửa đêm gần như không ngủ được, gần sáng mới chợp mắt. La Sắc Sắc ngủ dậy liền lẻn vào phòng của cô đem điện thoại của cô ra ngoài, sợ có người sẽ quấy rầy giấc ngủ của cô. Đêm qua nhất định cô gái này ngủ không ngon, để cô ấy ngủ thêm một lúc nữa vậy.
Công việc của La Sắc Sắc ở hạng mục Lô Hồ đã được chuẩn bị tốt rồi, tất cả công việc còn lại đều là do nhân viên của bất động sản Trọng Hiền, bình thường cũng không cần cô phải ở lại Lô Hồ chỉ đạo, nhưng lúc này Ủy ban nhân dân quận Lô Hồ đang tích cực tiến hành sửa chữa khu hồ, nhân viên nhà khách Lô Hồ tạm thời nghỉ, vốn đều là lao động hợp đồng một năm, đến cuối năm không ký hợp đồng tiếp theo thì đều thất nghiệp về quê hết thảy.
Mà nhà khách Lô Hồ cũng phải dỡ xuống, đưa nó vào quy hoạch chung, quy hoạch theo đề xuất ban đầu của Đường Sinh về khu sinh thái Nhã Viên. Đầu tiên cần phải chỉnh sửa lại quang cảnh xung quanh hồ, cái gì cần hủy thì hủy toàn bộ, bình định lại cả một vùng, đầu xuân sẽ băt đầu khai phá và khởi công.
Đường Cẩn đi rồi, chỉ còn lại một mình La Sắc Sắc, cô bắt đầu tập Yoga ở phòng tập thể hình, cũng không đi quấy nhiễu Đường Sinh
Đường Sinh cùng Mai Chước ngủ một mạch, hai người ở phòng riêng ngủ thật say. Ngụy Hưng Quốc gọi tới được La Sắc Sắc thay mặt Mai Chước tiếp chuyện, cô nói hôm nay Mai Chước không khỏe, có việc gì tối nói sau, Ngụy Hưng Quốc cũng không dám quấy rầy thêm nữa.
Buổi sáng hôm nay, Quan Cẩn Du mang đội thị sát Ủy ban nhân dân thành phố tiến vào tập đoàn Giang Xỉ. Suốt buổi sáng, cô cơ bản đã đi một vòng quanh tập đoàn Giang Xỉ, suốt chặng đường đi thị sát, thỉnh thoảng cô cũng trò chuyện với vài vị nắm quyền đương thời và nhóm cổ đông chính. Khi nói tới việc Thành ủy có thể sẽ dời tập đoàn Giang Xỉ ra ngoài, trên mặt vài cổ đông chính của Giang Xỉ có biểu hiện cổ quái, giống như xuất hiện cơ hội có thể xoay chuyển.
Nếu là thành ủy và ủy ban nhân dân thành phố yêu cầu Giang Xỉ dời đi, nhất định phải cấp tiền. Lúc này Giang Xỉ đã chiếm dụng đất với diện tích vượt qua năm nghìn mẫu, đổi thành tiền chắc chắn rất đáng kể, làm sao không khiến mấy vị cổ đông lớn của Giang Xỉ động lòng? Việc này phải nghiên cứu kỹ.
Việc này một khi đồn thổi ra ngoài, những cán bộ đi theo Quan Cẩn Du đều ngửi được mùi thuốc súng mới của quan trường Giang Lăng
Quan Cẩn Du không sợ gì, sau lưng cô có Bí thư Đường và Bí thư Bạch ủng hộ, chỉ cần cô triển khai thật tốt, tất nhiên sẽ thành công
Vấn đề là triển khai như thế nào? Điều này liên quan đến tiền, Giang Xỉ đang đối mặt với nhiều nguy cơ, nhất định thà chết cũng phải đòi tiền. Ủy ban nhân dân thành phố có thể bỏ ra bao nhiêu tiền? Nghĩ tới việc này cô liền buồn rầu lo lắng, tiền thì bao nhiêu cho vừa lòng người, nhúc nhích một chút cũng khó. Công ty Cẩn Sinh, đúng rồi, tìm Đường Sinh.
Giữa trưa, lãnh đạo Giang Xỉ muốn chiêu đãi phó chủ tịch Thành phố Quan, nhưng Quan Cẩn Du từ chối, nói có tiệc chiêu đãi chỗ khác, bọn họ cũng không tiện giữ lại.
Trên đường trở về ủy ban, Quan Cẩn Du liền suy nghĩ, cũng do dự ba lần, cuối cùng quyết định gọi cho Đường Sinh.
Nhị Thế Tổ của chúng ta đã dậy rồi, đang ngồi xếp bằng trên sô pha xem ti vi, cũng may hôm nay La Sắc Sắc ở nhà cùng hắn, còn Mai Chước vẫn chưa ra khỏi phòng, lúc nhận điện thoại của Quan Cẩn Du, hắn đang bị La Sắc Sắc trêu chọc về việc đêm hôm qua.
Quan Cẩn Du muốn mời Đường Sinh ăn cơm, nói muốn tìm một chỗ yên tĩnh một chút, Đường Sinh đáp sẽ bảo La Sắc Sắc mời cô đến nhà.
Lúc La Sắc Sắc đi thay quần áo, Đường Sinh không kìm nổi chui vào phòng Mai Chước, cô đã thức dậy, chỉ có điểu xấu hổ không dám gặp người khác, không dám ra ngoài, liếc thấy Đường Sinh xông tới, liền đỏ mặt, lại dâng lên sự xấu hổ và giận giữ, nói:
- Sao cậu dám vào đây?
Đường Sinh giơ hai tay lên đầu hàng, sợ bị tiểu mỹ nhân Mai Chước lại tát cho vài cái, vội nói:
- Có việc báo cáo ạ, Quan Cẩn Du muốn tới làm khách.
- Đâu có liên quan tới tôi? Tôi không quan tâm!
Mai Chước xoay mình đi, vẫn là chiếc áo ngủ mềm mại, dán vào thân hình lả lướt phập phồng của cô. Đường Sinh dũng cảm đi tới, từ sau lưng nhẹ nhàng ôm lấy eo cô, Mai Chước lập tức mềm rũ ra.
Nửa khuôn mặt xinh đẹp đang đỏ ửng quay lại, đôi mặt đẹp lại sũng nước mắt, đêm qua mọi sự ức hiệp cũng như dè dặt đều tiêu tan, cô khó có thể chịu nổi.
- Cậu còn muốn ức hiếp tôi như thế nào nữa? Cậu là đồ khốn khiếp.
Mai Chước nhanh tay vắt tay hắn từ bụng ra lưng.
- Chị Chước, tôi nào dám bắt nạt chị? Ngày hôm qua bị chị tát mấy cái, hiện tại khuôn mặt vẫn còn đau, chị xem còn dấu tay này.
Mai chước xoay đầu thận trọng đứng lên, không phải chứ, cô nào có đánh hắn đau đâu, chỉ vỗ nhẹ vài cái tượng trưng. Sau khi xem xét thấy không có dấu tay nào, rõ ràng là bậy bạ, lại thấy nụ cười gian ngoan trên mặt hắn, không khỏi tức giận:
- Tôi bóp chết cậu.
Đường Sinh bắt lấy bàn tay mềm mại của cô, dịu dàng nói:
- Trước tiên hãy giải quyết việc chính trị đi, buổi chiều có thời gian cho chị bóp được không? Chị nói bóp thì bóp.
- Chưa thấy qua người nào không biết xấu hổ như cậu, mau cút ra ngoài, tôi còn phải thay quần áo.
Mai Chước biết rõ không thể quấn lấy hắn, không đi không được. Đẩy Đường Sinh ra ngoài, cô sờ mặt mình, nóng thật, chỉnh lại áo ngủ một chút mới đi vào buồng vệ sinh.
Nào biết trong buồng vệ sinh La Sắc Sắc đang soi gương trang điểm nhẹ:
- Ngủ ngon chứ? Tôi lấy di động của cô ra phòng khách, sợ có người gọi quấy rầy giấc ngủ của cô, biết cô hôm qua không được ngủ, thế nào?
- Chị của tôi quả là người tốt.
Cô nói một câu nhưng mang hai nghĩa.
Mai Chước nhớ tới ngày hôm qua, gương mặt và ánh mắt lóe lên, không phải cô ta thì còn ai vào đây? Lập tức lại ngượng ngùng hơn, khẽ ừ một tiếng.
La Sắc Sắc cũng rất rộng rãi, tới gần cô nói:
- Mai Chước, không tin cô nhìn xem, mỗi người phụ nữ dính vào Nhị Thế Tổ, đều có kết cục như chúng ta. Người như vậy cũng là nhân sinh, là bi kịch sao? Rất khó nói, mỗi người đều có chí hướng của riêng mình, cũng không miễn cưỡng được.
Mai Chước nhìn cô xa xăm nói:
- Tôi, tôi cũng không biết phải làm sao đây. Sắc Sắc, tôi rất mâu thuẫn, chị dạy tôi đi.
- Dạy cô cái gì?
La Sắc Sắc bật cười
- Tôi là Bồ tát qua sông, tự thân còn khó giữ, dạy cô cùng nhau rơi xuống hổ lửa hả?
Mai Chước cũng phì cười, nhưng trải qua cuộc nói chuyện như vậy, cảm giác quan hệ giữa mình và Sắc Sắc trở lên thân thiết hơn nhiều
Vừa rửa mặt chải đầu vừa hỏi:
- Sao phó chủ tịch thành phó Quan tự nhiên lại mời khách vậy? Tiểu bại hoại kia chỉ cần một ngày cũng đủ gây sức ép à?
La Sắc Sắc bĩu môi một cái, hạ giọng nói:
- Tên cầm thú kia là khắc tinh của phụ nữ, ai gặp phải hắn là xui xẻo. Phó chủ tịch thành phố Quan là gì, sớm muộn cũng biến thành chị Quan của hắn. Tôi e rằng tiểu quan hay lão quan đều cũng rơi một nồi, bi thảm rồi.
Mai Chước tức giận, nhưng cô biết việc này, cũng là một cây làm chẳng nên non, làm sao có thể trách hoàn toàn tiểu bại hoại?
Cực Phẩm Thái Tử Gia
Tác Giả: Phù Trầm
Quyển 1: Năm 17 tuổi