Nhóm dịch: Quan Trường
Nguồn: Mê Truyện
Đường Sinh không vì nghỉ học mà không đến trường. Khi hắn đi bách bộ cùng Đường Cẩn và Tiểu Quan trong sân trường thì được biết, hôm nay những học sinh nghỉ học như Uông Triệu Quân, Viên Phi Dương và Chu Vĩnh Húc, cả Từ Hồng Ca cũng đều phải chịu phạt đủ.
Không phải Đường Sinh có ác ý với mấy người họ, chủ yếu là vì cái tát tai giành cho Đường Cẩn nhưng lại trúng lên mặt Tiểu Quan, điều này làm cho Đường Sinh và Đường Cẩn đều cảm thấy áy náy. Tuy nhiên Đường Sinh cũng biết được tin từ anh mắt kính, anh ta rất biết cách làm việc, đầu tiên là khi tên tổ trưởng tổ bảo an đến báo cáo, anh ta liền ra lệnh phải xả giận cho Đường Sinh, có thể không hiểu được sao? Tức là cần phải mạnh tay một chút!
Chỉ cần một câu nói này của anh mắt kính thì Từ Hồng ca thật sự là phải chịu đủ, bị đánh gãy tay. Khi Cục trưởng Mã dẫn họ đi, Từ Hồng ca vẫn đang ở trong trạng thái hôn mê, được đưa thẳng đến bệnh viện, vừa nhìn thấy bản báo cáo gãy xương tay phải, mũi anh ta như bị nứt ra.
Hôm nay mấy tên nhóc vẫn còn đang bị tạm giam ở đồn công an, Cục trưởng Mã bị một nhóm những người có máu mặt trong thành phố vây quanh, ông ta cảm thấy rất vinh dự, Bí thư huyện ủy Thần Mã, Cục trưởng cục thuế, Phó cục trưởng quản lý đô thị v.v... Hoành tráng nhất là thư ký của Ủy viên thường vụ, Phó chủ tịch thành phố La Kiên cũng chạy đến, hỏi thăm về tình hình của cậu nhóc tên Uông Triệu Quân. Uông Triệu Quân không có cách nào, phải liên lạc với người chị họ tên Uông Sở Tinh.
Uông Sở Tinh được hay tin từ phòng trị an rằng Uông Triệu Quân cùng sáu, bảy thanh niên khác gây chuyện, dùng vũ lực với hai bạn nữ ở trung tâm Giang Lăng Nhân nhưng chưa thực hiện được.
Cho dù tin này là thật hay giả thì Uông Sở Tinh cũng đúng là phục cậu em họ Uông Triệu Quân đến ba phần, cho dù gia đình có máu mặt thì cũng không nên làm như vậy chứ?
Thế nhưng bây giờ phải làm sao để cứu được cậu ta? Uông Sở Tinh liền liên lạc ngay với bác của cô ta, hỏi xem có thể dựa vào các mối quan hệ mà giải quyết việc này được hay không, không được để bị đưa vào trại tạm giam. Bác Uông đúng là không có cách, không cứu được. Uông Sở Tinh không còn cách nào, đành tận dụng tối đa các mối quan hệ, thông qua quan hệ giữa giám đốc La Kha của công ty mới ở Giang Lăng của Tập đoàn Giang Thị với phó chủ tịch thành phố La, vì thế nên mới có được kết quả như vậy.
Thế nhưng mặc cho ai có quan hệ gì thì Cục trưởng Mã cũng không giữ thể diện cho họ, vẫn chỉ có một thái độ khi làm việc, lập trường kiên định, không thể làm tùy tiện khi chưa có quyết định rõ ràng. Nếu trước tiên dựa vào quan hệ với phó chủ tịch thành phố Quan, làm sao có thể ăn nói với phó chủ tịch thành phố La? Các lãnh đạo cấp trên ghét nhất là bị cỏ mọc trên tường.
Ngoài ra chuyện này còn có liên quan đến Ninh Hân, Cục trưởng Mã lại càng không sợ. Mấy hôm trước bí thư Đường còn đích thân biểu dương chủ tịch quận Ninh Thiên Cổ về sự cứu viện trong trận hỏa hoạn. Chính thức tuyên bố trong toàn thành phố, thăng chức cho Ninh Thiên Cổ làm Bí thư.
Quan hệ của hai họ Quan và Ninh rất rộng, sau lưng loáng thoáng có bóng dáng của những người như Đường Thiên Tắc, thế lực mạnh như vậy, Cục trưởng Mã có gì phải sợ chứ?
Sở cảnh sát của thành phố ầm ầm, một nhóm các cán bộ trung tầng vì những đứa con của họ mà khổ sở. Tất cả mọi chuyện đều được Ninh Hân kể lại qua điện thoại với Đường Sinh. Buổi chiều khi Đường Sinh, Đường Cẩn và Tiểu Quan đang dạo bước trong sân trường thì Đường Cẩn liền hỏi những kẻ gây rối ngày hôm trước đã bị xử lý như thế nào.
- Những cậu bạn bỏ học đó bây giờ vẫn còn đang ở trong phòng tạm giam. Cậu nào mặt mũi cũng bầm dập, sao có thể đến trường được? Quan Quan bị tát làm mình rất đau lòng, Từ Hồng ca đó đã bị đánh gãy tay phải, là do anh mắt kính làm!
Thật ra thì Quan Thế Âm cũng không nghĩ sẽ ra tay ác độc với đối phương như vậy, khi nghe thấy những lời này, những căm giận trong lòng cô đều biến mất.
Một cái bạt tai đổi lấy một cánh tay, cái giá quá đắt. Đường Sinh vẫn còn cười được:
- Anh mắt kính có lúc vẫn còn dùng được.
- Mình không biết trong lòng Quan Quan có còn giận hay không? Nếu có cơ hội có muốn tự tay trả thù cậu ta không?
Đường Cẩn vẫn là rất quan tâm đến Tiểu Quan. Quan Thế Âm hơi cúi mặt, nói nghẹn ngào:
- Lúc đó rất tức giận, về nhà cũng đã nói với dì của mình rồi. Chú tôi ngay lập tức liền điện cho Cục trưởng Mã của thành phố để ông ta nghiêm khắc xét xử vụ này!
- Quan Quan không giận thì mình cũng thấy vui đôi chút. Chủ yếu là vì chuyện của mình mà liên lụy đến bạn. Nếu sớm biết như vậy thì mình đã không tránh rồi!
Quan Thế Âm lại nghẹn ngào liếc mắt nhìn Đường Sinh.
- Nếu bạn không tránh thì đã phải chịu cái tát này. Lúc đó mình nghĩ Đường Sinh sẽ không tha cho cậu ta đâu.
Đường Cẩn liền che miệng cười, Đường Sinh cũng đỏ mặt nói:
- Quan Quan, với mình mà nói thì lòng bàn tay hay mu bàn tay cũng đều là thịt cả, đều rất đau!
- Đâu có liên quan gì đến mình chứ?
Bị Đường Sinh đùa giỡn ngay trước mặt Đường Cẩn, Quan Thế Âm đỏ mặt lườm Đường Sinh một cái.
Nói lòng bàn tay và mu bàn tay không phải là có ẩn ý sao? Nghĩa là khi nào thì thành người một nhà? Đường Cẩn có hiểu ngụ ý này không? Đương nhiên, Đường Cẩn có thể không hiểu được sao? Cô cười nói:
- Có muốn Đường Sinh làm bạn trai của bạn không?
Phù phù! Đường Sinh và Quan Thế Âm đều tròn mắt. Sau đó mặt Quan Quan càng đỏ hơn.
- Đâu phải trên đời này chỉ có mình cậu ta là con trai?
- Nói cái gì vậy? Không phải mình rất xuất sắc sao?
Đường Sinh tiếp lời luôn.
- Làm bạn trai là điều có thể mà. Bảo vệ cho bạn, lúc nhàn hạ thì có thể nói chuyện với bạn, cuối tuần thì có thể nắm tay bạn đi dạo phố, lại còn hôn môi, có phải không?
Nói xong lời cuối cùng, hắn hoài nghi quay sang hỏi Đường Cẩn. Đường Cẩn đúng là có uất ức, rồi cô liền mỉm cười:
- Còn muốn làm gì vậy?
- Mình giả như bao dưỡng hai người đi, khi đó chẳng phải sẽ không ai dám trêu ghẹo hai người nữa sao? Mình rất nổi tiếng ở Giang Cao mà!
- Ví bằng cây cỏ cũng không dám lại gần, vậy thì còn mặt mũi sao? Nói như vậy, cuộc sống ở trường không phải sẽ rất buồn tẻ và nhàm chán sao?
Phù! Đường Sinh trợn tròn đôi mắt khi nghe những lời này của Đường Cẩn. Đấy, bạn học Cẩn càng ngày càng vui vẻ, đã biết trêu chọc hắn rồi.
Chát. Tay của Đường Sinh bay thẳng đến cổ của Đường Cẩn.
- Bạn cho rằng trước mặt bạn Quan Quan thì mình không dám làm gì bạn sao?
- Ái chà, xấu xa. Đây là sân trường đó, bạn sao có thể tùy ý đánh người chứ?
Đường Cẩn thẹn thùng, hốt hoảng nhìn bốn phía.
Quan Thế Âm thì che miệng khẽ cười, quan sát thái độ của hai người họ, kéo Đường Cẩn lại gần rồi nói:
- So đo làm gì với những người có tính côn đồ?
Chát. Đường Sinh lại có dũng khí ra tay lần nữa. Tuy nhiên mục tiêu lần này không phải Đường Cẩn mà là Quan Quan. Cái tát làm Quan Thế Âm lảo đảo, miệng mở rất to, thoáng tức giận. Đường Sinh nháy mắt:
- Ban nãy quên không nói, bạn trai cũng có thể đánh mông bạn đó.
- Bạn muốn chết sao? Giết hắn đi Đường Cẩn!
Quan Thế Âm xấu hổ, chưa từng thấy ai bạo như hắn.
Đường Cẩn ngẩn người, tiếp đó cười vang, ôm lấy Quan Quan:
- So đo làm gì với những người có tính côn đồ.
Đường Sinh sau khi ra tay liền chạy vụt đi, sợ bị Đường Cẩn và Quan Quan trừng trị, hắn chạy đúng là nhanh. Trong lòng Quan Thế Âm có cảm giác rất kỳ lạ, nhìn theo bóng dáng của Đường Sinh, thật không hiểu là cảm giác gì, liền quay lại nhìn vào mắt Đường Cẩn.
- Đường Cẩn, đó có phải là thói quen của bạn ấy không? Đúng là xấu thật, ngay trước mặt bạn mà dám khiếm nhã với mình sao?
Đường Cẩn cũng thôi không nhìn theo dáng của Đường Sinh nữa, nói:
- Mình sao quản được hắn? Bao nhiêu cô gái vây quanh hắn, bạn cũng thấy rồi mà? La Sắc Sắc thì không cần phải nói, mình mắt nhắm mắt mở cho qua. Ninh Hân thì sao, càng khó nói, quan hệ rất phức tạp. Còn chị Mai Chước, hiện tại cũng khó nói, nhưng theo như mình thấy thì chị ấy rất thích Đường Sinh. Lại thêm Vương Tĩnh, cô ta can đảm nhất, dám thể hiện sự lưu manh với Đường Sinh trước mặt bất kỳ ai. Tất cả, trong lòng mình đều hiểu rất rõ.
- Mình cũng không biết, từ sau khi hắn xuất hiện ở ngõ Lão Đường, cuộc sống của mình đã có thay đổi rất lớn. Hắn thật sự rất quan tâm tới mình, trong ánh mắt cũng chứa đầy tình yêu sâu đậm. Mình có thể cảm nhận được khuyết điểm duy nhất của hắn, đó là sự vô tâm, song chỉ cần hắn không thay lòng đổi dạ mà yêu mình, mình vẫn sẽ đi theo hắn, bởi vì mình thật sự cũng rất thương hắn!
- Cẩn Cẩn, nếu mình là bạn thì mình sẽ không dung túng hắn như vậy đâu. Chẳng lẽ những người đàn ông xuất sắc thì không được thuộc về một người phụ nữ sao?
- Mình nói bạn nghe, xã hội hiện nay đừng nói là những người đàn ông xuất sắc, người không xuất sắc cũng không phải chỉ giành riêng cho một người phụ nữ thôi đâu, không đúng sao? Người đàn ông có một nửa là động vật mà. Tùy tiện cũng có thể làm được, bọn họ không quan trọng về việc trinh tiết!
Quan Thế Âm lắc lắc đầu:
- Mình không đồng ý với cách nghĩ của bạn. Người đàn ông tốt cũng có chứ, họ sẽ chung thủy với một người phụ nữ suốt cả cuộc đời!
- Bạn nói rất đúng. Nhưng đáng tiếc là chưa chắc chúng ta sẽ yêu những người đó. Khi tình cảm đến, chúng ta khó lòng chống cự lại được.
- Kìa, Cẩn Cẩn, ý bạn muốn nói là bạn bị tên Đường Sinh xấu xa đó khiếm nhã sao?
Quan Quan mở to đôi mắt đẹp.
Nhưng thay vì trả lời câu hỏi của Quan Quan, đôi bàn tay trắng như tuyết của Đường Cẩn đặt lên vai cô ta.
- Sao có thể chứ? Suy nghĩ của bạn thật trong sáng.
Kỳ thật sau khi Đường Cẩn và Đường Sinh có quan hệ mờ ám, cô cảm thấy mình lớn hơn rất nhiều. Có một số chuyện suy nghĩ không khác gì những người trưởng thành. Không chỉ có tâm lý chững chạc hơn mà tất cả mọi mặt đều có sự thay đổi, trưởng thành hơn, bao gồm cả tầm nhìn và quan điểm về thế giới cũng đều đã thay đổi.
Sau khi trải qua những chuyện đã từng làm tim đập loạn nhịp, mặt ửng đỏ thì sẽ không còn cảm giác sợ hãi, tim đập nhanh như ban đầu, sự hiểu biết lại nhiều hơn. Ồ, hóa ra chuyện giữa nam và nữ là như vậy, thì ra con trai cũng biết ngượng ngùng.
Còn nhớ máng máng lần đầu tiên cô làm với Đường Sinh, hắn cũng khó chịu không yên, tim hắn như cũng đập loạn lên, hai đùi thì run rẩy. Vào lúc đó cô cũng thấy được cậu nhóc bên ngoài thì kiên cường mạnh mẽ, nhưng bên trong thì lại che giấu một linh hồn dễ rung động. Hắn giống như mảnh dẻ mỏng manh không chịu nổi áp lực.
Yêu thương là một loại cảm giác tuyệt vời mà không một lời nào có thể nói hết được. Cho dù khi bình thường có thể sẽ bị cho rằng điều này là xấu xa và dơ bẩn nhất, nhưng khi đã ở trong lỗ hổng thì nó thật đáng yêu, rất thân thương và hấp dẫn, không kìm nổi cảm giác muốn được yêu say đắm. Mỗi khi thân mật với Đường Sinh, Đường Cẩn đều phải cố kìm nén cảm xúc muốn âu yếm mơn trớn từng tấc da tấc thịt của hắn. Cô cũng không biết bản thân có thể kiềm chế được trong bao lâu? Lần nào cũng hỏng khi giáp giới, hôn nhẹ và khẽ vuốt ve Đường Sinh, đồng thời phát ra những tiếng khoái hoạt rên rỉ. Cô biết Đường Sinh cũng giống như cô, không chịu được lâu. Hơi thở của hắn rất hưng phấn, chỉ có điều đúng là hắn bất động, khiến cô phải tự mình trút bỏ cái lớp vỏ thanh khiết, đoan trang bên ngoài để hòa với hắn.
Quá trình đó là sự ham muốn, tâm can ngứa ngáy, tan nát cõi lòng, tinh thần mê muội, tâm trạng rối loạn, thần vía khó giữ, mỗi cánh hoa chỉ là một phần ít của tình cảm. Đường Sinh, cô yêu hắn, cả đời cũng chỉ yêu mình hắn, sao hắn lại có thể kiên nhẫn như vậy? Cô hận hắn!
Quan Thế Âm không thể hiểu và lĩnh hội được tâm tư tình cảm và hoàn cảnh của Đường Cẩn, bởi vì cô ta chưa từng trải qua những chuyện như vậy, mặc dù cô ta tự xưng là có kiến thức nhiều hơn Đường Cẩn. Cũng vì Đường Cẩn không thích dùng máy tính lắm nên có nhiều thứ còn chưa biết, cô giành phần lớn thời gian cho việc học hành.
Hiện tại Quan Thế Âm phát hiện ra rằng về mặt thực tế cô ta còn kém Đường Cẩn. Hoàn toàn có thể tưởng tượng ra được, mặc dù Đường Sinh và Đường Cẩn chưa có xảy ra tầng quan hệ sau cùng, nhưng từ lời của Đường Cẩn cũng có thể nhìn ra được quan hệ của hai người họ nhất định cũng chỉ có dừng lại ở ôm hôn âu yếm hay đại loại như vậy mà thôi.
Không ít đôi nam nữ bằng tuổi vì tìm hiểu sự thần bí của giới tính mà vụng trộm. Bọn họ nhanh chóng trưởng thành hơn, nhưng cũng dễ sa đọa. Đây là loại mật ngọt tình yêu đến điên cuồng.
- Nghe nói bạn Tiểu Chu đã làm hư Lục Tú Tú có phải không?
Quan Quan đột nhiên hỏi Đường Cẩn về vấn đề này, mặt cô ta hồng như thoa phấn.
- Kìa, sao bạn lại biết?
Đường Cẩn hơi kinh ngạc. Chuyện này mới xảy ra hôm nay, vậy mà Quan Quan đã biết rồi sao?
Quan Quan lại nói:
- Lục Tú Tú có quan hệ rất tốt với Bàn Tử Hà, hai người họ không giấu nhau điều gì, mà gần đây Lục Tú Tú lại rất thân với mình. Mấy hôm trước bạn Tiểu Bàn bị cái tên cầm thú Lý Dật Phong kia xử lý, còn giả vờ nói là kinh nguyệt không đều nên bụng đau, có mà lừa quỷ!
Phù! Đường Cẩn mỉm cười:
- Loại chuyện này ai mà không muốn che giấu chứ. Đổi lại là bạn thì bạn có bị người ta xử lý không?
- Bạn chết đi. Sao mình lại bị người ta xử lý chứ? Mình không có người trong lòng mà. Bạn có lo bị Đường Sinh xử lý không?
Quan Thế Âm nhăn mũi khinh thường, lại nói tiếp:
- Ồ, mình nói sai rồi, bạn không phải lo lắng, nằm mơ bạn cũng muốn bị hắn xử lý mà, có phải không?
- Mình bóp chết bạn đó.
Đường Cẩn bắt đầu vờ bóp cổ Quan Thế Âm. Hai người vừa cười đùa vừa đi về hướng khu dạy học.
- Ngưỡng mộ tên tuổi đã lâu. Mình có thể xin chữ ký được không? Mình mới chuyển đến trường trung học Giang Lăng được ba ngày. Mình họ Soái, tên Ca, mọi người thường gọi là Soái Ca!
- Vậy à?
- Đúng vậy. Bạn chính là Quan Thế Âm được nhắc đến nhiều sao. Bạn thật xinh đẹp, thật là có một không hai. Chúng ta kết bạn được không?
Đừng nói, anh chàng Soái Ca này thật sự rất đẹp trai, có thể sánh được với Đường Sinh, nhưng anh ta có chút ẻo lả.
- Kết bạn với mình ư? Đương nhiên là có thể. Tuy nhiên phải xét duyệt một chút, nhìn thấy cái cây bên kia không?
Đôi mắt đẹp của Quan Thế Âm có chút đùa vui, giơ tay chỉ vào một cái cây cách đó khoảng hơn năm, sáu mét, nói tiếp:
- Nước tiểu của bạn có thể phóng xa được đến đó không? Biểu diễn cho mình xem đi!
Phù, Đường Cẩn phì cười. Quan Quan thật quá độc ác, Soái Ca giật mình, há hốc miệng nhìn cái cây đó. Đến đó có phải quá khó khăn hay không? Khi anh ta chuẩn bị nói thì đầu vai bị ai đó vỗ, giật mình quay đầu lại thì nhìn thấy Đường Sinh.
- Hì! Tận dụng năm phút dư thừa, hai chúng ta ra nhà vệ sinh thử một chút. Bạn học Quan xét duyệt này khá ác độc, nhưng dễ thấy cô ta rất kỳ vọng vào tôi. Mặc dù chiều dài không đủ nhưng cái chúng ta cần là luyện tập cực khổ bên trong!
Cực Phẩm Thái Tử Gia
Tác Giả: Phù Trầm
Quyển 1: Năm 17 tuổi