Chiều nay Mai Chước đến trường, sắp xếp nốt một số chuyện vặt vãnh, cũng mang đồ đạc cá nhân đi.
Sau cùng cô giáo Trương dạy toán tiễn cô ta đi ra, chiếc xe thương vụ Ford của công ty Cẩn Sinh đỗ bên ngoài trường học. Vốn công ty không có chiếc xe như vậy, đây là xe của Vương Tĩnh góp vào cổ phần của công ty mới có, cô ta có thể lấy ra gần ba mươi triệu, số tiền dư dùng để mua xe.
Lúc này trong công ty ngoại trừ chiếc Audi của La Sắc Sắc, còn có ba chiếc khác, hai chiếc thương vụ Ford, một chiếc BMW màu trắng.
Tài xế thì do mấy người bảo vệ mới vào công ty làm, đều là những nhân viên bảo vệ trị an do Trương Chính Đào giới thiệu, phần lớn đều là quân nhân phục viên và chuyển nghề.
La Sắc Sắc là Chủ tịch trên danh nghĩa của công ty Cẩn Sinh, nhận lời mời đến bất động sản Trọng Hiền, thực ra là một kiểu hợp tác. Nói bên ngoài là nhận lời mời, cô ta trong thời gian ngắn cũng lo liệu giải quyết công việc của công ty Cẩn Sinh. Phó Chủ tịch Vương Tĩnh lại càng không thể trông cậy, người đẹp này rất biết sống, cô theo đuổi tín ngưỡng nhân sinh nhàn hạ, viết vài bài sâu sắc tạo ra sự thật thật giả giả của dư luận trên báo, thời gian rảnh rỗi thì đi tập thể hình, rong chơi.
Trong tình hình này, Đường Sinh một tay thành lập lên Cẩn Sinh, rõ ràng là thiếu rất nhiều nhân tài, vị trí Tổng giám đốc của Cẩn Sinh hiện tại là do Mai Chước giữ, phía dưới là chủ quản tài vụ Sở Tú Vân, chủ quản nghiệp vụ Lạc Minh Quang, mấy ngày gần đây công ty bắt đầu có thông báo tuyển dụng mới.
Mai Chước cũng là hả lòng hả dạ, hắn ở trong tay cô ta, cuộc đời chính trị của cô ta cũng tạm thời bỏ qua, kỳ thật trong quan trường có nhiều quy tắc bẩn thỉu, một người phụ nữ làm việc trong đó, không có người đứng sau thì căn bản là không được.
Bước vào con đường thương trường rộng lớn, tạo ra một đế chế thương mại coi như là một kiểu thách thức cao nhất, dù sao bản thân cô cũng từng được học về kinh tế.
Ngoài ra cũng mơ hồ cảm thấy như cô đã ký giấy bán thân cho tên nhóc xấu xa đó, năm triệu, hắn bao bồ nhí, nuôi vợ bé cũng không đến mức lập tức liền đưa ra năm triệu chứ? Cô cũng không phải loại người như vậy, nhưng khi biết hợp đồng này có giá năm triệu liền nghĩ ra rất nhiều chuyện, trong mắt La Sắc Sắc và Vương Tĩnh, cô là người như thế nào? Hơn nữa mấy người còn ở cùng với nhau, ôi...
Tất cả những điều này đều không thể giải thích, mặc cho mấy người họ suy nghĩ thế nào, thì cô cũng trong sạch, còn về lần chạm môi đó là sự hiểu lầm.
Lần này xem như là đã hoàn toàn rời khỏi trường học, có thể thanh thản làm việc trong công ty Cẩn Sinh của Đường Sinh. Ở cổng trường học, cô giáo Trương còn hỏi tình hình liên quan đến Đường Sinh, nói hai ngày nay có rất nhiều học sinh báo cáo phản ánh việc hắn thường xuyên nghỉ học, điều này là không được. Thực ra, cô giáo Trương là người khá nghiêm khắc, rất truyền thống, là giáo viênrất cứng rắn, cô ta dường như muốn phạt thật nghiêm.
Mai Chước cũng không có cách nào ăn nói về tên nhóc này với cô giáo Trương, trên thực tế chính bản thân cô ta cũng không biết rõ chân tướng của Đường Sinh.
Hiện tại trong năm, sáu cô gái khá thân với Đường Sinh, Đường Cẩn, La Sắc Sắc, Ninh Hân, ba người họ là một bậc, có thể coi như là rất hiểu rõ hắn, mà Mai Chước và Vương Tĩnh là bậc thứ hai, hai người họ chỉ biết một phần, còn lại thì không biết gì về gia thế của hắn.
Sau khi lên xe, Mai Chước liền gọi cho Đường Sinh:
- Em lại lêu lổng ở đâu vậy? Chuyện của công ty không lo nữa sao? Đến đây ngay lập tức.
Kỳ thực Đường Sinh đang chuẩn bị cùng La Sắc Sắc rời khỏi “Người Giang Lăng”, vừa ra khỏi cửa liền nhận được điện thoại của Mai Chước, nói phải lập tức đến ngay, lúc tắt điện thoại thì đụng ngay phải sắc mặt có chút u ám của Chủ tịch “Người Giang Lăng” Bích Tông Nguyên, người tự nhận là anh chàng đẹp trai có một không hai này hướng ánh mắt không chút che giấu suy nghĩ từ tận trái tim của anh ta về phía La Sắc Sắc.
- Ô... Đây không phải là Tổng giám đốc La sao? Sao lại cùng em họ đến gặp chị của tôi vậy?
Lời nói này của anh ta có chút cao ngạo, ý muốn nói chính là cô hiện tại là Giám đốc hạng mục của bất động sản Trọng Hiền, phải nhìn sắc mặt của chị anh ta chứ, như vậy người em trai Bích Tông Nguyên này đương nhiên cũng phải cao hơn một chút, hiển nhiên anh ta nên ngẩng cao đầu.
La Sắc Sắc từ trước đến nay không ưa gì con người này, có thể thấy được sự bẩn thỉu trong ánh mắt của anh ta, so sánh với Đường Sinh, hai người họ không có bất kỳ suy nghĩ gì đáng để nói, đều nhìn bằng ánh mắt chiếm hữu lộ liễu làm sự ngượng ngùng vốn trong sáng hầu như không còn.
Bên ngoài hào nhoáng, bên trong thối rữa, một người trông sạch sẽ như vậy, linh hồn lại bị cái bất cứ lúc nào cũng có thể sưng lên kiểm soát, La Sắc Sắc cực kỳ khinh thường, bà đây có vui vẻ cũng chỉ đùa vui với Đường Sinh, còn về người vô liêm sỉ và xấu xa như anh ta có mấy phần là thật lòng.
- Sao? Tổng giám đốc Bích cũng muốn đến hỏi chuyện của bất động sản Trọng Hiền? Theo tôi được biết, bất động sản Trọng Hiền và nhà họ Bích không có quan hệ gì mà?
La Sắc Sắc không giữ thể diện gì cho anh ta, cách nói khinh thường này là một đòn đả kích rất đau, cũng có cả sự khiêu khích trong đó.
Đường Sinh với vai trò của một người đứng xem tươi cười , cũng không buồn bắt chuyện với cậu chủ nhà họ Bích này. Trên thực tế là khinh thường anh ta, nói cách khác thì, anh ta đáng cho hắn để ý sao? Lúc này hắn nói với La Sắc Sắc:
- Chị, Tổng giám đốc Bích là em trai của Chủ tịch Bích đấy.
Những lời này rõ ràng càng đánh trúng điểm yếu của Bích Tông Nguyên, dường như nói anh ta không có tài cán gì, chỉ mượn danh tiếng của chị và dòng họ của anh ta.
Trên thực tế thì cũng đúng là như vậy, anh ta hiện nay quản lý “ Giang Lăng Nhân”, những chuyện khác của Tập đoàn Bích Thị hầu hết đều do cha của y là Bích Thế Quang nắm giữ, ông Bích và Đường Dục có thể xem như người có tên tuổi, rất nổi tiếng ở Giang Lăng. Bích Tông Nguyên còn kém một bậc, thực quyền trong tay quá ít.
Lần này Bích Tú Hinh từ nước ngoài trở về, đứng ở cấp độ trung tâm của gia tộc nói đỡ cho em trai cô ta mấy câu, nên anh ta dần dần mới có thể nắm quyền.
Bích Tông Nguyên vốn lúc đầu dương dương tự đắc, lúc này bị La Sắc Sắc và Đường Sinh đánh trúng chỗ đau của anh ta, sắc mặt liền trở nên khó coi.
Thế nhưng Đường Sinh và La Sắc Sắc đã quay người đi rồi, anh ta tức giận xì một tiếng, cô gái họ La, có ngày anh ta sẽ giết chết cô.
Bích Tú Hinh đợi hai người Đường Sinh đi rồi, cũng đi tắm, khi rửa ngón giữa, vẻ mặt rất căm ghét, đôi mắt có chút lạnh lùng chợt lướt thoáng qua. Tên biến thái Đại Liên Ny thật là phiền phức, nhưng cô ta đề cập đến ngân sách năm tỷ một trăm triệu đô la Mỹ, muốn giết cô ta cũng không nỡ, để Đan Đan xử lý cô ta thay cô đi, dù sao nó cũng rất khỏe, xử lý cô ta cũng không thành vấn đề.
Khi Bích Tông Nguyên đi vào thì Bích Tú Hinh đã thay xong quần áo đi ra, Đại Liên Ny vào thấy Bích Tông Nguyên liền đi ra ngoài, sắc mặt rất lạ.
- Chị, cô gái tên La Sắc Sắc và người em họ của cô ta không phải quá kiêu ngạo sao? Chuyện của dự án Lô Hồ, chị cũng không thể buông xuôi.
- Tông Nguyên, em cũng đã lớn rồi không còn nhỏ nữa, làm việc thì phải có thái độ và chừng mực, về mặt đối nhân xử thế thì phải biết khiêm tốn một chút, đừng hơi một chút là ra vẻ kiêu ngạo tự cao, về đời sống cá nhân chị vốn không muốn quan tâm, nhưng hôm nay chị cần phải hỏi em mấy câu, người tên La Sắc Sắc đó, em đã để ý rồi?
Bích Tông Nguyên hơi đỏ mặt, để ý thì làm sao, là đùa vui hay là sự rung động tình cảm, dường như với đùa là chính? Sao? Chị của anh ta muốn kết hợp giúp anh ta? Khi ý nghĩ này xuất hiện anh ta liền buột miệng nói không suy nghĩ:
- Chị, La Sắc Sắc đúng là rất xuất sắc, em cũng khá thích cô ta.
- Được, vậy bây giờ chị nói cho em biết, cô ấy không phải là món ăn của em, em biết vì sao không?
Đôi mắt đẹp của Bích Tú Hinh lóe sáng.
Bích Tông Nguyên lại lần nữa bị đả kích, cô ta có gì đặc biệt hơn người? Anh ta không thể đùa với cô ta? Anh ta cầm tiền đánh chết cô ta cũng đều có thể. Trong lòng nghĩ như vậy, cũng không dám nói thẳng trước mặt chị anh ta, khiêm tốn nói:
- Chị nói rõ hơn được không, người ngoài cuộc thường tỉnh táo..
Ánh mắt Bích Tú Hinh chuyển sang dịu dàng, nhìn em trai giống mình như lột, cảm giác dòng máu thân thiết chảy không ngừng trong người, thở dài nói:
- Tông Nguyên, một số cô gái có sự thưởng thức và sự yêu thích ở mức độ cao, nếu em cư xử thái quá, trong mắt họ em sẽ chỉ là cặn bã, đàn ông cần phải có nội hàm và trí thông minh, có tấm lòng phóng khoáng rộng lớn, bao dung độ lượng,tướng mạo thật ra chỉ là thứ yếu. Tính cánh của người đàn ông càng dễ làm rung động trái tim người phụ nữ hơn, em trai chị vẻ ngoài có thể hơn Phan An, sánh với Tống Ngọc, nhưng em rõ ràng nội hàm chưa đủ, làm việc thì nóng vội, nông nổi bộp chộp không suy nghĩ kỹ, thỉnh thoảng khoe khoang thân phận cậu chủ nhà họ Bích, em nên nhớ kỹ, có nhiều cô gái không hề quan tâm đến những điều này.
Bích Tông Nguyên im lặng không nói gì, sắc mặt biến thành màu gan lợn, anh ta trong mắt chị mình khó chịu đến như vậy sao?
Bích Tú Hinh cũng không nỡ nói anh ta quá khó chịu, dù sao cũng là em trai ruột của cô ta, tuổi trẻ bồng bột cũng là điều dễ thông cảm, cô ta đi tới, vỗ vai em trai, lại dịu dàng nói:
- Mong muốn của chị là em có thể được như vậy, chị có thể không giúp người khác, nhưng cũng phải giúp em, mặt khác cũng chính là giúp sản nghiệp nhà họ Bích. Chị không muốn can thiệp quá sâu, tranh chấp trong gia tộc không ngừng, thật phiền lòng, một điểm quan trọng nhất là, không cần quá xem trọng người phụ nữ, trừ phi em cưới cô ta, nhưng cũng không nên tùy tiện đùa vui với những cô gái bình thường, phải biết bồi dưỡngsự thưởng thức của chính mình.
Bích Tông Nguyên gật đầu, trong lòng bỗng nhớ tới Ninh Hân, cô bạn học cũ, anh ta hoàn toàn thất bại khi theo đuổi cô ta, thậm chí không tự tin. Hiện tại nhìn La Sắc Sắc, lại bị chị nói khích, nói anh ta không có nội hàm, không biết thưởng thức, anh ta kém như vậy sao?
Trong khi hai chị em Giang Lăng Nhân này trò chuyện, Đường Sinh và La Sắc Sắc cũng đã tới văn phòng chính của công ty Cẩn Sinh ở trung tâm thương vụ Giang Lăng.
- Này, nếu khôngchị đến gặp Sở Tú Vân, Lạc Quang, bọn họ đang họp, em đi sang bên đó đùa giỡn Giám đốc Mai một lát?
La Sắc Sắc vừa nói vừa nháy mắt ra hiệu với Đường Sinh, ánh mắt lẳng lơ quyến rũ, tràn ngập mùi vị của sự mê hoặc khó mà diễn tả bằng lời.
Đường Sinh thật ra hơi ngượng, có đôi khi, hắn thường mắc cỡ, có thể đây là ảnh hưởng còn lưu lại sau khi cơ thể người thanh niên mới lớn kết hợp với trí tuệ của sự trưởng thành hòa hợp lại chăng? La Sắc Sắc thích nhất được nhìn thấy vẻ mặt lúng túng của hắn, mặc dù vẻ mặt này chỉ chợt xuất hiện rồi biến mất rất nhanh, nhưng hoàn toàn có thể làm lộ ra một sự trong sáng trong tâm hồn của cậu thiếu niên mười bảy tuổi, hắn thật là đáng yêu.
- Em, em là loại người vô liêm sỉ sao? Mai Chước là đoan trang đứng đắn đúng không? Suy nghĩ này của chị có vấn đề.
- Đường Sinh, chị véo em một cái được không?
Trong thang máy không có ai, La Sắc Sắc mạnh dạn đưa tay véo khuôn mặt tuấn tú của Đường Sinh.
Đường Sinh cười gượng, ôm lấy vòng eo thon nhỏ của cô ta, làm thân thể của cô ta dính sát vào ngực hắn, ngón tay giữa để lên môi, đầu lưỡi thò ra, híp mắt cười khẽ:
- Chị Sắc Sắc, sau chuyện mảnh đất Thừa Hán, chúng ta tạo ra chuyện một cái thang máy?
Hai chân La Sắc Sắc chợt run lên, khuôn mặt xinh đẹp ửng hồng, vội giữ lấy cổ tay hắn.
- Chị sợ em rồi, chủ động tặng nụ hôn được chưa?
Nói xong, cô ta hôn vội lên má Đường Sinh một cái, tiếp đó gỡ tay hắn đang từ eo cô trượt dần xuống.
- Quần áo đều nhàu hết rồi, mau buông chị ra, bằng không chị sẽ dùng thuật phòng thân để trị em đó, nếu không tối về chơi cờ?
Phù, Đường Sinh vừa nghe đến chơi cờ liền đau lòng, cười khổ nói:
- Em chuẩn bị sẵn sàng tư thế bị chà đạp rồi, chơi cờ gì?
- Thật là ngoan,hôn thêm cái nữa nhé.
La Sắc Sắc không kìm nổi lại chạm vào môi hắn lần nữa, đầu lưỡi mút mấy lần, mới nói:
- Có chuyện nghiêm chỉnh cần bàn với em, Tập đoàn Giang Xỉ phải tiến hành chiến lược tiêu thụ mới, nơi đầu tiên cần phải nắm được là Tập đoàn xe hơi Phượng Thành.
- Tập đoàn sản xuất ô tô Phượng Thành, ừ, có nghe nói qua, em nhớ quê chị ở Phượng Thành mà? Nơi đó cũng là một thành phố lớn của tỉnh chúng ta, dường như tình hình kinh tế tốt hơn của Giang Lăng, chiến lược phát triển tiếp theo của Cẩn Sinh chính là thành lập chi nhánh công ty ở Phượng Thành, năm sau đi!
- Hả? Thật hả?
La Sắc Sắc vui mừng bất ngờ, từ khi tốt nghiệp là đi theo Trưởng phòng Liễu, đã nhiều năm rồi không về nhà, vừa nghe đề nghị của Đường Sinh, mắt cô ta đã ươn ướt, nơi đó có người thân của cô ta, cô ta cũng muốn mang sự vinh quang của bản thân về quê hương.