Hậu viện Đường gia Lạc thành, buổi chiều.
Trong phòng ngủ chính phòng, Tri Thu chu miệng không ngừng làu bàu:
- Nhị gia đi lâu như vậy rồi mà chẳng gửi thư về gì cả? Chẳng lẽ có Nhu di nương và Uyển di nương ở bên cạnh nên quên Nhị nãi nãi rồi sao?
Lâm Úc Hương gần đây triệu chứng thai nghén giảm đi nhiều rồi, chỉ thi thoảng nôn một lần, thèm ngủ hơn trước một chút, lúc này nàng ngồi bên bàn xem sách, y phục giản dị tự nhiên, áo trắng tuyền ôm vừa lấy đường cong thiếu nữ đôi tám, lưng khoác chiếc áo choàng màu hoàng yến, tóc không vấn lên mà để xõa tự nhiên, toàn thân tràn trè mị lực mê người.
Nha đầu Tri Thu ngày nào cũng lải nhải mấy câu tương tự, nàng nhàm tai rồi, chỉ nói cho có lệ chẳng muốn mắng mỏ nó nữa:
- Có lẽ là Nhị gia bận việc nên quên đó thôi.
- Sao có chuyện bận quá quên được, theo nô tỳ thấy dứt khoán là bị hai vị di nương mê hoặc rồi.
Tri Thu tật cũ tái phát, lại buột miệng nói không kịp suy nghĩ:
- Hử!
Lâm Úc Hương nhíu mày, đặt sách xuống quay sang:
- Được rồi, nô tỳ biết sai rồi.
Nhìn ra chủ tử đã giận, Tri Thu rối rít nhận sai:
- Ta thấy mông ngươi ngứa ngáy, muốn ăn thêm đòn cho nhớ đấy.
Nếu là chuyện bình thường, Lâm Úc Hương cũng mặc, cái miệng nha đầu này nó vậy, sửa đi thì không còn là Tri Thu nữa, nhưng nói xấu hai vị di nương, thì nàng không bỏ qua được.
Nghe tới chuyện ăn đòn là Tri Thu mặt cắt không ra máu, trận đòn lần đó nó vẫn sợ cho tới tận bây giờ, chỉ có điều trời sinh ra cái mồm nhanh nhảu, đôi lức nó cũng chẳng quản được.
- Chưa quên là được, nhớ đấy ta không cứu ngươi lần thứ hai đâu.
Lâm Úc Hương thấy Tri Thu sợ đến thế thì thôi không dọa nó nữa, nhìn ra ngoài cửa sổ, mặt trời treo cao trên không, tiết trời hôm nay rất đẹp, nàng gập sách lại nói:
- Đi nào, cùng ta tới hậu hoa viên tản bộ.
- Nhị nãi nãi, hiện giờ người mang thai ba tháng rồi, sao có thể đi lung tung được.
Tri Thu quên cả sợ, đi tới ngăn cản:
- Nô tỳ hỏi qua rất nhiều y sư, bọn họ đều nói nữ nhân mang thai không tiện đi lại, nếu không dễ động thai, người nghe nô tỳ khuyên một câu đi, đừng ra ngoài, ở trong phòng nghỉ ngơi cho khỏe.
Lâm Úc Hương gạt tay nó ra:
- Ta là y sư, nữ nhân mang thai có nên đi lại hay không ta chẳng rõ hay sao? Hiện giờ đứa bé trong bụng ta đã hơn ba tháng rồi, không cần thận trọng như trước nữa.
- Nhưng, nhưng mà, những y sư kia nói ...
Rõ ràng bụt chùa nhà không thiêng, Tri Thu vẫn không chịu:
- Không nhưng nhị gì hết, nó là con ta, ta không thương sao? Cho ngươi biết trừ ba tháng đầu chưa ổn định phải ngồi yên, sau đó nên thường xuyên đi lại, cho thai nhi dần dần vào đúng chỗ, dễ sinh nở, nhớ lấy sau này tới lượt ngươi.
Lâm Úc Hương một tay đỡ bụng một tay đẩy Tri Thu bước qua ngưỡng cửa:
- Còn nữa, con nha đầu điên nhà ngươi vứt ngay mấy thứ bùa chú phù phép đi cho ta, sinh nam hay nữ là do trời định đoạt, mấy thứ đó chỉ dùng lừa tiền người nhẹ dạ cả tin thôi. Bảo ngươi chịu khó học tập không chịu, nên tin vào mấy thứ ngu xuẩn đó, tháng này ta cắt tiền thưởng của ngươi, không cho ngươi tiêu linh tinh nữa, ngươi mà bằng nửa Tri Đông thì ta bớt mệt ...
Tri Thu không nghe chắp tay khấn vái thần linh gì đó xin đừng trách Nhị nãi nãi của nó ăn nói lung tung, báng bổ thần thánh, rồi chạy tới giường lấy cái áo khoác dày, đuổi theo buộc lên cổ chủ tử:
- Lúc này trời còn chưa thực sự ấm lên, Nhị nãi nãi cẩn thận không lạnh.
Thực ra hiện giờ ở Lạc thành trời rất ấm áp rồi, như hôm nay vạn dặm không có một bóng mây, ánh nắng chan hòa chiếu lên người, cảm giác vô cùng thoải mái.
Có điều cẩn thận vẫn là hơn, Lâm Úc Hương không ngăn cản, để Tri Thu buộc áo choàng cho.
Hai chủ tở chậm rãi đi tới hậu hoa viên, đứng trong chòi nghỉ mát, nhìn hòn giả sơn đằng xa, Lâm Úc Hương đột nhiên nói:
- Gần đây sức khỏe Phương nãi nãi ra sao, ngươi qua đó một chuyến, bảo cô ấy cũng nên đi lại, đừng ở lỳ mãi trong tiểu viện.
- Phương nãi nãi khỏe lắm ạ, Nhị nãi nãi đừng lo. Chẳng qua vì chiếu cố cho Thiên thiếu gia cho nên mới không ra ngoài.
Tri Thu lần trước ăn đòn là vì nói mỉa mai Chu Quế Phương, dù Chu Quế Phương không giận nó nữa, nhưng đám nha hoàn bên đó không đứa nào ưa nó cả, nhất là nha hoàn Thúy Nhi nhìn nó như nhìn kẻ thù, nên nó ngại sang đó truyền lời.
Có điều Lâm Úc Hương lại nói:
- Ngươi cứ đi một chuyến đi, nếu Phương nãi nãi không yên tâm thì bảo dắt cả Thiên thiếu gia đi chơi, ta còn có vài việc bảo với cô ấy.
- Dạ.
Tri Thu không tránh được, kéo dài giọng vâng lời, đi tới tiểu viện của Chu Quế Phương.
Lâm Úc Hương ngồi xuống lan can chòi nghỉ, hít thở không khí trong lành, nàng cũng nhớ Đường Kính Chi lắm chứ, có điều không muốn hưởng ứng nha đầu Tri Thu thôi, nếu không cái miệng nó mà nói thì không dừng lại được, vả lại nhớ cũng ích gì, y đang ở bên nữ nhân khác nhớ cũng chỉ khiến bản thân thêm chạnh lòng.
Chẳng bao lâu sau nàng nghe thấy có tiếng cười ngây thơ vui vẻ, ngoái đầu lại, thấy Đường Thiên mặc bộ áo mới tinh, vừa cười nắc nẻ vừa chạy về phía này.
Nàng chậm rãi đứng dậy đi ra cửa chòi nghỉ.
- Thiên Nhi, con đi chậm thôi, cẩn thận kẻo ngã.
Tri Thu và Thúy Nhi một trái một phải đỡ hay tay Chu Quế Phương theo sau, Chu Quế Phương lo cho con, cứ thi thoảng lại dặn, song rõ ràng hiệu quả không nhiều lắm.
Lâm Úc Hương với tỷ muội không được gần gũi mấy, với trẻ con lại rất hòa nhã, hơn nữa từng bế Đường Thiên, còn hay cho nó nhiều món ăn vặt ngon lành, cho nên ở cùng một tiểu viện lâu rồi, Đường Thiên không sợ nàng nữa, lại còn rất thích đi tìm Nhị thẩm trò chuyện làm nũng, thấy Lâm Úc Hương, nó càng chạy thật nhanh.
Chỉ còn cách chưa tới hai trượng nữa thôi, chẳng thấy Đường Thiên giảm tốc, nhào thẳng về phía Lâm Úc Hương.
Lâm Úc Hương đang một tay đỡ bụng, một tay vịn vào cột đình, thấy thế thì giật nảy mình, trong bụng nàng có em bé, trước kia chưa mang thai còn có thể đỡ Đường Thiên nhào vào lòng, lúc này sao có thể làm được, nhưng nếu tránh ra lại sợ Đường Thiên bị ngã.
Chu Quế Phương và Tri Thu ở phía sau thì sợ tái mặt, nếu Đường Thiên xô vào Lâm Úc Hương để xảy ra chuyện gì thì hậu quả không ai gánh vác đường.
Cả hai cuống cuồng hét gọi Đường Thiên dừng lại, Tri Thu bỏ cả Chu Quế Phương chạy hết tốc lực về phía chủ.
- Thiên Nhi thỉnh an Nhị thẩm.
Đường Thiên tựa hồ chẳng hề nghe thấy người phía sau gọi, tới khi cách Lâm Úc Hương còn năm xích, đột nhiên nó dừng chân, trượt trên mặt sàn trơn nhẵn, thế là tới khi nhào vào lòng Lâm Úc Hương thì chẳng còn chút lực đạo nào nữa.
Lâm Úc Hương thở phào, khẽ gõ trán Đường Thiên:
- Cháu đúng là nghịch ngợm.
Đường Thiên cười toe toét, nắm tay Lâm Úc Hương kéo vào chòi nghỉ mát.
- Nhị nãi nãi người không sao chứ?
Tri Thu chạy tới nơi vừa thở hồng hộc vừa nhìn hết một lượt trừ trên xuống dưới, cấp thiết hỏi:
- Ta không sao.
Lâm Úc Hương bảo Chu Quế Phương đang đi nhanh về phía mình:
- Quế Phương muội muội, đi chậm thôi, Thiên Nhi không phải đứa bé bưởng bỉnh không hiểu chuyện.
- Ồ, tỷ tỷ không sao là tốt rồi.
Chu Quế Phương nghe vậy mới yên tâm, bước chậm trở lại, rồi bực tức nói:
- Trước kia nó rất ngoan, nhưng từ ngày Nhị gia hàng sáng kéo nó dậy tập võ, thành hư hơn nhiều rồi, tỷ tỷ không biết, bây giờ bảo nó đọc sách, nó không ngồi được quá một khắc, cái chân chỉ thích chạy thôi.