Chương 507: Sai càng thêm sai

Lý Chân tuy được Tề Đức Thịnh đề bạt lên, nhưng không phải hạng ngu muội mù quáng chỉ biết đi theo một người, từ ngày hoàng đế thu quyền lực trong tay Tề Đức Thịnh, đích thân chấp chính, tâm tư của hắn bắn đầu xoay chuyển, Tề Đức Thịnh mất quyền phê hồng không chỉ là mất đi quyền lực lớn, còn có nghĩa là dấu hiệu lay động thánh ân, những kẻ khác trong cung không tin theo lão ta nữa, thậm chí một số thế lực không nhỏ có thể dám thách thức quyền lực của lão ta.

Hơn nữa nếu hoàng đế chỉ đích thân phê duyệt tấu chương không có vấn đề gì, vì rất có thể đây chỉ là hứng thú nhất thời, với tính cách của hoàng đế, có thể ngày nào đó trao quyền lại cho lão ta, song hoàng đế nghe kiến nghị của Đường Kính Chi giao cho nội các đại học sĩ, đám quan văn kia đời nào chịu buông quyền lực cho thái giám nắm lấy lần nữa, hắn liền nghĩ, liệu có nên tránh xa Tề Đức Thịnh một chút không?

Hắn biết ân oán giữa Tề Đức Thịnh và Đường Kính Chi cực lớn, trong khi Tề Đức Thịnh không có hành động gì rõ rệt còn biện pháp này của Đường Kính Chi khiến hắn hoài nghi, phải chẳng vị bá gia này muốn tước bỏ mãi mãi quyền lực lớn trong tay Tề Đức Thịnh?

Chỉ e tới một ngày Tề Đức Thịnh lật đồ sẽ liên lụy tới mình.

Trong lúc Lý Chân suy nghĩ thì Đường Kính Chi rời hoàng cung, một võ tướng mình mang khôi giáp sải bước đi tới, quỳ một gối xuống:

- Hạ quan Tần Tranh phụng lệnh Hoàng thái hậu tới nghe Trung Nghĩa bá điều khiển.

Vũ tướng này giọng rất to, nói một câu làm Đường Kính Chi ù cả tai.

Một trăm cấm quân cầm trường thương đằng sau đồng loạt quỳ xuống hô:

- Thỉnh an Trung Nghĩa bá.

Đường Kính Chi tuy giật mình, nhưng trong lòng vui mừng, tiếng hô vang dội này nhất định phải có tố chất cơ thể tốt, thường ngày khổ luyện mà thành, chứ người bình thường cho dù hét vỡ hỏng cũng không có hiệu quả như vậy.

- Tần đại nhân không cần khách khí như vậy, sau này an toàn phủ ta hoàn toàn giao cho đại nhân đó.

- Xin Trung Nghĩa bá yên tâm, Tần Hắc Tử này bản lĩnh gì không có, nhưng đánh trận được, giết người được, đảm bảo bảo vệ phủ ngài không may mảy sơ xẩy gì.

Từ cách trả lời này cũng biết Tần Tranh là hán tử thô hào tính cách thẳng thắn rồi, tất nhiên Hoàng thái hậu là người tinh minh như thế không thể phái một kẻ tâm tư linh hoạt đi trông nhà cho Đường Kính Chi.

Nghe hắn tự xưng là Tần Hắc Tử, Đường Kính Chi mới để ý Tần Tranh đúng là đen thật, lấy lời Tôn Ngộ Không nói với Hắc Hùng Tinh sẽ là :" Nhà ngươi bán than hay đốt than mà đen xì xì như thế này?"

Đường Kính Chi vừa rời hoàng cung là Ngọc Nhi đã thấy rồi, vốn thấy một võ tướng mặc giáp dẫn quân sĩ đi về phía tướng công thư sinh còn tượng có biến có gì, đang toàn lực thi triển khinh công chạy tới, thấy tướng lĩnh đó quỳ xuống mới yên tâm.

Đường Kính Chi liền giới thiệu cho Ngọc Nhi biết thân phận đám Tần Tranh.

Ngọc Nhi quan sát một hồi, mắt ánh lên vẻ tán thưởng, nàng võ công cao siêu, đủ nhìn ra đám Tần Tranh đều là hảo thủ được huấn luyện rất tốt.

Hiện giờ Đường Kính Chi là quý tộc rồi, thân phận Ngọc Nhi cũng tăng lên theo, đám Tần Tranh được Hoàng thái hậu cấp cho Đường Kính Chi làm hộ vệ, bọn họ xem như là một nửa hạ nhân của phủ Trung Nghĩa bá rồi, tất nhiên phải quỳ xuống hành lễ.

Ở trong một góc kín gần đó, một đôi mắt nhìn thấy khinh công Ngọc Nhi cao minh như vậy thì kinh ngạc, sau đó lặng lẽ lui lại ẩn mình thật kỹ.

Người đó mặc áo vải thô, thân hình gầy gò, thân pháp linh hoạt, luồn lách qua mấy phố, đi vào một tửu lâu không lớn.

Tửu lâu này ba tầng, người đó lên thẳng tầng cao nhất, tới trước một phòng bao gõ mấy tiếng theo ám hiệu.

- Vào đi.

Bên trong có một giọng the thé kéo dài truyền ra.

Nam tử gầy gò lách người vào rất nhanh, trở tay khép cửa lại, quỳ xuống nói:

- Bẩm công công, tên Đường Kính Chi đó rời cung rồi.

Tề Đức Thịnh đang ngồi chễm chệ trên ghế uống trà, nghe vậy đặt mạnh chén trà xuống bàn, cười gằn:

- Vậy theo kế hoạch mà hành động.

- Công công, khoan đã.

Sáu tên tráng hán đứng sau Tề Đức Thịnh nghe lệnh định đi chấp hành thì nam tử gầy gò nhảy ra can ngăn:

- Công công, chuyện có diễn biến mới, hôm nay e không động thủ được đâu.

- Vì sao?

Tề Đức Thịnh hừ một tiếng:

- Vì tên họ Đường kia mượn được ở chỗ Hoàng thái hậu một trăm cấm quân, không thể lỗ mãng.

- Hoàng thái hậu điên rồi sao? Sao có thể cho tên họ Đường đó cấm quân, một trăm người, quan viên ở kinh không được tự nuôi thị vệ, cả hộ vệ trong nhà cũng hạn chế số lượng. Tên họ Đường đó chỉ là bá tước tam đẳng, sao có thể cấp cho cấm quân?

Tề Đức Thịnh lồng lộn, không nghĩ chính mình mới là kẻ điên, dám chỉ trích Hoàng thái hậu, những tên còn lại trong phòng đều thất kinh song không dám ý kiến gì, sợ lão ta lên cơn điên trút giận lên mình.

- Không được rồi, cha gia phải đem chuyện này nói cho hoàng thượng biết, chuyện này vượt quy củ rồi, nếu quan viên nào cũng nuôi một trăm quân sĩ, kinh thành chẳng phải tụ tập mấy vạn quân à?

Tề Đức Thịnh chẳng biết lo cho hoàng đế hay tức giận vì kế hoạch của mình bị hỏng, đi đi lại lại chửi bới ỏm tỏi:

Đám người kia toát mồ hôi, may là cả tửu lâu này đã được bao trọn, nếu không chỉ câu đầu tiên lúc nãy truyền ra ngoài, bọn chúng bị chặt đầu hết.

Thấy Tề Đức Thịnh chửi mắng chán, muốn về cung một xưởng vệ vội ngăn cản:

- Công công, không thể đi cáo trạng với hoàng thượng được. Số cấm quân đó do Hoàng thái hậu hạ chỉ cấp cho Đường Kính Chi, dù hoàng thượng có biết chăng nữa cũng không thể thu hồi được.

Hoàng thái hậu vừa mới hạ chỉ cấp người, hoàng đế thu về ngay, có khác gì tát vào mặt Hoàng thái hậu? Đừng nói hiện hoàng đế tin cẩn Đường Kính Chi, cho dù thấy chuyện nạy trái pháp luật, nhưng hoàng đế là người con có hiếu, sẽ không trái ý Hoàng thái hậu ở chuyện nhỏ thế này.

Tề Đức Thịnh gần đây chuyện gì cũng không thuận ý, cho nên rất nóng nảy, mỗi lần nhắc tới chuyện liên quan tới Đường Kính Chi càng dễ nổi khùng, nghe thuộc hạ khuyên can thì dừng chân lại, tình cảm mẹ con giữa Hoàng thái hậu và hoàng đế xưa nay rất tốt, lão ta đi cáo trạng, chẳng những không ăn thua mà thế nào cũng bị chửi mắng té tát.

Chỉ có điều phải bỏ qua như thế thì lão ta không cam lòng:

- Họ Đường kia, hôm nay xem như ngươi lớn mạng, có điều đợi rời kinh rồi ngươi không còn được may mắn như thế nữa đâu.

Thấy Tề Đức Thịnh áp lửa giận xuống rồi, nam tử gầy gò mới dám nói tiếp:

- Công công, thuộc hạ phát hiện nữ tử theo bên cạnh Đường Kính Chi thân thủ rất cao minh.

- Ta nhổ vào, chỉ là một ả tiểu thiếp, có gì đáng nói.

Tề Đức Thịnh nhổ một bãi nước bọt xuống đất, thực ra lão ta phản ứng như thế là vì tâm lý mất cân bằng, thử nghỉ xem lão ta đang hô mưa gọi gió, tới ngay cả đại thần trong triều gặp lão cũng phải khách khí tươi cười gọi một tiếng Tề công công, vậy mà từ cái lần tới Đường phủ tưởng chừng chỉ là cuộc đi dạo chơi ấy, mọi việc cứ tuột khỏi tầm tay lão, mặc dù không chịu thừa nhận, nhưng trong lòng lão nảy sinh e sợ với Đường Kính Chi.

Sợ Đường Kính Chi thì đã đành đi, nhưng giờ chỉ là một tiểu thiếp của y, nếu lão ta cũng phải dè chừng thì mắt mũi biết để vào đâu.

Thực ra Tề Đức Thịnh cũng chẳng phải hạng ngu dốt, bất quá thất bại quá nhanh, chênh lệch quá lớn làm lão mất thăng bằng, không chịu nhìn thẳng vào địch thủ, mỗi lần nhắc tới Đường Kính Chi là lão mất lý chí, vì thế sai càng thêm sai.

- Nhưng ...

Nam tử gầy gò chưa nói hết thì Tề Đức Thịnh hầm hầm dẫn người bỏ đã đi rồi, hắn chỉ còn biết thở dài,