Chương 505: Ai chinh phục ai

- Người là Hoàng thái hậu, nắm quyền sinh quyền sát trong tay, nếu y không có được trái tim người, y dám tới gần sao, trừ khi y chán sống rồi.

Kế công công lắc đầu, kiên nhẫn giải thích:

- Y rất thông minh, biết không có được chân tình của người, vậy y chỉ là thứ đồ chơi thôi! Đồ chơi là gì, thích thì mang ra chơi, chán thì vứt bỏ. Phàm là kẻ có chút tự tôn, chẳng ai cam tâm làm đồ chơi cho người khác, huống hồ y là kẻ có bản lĩnh, càng tâm cao khí ngạo. Hơn nữa y tiếp cận người là vì muốn giữ mình, nếu thực sự không thể khiến người sinh chân tình, cha gia đoán chừng y rút lui, mạo hiểm đánh cược sau này Hoàng thái hậu không tính nợ cũ với y.

Nếu như có người thứ ba ở nơi này chắc chắn há hốc mồm kinh ngạc, nghĩ rốt cuộc hai người này quan hệ thế nào mà những chuyện thế này cũng có thể nói được?

Mặc dù Kế công công nói rất có lý, nhưng lửa giận vẫn khó lòng lắng xuống, nàng bị y dắt mũi chơi đùa, nếu xả được cục tức này ra, nàng làm sao cam tâm cho được.

Nhớ lại lúc mình cố ý trượt ngã, nhào vào lòng y, Hoàng thái hậu không dám nhìn ai nữa.

- Hoàng thái hậu thực sự giận như vậy sao? Cũng dễ thôi mà, cha gia có thể dời cung ngay bây giờ, lấy mạng của y là xong.

Kế công công lấy lui làm tiến, ông ta không phải hạng thái giám tầm thường chỉ biết lấy lòng chủ tử như Tề Đức Thịnh.

Ông ta tuổi tác đã cao, đã trải qua nhiều chuyện bằng người khác sống mấy đời, nhìn thấu cuộc đời, cho nên lòng rộng lớn, quy tắc nhân gian sớm không ràng buộc được ông ta nữa rồi.

Quả nhiên nghe Kế công công muốn giết Đường Kính Chi, Hoàng thái hậu cuống lên ngăn cản, nàng thực lòng sinh tình cảm với Đường Kính Chi, nếu không chẳng nổi giận vì bị lừa gạt.

Kế công công cười ha hà:

- Cha gia biết Hoàng thái hậu không nỡ giết y mà.

- Cũng chưa chắc đâu.

Hoàng thái hậu bị nói trúng tâm sự, mặt đỏ lên.

- Kỳ thực Hoàng thái hậu không cần phải nổi giận, với thân phận của cả hai, trong chuyện này, người hoàn toàn nắm quyền chủ đạo mà. Đương nhiên nếu trong lòng người còn có chút không thoải mái, muốn cho y bài học chẳng phải dễ như trở bàn tay.

Những lời này làm Hoàng thái hậu tỉnh ngộ, đúng thế, với địa vị của mình, chiếm ưu thế tuyệt đối, nếu như tiếp tục muốn chơi đùa với y, chỉ có chuyện mình chơi đùa y, làm gì có chuyện ngược lại.

Song cao hứng chẳng được bao lâu, nàng lại nhớ ra một vấn đề khó giải quyết:

- Nhưng chẳng phải công công nói, nếu như ta không sinh chân tình, y sẽ lập tức rất lui. Chẳng lẽ ta phải ép y tiếp tục chơi đùa với mình? Lúc đó cho dù y sợ thân phận của ta, miễn cưỡng tiếp tục cũng còn ý nghĩa gì nữa?

- Khà khà, như thế là Hoàng thái hậu cũng muốn y nảy sinh chân tình với mình, vậy sao không đánh cược một phen, xem cuối cùng ai mới là người thắng cuộc.

Kế công công khuyến khích:

Hoàng thái hậu thân phận tôn quý tột cùng, hơn nữa khi còn trẻ từng là đệ nhất mỹ nhân kinh thành, tất nhiên tâm tính cao ngạo, làm gì có chuyện cho rằng mình sẽ thua Đường Kính Chi.

Nhớ lại kích thích lúc cố ý khiêu khích Đường Kính Chi, nàng cảm thấy lòng ngứa ngáy, cắn răng nói:

- Được, vậy ta đấu với y một trận, để xem ai chinh phục được trái tim của đối phương trước.

Khuôn mặt trắng bệch có chút vẻ bệch tật của Kế công công hiện lên chút ý cười tươi tỉnh.

Nhưng đúng lúc đó Hoàng thái hậu đột nhiên chuyển chủ đề:

- Vì sao công công không cản ta?

Bất kể là từ luân thường đạo lý, hay là vì thể diện hoàng gia, chuyện này quả thực không thể chấp nhận được.

- Vì sao cha gia phải cản người? Luân lý đạo đức hay vì trung thành với hoàng thất long tộc? Cha gia sớm không còn bận tâm nữa, cha gia chỉ muốn thấy người vui vẻ thôi.

Kế công công lại lắc đầu:

- Cha gia chừng này tuổi rồi, nhiều chuyện không nên làm đã làm, chuyện phải làm cũng hi sinh mà làm không ít, tuy không dám nói nhìn thấu sự đời nhưng cũng đã thấu triệt được vài điều. Mấy ngày trước Hoàng thái hậu tới lãnh cung cũng chỉ thấy một phần thôi, cha gia từng thấy nhiều quý phi tần phi từng hô mưa gọi gió không chịu nổi tịch mịch mà treo cổ tự sát, có có những người tuổi chưa nhiều mà tóc bạc phơ cả. Cha gia chỉ không muốn một ngày phải nhìn thấy người thành như thế, cái gì là đúng, cái gì là sai, cha gia không còn quan tâm nữa.

Hoàng thái hậu nhớ lại cảnh mấy ngày trước đó ở lãnh cung, bất giác rùng mình, nàng không thể sống nổi cuộc sống phẳng lặng không có chút gợn sóng nào như thế, thực sự không chịu nổi.

Nếu đổi lại là nàng trong đó, đoán chừng chỉ vài ngày là điên mất.

Tiên hoàng còn mặc dù cả tháng chỉ tới chỗ nàng một chuyến, nhưng ít nhất cho nàng một hi vọng, một điểm tựa tồn tại, cô đơn trống vắng chỉ là một phần, thứ giết người thực sự với nữ nhân hoàng cung như nàng là khi mất đi phu quân hoàng đế, cuộc đời coi như chấm hết rồi, sống chỉ vì tồn tại lay lắt như một cái bóng vô cảm sao?

Hoàng thái hậu không hoài nghi lời Kế công công, hỏi:

- Công công, nếu ta đánh cược với Đường Kính Chi, ai có khả năng chiến thắng nhiều hơn?

- Người không tự tin sao?

Kế công công mắt mở ra:

Hoàng thái hậu gật đầu:

- Tuy ta có quyền sinh sát y, nhưng chẳng thể hạ lệnh y phải có chân tình với ta, hơn nữa so sành công bằng, dung nhan ta không kém, nhưng chung quy đã trên ba mươi ...

Không nữ nhân nào không bận tâm tới tuổi tác, nhất là khi hoa qua thời nở rộ, bắt đầu có dấu hiệu úa tàn.

Qua tuổi ba mươi, nữ nhân sẽ cảm thấy thời gian trôi đi rất nhanh, tinh thần không còn được như trước, không có sức sống thanh xuân như trước kia nữa.

Cho nên Hoàng thái hậu thiếu tự tin.

Kế công công từ đằng sau đi ra phía trước, khẽ ôm lấy đầu Hoàng thái hậu:

- Cha gia trên thất thập còn chưa thấy già, Hoàng thái hậu mới trên ba mươi thôi, sao đã mất tự tin. Được rồi, về tuổi tác người mất ưu thế một chút, nhưng cũng có rất nhiều ưu điểm.

Hoàng thái hậu thích cảm giác được Kế công công nựng như trẻ con, mỗi lúc như vậy, nàng không cần phải làm nữ nhân mạnh mẽ, nàng có thể thả lỏng, có thể yếu đuối,, có cảm giác an toàn, vì thế Kế công công mới nói ở cạnh ông, nàng đâm lười động não, ngửa mặt lên hỏi có chút cấp thiết:

- Ta có những ưu điểm nào?

- Thứ nhất, với địa vị của người! Bất kể tên tiểu tử đó vì cái gì, thì đều phải cẩn thận không dám làm người nổi giận. Thứ hai, Hoàng thái hậu dung nhan xinh đẹp, mang phong tình hiếm có, nữ tử bình thường không thể sảnh bằng. Còn thứ ba ...

Nói tới điều này dù Kế công công và Hoàn thái hậu thân hơn cha con cũng cảm thấy khó mở miệng được:

Hoàng thái hậu thấy Kế công công ngần ngừ thì càng hiếu kỳ, giọng hơi nũng nịu giục:

- Thứ ba là gì, công công mau nói đi.

- Được rồi, được rồi để ta nói. Thứ ba liên quan tới thân phận của người, nam nhân đều thích chơi đùa nữ tử có thân phận cao quý. Không ít quan lớn đám thương nhân kinh thành một khi nghe thấy có quan lớn bị lưu đầy hoặc chặt đầu, gia quyến bị đưa vào giáo phường ti hoặc bán cho thanh lâu, dù dung mạo có kém một chút, bọn họ không tiếc giá mua về, hoặc bỏ nhiều tiền tới dày vò. Hoàng thái hậu là quốc mẫu cao vời, người thường có lẽ một ý nghĩ xúc phạm cũng không sinh ra nổi, còn cái tên lớn gan đó, thân phận của người là sức hút chí mạng với y.

Hoàng thái hậu nghe mà mặt nóng rát, gắt:

- Ta biết ngay mà nam nhân trong thiên hạ không có kẻ nào tốt đẹp.

Ngập ngừng một lúc lại hỏi:

- Vậy, vậy vì sao còn họ lại thích chơi đùa với những nữ nhân có thân phận cao quý.

- Bởi những nữ nhân quyền quý ấy, những người trước kia cao cao tại thượng, bọn họ chỉ có thể cúi đầu khom lưng cúi đầu, đến một đầu ngón tay cũng chẳng động vào được, lại có thể tùy ý muốn làm gì thì làm, sẽ mang lại khoái cảm chinh phục và cảm giác thành tựu không gì sánh bằng.

Kế công công không giống như những thái giám khác từ nhỏ vào cung không hiểu chuyện nhân luân nam nữ, ông ta có thời đi khắp thiên hạ, có thời phong lưu nức tiếng sông Tần Hoài, là tri kỷ của không ít danh kỹ, về sau vào cung:

- Phì, khoái cảm chinh phục cái gì chứ.

Hoàng thái hậu không phục nói:

- Ta muốn xem xem là nam nhân chính phục nữ nhân hay nữ nhân chinh phục nam nhân.

Kế công công cười ha hả:

- Hoàng thái hậu, kỳ thực nữ nhân cũng giống thế mà, chẳng qua khoái cảm chinh phục của nữ nhân hơi khác một chút, nếu tên tiểu tử đó chỉ có mã ngoài, không có tài hoa, không kiêu ngạo, cũng khúm núm trước mặt người như đám đại thần trong triều, đoán chừng người chẳng thèm nhìn y lấy một cái ...

- Công công đừng nói nữa!

Hoàng thái hậu thẹn chin mặt, không muốn tiếp tục đề tài đáng xấu hổ này nữa: