- Ư.
Hoàng thái hậu bật ra tiếng rên khe khẽ, chân nhũn ra, thiếu chút nữa ngã xuống.
Hoàng thái hậu đã cô đơn gần một năm rồi, cho dù tiên hoàng còn, hoàng đế háo sắc bao nhiêu cung tần mỹ nữ lại ốm bệnh đó làm sao có thể thỏa mãn nữ nhân đang tuổi lang hổ như nàng, đồi ngực đã lâu không có bàn tay nam nhân săn sóc cực kỳ mẫn cảm, toàn thân bủn rủn tê tê , tim đập tang tốc, dù lý trí đã khôi phục quá nửa, nhưng bị bàn tay Đường Kính Chi sờ một cái, tức thì có phản ứng.
Tiếng rên phát ra tận đáy cổ họng, sức lực toàn thân Hoàng thái hậu như bị rút sạch trong tích tắc, phải dùng sức toàn thân mới không ngã xuống.
Lần này nàng khẳng định tuyệt đối không phải vô tình, mà là Đường Kính Chi, nếu không bàn tay kia chẳng bóp tới hai cái lúc kéo về.
Hoàng thái hậu xoay lưng lại với Đường Kính Chi, cho nên không nhìn thấy lúc này y thu tay lại, đặt lên mũi ngửi, cảm thủ cảm giác bồi hồi nơi lòng bàn tay.
" Tên tiểu tử thối này thật đáng hận! Lúc muốn y động thủ lại ngây ra như khúc gỗ! Lúc không cho thì y lại giờ trò trên người mình!"
Y muốn mình tức chết mà.
Hít sâu một hơi, Hoàng thái hậu không quay người lại, nàng biết hôm nay không phải thời cơ thích hợp, đợi hai chân lấy lại sức rồi liền chậm rãi đi về phượng ỷ, miễn cưỡng hồi phục tâm tình, đỏ mặt quay lại đối diện với Đường Kính Chi:
- Mai ngươi định lên đường lúc nào, có vào cung lần nữa không?
- Hoàng thái hậu, thần định rạng sáng mai lên đường, chuyện này không trì hoãn được nữa.
Đường Kính Chi dứt khoát nói:
- Vậy lên đường phải giữ gìn sức khỏe.
Hoàng thái hậu không muốn xa rời, giọng nói bất giác mang theo chút bịn rịn:
- Ai gia mong ngươi sớm ngày trở lại đó.
- Đa tạ hoàng thái hậu quan tâm.
Đường Kính Chi nhìn thẳng vào mắt nàng thật dịu dàng tình cảm:
- Bất kể vi thần đi tới đâu, đều sẽ không quên biên soạn ra những câu chuyện thật hay, đợi chuyện tiếp theo hoàn thành, thần lập tức phái khoái mã đưa về kinh, dâng lên Hoàng thái hậu.
Hoàng thái hậu lòng ấm áp nói:
- Được, vậy ai gia đợi tin tức tốt lành của ngươi.
Hai người không nói, lặng lẽ nhìn đối phương, khung cảnh hết sức lãng mạn bay bổng, cung nữ tâm phúc lúc nãy đi truyền lời đã quay trở lại, thi lễ với Hoàng thái hậu:
- Bẩm Hoàng thái hậu, Tần thống lĩnh đã chọn được một trăm cấm quân, đang đợi ở ngoài cửa cung.
Hôm nay hai người xem như bày tỏ tâm ý với nhau, Hoàng thái thực sự không muốn để Đường Kính Chi đi, nhưng y có chuyện phải làm không thể giữ được, đành vẫy tay cho y lui.
Đường Kính Chi khấu đầu, nhìn Hoàng thái hậu một cái đầy tình cảm rồi mới rời đi.
Ánh mắt đó khiến Hoàng thái hậu thiếu chút nữa lên tiếng gọi y quay lại, nhìn theo y tới tận lúc khuất sau cửa cung, người như mất hết sức sống, dựa hẳn vào lưng ghế.
- Hoàng thái hậu, người không khỏe sao?
Cung nữ kia mặt đại biến, vội vàng đi tới hỏi:
- Ngươi lui đi.
Hoàng thái hậu không để ý, mắt nhắm nghiến không nhúc nhích, từ cánh cửa bên, Kế công công tóc trắng bạc phơ, vẻ mặt lúc nào cũng vô cảm có chút khắc khổ bước ra, khẽ vẫy tay với cung nữ kia.
Cung nữ kia rất kính sợ ông ta, không dám nhiều lời, lui ra ngoài.
Kế công công đi về phía phượng y, dưới chân không phát ra một tiếng động nào, cứ đứng bên cạnh không nói không rằng, một lúc sau Hoàng thái hậu mở choàng mắt ra, bình tĩnh sắc bén, đâu có chút vẻ nào bị tình dục làm mê muội.
- Công công, Đường Kính Chi có thật lòng với ai gia không?
Kế công công đưa hai tay trắng trẻo ra nhẹ nhàng giúp Hoàng thái hậu day huyện thái dương, mỉm cười hỏi lại:
- Thực lòng hay không thì khác nhau sao?
- Đương nhiên! Nếu như y dám bày mưu mô quỷ kế gì với ta, thì cho dù ta không đành lòng cũng sẽ cho y phải trả giá đắt.
Hoàng thái hậu ngả người ra sau, rất hưởng thự sự hầu hạ của Kế công công, mắt ánh lên dữ dội:
Nghe Hoàng thái hậu nói vậy Kế công công yên tâm, đứa nhỏ này tuy đã động lòng, nhưng chưa tới mức bị mê hoặc tâm thần, nói:
- Hoàng thái hậu chưa hồ đồ là tốt rồi. Còn về tên tiểu tử kia, một là y không có dã tâm nhòm ngó hoàng vị! Hai y không phải hạng háo sắc quên mạng. Ba không bị kẻ khác mua chuộc, y có thể giở âm mưu quỷ kế gì?
Hoàng thái hậu nhíu mày suy ngẫm hồi lâu sắc mặt hoàn hoãn hơn.
- Có điều nếu như nói y không có chút toan tính gì thì cũng không phải không đúng.
Hoàng thái hậu chưa bao giờ hoài nghi lời vị thái giám già này, tức tối nói:
- Ta đã biết y không tốt lành gì mà, hơn nữa ta chừng này tuổi rồi, y đâu thể có chân tình với ta.
Trước mặt Kế công công, Hoàng thái hậu không tự xưng ai gia, đủ biết trong lòng nàng, vị thái giám này địa vị cực cao.
Kế công công đưa tay vuốt thẳng mày liễu của Hoàng thái hâu, trách yêu:
- Cái đứa nhỏ này, sao trước mặt cha gia luôn lười động não như thế? Người là Hoàng thái hậu mà, là kim phượng hoàng cao quý, còn y không phải hạng háo sắc tới mê muội, nếu không có chút tính toán gì, sao dám có ý đồ với người. Hơn nữa sau này trước mặt cha gia đừng có nói tuổi nọ tuổi kia, nếu người tự cho đã già, vậy cha gia hiện giờ chẳng phải nên chui vào áo quan rồi sao?
- Công công nói bậy bạ gì đó, công công còn phải ở cạnh ta mấy chục năm nữa!
Hoàng hậu ngồi thẳng dậy trách móc, ở trên đời này ngay cả khi tiên hoàng còn sống, địa vị của Kế công công cũng chỉ thua kém hoàng nhi của nàng thôi.
Tiên hoàng bản tính háo sắc, lại hay bùi tai, nếu chẳng phải có Kế công công ở bên, nàng không biết chết bao nhiêu lần bởi âm mưu của đối thủ rồi.
- Được, được, cha gia nói lỡ lời, người cứ yên tâm, chỉ cần người còn cần tới cái nắm xương già này, cha gia sẽ không đi sớm đâu.
Kế công công cười nói:
- Vậy theo công công nghĩ, tên tiểu tử đó tính toán gì.
Hoàng thái hậu nghe Kế công công nói vậy mới dựa vào lưng ghế, quay về đề tài lúc nãy:
- Theo cha gia thấ không cầu quyền lực, cũng không cầu tước vị vinh diệu, y có vẻ là người thích tự do, tính cách thích nhàn nhã, không bị ép buộc thì không tranh đấu. Còn về tiền tài, y cỏn bỏ cả tiền túi ra giúp hoàng thượng và người kia mà.
- Vậy thì y mưu cầu cái gì?
Hoàng thái hậu hoang mang ngoái đầu nhìn Kế công công:
- Cha gia đoán, hẳn là vì y lo chuyện hôm đó ở sân băng phủ bá tước. Người là bậc quốc mẫu, ngọc thể của người ngoài tiên hoàng ra có nam nhân nào được phép chạm vào chứ?
Kế công công ánh mắt sắc bén nhìn thấu sự tâm tư Đường Kính Chi, dù nói chuyện với Hoàng thái hậu, ông ta cũng chẳng vòng vo hay dùng lời lẽ uyển chuyển, có sao nói vậy:
- Cho nên y mới muốn làm người động lòng thực sự, không thể sống thiếu y, mới đảm bảo được sau này không tính nợ cũ, lấy mạng y.
Hoàng thái hậu nghiền ngẫm lại từng hành vi của Đường Kính Chi, không bỏ qua chút chi tiết nào, càng nghĩ càng thấy hợp lý, sắc mặt càng lúc nàng khó coi:
- Chẳng trách trước lúc ta cố y ngã, y không tỏ ra có chút háo sắc nào. Sau đỡ ta lên, lại động chân động tay, thì ra là muốn khiêu khích ta ...
Kế công công hiếm khi thấy một người làm Hoàng thái hậu sinh tình cảm vui buồn, xua đi vắng vẻ trong chốn thâm cung, thấy nàng rõ ràng đã nổi giận, nói đỡ cho Đường Kính Chi một câu:
- Y đúng là rất lớn gian, dám tính kế với người. Có điều nói đi cũng phải nói lại, với thân phận của y như vậy, cũng có thể lượng thứ được.
Hoàng thái hậu cảm thấy Đường Kính Chi chơi đùa tình cảm của mình, lòng cực giận.