Không có Ngọc Nhi ở phía trước chắn gió cho, gió lạnh đua nhau chui vào cổ áo y, làm Đường Kính Chi run lên cầm cập, dục hỏa tắt ngấm, chạy thêm được một lúc nữa thì tay chân y tê dại, thực sự không chịu nổi, kêu Ngọc Nhi dừng lại.
- Nhị gia, làm sao thế?
Đường Kính Chi hai tay ôm bả vai, răng va vào nhau cồm cộp:
- Không được, lạnh quá, cứ đi như thế này khẳng định sẽ sinh bệnh, chúng ta kiếm chỗ nào đó nghỉ một đêm, ngày mai hẵng tiếp tục.
Ngọc Nhi thấy y nói cũng không còn rõ nữa liền xuống ngựa đi vào rừng cây bên cạnh, biết đang đêm tối có thể có kẻ địch truy lùng thế này đốt lửa là không sáng suốt, nhưng lúc bỏ đi vì quá vội vàng cả nàng và Đường Kính Chi đều không mang áo khoác, nàng miễn cưỡng chịu được, tướng công thư sinh để bị lạnh thế này sẽ rất nguy, liền tìm kiếm chỗ thật kín đáo, lấy đồ đánh lửa ra, đốt một đống lửa vừa phải.
Đường Kính Chi thấy lửa vội chạy ngay tới, đưa tay ra hơ ấm.
- Nhị gia, đừng vội, nếu không sẽ rất đau tay đấy.
Ngọc Nhi thấy Đường Kính Chi vội vàng đưa tay ra đưa vào gần đống lửa, vội vàng kéo tay y lại, dùng tay mình ủ ấm cho tay y.
Nàng từ nhỏ đã theo gia gia vào nam ra bắc, cũng biết một số kiến thức sinh tồn, ví dụ như khi hai tay bị lạnh một thời gian dài, không thể lập tức hô lửa nóng ngay, nếu không các khớp xương sẽ rất đau, tay càng lạnh thì càng đau hơn.
Mặc cho Ngọc Nhi dùng hai tay chà tay mình, Đường Kính Chi nhích người về phía đống lửa, chẳng sợ ngọn lửa bắt lên người, giờ y chỉ muốn sưởi ấm cơ thể sắp đóng băng này.
- Nhị gia, chúng ta nghỉ ngơi ở chỗ này không an toàn, để tỳ thiếp đi quanh đây xem xem có sơn động nào tránh gió không nhé.
Một lúc sau, chà hai tay Đường Kính Chi ấm lên rồi, Ngọc Nhi buông ra, cho thêm cành cây vào trong đống lửa, nói:
Đường Kính Chi nghe thấy có lý, gật đầu:
- Ừ, nàng cẩn thận một chút.
Ngọc Nhi đứng dậy đi sâu vào trong rừng, thoáng chốc đã không thấy bóng dáng nữa, Đường Kính Chi ngồi co ro trước đống lửa, hơ được mặt thì lạnh lưng, hết sức hối hận sáng nay không nghe lời Ngọc Nhi mua bộ y phục thật dày.
Đêm khuya, thi thoảng trên đỉnh đầu lại có mây đen bay qua, che đi ánh trăng đầu tháng vốn không được sáng tỏ cho lắm, hai con ngựa một đen một trắng đứng cách đó không xa, đang nhở nhơ gặm cỏ, mặc dù chạy một hồi, nhưng con ngựa đen vẫn rất khỏe, thi thoảng lại đùa giỡn cùng con ngựa trắng.
Đường Kính Chi ngồi bên đống lửa, nghe tiếng nổ tí tách, càng lúc càng bất an :" Ngọc Nhi đi lâu như thế sao còn chưa về? Trong rừng có rất nhiều dã thú, chẳng may gặp phải hổ báo thì làm sao?"
Trong lúc y bồn chồn bất an thì trong rừng có tiếng chim kêu vang, tiếp đó khoảng rừng phía trước mặt có mấy con chim hoảng loạn vỗ cánh bay lên, làm y giật mình, hai con ngựa giương thẳng lỗ tai lên cảnh giác nhìn xung quanh, Đường Kính Chi thầm mắng bản thân là đồ vô dụng, để nữ nhân của mình dấn thân vào chỗ nguy hiểm, đứng dậy cầm lấy cành cây to, chạy về chỗ phát ra tiếng chim kêu, cành lá rậm rạp thi thoảng quét qua mặt, làm y đau rát.
- Ngọc Nhi, Ngọc Nhi, nàng ở đâu?
Vừa chạy Đường Kính Chi vừa chạy vừa gọi lớn, được chừng hai mươi dặm mới nghe thấy tiếng Ngọc Nhi đáp:
- Nhị gia, thiếp ở đây.
Nghe thấy giọng Ngọc Nhi, tảng đá đè lên ngực mới bỏ xuống, y chạy vội tới đó, thấy Ngọc Nhi đang khom người làm cái gì đó, tới gần nương theo ánh trăng mờ nhìn thấy dưới chân nàng có một con báo đen dài khoảng mét hai, chất lỏng ồng ộc tuôn ra từ miệng nó, chắc hẳn là máu.
Đường Kính Chi kéo ngay Ngọc Nhi lại, xoay người nàng nhìn trước nhìn sau:
- Ngọc Nhi, nàng không sao chứ?
- Thiếp không sao, con súc sinh này phục kích trên cây định đánh lén thiếp, bị thiếp đâm một phát xuyên cổ, Nhị gia đợi lúc nữa thiếp lột da nó khoác lên người sẽ không còn lạnh nữa.
Ngọc Nhi nói với giọng hưng phấn:
Vừa mới nói xong thì bị Đường Kính Chi ôm chặt vào lòng, dù y không nói gì, nhưng nàng cảm thụ được y rất sợ, sợ mình gặp chuyện bất trắc.
Thả thanh kiếm xuống, nàng vòng tay ôm lấy lưng y, mỉm cười.
Mặc dù ở đây y mới chính là người khiến người ta lo lắng, nhưng lúc này nàng sẵn lòng làm tiểu cô nương yếu đuối, một lúc sau mới gọi khẽ:
- Nhị gia.
- Ngọc Nhi, sau này bất kể làm việc gì, nhất định phải đặt an toàn của bản thân lên hàng đầu, nhớ chưa?
Buông tay ra, Đường Kính Chi nghiêm túc dặn:
Nhìn đôi mắt nghiêm trọng của Đường Kính Chi, Ngọc Nhi khẽ gật đầu.
Con báo đen này tuổi hẳn không nhiều, vừa mới trưởng thành, bị Ngọc Nhi đâm kiếm xuyên xọng bỏ mạng tại chỗ, ám khí của Ngọc Nhi trong vòng mười mấy trượng có thể đâm trúng huyệt đạo của kẻ địch, nhưng giết được con báo này không phải không có nguy hiểm.
Báo săn giỏi ẩn nấp, đột kích, trong bóng đêm nó càng như cá gặp nước, nếu chẳng phải con báo này chưa đủ kinh nghiệm, thì ai chết vào tay ai rất khó nói.
Ngọc Nhi thủ pháp rất linh hoạt, chẳng mấy chốc đã lột hoàn chỉnh bộ da con báo, Đường Kính Chi nhận lấy nhìn trái nhìn phải, thấy bên trên không có chút máu nào, nhìn tấm da báo này ai tin nàng lại không dùng nổi cái kim thêu, y khoác áo tấm da bao lên người, chỉ chốc lát sau không còn lạnh nữa.
Lột da báo xong Ngọc Nhi dùng kiếm chặt lấy hai chân sau của con báo, nói:
- Nhị gia, thiếp phát hiện có một cái sơn động, chúng ta tới đó ở đi.
Đường Kính Chi đồng ý ngay, ngủ ngoài trời thế này, đêm sương xuống thế nào cũng bị cảm lạnh, Ngọc Nhi gọi hai con ngựa rồi đi trước dẫn đường, cái sơn động này rất lớn, ước chừng to bằng hai gian phòng, Đường Kính Chi liền dẫn luôn cả hai con ngựa vào.
Ngọc Nhi đưa hai cái chân báo đầm đìa máu cho Đường Kính Chi, xếp một đống củi khô ở gần cửa động, rồi đốt lửa, lấy dao rạch một đường rất sâu trên đùi báo, rắc muối vào đó rồi đem nướng, muối nàng chuẩn bị trước chuyến đi đề phòng trường hợp bất trắc như thế này.
Đống lửa cháy bập bùng, Đường Kính Chi ngồi phía đồi diện chống cằm lên gối ngắm nhìn dung mạo xinh đẹp của Ngọc Nhi, như nhìn thế nào cũng không đủ.
Ngọn lửa hồng chiếu lên mặt, làm Ngọc Nhi thêm muôn phần quyến rũ, mái tóc hơi rối rũ xuống trước trán, nhẹ nhàng lay động, Ngọc Nhi bị Đường Kính Chi nhìn chằm chằm, mặt nóng ran, đáng yêu vô cùng.
- Ối, cháy mất rồi.
Một lúc sau, cái mũi xinh của Ngọc Nhi hít hít rồi la hoảng, Đường Kính Chi phì cười, Ngọc Nhi nhìn thấy tức tối dậm chân, gắt gỏng nói:
- Tại Nhị gia hết đấy.
Không giải thích, Đường Kính Chi chỉ cười như thằng ngốc.
Trước đó khi tới dịch trạm Đường Kính Chi đã mệt lử đử nên chẳng ăn uống gì đã lăn ra ngủ, giờ bụng đói meo, nhận lấy cái đùi báo, chẳng cần biết ba bảy hai mốt nhai nuốt ngấu nghiến, ăn thịt báo vào thời của y bị người ta phát hiện thì tù mọt gông.
Ngọc Nhi thì cắn từng miếng nhỏ một, ăn rất nhỏ nhẹ văn nhã, từ khi gả vào Đường phủ, rất nhiều thói quen sinh hoạt của nàng đã thay đổi rồi.
Ước chừng ăn được một phần ba thì Đường Kính Chi no bụng, người ấm áp khỏe khoắn hơn, y đặt cái đùi báo xuống, đi ra ngoài nhặt một bó củi khô lớn đặt bên đống lửa, chuẩn bị giữ lửa ban đêm.
Dắt hai con ngựa tới, rải tấm da báo xuống đất giữa hai con ngựa, cách một quảng nhỏ, Đường Kính Chi nằm xuống, vỗ vỗ tấm da báo bên cạnh, nói với Ngọc Nhi:
- Ngọc Nhi, tới đây nào.
Ngọc Nhi cẩn thận gói số thịt hai người ăn thừa cho vào trong bọc hành lý, hơi do dự một chút, vân vê chéo áo ngượng ngùng đi tới, Đường Kính Chi nhích người ra sau, dựa vào lưng con ngựa đen, đợi Ngọc Nhi nằm xuống rồi chẳng chút khách khí kéo nàng vào lòng.
Ngọc Nhi cố gắng nhích người về phía con ngựa trắng, không trốn được bàn tay vô lại của Đường Kính Chi, trong lòng khẩn trương, mở miệng nói chuyện phân tán sự chú ý của tướng công thư sinh:
- Nhị gia, người nói xem bị tiểu vương gia cùng với cả Toàn công công sẽ không sao chứ?