- Nhị gia, dậy, dậy mau.
Nhào bổ tới bên giường, Ngọc Nhi nhét giày vải vào Đường Kính Chi nửa mê nửa tỉnh, xé chăn, rồi kéo người y vác lên vai mình, buộc chặt lại.
Đường Kính Chi giờ mới nghe thấy tiếng chém giết, dụi mắt ngái ngủ hỏi:
- Ngọc Nhi, xảy ra chuyện gì thế?
Không thể trách y thiếu tính cảnh giác được, thực sự vì mấy ngày qua y quá mỏi mệt, lại thêm an tâm vào binh sĩ của Minh Húc nên mới buông lỏng đề phòng.
Ngọc Nhi vừa mới vác Đường Kính Chi chạy ra cổng thì thấy từ phương trời đằng xa bị ánh lửa chiếu sáng một vùng, từng mũi lang nha tiễn quấn vải tẩm dầu, rạch qua bầu trời đêm mang theo hơi thở tử vong bắn tới, nàng thầm kêu không xong, vội rút trường kiếm chạy xuống lầu.
"Phập! Phập! Phập .." Mấy chục mũi tên lửa rơi xuống, lập tức khiến đại lâu làm bằng gỗ bốc lửa, nhất là những ô cửa sổ chớp mắt bùng cháy, khói đen bốc lên cuồn cuộn, một số mũi tên bắn vào hai phe đang giao chiến trong sân, những người này đang chiến đấu kịch liệt không ngờ tử thần trên trời giáng xuống, tức thì ngã rạp cả mảng.
Một số người bị bắn trúng những chỗ không chí mạng y phục cũng bốc cháy, kêu gào lăn lộn trên mặt đất, cảnh tượng rất khủng khiếp.
- Không xong, bên ngoài còn có thích khách.
- Bảo vệ vương gia rút lui.
- Tập hợp, đội hình chống tên!
- Không được hoảng loạn! Đội hình chống tên!
Đám quân sĩ của Minh Húc không tầm thường, trấn tĩnh lại cực nhanh, phân chia đội bảo vệ Minh Húc, đội ngăn cản truy binh cực kỳ có trật tự, đám Vũ Lâm quân không kém tận dụng sự yếm hộ của binh sĩ bên phía kia bảo vệ Toàn công công xông ra ngoài.
- Thuẫn bài thủ, kết trận!
Một người trung niên thân hình khôi vĩ mặc giáp tụ tay cầm cương đao đánh bay mỗi mũi tên quát, những đội hình nhỏ lẻ liền tụ lại phía ông ta, kết thành đại trận thẫn bài hai tầng kín mít.
Hỏa tiến vẫn ào ạt bắn xuống, nhưng ngoài phát ra tiếng va chạm chát chúa thì không có hiệu quả gì.
- Tiến lên.
Tướng quân kia che chắn trước Minh Húc, bình tĩnh ra lệnh.
"Hây, hây, hây .." Đám quân sĩ đồng thanh hô vang, sau đó bước đều đi lên, tuy chỉ có hơn một trăm người, nhưng tạo thành uy thế chấn động, mặt đất như rung lên, tiến về phía đại môn dịch trạm, những người này đi cực đều cho dù đang tiến quân cũng không để lộ sơ hở.
Những quân sĩ tay cầm trường thương đang nấp sau tường bao cũng vội chạy tới nấp đằng sau trận thuẫn bài.
Còn về đám hắc y nhân thấy tình thế không ổn đã bỏ chạy hết cả, phía bắn tên kia hiển nhiên không biết đám hắc y nhân, thấy bọn chúng bỏ chạy liền chuyển hướng, một loạt mũi tên phóng tới, đám người này cực kỳ âm hiểm, bọn chúng cố tình bắn mũi tên lửa kèm theo mũi tên bình thường, khiến người ta nhầm lẫn chỉ chú ý né tránh mũi tên lửa sáng chói kia, không biết tử thần thực sự âm thầm ở bên cạnh, thế là một loạt tiếng kêu thảm thiết vang lên, đám hắc y rơi lả tả, chốc lát không còn động tĩnh gì nữa.
Ngọc Nhi cõng Đường Kính Chi phi thân xuống lầu, chạy về phía dịch trạm, người trên không trung đã cho tay vào miệng huýt sáo, người vừa rơi xuống đất thì trong sân có tiếng ngựa hí vang, tiếp đó con ngựa đen dẫn con ngựa trắng chạy tới.
Đường Kính Chi đã thương lượng trước cùng đám Hồng Phong, nếu như nghỉ chân giữa đường gặp chuyện bất ngờ sẽ lập tức dọn dẹp kẻ địch ở phía tây bắc để mở đường cho Đường Kính Chi bỏ chạy.
Hai bên đánh nhau hỗn loạn hồi lâu mà Hồng Phong và các ám vệ không tới giúp là vì bọn họ đang tìm kẻ địch chặn đường lui, những ám vệ này võ nghệ cao cường, xông vào trận địch đã giết liền mấy chục tên, kết quả đám người kia phải vứt cung tên, quay sang đối phó với ám vệ Đường gia.
Đám người này ngoại trừ tiễn thuật khá cao minh thì võ công thua cả quân sĩ của Minh Húc, trận pháp thì không có, lại còn nhát chết, tới hơn bốn trăm trên mà bị năm mươi ám vệ đánh cho lui liên tục.
Thấy hai con ngựa chạy tới, Ngọc Nhi cõng Đường Kính Chi dĩ nhiên đã tỉnh táo trở lại đang ôm chặt cổ nàng, chẳng phải y sợ tới nhũn người, chẳng qua mấy ngày bôn ba làm xương khớp y cái nào cũng như rời khỏi vị trí, vừa rồi thả lỏng ngủ một giấc thức dậy, cơ bắp đau nhức cử động chậm chạp, để y tự đi không bằng Ngọc Nhi cõng cho nhanh.
Ngọc Nhi vươn tay ra nắm giây cương con ngựa đen, búng chân nhảy lên lưng nó, con ngựa đen cực kỳ tráng kiện, chở hai người mà vẫn phóng đi như một mũi tên.
Con ngựa trắng không có chủ vẫn thông minh bám sát.
Hai con ngựa chạy được một đoạn thì tới chỗ ám vệ giao chiến với kẻ địch, Ngọc Nhi huýt sáo thêm một cái nữa, rồi kéo cương ngựa chạy vào một con đường nhỏ.
Hồng Phong và các ám vệ nhận được tín hiệu, biết bọn họ bình an, liền đánh bừa một trận khiến kẻ địch rút lui rồi cũng tản ra trốn vào rừng bên cạnh.
Tên cầm đầu bên địch thấy phe mình bị giết gần một phần từ tức tối chửi bới, không dám đuổi theo, tổ chức nhân thủ chạy về phía dịch trạm.
- Ngọc Nhi, rốt cuộc vừa rồi đã xảy ra chuyện gì?
Đợi chạy thêm một quãng xa nữa, tạm thời an toàn, Đường Kính Chi tháo tấm vải buộc trên người, tuột xuống ngồi trên lưng ngựa, tay ôm eo Ngọc Nhi hỏi:
Vừa xong khi hoàn toàn tỉnh lại được Ngọc Nhi cõng chạy ra cổng thì chỉ trong dịch trạm ánh kiếm chớp loáng, tên bay vù vù, khắp nơi lửa cháy khỏi đen ngùn ngụt, không nhìn rõ bên nào đánh nhau với bên nào nữa.
Ngọc Nhi vừa quất ngựa vừa đáp:
- Vừa rồi có hai đám thích khách tới tấn công, nhóm thứ nhất có vẻ là người giang hồ, bọn chúng định lẻn vào ám sát, có điều thuộc hạ vị vương gia kia cũng có cao thủ nên phát hiện ra, quân sĩ bọn họ rất có kỷ luật tuy yếu hơn nhưng đánh lui những kẻ này, đang đánh nhau thì có đám người thứ ba không phân địch ta bắn tên vào.
- Ồ!
Đường Kính Chi nhíu mày, không biết hai nhóm người kia có nhóm nào do Điền Cơ phái tới giết mình không? Chắc cũng phải có một?
Vậy một nhóm nhắm vào vị vương gia kia sao? Không có manh mối gì suy nghĩ chỉ tổ đau đầu.
- Nhị gia, hiện giờ chúng ta tiếp tục chạy về phía trước hay là dừng lại tìm chỗ trốn đã?
Đường Kính Chi suy nghĩ một lúc rồi nói:
- Tiếp tục chạy về phía trước đi, đám Hồng huynh sẽ đợi chúng ta ở cửa hiệu Đường gia phía trước, không sợ thất tán đâu.
- Vâng.
Đường Kinh Chi phát hiện ra hai chân lạnh cóng, cúi đầu xuống nhìn thì ra mình không đi giày, cảm thấy cổ vướng vướng, đưa tay lên sờ, quả nhiên là giày đeo trên cổ, y không bảo Ngọc Nhi dừng ngựa mà một tay ôm eo nàng, một tay cầm giày đi vào chân.
Mặc dù con ngựa đen chạy rất vững, nhưng ngồi trên lưng ngựa đi giày vẫn là chuyện không dễ dàng, Đường Kính Chi khó khăn lắm mới đi xong một cái giày thì con ngựa đen nhảy qua hố trước mặt, làm y la hoảng, tay ôm eo Ngọc Nhi kéo lên trên, bóp vào vú trái nàng.
Ban đầu y không nhận ra, chỉ theo bản năng bóp thật chặt, đầy đàn hồi, tiếp đó là cơn đau nhói tim.
- Mau buông ra.
Ngọc Nhi bất thình lình bị một bàn tay bóp ngực, nàng cũng thất kinh, đưa tay nhéo mạnh một cái.
- Úi cha, nàng muốn mưu sát thân phu à?
Đường Kính Chi vội buông tay ra chuyển xuống dưới ôm eo nàng, được một lúc thì ngứa tay vòng phía trước sờ từng tí một tới cái bụng nhỏ không chút mỡ thừa nào nào.
Trước khi ngực bị tập kích, Ngọc Nhi bị ôm eo không cảm thấy gì, lúc này thấy bàn tay đó rất nóng, làm nàng sợ hãi, khẩn trương, không biết phải làm sao.
Trước khi lên đường y cùng Lâm Úc Hương và Chu Quế Phương, người ta nói nữ nhân như thuốc phiện vậy, không biết thì thôi, bập vào là không dứt ra được nữa.
Có điều y hưởng thụ chẳng được bao lâu thì Ngọc Nhi kéo cương, đuổi y xuống, bắt y cưỡi ngựa trắng.