Chương 335: Bệnh mỹ nhân

Ở cái vương triều khá giống với Trung Quốc cổ đại này người những con mọt sách ngu trung đúng là rất nhiều, loại người này nếu sinh ra trong thời loạn sẽ có kết cục thê thảm, hẳn Hồ Kiều Kiều lo lắng là vì nguyên cớ này.

- Kiều Kiều, nàng yên tâm, ta không phải là tên ngốc chỉ biết lời dạy của thánh hiền trong sách vở, chỉ biết trung thành mù quáng.

Đường Kính Chi giải thích:

- Ta nói hành động của thiên tử không nhất định là sai vì chỉ cần nắm đúng mức độ, đây là chuyện cũng có lợi. Nàng nói cũng không sai, chỉ cần giữ vững phương tây và phương nam thì căn bản không cần lo lắng, người Ngột Thứ cùng lắm chỉ càn quét một phen rồi về, nhưng nếu hoàng thượng khoanh tay để phương bắc gặp nạn, mất đi nhân tâm, e là mầm họa lớn sau này. Còn nữa giết tham quan, chém ác đồ làm bách tính vỗ tay reo hò, phương nam càng thêm vững vàng, hoàng đế lại lập nên được uy tín của mình.

Nói tới đó thở dài:

- Giết gà dọa khỉ là đủ, đám tham quan khác trông đó làm gương không dám tham ô, xà xẻo bách tính nữa. Nói cho cùng thì vị khâm sai ấy quá tay, làm mọi chuyện tốt thành hỏng bét hết cả.

Hồ Phụng Kiều cảm thấy cũng có lý, nhưng nàng sao chịu thua:

- Ừm, chính xác thì nói cho cùng vẫn là tên hoàng đế kia không nắm được chừng mực, tên hoàng đế ngu xuẩn đó không khéo khiến cả vương triều này sụp đổ.

Lời của Hồ Phụng Kiều tuyệt đối không quá, tên khâm sai kia nếu không ngừng tay, có khi quan viên ở Vân Châu cũng không chịu nổi áp lực mà dấy binh tạo phản, có người dẫn đầu, trong lúc bất ổn thế này sẽ không ít kẻ cơ hội học theo.

Ngoài ra còn có đám vương gia các nơi nói không chừng cũng chen một chân vào, đám vương gia này mới là đáng sợ nhất, vì chúng là người hoàng tộc, có thể đường hoàng giương cờ giúp vua trừ gian nịnh hại nước gì gì đó.

- Kính ... Kính Chi.

Hồ Kiều Kiều đang nói dở dang đột nhiên thấy mắt tối xầm, trời đất chao đảo, Đường Kính Chi hốt hoảng định bế nàng lên thì một bóng người loáng lên như ánh chớp xuất hiện bên cạnh, tóm lấy tay y ném đi dễ như ném một món đồ chơi:

- Biết sức khỏe của tỷ tỷ ta không tốt, không thể hao tổn tâm thần quá độ còn tới bàn mấy chuyện này ... Ngươi chờ đó, nếu tỷ tỷ ta có mệnh hệ gì, ta nhất định bắt ngươi đền mạng.

Vừa nói Hồ Phụng Kiều vừa nhét dược hoàn vào miệng Hồ Kiều Kiều, đồng thời vận công bồi khí hồi thần cho tỷ tỷ.

Thấy Đường Kính Chi bị người ta ném đi, Ngọc Nhi vội tung mình đón lấy y, ôm vào trong lòng, nếu là lúc khác Đường Kính Chi không mong đợi gì hơn có tiếp xúc thân mật như thế với Ngọc Nhi, tiếc rằng lúc này người đè liên gò đồi mê hồn của nàng nhưng tâm tư lại đặt hết lên sức khỏe của Hồ Kiều Kiều, đợi đứng vững lại liền chạy ngay tới.

Mặc dù Hồ Phụng Kiều thường ngày không mỉa mai thì châm chích tỷ tỷ chỉ ra đời sớm hơn nàng chút xíu này, nhưng thấy tỷ tỷ hôn mê, sống chết không rõ, nàng còn lo hơn lo cho bản thân.

Đường Kính Chi thấy Hồ Phụng Kiều trán mồ hôi lâm tấm, toàn lực vận công cứu trợ tỷ tỷ, chỉ đứng một bên tự trách bản thân không thôi.

Mắt Ngọc Nhi thì nhìn Hồ Phụng Kiều không chớp, vừa rồi chỉ một cú lắc mình Hồ Phụng Kiều đã tới bên tướng công thư sinh rồi ném y đi, khinh công cỡ này nàng thẹn không bằng, chẳng lẽ đây đúng là nữ tử đột nhiên xông vào công đường hỗ trợ hôm đó.

Tính khí quái dị, luôn đối đầu với Nhị gia, đúng với lời Nhị gia nói trên đường đi, xem ra đúng là người này rồi, có điều mặc dù trong lòng nàng đã xác nhận, song lại có chút khó tin, con hồ ly tinh lả lơi này võ nghệ lại có thể không thua kém mình sao?

Qua thời gian rất lâu, Hồ Kiều Kiều cuối cùng khẽ rên một tiếng , mở hai mắt ra, chỉ có điều ánh mắt ảm đạm, trông còn suy kiệt hơn trước vài phần, giống như ngọn nết leo lét trong gió, có thể tắt bất kỳ lúc nào.

- Kiều Kiều, nàng không sao chứ?

Đường Kính Chi thấy Hồ Kiều Kiều sau khi mở mắt ra liền tìm kiếm mình, vội vàng đi tới.

- Đấy của ngươi đấy, ngoài ôm ôm ấp ấp ra thì chẳng được cái tích sự gì.

Hồ Phụng Kiều thì tức giận vì trong mắt tỷ tỷ chẳng có mình, đẩy ngay nàng vào lòng Đường Kính Chi, rồi sang một bên vận công điều dưỡng.

Ngọc Nhi thấy ánh mắt này rồi, đó là ánh mắt của Sương Nhi, tựa hồ lúc nào xung quanh chỉ duy nhất có một người tồn tại, dù trong lòng có chút ghen tuông, nhưng cũng thương tiếc, do dự một chút rồi nói:

- Nhị gia, thiếp thấy có một cách nói không chừng giúp được cô nương này đấy.

- A, cách gì?

Đường Kính Chi xoay người hỏi gấp:

Tỷ muội Hồ Kiều Kiều cũng tức thì nhìn hết lên người nàng.

- Nhị gia, chẳng lẽ người quên mất Nhị nãi nãi rồi sao?

Một câu của Ngọc Nhi làm Đường Kính Chi vỗ đầu bồm bộp:

- Sao ta lại quên mất điều này chứ?

Y thuật của Lâm Úc Hương cao siêu, đáng quý nhất là nàng không bị gò bò bởi chuẩn mực bình thường, đọc nhiều sách tạp nham, tâm tư linh hoạt, nói không chừng có thể tìm được cách chữa trị cho Hồ Kiều Kiều.

- Đi, chúng ta tới biệt viện tây thành.

Đường Kính Chi vừa nói vừa bế xốc Hồ Kiều Kiều lên:

- Chuyện ... Chuyện này sợ không hay, Đường nhị nãi nãi là chủ mẫu đời tiếp theo của Đường gia, Kiều Kiều sao có thể làm phiền cô ấy chữa bệnh ... Hơn nữa, thiếp còn xuất thân thanh lâu...

Hồ Kiều Kiều cắn môi, mặt đầy phức tạp, có điều nàng mới chỉ nói được một nửa đã bị Đường Kính Chi cắt ngang, chân tình của nữ nhân này làm y cảm động:

- Đừng nghĩ nhiều, nàng là nữ nhân của ta, là muội muội của Úc Hương, Úc Hương trị bệnh cho nàng là điều nên làm.

- Để muội đi chuẩn bị xe ngựa!

Hồ Phụng Kiều nghe thấy tỷ tỷ có khả năng chữa được là không cần biết gì hết, lập tức hành động ngay:

Chẳng bao lâu Hồ Phụng Kiều đã mặc y phục nam tử, đồng thời sai hạ nhân chuẩn bị xe sẵn sàng, do Hồ Kiều Kiều thân phận đặc thù, nên trước tiên đuổi hết hạ nhân đi, sau đó mới dùng khăn lụa che mặt, để Đường Kính Chi bế xuống theo lối cửa sau lên xe ngựa, xa phu liền rong ngựa tới thẳng cổng tây Lạc thành.

Cùng lúc đó ở phủ thành thủ, Vương Mông vừa mới tiễn một nhóm khách về, tâm tình của cực tệ, nếu chẳng phải thương thế chưa lành không cho phép cử động mạnh, chỉ e hắn đã phá nát cái thư phòng này rồi.

- Nói đi, tên ngu xuẩn nào làm chuyện này? Chẳng phải ta đã nói là tạm thời phải án binh bất động hay sao ?

Vương Mông nhận được tin từ phía chỗ đất hoang báo về, hiện nạn dân ai nấy sục sôi căm phẫn, nhẹ thì mắng chửi, nặng thì hô hào tố cáo hắn với quan trên, có người kích động trực tiếp đòi tới lấy mạng hắn, tình hình rất tệ, làm bao tính toán của hắn hỏng hết.

Chuyện tốt chưa ra khỏi nhà, chuyện xấu đã truyền khắp ngõ, tin tức lan tới Lạc thành, khiến chút tiếng xấu mà hắn đổ vấy cho Đường gia qua chuyện Tế Sinh Đường hại chết người giờ đập ngược lại lên người hắn, khắp Lạc thành này nhắc tới tên hắn là người người phỉ nhổ rồi.

Trương Tú kêu oan:

- Đại nhân, không phải ti chức làm, mấy ngày qua ti chức tập trung sàng lọc cách ly những kẻ có quan hệ với Đường gia trong quân thủ bị, không rảnh chú ý tới việc khác.

Quân thủ bị tuyển người địa phương, trong khi đó Đường gia ở Lạc thành tới mấy trăm năm, số người mang họ Đường rất nhiều, trong đó có người làm tới chức đội trưởng trong quân thủ bị, chuẩn bị cho kế hoạch sắp tới, Trương Tú cần loại bỏ những người này.

- Đại nhân, có khả năng chính là tên Đường Kính Chi đó bày trò.

Lục phiến môn chuyên đi vu oan giá họa cho nên Âm Lôi suy bụng ta ra bụng người:

Vương Mông suy nghĩ một chút, cảm thấy Âm Lôi nói có lý, nhưng ngoài nghiến răng ken két ra thì không biết phải làm sao.

Trong khi ba người bọn chúng ta mặt mày u ám, tinh thần sa sút thì có một hạ nhân đi vào thi thầm bên tai hắn vài câu, Vương Mông tức thì sáng mắt giục:

- Mau mau mời người đó vào.