Chương 334: Ngu trung

- Đừng khẩn trương, lát nữa cứ đi sát bên ta, đừng để lạc.

Cho dù Ngọc Nhi trước kia hành tẩu giang hồ, đi nhiều thấy nhiều, nhưng thanh lâu kỹ viện thì lần đầu tiên vào, lại là thân nữ nhi, sao tránh được khẩn trương lúc túng, Đường Kính Chi trấn an một câu rồi đi vào trước.

Lâm trước Đường Kính Chi tới đây để lại ấn tượng rất sâu trong lòng các cô nương, thấy y lại tới, các nàng kiễng chân nhìn ngó, nhưng không hề đi tới chào mời.

- Ui cha, chẳng phải Đường nhị gia đây sao, hôm nay ngọn gió nào thổi ngài tới đây vậy?

Đại sảnh tầng một đột nhiên yên tĩnh khiến Liễu tỷ chú ý, thấy Đường Kính Chi tới, điệu đà phẩy khăn tay lên đón, mỗi bước đi bầu ngực đầy đà rung rinh lên xuống, khiến không ít nam nhân xung quanh chảy nước miếng.

- Liễu tỷ gần đây có khỏe không?

Đường Kính Chi khách khí chắp tay chào.

Liễu tỳ ngúng nguẩy, lườm y hờn dỗi:

- Không khỏe chút nào cả, từ lần trước công tử đi rồi, trong lòng tỷ tỷ ta ...

Nghe trong lời Liễu tỷ có ý ám chỉ, Đường Kính Chi không khỏi hổ thẹn, Hồ Kiều Kiều ôm một mối thâm tình với y, nhưng y lại chẳng chủ động tới thăm nàng được một lần, tới tận hôm nay vì cần nhờ tới người ta mới tới.

- Đường nhị gia, vị này là?

Liễu tỷ thấy Đường Kính Chi mặt tỏ ra áy náy thì không nói thêm nữa, nhìn sang phía Ngọc Nhi, ánh mắt chớp động, khẽ hỏi:

Với con mắt sắc bén cùng kiến thức rộng rãi của một ma ma như Liễu tỷ, chuyện Ngọc Nhi giả nam sao che dấu được nàng, Đường Kính Chi biết vậy nhưng không tiện nói thân phận của nàng ở nơi thế này, mỉm cười không đám. Liễu tỷ che miệng cười khúc khích, quay người đi dẫn bọn họ lên lầu.

Ngọc Nhi theo sau, thấy Đường Kính Chi thi thoảng lại liếc nhìn cặp mông tròn đưa qua đưa lại của Liễu tỷ thì thầm khó chịu :" Người ta nói nam nhân đều giống mèo, kẻ nào cũng thích ăn vụng, quả nhiên không sai chút nào!"

Tới tầng thượng, Liễu tỳ không vào truyền lời như lần trước, chỉ khẽ nói hãy chiếu cố Kiều Kiều tiểu thư, rồi xuống lầu.

- Nhị gia, mời vào đi.

Trong lầu các có giọng nhỏ nhẹ truyền ra:

Đường Kính Chi nhận ra giọng Hồ Kiều Kiều, liền cùng Ngọc Nhi đi vào, mới bước qua ngưỡng cửa đã la hoảng:

- Kiều Kiều, nàng làm sao thế này?

Rồi chạy vội tới, bế Hồ Kiều Kiều đang nằm trên ghế tựa đắp chăn dầy vào lòng.

- Không sao, thiếp thân vốn hay bệnh mà, thi thoảng lại bệnh nặng vài ngày, rồi bình thường thôi, không sao cả.

Hồ Kiều Kiều mặt mày nhợt nhạt, nhưng không làm suy giảm vẻ đẹp của nàng, nỗ lực mỉm cười để Đường Kính Chi yên tâm, nhưng không biết mình làm thế khiến Đường Kính Chi càng thêm đau lòng, càng áy náy.

- Chậc chậc, ta vốn tưởng tỷ tỷ đời này không gặp được tên phụ tình ngươi lần nào nữa, không ngờ, không ngươi còn vác mặt tới ...

Tiếp đó một thân ảnh yêu kiều chỉ khoác trên người chiếc áo lụa đỏ mỏng như cánh chuồn, nhìn thấy luôn cả yếm lót bên trong vén rèm trúc đi vào. Ngọc Nhi nghe tiếng quay lại, tức thì tròn mắt, mặt đỏ bừng, thầm mắng :" Đúng là một con hồ ly tinh lả lơi, chẳng trách nam nhân đua nhau chui vào chốn thế này đốt tiền!"

Người tới còn có thể là ai ngoài Hồ Phụng Kiều.

- Kính Chi sao có là người bạc tình được.

Hồ Kiều Kiều đặt cằm lên vai Đường Kính Chi, phản bác thay cho nam nhân trong lòng:

Hồ Phụng Kiều bĩu môi dè bỉu:

- Y mà không phải là kẻ phụ tình thì trên cái thế giới này không còn nam nhân phụ tình nữa rồi. Tỷ ngày đêm nhung nhớ y, vậy mà y quay lưng một cái đi biệt dạng, chẳng thèm tới thăm tỷ một lần, hôm nay tới đây chẳng phải là để thăm tỷ đâu ... Hừm, e là có việc muốn hỏi thôi, phải không Đường nhị gia?

Đường Kính Chi bị Hồ Phụng Kiều nói cho không biết dấu mặt vào đâu.

Ngọc Nhi cũng xấu hổ không thôi, đúng là nữ tử thanh lâu, những lời nhớ nhung nam nhân thế này mà cũng nói ra khỏi miệng được, thực không biết thẹn.

- Kính Chi là nam nhân, là gia chủ của Đường gia, mỗi ngày từ sáng tới tối có không biết bao nhiêu đại sự phải lo, đâu thể chỉ biết nghĩ tới tư tình như tỷ được.

Hồ Kiều Kiều khẽ lắc đầu, giọng nhỏ nhẹn nhưng kiên định:

- Hơn nữa hiện giờ tình cảnh Đường gia không tốt, ngoài thành lại còn có mười mấy vạn nạn dân đáng thương cần chăm lo cơm áo, có cả công trình lớn phải hoàn thành, không có thời gian tới thăm tỷ cũng là chuyện thường tình.

- Chỉ biết an ủi bản thân, người ta có cả một đống kiều thê mỹ thiếp, trong lòng còn có tỷ nữa mới là lạ.

Hồ Phụng Kiều vừa nói vừa nhìn Ngọc Nhi:

Ngọc Nhi thì lại chú ý tới sắc mặt trắng nhợt của Hồ Kiều Kiều, có vẻ trầm tư.

- Kiều Kiều, đều tại ta không tốt.

Ôm chặt giai nhân trong lòng, Đường Kính Chi xin lỗi, ngữ khí rất chân thành.

Hồ Kiều Kiều mỉm cười, giống như đóa bách hợp trong giông bão, đẹp, nhưng mong manh yếu ớt:

- Kính Chi đừng như thế, Kiều Kiều biết trong lòng chàng có Kiều Kiều là đủ rồi. Thư Kiều Kiều nhớ người đưa cho chàng, chàng nhận được rồi chứ?

- Ừ, ta nhận được rồi.

Đường Kính Chi không muốn bàn chính sự với nàng lúc này, nhưng không thể không nói:

- Ngoài chuyện đám người võ lâm kia ra, còn có một chuyện quan trọng nữa thiếp phải nói với chàng.

Hồ Kiều Kiều trở nên nghiêm túc, khẽ cựa mình muốn ngồi dậy.

Đường Kính Chi buông tay ra, cẩn thận dùng chăn quấn lên người nàng thật kín rồi mới hỏi:

- Chuyện gì thế?

Người trong lòng chu đáo ôn nhu như thế, Hồ Kiều Kiều thấy ấm áp, Hồ Phụng Kiều thì quay đầu sang một bên, vẻ mặt không biết nên diễn tả là ghen tỵ hay hâm mộ, hoặc có lẽ là tình cảm phức tạp nào đó khác.

- Trịnh Thắng đồng ý làm thông gia với Điền Cơ rồi.

Đường Kính Chi không kinh ngạc, từ lúc xem bức thư kia y đã biết Trịnh gia đã quyết ý rồi, sau này không hi vọng gì được nữa. Nhưng mà đừng nói là Trịnh Tuyết Nhi ... thảo nào nàng viết là thư ấy cho mình, nữ tử thông minh đó đã đoán được chuyện gì xảy ra rồi

- Hôm qua khâm khai thay thiên tử tuần thú thiên hạ đột nhiên cấp tốc nam hạ, dừng lại ở Túc Thanh thành, nói đó có bảy huyện nha, chỉ trong một đêm trên từ thành thủ, dưới tới bộ khoái nha dịch, quan viên bị bắt lên tới 72 người. Xử phạt đều là chém lập tức.

Túc Thanh thành là một tòa thành khá lớn, nằm ở giao giới giữa Kinh Châu và Lưu Châu, Vân Châu.

Đường Kính Chi "ồ" một tiếng, chẳng trách mà Trịnh gia lại đồng ý thông gia với Điền gia!

- Tên hoàng đế nhãi con đó đúng là thứ hồ đồ, phương bắc nạn dân lưu tán, đạo phỉ nổi lên bốn phía, lòng người bất ổn. Biên quan thì người Ngột Thứ đang như hổ rình mồi ngồi bên, hắn muốn chấn chỉnh xã tắc cũng đành đi, còn rút thượng phương bảo kiếm ép quan viên địa phương làm phản!

Hồ Phụng Kiều tìm chỗ ngồi xuống, hoàn toàn không coi hoàng đế ra cái gì:

Đường Kính Chi khẽ lắc đầu:

- Giết tham quan, thu tiền tài cũng không nhất định là sai, dù sao hiện quốc khố trống rỗng, cần có đủ tiền để cứu tế nạn dân, đảm bảo tiếp tế cho tướng sĩ biên quan.

- Đồ mọt sách ngu trung.

Hồ Phụng Kiều khinh bỉ mắng:

Đường Kính Chi cười lớn, mình mà là con mọt sách ngu trung à? Đó là điều nực cười nhất mà y từng nghe, y chỉ thấy sao nói vậy thôi, biện pháp thì không tệ, chỉ có kẻ thực thi là quá ngu xuẩn.

Hồ Kiều Kiều cũng không tán đồng với quan điểm của Đường Kính Chi, nhưng lời nàng nói hòa nhã hơn:

- Thiếp cũng thấy đương kim chuyến này làm việc thiếu thỏa đáng, chỉ cần giữ phương nam, phương tây ổn định, là có thể vượt qua được giai đoạn khó khăn này, giờ thì cả phía nam cũng sắp loạn rồi, không biết bỏ cái cần bỏ giữ lấy toàn cục, vị thiên tử này không hợp cách.

Nhìn ra giai nhân có thoáng lo lắng, Đường Kính Chi lại cười, chẳng lẽ nha đầu này cũng cho rằng mình là con mọt sách ngu trung.