Chương 297: Nhị gia không ở lại qua đêm à?

Đường Kính Chi muốn biết kết quả cho nên ở lại chờ đợi, khi hạ nhân nghe ngóng báo tin về y cười khổ không thôi, đồng thời cảnh báo bản thân về sau nếu còn làm chuyện này phải cẩn thận không để dẫn lửa đốt mình.

Tin đồn một khi lan ra thì không khống chế được nữa, cho dù Đường Kính Chi có đích thân ra mặt giải thích cũng không ăn thua gì, cho nên nghĩ rồi y chỉ bản Bàng Lộc khi ăn tối trấn an nạn dân, để bọn họ không quá hoảng loạn gây ảnh hưởng tới công việc.

Xử lý xong chuyện này thì thời gian không còn sớm nữa, y lên xe ngựa về phủ, hiện công việc đã vào guồng, sự hiện diện của y không còn tác dụng mấy nữa.

Vừa về tới phủ Đường lão thái quân gọi y tới tiểu viện, đem chuyện xảy ra hôm nay kể tỉ mỉ với y một lượt.

Tế Sinh Đường là sản nghiệp do Lâm Úc Hương lén mua?

Đường Kính Chi há hốc mồm, không biết phải nói gì, cái trò đùa này quá lớn rồi.

Thời gian trước y còn đi tới Tế Sinh Đường đàm phán chuyện hợp tác, té ra chủ thực sự của nó lại là người ngày ngày ngủ cùng một phòng với mình.

Lâm Úc Hương vẻ mặt khẩn trương, tay vặn góc áo, đầu cúi gằm, mắt nhìn chăm chăm mũi bàn chân, không dám nhìn Đường Kính Chi cái nào, cứ như đứa bé biết mình làm sai vậy.

Qua kinh ngạc ban đầu, Đường Kính Chi nhíu mày, chuyện này díu líu tới Trương Tú, không biết đối phương đáp trả thế nào đây? Vương Mông có kiếm cớ làm khó không, dù sao những người kia không phải người Đường phủ, bình thường nể mặt Đường gia, quan phủ sẽ không làm gì, nhưng tình cảnh thế này rất khó nói trước là chuyện tốt hay xấu, phải chuẩn bị trước một chút.

Thấy Đường Kính Chi mãi không nói một lời nào, Lâm Úc Hương lấy can đảm nhìn trộm y một cái, tức thì mặt trắng bệch, y ... y giận mình thật rồi sao?

Đường lão thái quân thấy đích tôn mặt mày âm trầm cũng cho rằng y đang giận Lâm Úc Hương, cười khuyên:

- Lăng Nhi, Úc Hương nó nhất thời nghịch ngợm ham vui nên mới mua Tế Sinh Đường, đây cũng chẳng phải là chuyện lớn gì, cháu nhìn thoáng một chút, đừng để bụng làm gì?

- À, dạ, cháu biết ạ.

Đường Kính Chi ngờ người, rồi hiểu ra lão thái quân hiểu lầm y, rồi trong lòng hoang mang, lão thái quân tốt với Lâm Úc Hương như thế từ bao giờ, rõ ràng chuyện này Lâm Úc Hương sai rõ rành rành, bà không những không trách phạt lại còn chủ động ra mặt giải quyết cho nàng, hiện nói đỡ cả hộ nàng nữa là vì sao?

Y không hiểu rằng Đường lão thái quân rất hài lòng với biểu hiện của Lâm Úc Hương hôm nay, vả lại bà thích Lâm Úc Hương từ ngày đầu gặp mặt, một lòng bồi dưỡng nàng thành chủ mẫu hợp cách cho nên phàm chuyện nhỏ bà phạt nặng, nhưng chuyện nàng phạm lỗi lớn thì bà sẽ biến chuyện lớn thành chuyện nhỏ.

Nghe tướng công vớ bở có vẻ không giận mình nữa, Lâm Úc Hương thở phào, không đợi Đường lão thái quân phải bảo, nàng vội đi tới rót cho y một chén trà, sau đó ngoan ngoãn đứng đằng sau hầu hạ.

Đường lão thái quân thấy thế tất nhiên mừng như có hoa nở trong lòng, hôm qua Hàm Hương nói cho bà biết hai đứa trẻ này tình cảm phát triển, đã có xu thế muốn viên phòng rồi, bà còn không tin, hôm nay xem ra đúng là thật, vậy là chẳng bao lâu nữa bà sẽ được bế trọng tôn.

Đường Kính Chi trong lòng có tâm sự, ăn cơm cùng Đường lão thái quân xong thì về, suốt thời gian đó rất ít nói, khi sắp về tới tiểu viện, đột nhiên dừng lại bảo với Lâm Úc Hương:

- Úc Hương, nàng về phòng ngủ trước đi, ta phải tới tiểu viện của Ngọc Nhi bàn việc.

Nói xong liền đi luôn.

Lâm Úc Hương vốn chưa hết lo lắng, chỉ sợ tướng công thư sinh sẽ trách mình, giờ trời đã tối rồi, Đường Kính Chi không về tiểu viện mà tới chỗ Ngọc Nhi, chua xót tràn ngập cõi lòng, cứ đứng nguyên tại chỗ nhìn Đường Kính Chi đi mà không quay lại lần nào, tới khi y khuất hẳn trong bóng tối mới lau nước mắt, lủi thủi về phòng.

Đường Kính Chi tới tiểu viện của Ngọc Nhi mà không gặp ai, đến khi thẳng gian trong của nàng mới thấy Châu Nhi và Viên Nhi đang tròn mắt nghe chủ tử kể chuyện, thấy Nhị gia vào, vội vàng thi lễ, ôm mặt chạy mất.

Trước khi đi ánh mắt chứa ẩn ý của hai tiểu nha đầu làm mặt Ngọc Nhi đỏ lựng, luống cuống không biết phải xử lý chuyện này ra sao.

Vì sáng nay lão thái quân đích thân đánh Trương Tú gây ầm ĩ khá lớn, Đường Kính Chi cứ canh cánh trong lòng nên không nhận ra vẻ khác thường của Ngọc Nhi, uống chén trà liền đi thẳng vào vấn đề.

Ngọc Nhi thấy tướng công thư sinh tối thế này còn tới đây, tưởng rằng y muốn ngủ qua đêm, quýnh lên, nàng tuy đã mơ hồ nảy sinh tình cảm với y, nhưng chuyện này chưa có chút tâm lý chuẩn bị nào, nghe y nói xong mới thở phào, nhưng chẳng cảm thấy vui, nói:

- Chuyện này đúng là làm mâu thuẫn giữa quan phủ và Đường gia thêm gay gắt, Nhị gia nói chúng ta phải làm sao bây giờ.

- Phía ám vệ có tin gì của Điền Cơ không?

Ngọc Nhi lắc đầu:

- Vị trí của bọn họ không đủ cao, Điền Cơ cũng không phải hạng dễ tin người.

- Hiện chỗ dựa lớn nhất của chúng ta là Trịnh gia, không bằng thế này, tối nay viết một phong thư, sáng sớm mai cho người dùng khoái mã tới Kiên Thành chuyển tới tay Trịnh Kiếm Thu, mời hắn tới Lạc thành thị sát tiến độ công trình.

Đường Kính Chi nghĩ rồi nói:

- Nhị gia muốn thăm dò Trịnh phủ và Điền Cơ đã ngầm có tiếp xúc với nhau về chuyện khâm sai hay chưa à?

- Đúng vậy, bọn chúng chắc chắn biết tin sớm hơn chúng ta, chuyện mưu phản không phải chơi, dù chưa tới bước đường cùng chẳng ai muốn làm phản, song thế nào cần chuẩn bị càng sớm càng tốt, nếu như Trịnh Kiếm Thu nhận lời tới đây, tức là chưa có gì.

Đường Kính Chi nắm chặt chén trà trong tay:

- Ngược lại nếu Trịnh Kiếm Thu kiếm cớ chối từ đùn đẩy, có ý xa lánh Đường gia thì chúng ta không chậm trễ nữa, lập tức lén đem chủ tử Đường gia ra ngoài.

- Tỳ thiếp sẽ bảo ám vệ chuẩn bị sẵn sàng, một khi có tín hiệu không tốt là đưa người đi ngay.

Ngọc Nhi nói tới đó thì hơi ngần ngừ, giọng có vẻ không chắc :

- Nhị gia, hôm nay thiếp chú ý hình như hai người bạn học thủa nhỏ của Nhị gia có vẻ định nói gì đó, nhưng cuối cùng lại thôi.

Đường Kính Chi vỗ đầu bồm bộp :

- Ta quên đấy, có đại quản sự ở đó hai tên tiểu tử này không dám nói gì đâu, để mai ta gọi họ tới hỏi vậy.

Đường Kính Chi bàn việc xong mang tâm sự ngổn ngang rời khỏi tiểu viện của Ngọc Nhi, y phải tính toán hết khả năng xấu nhất.

Y đang suy nghĩ ứng phó ra sao, phía Vương Mông cũng đau đầu không kém, Điền Cơ vừa cho người thúc dục mấy lần rồi, Vương Mông biết không trì hoãn được nữa, hôm nay nghe nói Trương Tú bị Đường lão thái quân đánh ở giữa đường, liền sai người mời hắn tới phủ.

Lâm Úc Hương một mình về phòng, không cho Tri Đông Tri Thu đi theo, một mình ngồi dựa vào thành giường, lòng hết sức bất an :" Nhị gia đêm nay liệu có về không? Khuya thế này rồi còn chuyện gì mà bàn chứ ?"

Cứ nghĩ tới khả năng tướng công vớ bở có thể qua đêm ở chỗ Ngọc Nhi, nàng cảm thấy tức ngực khó thở, không tìm lý do bao biện cho cảm xúc của mình nữa, có thứ không phải cứ phủ nhận là nó không tồn tại.

Đợi rất lâu vẫn không thấy Đường Kính Chi trở về, Lâm Úc Hương thở dài, cởi tú hoa hài, trèo lên giường, buông màn xuống.

Từ từ cởi váy dài, Lâm Úc Hương đang định gấp cho gọn gàng thì phát hiện ở ống tay áo và bên hông có vết máu rất rõ, từ sau khi ra ngoài đánh người, nàng bị Đường lão thái quân giữ lại ở tiểu viện trò chuyện cả ngày, giờ nhớ lại chuyện ấy không còn sợ nữa.

Nói thực suốt quá trịnh đánh người, Lâm Úc Hương cực sợ, nếu chẳng phải đánh xong lên xe, được Đường lão thái quân nắm tay trấn an, nàng đã sợ tới mất vía rồi.

"Lão thái quân đúng là người đem lại cho người khác cảm giác an toàn!" Lúc này Lâm Úc Hương cuối cùng cũng phát hiện ra trên người Đường lão thái quân có ưu điểm.

"Roẹt!" Nàng đang trầm tư thì Đường Kính Chi vén rèm cửa đi vào, Lâm Úc Hương nghe thấy tiếng động ngẩng đầu lên nhìn, thấy tướng công vớ bở về rồi, không áp được mừng rỡ trong lòng, vọt miệng hỏi:

- Nhị gia, người không lại chỗ Ngọc Nhi muội muội qua đêm à?