Chương 296: Phát tán tin đồn

Đợi đoàn người Đường gia đã đi xa, Kiều Bát mới nhổ phỉ bãi nước bọt, bên trong lẫn cả máu, mặt đau méo mó, giọng nói biến dạng:

- Trương đại nhân, cái thể diện của Kiều Bát này mất sạch sẽ rồi, ngài có kế gì hay báo thù không? Nếu có cứ báo một tiếng, Kiều Bát này tuyệt đối không hai lời.

" Bốp!" Trương Tú xoay người, vung tay tát cho Kiều Bát một cái nổ đom đóm, mặt mày tím tái:

- Ngươi là cái đồ con lợn, bắt chẹt tiền nhà nào không làm, lại đi chọc vào Đường gia, lão tổ tông đó là người chúng ta trêu chọc được à? Vương đại nhân muốn ra tay với Đường gia từ lâu rồi, nhưng tới giờ vẫn kỵ húy thân phận lão thái bà này, giờ thì hay lắm, tới bản quan cũng bị đánh giữa đường, ngươi nói xem, sau này bản quan đối diện với cấp dưới và quan viên Lạc thành thế nào?

Kiều Bát mặc dù cao to, nhưng cũng không chịu nổi cái tát này của Trương Tú, ăn một cái tát, xoay tay chỗ mấy vòng, thiếu chút nữa ngã xuống đất, tái tát này khiến một bên tai của hắn ù luôn.

Có điều Kiều Bát rốt cuộc vẫn là nhân vật từng trải, cố gắng đứng vững, trong lòng toan tính, nếu Vương đại nhân muốn đối phó với Đường gia thì sau này sợ gì không có cơ hội báo thù.

Tát một cái rõ mạnh, Trương Tú phát tiết được phần nào, nhìn theo hướng đội xe của Đường gia, mặt âm trầm nói:

- Mối thù hôm nay, ngày sau ắt có đáp trả.

Rồi bải Kiều Bát:

- Ngươi mau cho người mau chóng dựng lại đổ trường Tụ Nhạc, tiếp tục kinh doanh, còn nữa, tiền kiếm được sau này ta sẽ lấy một nửa.

Nói xong dẫn hơn một trăm tên binh sĩ bỏ đi.

Nghe Trương Tú nói thế, Kiều Bát nghiến răng ken két, đỗ trường bị người ta đốt rồi, mình phụ trách bỏ tiền xây dựng lại mà Trương Tú lại đòi ăn phần lớn, làm sao hắn không giận cho được? Có điều giận thì giận, chung quy hắn cũng chỉ có thể cố nuốt vào bụng, đem thù oán này tính hết lên người Đường gia.

- Nhìn cái gì mà nhìn, còn không mau tìm người khởi công?

Kiều Bát trút giận lên đám thủ hạ, đám này toàn là lưu manh vô lại, không biết xây nhà lợp mái.

- Vâng ..

Đám lưu manh lác đác tên đáp tên không, sau đó tản ra, Kiều Bát mặt biến sắc, mẫn cảm phát hiện trong mắt những kẻ này đã không còn kính phục hắn như trước kia nữa rồi.

Cái nghề này kiếm ăn bằng nắm đấm thật, nhưng thể diện còn trọng yếu hơn cả quan viên, giờ hắn bị một nữ nhân đánh ngay giữa phố mà không dám hé răng nửa lời, nếu chẳng phải sau lưng hắn có Trương Tú làm chỗ dựa thì đám lưu manh này căn bản không coi hắn ra gì nữa.

Kiều Bát quát tháo ra lệnh vài câu rồi đi tìm y sư trị thương, hắn không phát hiện có một thanh niên thong thả đi theo, bám sát hắn như hình với bóng.

Đường Kính Chi từ sáng sớm tinh mơ đã dẫn đội xe xuất phát đi tới chỗ đất hoang, do hôm qua mưa to, mặt đường trở nên lầy lội khó đi, mãi gần trưa mới tới đến nơi, lúc này phía nạn dân đã bắt đầu ăn cơm, nạn dân chi thành từng hàng một lĩnh thức ăn, đám trẻ con không chịu ở yên một chỗ, đuổi nhau đùa giỡn, người lớn quát tháo không cho chúng nghịch bẩn, tuy hơi náo loạn nhưng đầy không khí cuộc sống.

Đội xe của Đường gia vừa tới gần là có người phát hiện rồi, ai lĩnh được thực ăn là cầm bát vừa ăn vừa chạy tới, có người bỏ cả hàng đến xem, trận mưa hôm qua làm ai nấy cảm thụ rõ ràng cái lạnh mùa đông đang ở cạnh họ rất gần, cho nên nhìn thấy chăn áo bông ai chằng thèm, bọn họ rì rầm rỉ tai nhau không biết số đồ này Đương gia phân phát thế nào, bán hay là lại có điều kiện gì.

Chỗ đất hoang này tụ tập tới mười mấy vạn người, nhưng do Đường Kính Chi đã có chuẩn bị từ trước, đem toàn bộ quản sự và người làm các cửa hiệu tới giúp, thêm vào hạ nhân lựa trọn trong phủ, tổng cộng tới hơn 200 người, cho nên quản lý rất tốt, cũng khá hiểu gia cảnh của các nạn dân.

Bàng Lộc thấy chủ tử tới, bỏ hộp thức ăn đi tới thỉnh an, Đường Kính Chi tự mình đỡ ông ta dậy, từ lúc công trình khởi công, Bàng Lộc gần như ở luôn tại chỗ này cùng nạn dân, lao tâm lao lực khiến người vốn chẳng béo đã gậy dộc hẳn đi:

- Thời gian qua vất vả cho ông quá.

- Không vất vả, không vất vả, đều là chuyện thuộc phận sự lão nô thôi mà.

Bàng Lộc vội khom lưng đáp.

- Hôm nay ta đem đến một đống chăn áo bông cũ, định phân phát cho mọi người, ông đi gọi người phụ trách tới đây, xem nhà nào nhiều người già hoặc trẻ nhỏ thì ưu tiên phân cho bọn họ trước, số còn lại thì đợi những ngày tới Giả gia chuyển hàng của bọn họ ở những tòa thành gần đây tới rồi thống nhất phân phối sau.

Đường Kính Chi ra lệnh:

Bàng Lộc nhận lệnh đi làm, chẳng bao lâu sau toàn bộ số quản sự tới nơi, bọn họ thảo luận một phen, sau đó công bố ra, nạn dân xung quanh hò reo rầm trời, có người quỳ xuống bái lạy, lạy chủ tử Đường gia, người bái lạy thần thánh, rồi tản ra đi theo các quản sự Đường gia tới điểm phân phát.

- Đại quản sự, hôm nay trừ mang chăn áo tới, ta còn đại sự muốn bàn bạc với ông.

Đường Kính Chi phất tay, ngoại trừ Ngọc Nhi, Bàng Lộc, Thị Mặc và Từ Thức, Bàng Việt thì toàn bộ hộ vệ đứng ra xa cảnh giới.

Từ Thức và Bàng Việt đã được Đường Kính Chi cho phép Bàng Lộc kể tình thế Đường gia cho họ biết, bồi dưỡng hộ thành lực lượng nòng cốt tiếp theo của Đường gia, hai người này thông minh đa trí, chỉ cần rèn thêm kinh nghiệm, ắt sẽ thành trợ thủ đắc lực của y trong tương lai không xa, dù sao Bàng Lộc tuổi đã cao, không tiện bôn ba đường xa nữa, Thị Mặc thì còn quá nhỏ, tính tình chưa đủ thuần thục.

Bàng Lộc đỡ Đường Kính Chi xuống một cái ghế vừa cho mang tới:

- Có chuyện gì Nhị gia cứ sai bảo.

- Là thế này ...

Đường Kính Chi đem chuyện hoàng thượng phái khâm sai tuần thị phương nam, chém giết quan tham vơ vét tiền tài nói ra, đồng thời ảnh hưởng của việc này tới Đường gia:

Từ Thức và Bàng Việt nhìn nhau tròn mắt kinh ngạc.

Bàng Lộc nghe xong mày nhíu chặt, đáp:

- Nhị gia, lợi dụng nạn dân bảo vệ Đường gia là ý hay, nhưng nạn dân quá đông, nếu bọn họ thuận theo ý Đường gia đối đầu với quan phủ vậy Điền Cơ Vương Mông liệu có nhân cơ hội gán Đường gia tội danh tạo phản hay không?

Đường Kính Chi day huyệt thái dương, Ngọc Nhi nói xen vào:

- Vậy đám cẩu quan kia muốn ra tay thì chúng ta lấy gì đối phó? Hiện tình cảnh của Đường gia đã tệ lắm rồi, nếu không sớm khống chế nạn dân trong tay, một khi đối phương đánh tới thì Đường gia coi như xong, phản kháng còn cơ hội.

- Di nương nói rất phải.

Bàng Lộc gật đầu:

- Có điều lão nô thấy chúng ta nên ngầm bố trí đường lui, như thế tương lai nếu đầu không lại cũng không tới mức tuyệt đường.

- Đã chuẩn bị thời gian dài rồi.

Ngọc Nhi không nói rõ cho Bàng Lộc, không phải không tin ông ta mà chuyện càng ít người biết càng tốt, vả lời Bàng Lộc bận chuyện ở đây là đủ rồi, có biết không giúp ích được gì.

Tiếp đó năm người thương lượng việc tung tin đồn, Đường Kính Chi muốn càng nhanh càng tốt, vì thế trao đổi xong Bàng Lộc vội vàng dẫn đám Thị Mặc rời đi bố trí nhân thủ phát tán tin đồn.

Tin đồn đáng sợ vì nó có tốc độ truyền bá nhanh, khó khống chế, trong quá trình lan đi, rất dễ tam sao thất bản, tới lúc tin đồn lan tràn, trăm miệng một lời thì thật cũng thành giả mà giả cũng thành thật, người dân Vương triều Minh Hà lại rất thích những tin đồn.

Đường gia chỉ phái vài người trà trộn vào trong nạn dân hàm hồ nói vài câu quan phủ muốn gây chuyện bất lợi với Đường gia đại loại như " nghe đâu quan phủ thấy Đường gia nhiều tiền cứu tế nạn dân nên có ý nhắm vào gia sản Đường gia", " ta nghe loáng thoáng trên phố có người bàn tán bảo quan phủ đang định phá hoại chuyện Đường gia khai hoang" v..v..v.. nói chung chỉ là lời không đầu không cuối chẳng có chứng cứ gì, nhưng chỉ nửa ngày mấy chục phiên bản truyền khắp nạn dân.

Trong phiên bản này thậm chí có người thề thốt nghe thấy quan sai rục rịch chuẩn bị ngày mai cho người tới Đường phủ kiếm cớ tịch thu gia sản Đường gia, khiến một số nạn dân hoảng loạn, nhẹ nhất cũng nói quan phủ hiện đang điều tra Đường gia phạm tội gì chứ chưa định ra tay, nhưng tựu chung là không cần biết nguyên nhân thế nào, ai cũng tin chắc một điều rằng, quan phủ có ý đồ không tốt với Đường gia.