Chương 285: Dạy bảo

Lâm Úc Hương mới giật mình nhớ ra chuyện Tri Thu đắc tội với Chu Quế Phương, phân bua:

- Nó chỉ nhất thời vuột miệng không kịp nghĩ, không có ý xấu gì đâu ạ.

- Sao? Ngươi thấy nó bị ăn đòn là oan uổng à?

Đường lão thái quân nghiêng đầu nhìn tôn tức:

Lâm Úc Hương thấy sắc mặt bà không có vẻ gì là không vui, bạo gan một lần:

- Tôn tức thấy Tri Thu ăn trận đòn đó là hơi mạnh tay.

- Ngươi đó.

Lâm Úc Hương dám nói suy nghĩ thật không ngờ làm tâm tình Đường lão thái quân rất tốt, cười mấy tiếng rồi nghiêm mặt lại, nói:

- Lão thân trước tiên hỏi ngươi về Hàm Hương, là muốn ngươi đem Tri Đông Tri Thu ra so sánh với nó, xem nha đầu bên cạnh mình có khuyết điểm gì, nên sửa phải sửa, nếu không sửa được, lão thân dùng gậy dạy nó.

Giọng bà càng nói càng nghiêm khắc, nhưng Lâm Úc Hương lại không cảm thấy sợ hãi, chăm chú lắng nghe trưởng bối dạy bảo.

- Sở dĩ ngươi ngươi cảm thấy nó bị trừng phạt nặng, chẳng qua là vì thấy nó là nha hoàn thiếp thân của ngươi. Vậy chuyển một góc nhìn xem nhé, nếu nha đầu bên cạnh Quế Phương hay đám Sương Nhi mỉa mai lên mặt với ngươi ngay trước mặt mọi người, cảm giác của ngươi cảm thấy ra sao?

Lâm Úc Hương sực tỉnh, điểm này nàng chưa bao giờ nghĩ tới, nhưng những tủi hờn nhục nhã khi mới vào phủ bị đám nha hoàn bà tả rỉa rói chửi bới, nàng làm sao mà quên được.

- Úc Hương, có một điều ngươi phải nhớ ký, chủ tử là chủ tử, hạ nhân là hạ nhân. Cho dù Hàm Hương là nha đầu bên cạnh ta thì địa vị của nó vẫn không sao sánh bằng các ngươi được, hiện giờ ngươi đã hiểu chưa?

Lâm Úc Hương trầm tư gật đầu.

- Hôm nay lão thân sở dĩ nói những lời này vì ngươi là chủ mẫu tương lai của Đường phủ, phải gánh vác toàn bộ hậu viện của Lâm gia! Chủ mẫu phải có uy, bên cạnh cũng cần có mấy trợ thủ đắc lực, nếu không không có người giúp ngươi, thì dù ngươi là chủ mẫu cũng không quản lý nổi hậu viện, bị người ta che tai bịt mặt, thành bù nhìn thôi. Chính bởi vì như thế, lần trước nha đầu Tri Thu giúp ngươi lấy uy trước mặt Lý Trung, cho nên ta không đánh chết nó.

Đường lão thái quân nói tới đó dừng lại, nhích người để ngồi thoải mái hơn mới tiếp tục:

- Nhưng bồi dưỡng trợ thủ cho mình cũng phải chú ý phương pháp, cứ lấy lỗi Tri Thu phạm phải ra mà nói, ngươi thấy nó nhất thời kích động, nói câu không nên nói. Nhưng trong mắt lão thân nó ỷ vào thân phận, khinh nhờn chủ tử.

- Không, lão thái quân ...

Lâm Úc Hương nghe thế thầm cả kinh, nếu Lâm lão thái quân cứ nhớ mãi chuyện này thì về sau tính mạng Tri Thu khó bảo toàn, nàng quýnh lên định giải thích hộ Tri Thu, nhưng Đường lão thái quân cắt ngang:

- Đừng nói, lão thân nói với ngươi nhiều như thế, ngươi còn chưa hiểu sao? Nô tài là nô tài, dù nó phục vụ chủ mẫu thì cũng chỉ là nô tài, không được ỷ vào thân phận chủ tử quên phận nô tài. Nếu bên cạnh chủ mẫu có loại nô tài như thế, nhẹ thì nó lên mặt trước chủ tử khác, mồm miệng thiếu tôn trọng. Nhưng đứa lớn gan hơn thì nó thành nô tài khinh chủ.

Lão thái quân thở dài:

- Ài, từ chuyện Lý Trung mà ngươi không học được điều gì sao?

Lý Trung do đích thân Lâm Úc Hương xử lý, cuối cùng tên ác nô đó còn chết trước mặt nàng, tất nhiên nàng như kỹ, trước kia khi báo kết quả xử lý cho lão thái quân, nàng còn bị bà khéo léo trừng phạt quỳ trước cửa.

Lâm Úc Hương nghe tới đó thì hoàn toàn hiểu ra, vị lão thái quân này không phải có ý trừng phạt Tri Thu, mà đang truyền dạy kinh nghiệm cho nàng.

Có điều Tri Thu đơn thuần như thế, liệu nó có khả năng biến thành thứ ác nô như Lý Trung sao?

Nói tới Tri Thu thì đặc điểm lớn nhất là dễ kích động, to gan.

Lâm Úc Hương giữ nó ở bên mình là vì thích nó thẳng tính, lại trung thành, thêm nữa còn vì nàng cô đơn, muốn có người chia sẻ tâm sự, như Tri Xuân Tri Hạ chi biết gọi dạ bảo vâng không hợp với yêu cầu.

Nhưng được Đường lão thái quân nhắc nhở nàng giật mình, hiện giờ ở trong phủ mình không có chút quyền lực nào, Tri Thu dám hỗn xược với Chu Quế Phương, tuy vì tốt cho mình, nhưng đúng là có xu thế của ác nô.

Chưa nói tới khía cảnh chủ nô, nói tới khía cạnh con người, Tri Thu thực sự không phải là đứa hiền lành thiện lương, giả sử sau này mình nắm quyền rồi, trong tay nó có quyền lực, nó vì mình đi trấn áp các di nương khác với danh nghĩa vì tranh sủng cho mình thì thế nào? Đơn giản chỉ nói vì trung thành nữa sao?

Đường lão thái quân để cho Lâm Úc Hương bình tĩnh suy nghĩ một lúc mới nói:

- Úc Hương, ngươi là chính thê, khác hẳn với Quế Phương và đám Nhu Nhi, nếu ngươi không khống chế được trợ thủ đắc lực của mình, tương lai rất có khả năng chúng sẽ biến thành ác nô. Ta không dấu ngươi, trước kia ta độc một thân một mình từ kinh thành xa xôi trở về chiếu cố công bà bệnh nặng, từng bị hạ độc từng bị ám sát, có đứa nào không phải danh nghĩa trung thành với chủ? Nhưng trung thành hay chúng lo cho lợi ích bản thân bị ảnh hưởng, bọn chúng không phải chủ tử nên không quan tâm tới đại cục, chỉ nghĩ tới lợi ích được mất, như ngươi hay đám Nhu Nhi có thể vì muốn trong nhà hài hòa mà nhường nhịn, nhưng bọn chúng thì không. May mà trời cao chiếu cố, ta thoát khỏi tai ách, ta giết hết đám ác nô đó rồi luôn ngầm chú ý hạ nhân bên cạnh, nếu có kẻ nào dám ỷ vào ta mà quên đi phép tắc, ta sẽ cho chúng ra trang viên ngoại thành.

Đưa ra trang viên ngoài thành, không có Đường lão thái quân làm chỗ dựa, những kẻ đó thành hạ nhân bình thường, bằng với đi đầy.

- Những lời lão thái quân nói tôn tức đều hiểu cả.

Đường Úc Hương hiểu thấu đạo lý trong đó, quyết định phải giáo dục Tri Đông Tri Thu cho tới nơi tới chốn, vạn lần không thể để chúng biến thành ác nô như Lý Trung, chỉ có điều muốn để chúng thay đổi khuyết điểm cần có thời gian, mà cũng cần có thời gian cho cả nàng:

- Tri Thu sau khi bị ăn đòn đã thành thực hơn nhiều, sau này xin lão thái quân cho tôn tức thêm thời gian dạy bảo bọn chúng.

- Được!

Đường lão thái quân rộng rãi đồng ý, dù sao bên cạnh Lâm Úc Hương chỉ có hai tiểu nha hoàn này dùng thuận tay, có điều Lâm Úc Hương vừa thở phào thì Đường lão thái quân nói một câu rất bình đạm, song không có chút tình cảm nào, khiến tim nàng nhảy vọt lên cổ:

- Có điều nếu sau này bọn chúng còn dám khiêu chiến uy nghiêm của chủ tử, lão thân sai thô sử bà kéo ra hậu hoa viên đánh chết ngay.

- Vâng!

.... .....

Chừng nửa canh giờ sau cơn mưa lớn cuối cùng cũng ngớt dần, Lâm Úc Hương nhớ ra chuyện Đường Kính Chi căn dặn trước khi đi ngủ, cáo từ Đường lão thái quân, gọi Chu Hậu quản sự trướng phòng tới, bảo ông ta chuẩn bị xe ngựa, tới hiệu Giả Ký lấy hàng, sau đó về tiểu viện của mình.

Tri Đông nhận mệnh lệnh của nàng tới tiểu viện của Chu Quế Phương cho tới bây giờ vẫn chưa về, chứng tỏ Đường Kính Chi còn chưa tỉnh.

Ngồi xuống giường, Lâm Úc Hương cởi hài tất, cẩn thận vén váy lên, cổ chân như bạch ngọc hiện ra, tiếp đó là bắp chân cánh cung uốn lượn mượt mà, có điều đợi tới khi nàng kéo váy tới gối, Tri Thu đứng bên cạnh giường la hoảng:

- Nhị nãi nãi, lão thái quân lại phạt người sao?

Lặng lẽ lắc đầu, Lâm Úc Hương nói:

- Không phải đâu, đó là do ta tự quỳ chạm vào đấy.

Vừa nói nàng vừa cho tay vào trong lòng lấy một bình dược cao, cho tay quệt ít thuốc, bôi lê chỗ thâm tím trên gối.

- Nếu chẳng phải lão thái quân dọa người, người đã chẳng ..

Tri Thu nghe vậy hầm hừ lẩm bẩm, có điều lời này lọt vào tai Lâm Úc Hương mang một tư vị khác hẳn.

Nếu là trước kia, nhất định nàng cho rằng Tri Thu thương mình, nên cùng mang lòng thù đich, nhưng được Đường lão thái quân nhắc nhở, tâm cảnh nàng đã có thay đổi căn bản, tức thì sầm mặt xuống, cắt ngang lời Tri Thu:

- Cầm mồm! Mông hết đau là quên rồi sao? Ngay lão thái quân mà ngươi cũng dám oán giận.

- Không, không phải, Nhị nãi nãi, ý nô tỳ là trong phòng ...