Chương 284: Biết sai phải sửa

- Úc Hương, hôm nay ngươi tới thăm lão thân làm lão thân rất mừng, sau này nếu rảnh nhớ tới chơi với lão thái bà này cho đỡ buồn.

Đường lão thái quân còn đắp một cái chăn mỏng trên người, hiển nhiên chưa hài lòng lắm với nhiệt độ trong phòng, có điều nụ cười của bà rất hiền từ nóng ấm:

- Dạ .. Tôn, tôn tức biết rồi ạ.

Lâm Úc Hương như ngồi trên bàn chông, ấp úng đáp.

- Úc Hương, gần đây Nhị gia bận rộn như vậy người càng phải chú ý nhiều hơn, bệnh quay lại là càng khó trị ...

Trong mắt Đường lão thái quân chỉ có đứa đích tôn này, nên nói chuyện chẳng bao lâu lại nhắc tới Đường Kính Chi.

Lâm Úc Hương vội gật đầu:

- Vâng ạ, tôn tức mấy ngày qua đều đun nước thuốc cho Nhị gia ngâm chân, còn xoa bóp cho Nhị gia thông máu dễ ngủ phục hồi thể lực, xin lão thái quân cứ yên tâm.

Đường lão thái quân nghe thế hài lòng gật gù, Hàm Hương pha nước xong đi tới sau lưng bà bóp vai, tay Hàm Hương rất mềm, lực đạo vừa đủ, chỉ bóp vài cái Đường lão thái quân đã thoải mái khép mắt lại.

Lâm Úc Hương thấy bà không nói nữa càng không ngồi yên nổi, do dự một lúc rồi hạ quyết tâm cắn chặt răng ngà, quỳ xuống đất:

- Tôn tức có lỗi, xin lão thái quân trách phạt!

- Hử?

Đường lão thái quân đột nhiên nhở mắt ra.

Chỉ một âm tiết thôi làm Lâm Úc Hương sợ rúm người, không dám đón nhận ánh mắt của Đường lão thái quân.

Nhích người, ngồi thẳng dậy, Đường lão thái quân cau mày hỏi:

- Có chuyện gì, ngươi nói ra xem đã.

- Tôn tức không dám ạ.

Lâm Úc Hương vừa rồi quỳ xuống quá mạnh, đầu gối nện xuống đất làm nàng đau chảy nước mắt.

- Hừm!!

Đường lão thái quân xua tay:

- Ngươi thân là Nhị thiếu nãi nãi của Đường gia, há có thể quỳ ở trước mặt một hạ nhân, nói quỳ là quỳ ngay được. Uy nghiêm của người ở đâu?

Hàm Hường vội vàng đi tới đỡ Lâm Úc Hương đứng dậy lần nữa.

- Nói, rốt cuộc là chuyện gì?

Đường lão thái quân quát;

Lâm Úc Hương hai chân run cầm cập, lắp ba lắp bắp kể ra đại khái sự việc.

Đường lão thái quân hai mắt lóe hung quang, đập bàn đánh sầm, rít lên:

- To gan lắm!

Lâm Úc Hương kinh hãi quỳ ngay xuống, Đường lão thái quân thường ngày chỉ một cái cau mày đã làm nửa Đường phủ phải run rẩy rồi nữa là dáng vẻ đáng sợ này.

Hàm Hương cũng chấn kinh há hốc miệng, nếu chẳng phải vị Nhị nãi nãi gan lớn chùm trời này tự mình nói ra, ai có thể đoán được Tế Sinh Đường lại là sản nghiệp nàng lén mua.

Tự mau cửa hiệu không cho ai biết, tự mình lén lút kinh doanh!

Vị Nhị nãi nãi này nghĩ cái gì trong đầu thế?

Hàm Hương không dám đỡ Lâm Úc Hương đứng lên nữa.

- Tôn tức biết sai rồi, xin lão thái quân khai ân.

Cho dù sớm biết sẽ bị trừng phạt, tinh thần chuẩn bị đầy đủ, nhưng trước mặt Đường lão thái quân, bao nhiêu trí tuệ dũng khí của nàng trôi đi sạch sẽ.

Không nói gì, Đường lão thái quân nhìm Lâm Úc Hương chằm chằm.

Chỉ cần nghĩ một chút thôi, bà không khó đoán ra mục đích đứa tôn tức này mua Tế Sinh Đường tự mình kinh doanh.

Nhưng một số chuyện không thể phơi bày ra, nếu không sau này khó nhìn mặt nhau, chỉ cần cả hai ngầm hiểu là đủ rồi.

- Biết sai? Ngươi thực sự đã biết sai ở đâu sao?

Đường lão thái quân sở dĩ không nổi giận là vì bà tin lời Xung Hư đạo trưởng, một số việc thà tin có chứ không tin không, dù một phần trăm khả năng bà cũng không đem tính mạng và tiền đồ của đích tôn ra đùa.

- Tôn ... Tôn tức biết ... Biết sai ở đâu rồi.

Lâm Úc Hương nắm chặt hai bàn tay ướt đẫm mồ hôi, có điều mặc dù miệng nàng nói biết sai, nhưng không dám nói ra sai ở đâu, nếu không lão thái bà tàn nhẫn này dám kéo nàng ra đánh chết lắm.

Đã là vợ người còn tính chuyện trốn ra ngoài, bất kể nguyên nhân là gì, không ai cần biết, ở Vương triều này chỉ cần biết nàng là đứa con dâu trốn khỏi nhà chồng là trăm miệng như một đòi cho vào lồng thả trôi sông.

Tưởng tượng cảnh đám người hung dữ vây quanh cầm đá ném vào người, còn mình thì nằm trong cái lồng chật hẹp, chân tay bó chặt từ từ chìm xuống dòng nước tối tăm, Lâm Úc Hương hối hận vô cùng, Tế Sinh Đường quan trọng, nạn dân quan trọng, nhưng sao so được với cái mạng nhỏ của mình.

- Biết sai rồi còn phải biết sửa mới được.

Đường lão thái quân nói đầy thâm ý:

Lâm Úc Hương lúc này còn nghĩ cái gì nữa, rối rít đáp:

- Vâng, tôn tức nhất định sẽ sửa.

- Đứng dậy đi.

Nằm ngoài dự liệu của Lâm Úc Hương và Hàm Hương, Đường lão thái quân rộng lượng phất tay:

- Ngồi nói chuyện cho tử tế.

Hàm Hương lúc này mới dám đi tới đỡ, còn Lâm Úc Hương không dám ngỗ nghịch chút nào, nơm nớp lo sợ ngồi xuống.

- Cả gan lắm, dám thu tiền bảo hộ cửa hiệu của Đường gia, ngươi nói cho lão thân biết mấy kẻ đó tên là gì?

Tri Đông và Tri Thu sớm đã đi điều tra báo về, Lâm Úc Hương vội nói ra mấy cái tên, Đường lão thái quân dù thân phận tôn quý, lại đang nổi giận, nhưng bà sống thành tinh rồi, không hành động theo cảm tính, đôi khi thấy bà nổi giận hạ lệnh cũng đừng nhầm, ẩn sau đó thường có toan tính khó ai biết được, nghe xong chỉ bảo Hàm Hương tìm mấy quản sự hay ra ngoài phủ làm việc nghe ngóng tình hình trước.

Đường lão thái quân thấy Lâm Úc Hương nói xong rồi mà vẫn cứ ngồi đó run lẩy bẩy, nói thực lòng bà rất thích đứa tôn tức này, nếu như Lâm Úc Hương có thể ngoan ngoãn thực hiện chức phận thê tử, ở lại Đường phủ thì tốt biết nhường nào.

Người ta tuổi càng cao càng trọng tình thân, bà cũng muốn đứa tôn tức này giống như nhà khác, hiếu thuận hiền huệ, thường tới bên gối bà, cùng bà tâm sự trò chuyện, cười nói vui vẻ lắm chứ.

- Úc Hương, tới đây bóp vai cho nãi nãi nào.

Đường lão thái quân ngả lưng ra sau dựa vào ghế, uể oải nói:

Lâm Úc Hương nói xong chính sự, vốn định cáo từ, song lúc này chỉ đành vâng lời, đi tới giúp bà bóp vai, nàng học kỹ xảo xoa bóp trên y thư, luận riêng thủ pháp, cao hơn Hàm Hương không ít.

Mấy huyệt trên vai được bàn tay linh hoạt của Lâm Úc Hương ấn vào, tuy hơi đau đau tê tê, nhưng sau đó lại cực kỳ thư thái, Đường lão thái quân cười nói:

- Ừm, vẫn cứ là Úc Hương khéo tay nhất, sau này rảnh, thường tới xoa bóp cho lão thân nhé.

- Dạ, vâng.

Lâm Úc Hương nhỏ nhẹ đáp, dù sợ vị lão thái quân này vô cùng, nhưng nếu có thể lấy được lòng bà, khổ một chút mệt một chút có là cái gì.

Ngoài trời mưa chưa ngớt, tiếng mưa rời đều đều làm không khí trong phòng lắng dịu, Đường lão thái quân hưởng thụ tôn tức xoa bóp cho một hồi, chợt lên tiếng hỏi:

- Úc Hương, cá con nha đầu Tri Thu kia đã khỏe chưa?

- Dạ khỏe rồi ạ.

Lâm Úc Hương giật mình cả kinh, lực tay bất giác tăng thêm vài phần.

Đường lão thái quân khẽ vỗ bàn tay nàng không hiểu trấn an hay bảo nàng nhẹ thôi, lại hỏi:

- Ừm, không để lại mầm bệnh chứ?

- Không, không ạ, nó khôi phục rất tốt.

- Úc Hương, người thấy Hàm Hương theo bên ta thế nào?

Tư duy Đường lão thái quân nhảy cóc quá mức, làm Lâm Úc Hương không hiểu ra sao cả, không có thời gian cân nhắc hay suy nghĩ, đành có sai nói vậy:

- Nha đầu Hàm Hương này không tệ ạ, chẳng những xinh đẹp, tâm tư nhạy bén, hơn nữa chưa từng lên mặt với người khác, làm việc có chừng mực, biết đại cục, nhiều khi tôn tức thấy nó không giống một hạ nhân, mà giống như đại thiên kim hào môn.

Hàm Hương là tâm huyết chục năm trời của bà, được Lâm Úc Hương khen như thế, Đường lão thái quân hài lòng gật đàu, bỗng nhiên đổi đề tài:

- Vậy Tri Đông và Tri Thu bên ngươi thế nào?

Lâm Úc Hương chợt hiểu ra, hiển nhiên hai tiểu nha đầu bên cạnh nàng không thể đem so với Hàm Hương được, hơi ấp úng:

- Bọn ... Bọn chúng ...

- Cứ nói thật, không phải sợ.

- Dạ, Tri Đông thì cẩn trọng một chút, làm việc chăm chỉ, hai điều này có vài phần giống Hàm Hương, có điều nó không có tầm nhìn, không hiểu đại cục, cũng không thông tuệ bằng.

Lâm Úc Hương càng nói càng xấu hổ:

- Tri Thu là đứa bộp chộp, to gan, dễ kích động, thường phạm lỗi nhỏ, càng không có gì để so sánh.

- Chỉ phạm lỗi nhỏ thôi sao?

Đường lão thái quân nhíu mày: