Chương 282: Thực sự không lo sao?

Tâm tư xoay chuyển, Đường Kính Chi nhìn đám oanh oanh yến yến trước mắt, cười nói:

- Nào, ai muốn đánh nữa thì ngồi vào chỗ ta.

Nói rồi chủ động nhường vị trí.

Nhu Nhi thấy có chỗ trống bỏ Uyển Nhi, hớn hở chạy tới:

- Thiếp đánh, thiếp muốn đánh.

Cuống cả lên quân luôn phải xưng "tỳ thiếp".

- Rồi rồi, có ai tranh với nàng đâu.

Đường Kính Chi buồn cười xoa đầu nàng:

Tiếp đó y đứng sau lưng Nhu Nhi chỉ điểm, thắng liền mấy trận, khiến Nhu Nhi sung sướng cười híp mắt, miệng thì không khép lại được.

Vì Đường Kính Chi từ minh chuyển sang ám, cho nên các nàng không hợp lực đấu với y được nữa, Chu Quế Phương xem một lúc hứng thú giảm mạnh, quay đầu sang vừa đúng lúc thấy Đường Kính Chi đang ngáp sái quai hàm.

Mấy ngày qua y bận rộn, mỗi ngày về tới nhà là mệt lử, ăn tối xong về phòng lăn quay ra ngủ ngay, có hôm còn ở lại cả chỗ đất hoang, những chuyện này các nàng đều biết cả.

Cho nên do dự một chút Chu Quế Phương lên tiếng khuyên:

- Nhị gia, nếu người mệt rồi thì nên về phòng nghỉ ngơi đi.

Nghe thấy thế những nàng còn lại cũng quay sang, đều nhận thấy sự mệt mỏi hằn rõ trên mặt tướng công.

- Không sao đâu, chẳng mấy khi được nửa ngày rảnh rỗi, ta muốn ở bên các nàng thêm lúc nữa.

Nghe tới hai chữ nghỉ ngơi, Đường Kính Chi cứ như bị thôi miên, hai mắt díp lại, cố mở được mắt thì miệng cũng mở theo ngáp một cái, lúc bận rộn không thấy gì, vừa buông lỏng nghỉ ngơi, nhất là vừa song vận động đầu óc căng thẳng, càng mệt mỏi.

Cho dù thân trong đám kiều thê mỹ thiếp, tinh thần của y cũng vẫn dần suy giảm, cơn buồn ngủ như sóng thủy triều, hết đợt nọ tới đợt ập tới không cản nổi.

Lâm Úc Hương lại càng hiểu y mới khỏi bệnh chưa bao lâu, nếu để cơ thể mệt mỏi, mà gốc rễ duy trì cơ thể còn chưa phục hồi, rất dễ bệnh nặng lần nữa, vội vàng đi tới đỡ lấy cánh tay y dìu vào trong phòng, dùng khẩu khí không cho tranh cãi, nói:

- Nhị gia, người vào gian trong chợp mắt chút đi, chẳng may bệnh rồi thì một đống chuyện ngoài kia biết giao cho ai? Vả ... Vả lại ngày thành hôn của người và Phương muội muội sắp tới ...

Nghe nàng nhắc tới hôn sự của mình, Đường Kính Chi mất tự nhiên, vội cắt ngang:

- Được rồi, ta nghe nàng mà, chẳng phải đang vào trong phòng nghỉ ngơi đây sao?

Đây là tiểu viện của Chu Quế Phương, gian trong tất nhiên là khuê phòng của nàng, Chu Quế Phương thoáng ngần ngừ rồi cũng theo vào.

Vào phòng rồi, hai nàng nhìn nhau có chút ngượng ngùng, Đường Kính Chi cởi áo ngoài, chẳng biết phải nói gì, dù sao cũng có cớ mệt mỏi thế là y nhắm mắt lại luôn.

Hai nàng cũng chỉ nghĩ y đã mệt, không để ý nhiều, Chu Quế Phương giúp kéo chăn đắp lên người y, còn tỉ mỉ vuốt bằng che kín bốn chung quanh, Lâm Úc Hương thì cởi giày và tất cho y.

Thường ngày thoáng ngửi mùi tho trên người Chu Quế Phương đã làm y ngứa ngáy rồi, giờ chăn đệm ngào ngạt mùi thơm cơ thể của nàng, mắt díp lại, nhưng lòng thì rạo rực, có điều trong phòng có hai nữ tử, y không dám hành động tùy tiện, vờ ngủ, tới khi nghe thấy bước chân hai nàng sắp ra tới cửa mới đột nhiên lên tiếng.

- Úc Hương, đợi lát nữa ngớt mưa nàng sai hạ nhân tới cửa hiệu Giả Ký lấy hết chăn áo cũ về nhé, sáng ngày mai ta đem tới chỗ đất hoang.

Lâm Úc Hương khẽ "vâng" một tiếng, cùng Chu Quế Phương lùi ra.

Tiếng rèm vừa buông xuống, Đường Kính Chi mở mắt ra ngay, còn cẩn thận nhìn về phía cửa, mới ôm chăn vào lòng, hít cho thật đã, tưởng tượng đang ôm cơ thể đầy đặn của Chu Quế Phương trong lòng.

Hít mấy hơi, chợt trong đầu y nảy ra một người, đó là Hồ Phụng Kiều, mùi hương cơ thể nàng cũng cực kỳ khích thích, hơn nữa phong tư quyến rũ, vóc người bốc lửa, cùng cách ăn mặc lớn mật của nàng, tất cả đều để lại ấn tượng khó phai.

Ngủ trong chăn của giai nhân, tất nhiên đầu óc không khỏi nảy sinh tơ tưởng vẩn vơ, có điều Đường Kính Chi mệt thật, cho nên chẳng bao lâu ngủ thiếp đi.

Y ngủ bên trong, các nàng ở gian ngoài chơi cờ đều phải cố gắng hạ thấp giọng xuống, nên dần dần hứng trí sụt giảm, cuối cùng Lâm Úc Hương nói:

- Các muội cứ chơi nhé, ta về trước đây.

Nàng là chính thê cho nên những nàng khác đều phải đứng dậy tiễn, Lâm Úc Hương đi tới cửa thì quay lại bảo Chu Quế Phương:

- Phương muội muội, Nhị gia ngủ hay đá chăn ra lắm, muội chú ý nhé, trời lạnh rồi, đừng để Nhị gia nhiễm lạnh.

- Vâng, tỷ tỷ yên tâm, muội nhất định chiếu cố Nhị gia chu đáo.

Chu Quế Phương uốn gối thi lễ:

Vì Chu Quế Phương đã kết hôn rồi, hơn nữa còn chu đáo trầm ổn, biết thương người cho nên Lâm Úc Hương khá yên tâm về nàng, gật đầu rồi rời đi.

Vừa mới về tới tiểu viện của mình thì hai tiểu nha hoàn đã chạy lên đón, là Tri Đông Tri Thu, qua một thời gian điều dưỡng, Tri Thu đã khỏe bảy tám phần rồi, Đường Úc Hương bảo nó nghỉ cho khỏe hẳn đã, nhưng Tri Thu hiếu động, nằm một thời gian mốc người rồi, không chịu nổi nữa, nên vừa đứng lên được là về ngay.

- Nhị nãi nãi, Nhị gia đâu rồi?

Tri Thu thấy chủ tử về một mình, tay che ô, cổ vươn dài ra ngó nghiêng bốn xung quanh:

- Nghỉ ở chỗ Phương nãi nãi rồi.

- Cái gì?

Tri Thu la hoảng, miệng há hốc.

Chẳng phải vì Đường Kính Chi còn chưa kết hôn với Chu Quế Phương đã tới đó ngủ mà tại vì từ khi nó vào phủ, chưa thấy Nhị gia nghỉ ngơi ở tiểu viện khác bao giờ.

Chẳng lẽ Nhị gia bắt đầu chán Nhị nãi nãi rồi sao?

Tri Thu kêu lên thì Tri Đông cũng nhíu mày lại.

Chuyện này trong lòng Lâm Úc Hương cũng không dễ chịu chút nào, cảm thấy như có cái gì tắc ở lồng ngực, cảm thấy rất bức bối, có điều tình hình lúc đó như vậy, chẳng lẽ nàng bảo Đường Kính Chi về tiểu viện của mình ngủ được sao?

Nghe Tri Thu kêu như thế, sắc mặt biến đổi, Lâm Úc Hương nhướng mày nhìn nói:

- Lần trước ăn đòn còn chưa nhớ à?

Mặt Tri Thu tức thì trắng bệch, vội lấy tay bịt chặt miệng lại.

Tri Đông thấy bạn sợ hãi, đi tới vỗ lưng Tri Thu an ủi, rồi quay sang hỏi chủ tử:

- Nhị nãi nãi, Nhị gia ngủ ở đó, người thực sự không lo chút nào sao?

Nếu là lúc mới vào phủ Lâm Úc Hương khẳng định thấy càng nhẹ nợ, nhưng bây giờ thì ..

Hiện thờ nàng chỉ thấy tim thắt lại, khẽ thở dài.

Nhấc chân chậm rãi đi vào phòng, trong màn mưa, khuôn mặt kiều diễm như hoa của Đường Úc Hương chất chứa nỗi buồn, như mây đen khó tan trên trời.

Trước khi bị cướp vào Đường phủ, nhà nàng nghèo, thiếu thốn đủ bề, sống rất gian nan, nhưng giờ sống trong giàu sang phú quý, vẫn thấy mệt như trước kia.

Mà với tình hình bây giờ, nếu như rời Đường phủ, tương lai càng đáng ngại.

Trước đó nàng mua hiệu thuốc, đặt tên là Tế Sinh Đường, mới đầu tuy định giá rất thấp, nhưng vì nạn dân đông, bán số lượng lớn còn kiếm được không ít ngân lượng, nhưng mười ngày trước từ có mấy tên lưu manh vô lại không ngờ dám ngang nhiên tới Tế Sinh Đường thu phí bảo hộ giữa ban ngày ban mặt, nàng không còn thu nhập nữa, thậm chí lỗ vốn mất rồi.

Đó là chưa kể tiền củi lửa, chưa kể dùng sức lao động miễn phí của Đường gia.

Nàng chỉ muốn đóng cửa béng cho xong, vậy mà cửa hiệu của nàng nhưng nàng không đóng được.

Bước trên con đường trải đá ướt nước, nàng nặng nề lê bước vào phòng.

Hai tiểu nha đều biết chuyện làm ăn của Tế Sinh Đường khó khăn, việc này trước giờ do Tri Đông phụ trách, nên rót cho chủ tử chén trà rồi hỏi:

- Nhị nãi nãi, chuyện bên Tế Sinh Đường rốt cuộc người định xử lý thế nào?

Lâm Úc Hương nghe mà đau đầu, đặt chén trà xuống, chống tay bóp trán.

- Nhị nãi nãi.

Tri Thu sau khi khỏe lại liền cùng Tri Đông quản lý Tế Sinh Đường, cho nên nó cũng rất hiểu hiện trạng của hiệu thuốc, thấy tới nước này rồi mà chủ tử vẫn không nói cho Nhị gia biết, quýnh lên nói:

- Đám lưu manh đó tới tận nhà khi dễ chúng ta rồi, người còn muốn dấu Nhị gia tới bao giờ nữa?