Chương 281: Chơi cờ kiểu Đường gia

Trong các nàng thì chỉ có Sương Nhi điều kiện gia đình cực tốt là học cờ vây, có điều Đường Kính Chi lại dạy các nàng một trò khác.

Cờ ca rô.

Trò chơi này nói đơn giản thì cũng đơn giản, bảo phức tạp thì nó phức tạp, nhưng không thể phủ nhận là học rất dễ, Đường Kính Chi sau khi kiên nhẫn làm mẫu mười mấy ván, toàn bộ các nàng đều đã hiểu cách chơi.

Sương Nhi có thiên phú đánh cờ cao nhất, vì thế nàng được đẩy ra làm đối thủ với Đường Kính Chi.

- Thắng rồi!

Đường Kính Chi đặt một quân cờ đen xuống, nối chéo hai đầu thành năm quân liên tiếp, cười ha hả, định đưa tay xóa bàn cờ chơi ván mới.

Có điều y vừa mới dứt lời liền thấy một bàn tay nhỏ trắng trèo thò vào bàn cờ, nhặt quân cờ mà y vừa đặt xuống lên:

- Khoan đã, nước này không tính.

Người lên tiếng là Nhu Nhi, lúc này nàng nhíu mày, nhìn chăm chăm vào bàn cờ, vẻ mặt căng thẳng, cứ nhi nàng đang là người đánh cờ vậy, hơn nữa còn không cam tâm chịu thua.

Không phải là một ván cờ thôi sao, có gì to tát đâu.

Đường Kính Chi buồn cười, gật đầu.

Sương Nhi thấy y gật đầu rồi liền nhặt quân nàng vừa đặt xuống, nghiên cứu chỗ đặt mới.

Thế là hai người tiếp tục ván cờ.

Bốn năm nước sau, Đường Kính Chi lại chộp được sơ hở, nối liền năm quân đen với nhau, reo lớn:

- Ha ha ha, ta thắng nhé.

- Khoan khoan, nước này không tính.

Đường Kính Chi đắc ý quá sớm, Uyển Nhi, mỹ nhân điềm tĩnh hiền dịu nhất cũng bị ván cờ khơi lên lòng háo thắng, nói xong chẳng đợi Đường Kính Chi gật đầu đã nhặt quân đen bỏ tọt vào tay y.

Lại không tính?

Đường Kính Chi vuốt mũi, ai bảo đối thủ là nữ nhân của mình cơ chứ, lại phải gần đầu, cho hoãn cờ, Sương Nhi cũng nhanh không kém rút ngay quân cờ trắng vừa đặt cho vào chỗ quân đen mới bị bỏ ra.

Mặc dù Sương Nhi đã hoãn hai lần cờ rồi, nhưng chơi cờ gì thì ăn thua cũng nhờ vào thực lực, mà đám thê thiếp của Đường Kính Chi mới nhập môn, còn chưa mò ra mánh khóe trong đó, thế là chẳng bao lâu Đường Kính Chi lại nối năm quân đen vào với nhau.

Lần này thì y còn chưa kịp cười đã thay một bàn tay nhặt quân cờ y vừa đặt bỏ ra, người chen vào là Chu Quế Phương.

Không những thế Chu Quế Phương còn chỉ luôn một nước khác:

- Còn phải chặn cả bốn quân này nữa, nếu không là lại thua đấy.

Sương Nhi vỡ lẽ, ngẩng đầu lên liếc nhanh Đường Kính Chi một cái, vội vàng chặn ngay nước thua.

Nhận lại quân cờ từ tay Chu Quế Phương, Đường Kính Chi nhíu mày, song chỉ còn cách đi tìm cơ hội chiến thắng khác.

...... ........

Chừng nửa khắc sau, quân đen quân trắng trên bàn nhiều lắm rồi, Sương Nhi lộ sơ hở ngày một nhiều, khi Đường Kính Chi vừa đặt cờ xuống nối liền năm quân thì Ngọc Nhi tính cách lãnh đạm cũng không nhịn được ra tay lấy lại quân cờ đó, rồi không nói gì hết, lạnh lùng khoanh tay đứng đó.

Hoãn cờ nhiều như vậy rồi Sương Nhi không còn dám nhìn tướng công nhà mình nữa, chỉ mau chóng lấp chỗ hở.

Lại hoãn nữa?

Cho dù Đường Kính Chi có dễ tính đến mấy thì lúc này sắc mặt cũng trầm xuống, có kiểu đánh cờ thế này à? Liên tiếp hoãn ba bốn lần rồi, cứ đánh thế này mình còn thắng được sao?

Có điều dù trong lòng không thoải mái, Đường Kính Chi cuối cùng vẫn không nói gì, dù sao đối diện toàn là nữ nhân của mình.

Thế là y đành cúi đầu xuống, bình tâm lại, tìm kiếm cơ hội chiến thắng.

Trong phòng tổng cộng có năm nam sáu nữ, lúc này toàn bộ chìm đắm trong bàn cờ, vò đầu bứt tai, tìm cách thắng đối thủ, thế là trong phòng chỉ còn lại mỗi tiếng thở và tiếng tim đập.

Không khí có chiều hướng căng thẳng ....

Sương Nhi lúc này đầu nhâm nhẩm đau, mắt cũng mờ mờ, do dự rất lâu, cuối cùng đặt cờ trong tay xuống, Đường Kính Chi sáng mắt, có điều y chưa kịp phản ứng thì Lâm Úc Hương vươn tay, tốc độ chẳng kém chớp giật là bao.

- Không được, phải đánh vào đây này.

Lâm Úc Hương tay trái đặt lên ngực, vỗ vỗ tim đang đập loạn, tay phải cầm quân cờ trắng đặt vào sơ hở mà Đường Kính Chi vừa mới phát hiện:

- Hút chết nhé!

Tay buông cờ là không được thay đổi nữa, thế này cũng là hoãn cờ.

Khuôn mặt tuấn tú của Đường Kính Chi hơi tối lại.

Nếu là bình thường Sương Nhi sẽ chẳng thèm để ý tới Lâm Úc Hương, nhưng ván cờ này hao tốn quá nhiều tinh thần lẫn tinh lực của nàng, lúc này thấy Lâm Úc Hương giúp mình vãn hồi vận mệnh bại trận, cảm kích mỉm cười, nhìn khuôn mặt xinh đẹp của nàng có thể thấy được nàng rất khẩn trương, rất kích động.

Lâm Úc Hương cũng đáp lại bằng một nụ cười, nhưng tắt rất nhanh, không phải nàng cười giả dối mà vì nàng còn bận chú ý vào bàn cờ.

Chuyến này Đường Kính Chi cẩn thận hơn, quyết tâm phải tìm một thế nước đôi cho các nàng hết đường hoãn, không khó lắm Đường Kính Chi nhìn thấy chiêm hiểm rồi.

Đang thầm đắc ý, chiến thẳng nắm chắc trong tầm tay, Sương Nhi thì nhìn quanh đám tỷ muội một vòng, dứ thử cờ vào một vị trí, thấy không ai phản đối mới chầm chậm đặt cờ xuống.

Đúng là gà! Tới hai sơ hở mà không nhận ra.

Đường Kính Chi làm bộ làm tịch thở dài, hả hê cầm cờ lên, đặt xuống, quân đen vừa chạm bàn, các nàng biết ngay là thất sách rồi, không cần ai phải bảo, Sương Nhi tự rút cờ về, đánh cờ bao nhiêu năm, đây là lần đầu tiên nàng chơi xấu.

Phẩy tay tiêu sái, Đường Kính Chi ung dung đợi Sương Nhi lấp sơ hở mới đặt cờ vào một sơ hở khác.

Tức thì sáu nàng cùng choáng váng.

Thế này thì phải làm sao bây giờ?

Nếu như ván cờ chỉ chơi mấy nước đã thua rồi các nàng có lẽ không để ý lắm, cả Đường Kính Chi cũng vậy, nhưng đánh tới đây, ai cũng nghĩ vỡ đầu rồi, nên đều không muốn thua.

Nhu Nhi thò tay ra, định hoãn cờ, hơn nữa hoãn liền hai nước.

Đường Kính Chi thấy vậy cuống lên, đưa tay ra che bàn cờ:

- Không được còn hoãn cờ thì đánh sao được nữa.

Nhu Nhi không cam lòng, môi giảu lên thật cao, đôi mắt đã to càng mở to hơn, long lanh nước nhìn y, làm Đường Kính Chi bị nhìn tới xấu hổ, nhưng y không muốn bỏ cơ hội tốt thế này.

Y cũng tốn cả đống tế bào não chứ đùa à.

- Nhị gia.

Uyển Nhi lắc tay y nũng nịu, cái âm mũi đó truyền vào tai làm xương khớp Đường Kính Chi mềm nhũn.

- Cái này ... Ván này thua thì chúng ta đánh ván khác được cơ mà.

Đường Kính Chi lúc này không thể rộng lượng được nên né tránh ánh mắt của Uyển Nhi.

- Lần này nữa thôi.

Nhu Nhi mặc kệ, đưa tay ra định nhặt thêm quân cờ đen nữa.

Đường Kính Chi vội đưa tay ra cản, thế là tay Nhu Nhi chạm vào tay Sương Nhi, quân cờ trắng trong tay Sương Nhi rơi xuống, lăn đi, cuối cùng dừng lại ở một vị trí hết sức quỷ dị.

Thua ... Thua rồi.

Thắng rồi.

Tất cả cùng trố mắt ra.

Thực ra trình độ cờ ca rô của Đường Kính Chi chẳng ra làm sao, nếu không đã chẳng giằng co với mấy nữ tử vừa học được quy tắc chưa bao lâu, mà quân cờ đó ma xui quỷ khiến thế nào mà rơi vào một vị trí không ai phát hiện ra, thế là Đường Kính Chi hào phóng cho thê thiếp hoãn mấy nước cờ liền thất bại trong tay những nữ nhân của mình như thế đấy.

Các nàng chẳng để thể diện cho Đường Kính Chi, đồng thanh reo hò, Nhu Nhi và Sương Nhi ôm chầm lấy nhau, cứ như đánh thắng một trận lớn vậy.

Ngọc Nhi đứng một mình, nhìn khuôn mặt bực tức của tướng công thư sinh cũng phì cười, đẹp không sao tả siết.

Sớm biết như thế chẳng thà cho các nàng hoãn hai nước! Như thế có thua cũng thua có phong độ.

Khóe miệng Đường Kính Chi giần giật, thua rất ấm ức.

Có điều chỉ một lúc y chợt vỗ trán, thầm buồn cười, mình làm sao thế này? Vốn chẳng để ý ai thắng ai thua, sao càng đánh càng hăng, trở thành quyết ăn thua với các nàng rồi?

Được nhìn các nàng vui vẻ như thế, mục đích của mình chẳng phải đạt được rồi sao?