Chương 247: Khởi công

Vương Xương Long mặc dù không chỉ có mỗi một nhi tử, nhưng những người con khác hoặc không tập võ mà làm quan văn thì cũng kinh doanh rồi, nên chẳng thể sử dụng để tận dụng uy danh của lão tướng quân.

Cho dù mấy bộ lạc lớn của người Ngột Thuật bị Vương Tích dẫn quân đánh bại, nhưng chỉ cần chút thời gian điều chỉnh, thế nào cũng sẽ quay trở lại, nhất là khi nghe tin Vương Tích chiến tử sa trường, khẳng định càng thêm không kiêng dè gì nữa.

Cho nên với tình hình hiện giờ mà nói, chỉ cần người Ngột Thuật không có nội chiến, nhiều lắm là chừng mười ngày là có thể tập trung lực lượng đánh về biên quan, tình thế rất nguy ngập.

Hiện giờ vấn đề đau đầu nhất của tân hoàng đoán chừng là không tìm được nhân tuyển trấn thủ biên cương.

Phương bắc lại còn đang có thiên tai lớn, lại gặp đúng chuyện này, với tân hoàng mà nói đúng là một khảo nghiệm không nhỏ, nếu như hắn xử lý chính xác, uy vọng sẽ tăng vọt, trấn nhiếp được những kẻ có mưu đồ bất chính, Vương triều Minh Hà sẽ tiếp tục phồn vinh.

Nhưng nếu y xử lý không tốt, chẳng những năng lực của tân hoàng bị người ta nghi ngờ, mà ngay cả uy tín của hoàng thất cũng bị tổn hại lớn.

Hoàng thất mất uy, không khéo lại thành cục diện chư hầu tranh bá.

Ngọc Nhi nói xong thấy hai mày Đường Kính Chi trĩu nặng, an ủi:

- Nhị gia, chuyện đã tới nước này có lo lắng cũng vô ích mà thôi, sau này chỉ cần chúng ta cẩn thận một chút đừng để tên cẩu quan nắm thóp là được, cao tổ dựng nước đã hơn 300 năm rồi, hoàng uy tích lũy sau dầy, không phải nói mất là mất ngay được, bọn chúng không dám làm bừa đâu.

- Ừm, nàng nói cũng có lý.

Đường Kính Chi gật đầu, hiện giờ chỉ có thể làm thế thôi, giờ này chắc Giả gia và Trịnh gia đã đạt thành hiệp nghị, đợi kéo Trịnh gia vào rồi, ít nhất trong thời gian ngắn Vương Mông không dám làm gì Đường gia nữa.

Còn về lâu dài, chỉ biết đặt hi vọng vào tân hoàng có thể ổn định được cục diện, đi bước nào hay bước nấy vậy.

Vẫy tay gọi mấy hộ vệ dắt ngựa tới, ai nấy tự lên ngựa, tới thẳng mảnh đất hoang. Tới nơi thì thấy khắp nơi khói bốc nghi ngút, mấy vạn người dân xếp thành mười mấy hàng người đang nhận đồ ăn sáng, mỗi nam tử nhận thức ăn xong hạ nhân Đường gia đều phát cho một chiếc xẻng, lát nữa bắt đầu khởi công.

Trừ nam tử thành niên ra, người già, trẻ nhỏ và nữ nhân lĩnh thức ăn xong cũng được chia nhóm giao cho bọn họ những nhiệm vụ đơn giản, chủ yếu là san bằng đất, là dùng cuốc xẻng làm bẳng chỗ đất lồi lõm, như thế sau này mới chồng lương thực được, nếu không mưa to nước tích lại chỗ trũng làm mạ non chết úng. Ngoài ra còn các việc lặt vặt khác như lấy củi nấu cháo, giúp chạy vạy cho những thợ làm nhà .. .v… v.. v… nói chung chia việc theo khả năng lao động của từng người.

Tận mắt nhìn thấy nạn dân nhận thức ăn, Đường Kính Chi mới vững lòng hơn, nôn nóng nhảy xuống ngựa, đi được mấy bước thì Thị Mặc chạy như bay tới.

- Nô tài thỉnh an Nhị gia, Ngọc di nương.

Vì quen thuộc rồi, Ngọc Nhi chỉ khẽ gật đầu, Đường Kính Chi thì khen:

- Ừm, làm tốt lắm, đợi về phủ, ta nhất định sẽ có thưởng.

Từ khi Đường gia dựng lều thí cháo, Thị Mặc chạy đi chạy lại, bận rộn suốt ngày đảm bảo công việc trôi chảy, công lao không nhỏ.

Được chủ tử khen, Thị Mặc cười khì khì:

- Nhị gia nói phải giữ lời nhé, thưởng cho nô tài nhiều bạc vào.

- Cút đi, ngươi đi theo bên ta còn thiếu cái ăn cái mặc à? Cần nhiều bạc làm gì, à, Thị Mặc, không phải định mua quà lấy lòng Tiểu Thúy chứ hả?

Thị Mặc mặt đỏ bừng, có điều tuy nó ngượng ngùng, nhưng lại không phủ nhận, giọng nhỏ tẹo:

- Nhị gia, Tiểu Thúy tính tình không tốt, mà gần đây nô tài lại bận, không có thời gian đi thăm nàng, nếu lần sau gặp không mua thứ nàng thích, nàng không thèm để lý tới nô tài nữa.

- Ha ha ha.

Đường Kính Chi cười lớn một trận khoan khoái, bao nhiêu buồn phiền buổi sáng bị quét sạch, chỉ mũi Thị Mặc nói:

- Đúng là cái đồ vô dụng, còn chưa quá môn đã sợ nó thành như thế rồi. Được, về phủ ta thưởng thêm cho ít bạc vụn.

- Đa tạ Nhị gia.

Thị Mặc tức thì hớn hở tạ ơn.

Bảo Thị Mặc đi làm việc của mình, Đường Kính Chi và Ngọc Nhi đi xuyên qua đám đông, một lúc sau mới tìm được đám người Trương Gia, thấy bọn họ đang ngồi quây tròn ăn sáng, tiện tay lấy hai cái bánh bao, đưa cho Ngọc Nhi một cái trước rồi cho bánh của mình lên miệng ngoạm một miếng lớn.

Trương Gia hiện giờ bằng với làm công cho Đường gia rồi, thấy y tới định đứng lên hành lễ, nhưng Đường Kính Chi ngăn lại:

- Hoang sơn dã lĩnh, đâu cần để ý nhiều thế, Trương tiên sinh, đây có phải là mấy vị đồng liêu không?

Nói xong cũng chẳng ngại đất bẩn, đặt mông ngồi ngay xuống.

- Đúng vậy, Đường công tử, để Trương mỗ giới thiệu ..

Trương Gia lần lượt giới thiệu năm người ngồi cùng hắn:

Những người này mặc dù xuất thân công sai, nhưng Đường Kính Chi thấy bọn họ không sợ gian khổ chịu khó vất vả theo vị trưởng quan chẳng có tiền đồ gì như Trương Gia, trèo đèo lội suốt, đo đạc thăm dò đất đai, rất là hiếm có, khách khí chắp tay nói:

- Hạnh hội, hạnh hội.

Năm người kia từ lúc Đường Kính Chi tới vẻ mặt tỏ ra câu nệ, không dám tùy ý nói chuyện nữa, thấy gia chủ Đường gia chắp tay với mình, cuống quít đứng dậy nói không dám liên hồi.

Ngồi cả xuống rồi, Đường Kính Chi thấy năm người kia gò bò, cũng không nói thêm gì với họ, đợi sau này tiếp tiếp xúc nhiều rồi sẽ tự nhiên thoải mái hơn, vừa cắn bán bao, y vừa hỏi Trương Gia:

- Tiên sinh đã xác định địa điểm khởi công chưa?

Đại công trình mấy vạn người làm, Trương Gia sao dám sơ xuất:

- Xác định rồi, Trương mỗ đã đánh dấu trên bản đồ, đợi nạn dân ăn sáng xong là có thể bắt đầu.

Ăn sáng xong, Đường Kính Chi sai hạ nhân trong phủ dẫn các nạn dân tới địa điểm thi công, phương hướng của kênh đào đại khái là từ tay bắc chảy xuống đông nam, xuyên qua một rặng núi lớn rồi chảy vào hạ du của sông Lạc, tổng thể dài ước chừng 120 dặm, khi thiết kế định vị đáy kênh sâu 7 trượng, chiều rộng mặt kênh 15 trượng, đáy kênh rộng 10 trượng.

Ngoại trừ con kênh chính, còn có mấy trăm mương lớn nhỏ trải khắp ngóc ngách mảnh đất hoang, đảm bảo cung cấp đủ nước tưới cho lương thực sau này.

Đường Kính Chi và nhóm Trương gia và đi vừa trò chuyện, chừng nửa khắc sau tới được bên sông Lạc, hướng kênh đào nhất trí với hướng dòng sông, nhìn nạn dân đang dần dần tập trung lại một chỗ, y hỏi:

- Trương tiên sinh định khởi công ở đâu?

Trương Gia lấy bản đồ trong lồng ngực ra cho Đường Kính Chi xem:

- Bờ sông Lạc tương đối cao, địa thế ba mươi trượng tiếp theo khá dốc, cho nên Trương mỗ dự định khởi công nơi này, địa thế tương đối bằng phẳng hơn, Đường công tử thấy sao?

30 trượng là chừng 100 mét, khởi công ở đây không quá gần bờ sông không lo có nguy hiểm vỡ đê, từ đó có thể thấy Trương Gia là người làm việc cẩn thận.

Đường Kính Chi hỏi chỉ để nắm tình hình thôi, biết mình không phải dân trong nghề, chĩa mõm vào chỉ tổ hỏng việc, tất nhiên không có dị nghị gì:

- Được, cứ làm theo lời Trương tiên sinh.

Thấy Đường Kính Chi gật đầu đồng ý, Trương Gia cùng mấy trợ thủ đi tới chỗ nạn dân tụ tập, nếu đổi lại là thời hiện đại, công trình lớn thế này nhất định phải có vài vị tai to mặt lớn lên lảm nhảm mấy câu vô nghĩa sau đó xúc vài xẻng đất tượng trưng, nhưng ở Vương triều Minh Hà những thứ đó đều miễn hết.