Chương 179: Nhị gia sợ à?

Bên tai truyền tới tiếng rèm trúc va chạm vào nhau vào nhau, Lâm Úc Hương mơ mơ hồ hồ mắt hé ra một khe hở nhỏ, thấy sắc trời sáng dần, nàng bất mãn làu bàu cái gì đó không rõ, nhưng ai hiểu nàng sẽ biết chẳng qua đang mắng ông trời thức giấc quá sớm, nàng còn chưa ngủ đã mắt.

Giống như đại bộ phận mỹ nữ, Đường Úc Hương thích ngủ nướng.

Kéo chăn lên chùm qua đầu tính ngủ tiếp, thiếu ngữ ngây thơ hoàn toàn không biết bị cướp mất nụ hôn đầu, nàng lấy chăn chùi môi ướt ướt, sau đó người uốn éo, tìm một tư thế thật dễ chịu, lại lần nữa tiến vào giấc mộng đẹp dang dở.

Hoảng loạn chạy ra khỏi phòng, không nghe thấy sau lưng có tiếng chửi mắng, trái tim đăng đập lộn tùng bậy mới dần lắng xuống, hôn rồi, mình hôn Úc Hương rồi, Đường Kính Chi thầm reo lên đắc thắng, nhớ lại cảm xúc vẫn đang bồi hổi trên môi, đứng cười như thằng ngốc.

Tri Đông đã thức dậy, đang ngồi trước gương đồng chải tóc, thấy Đường Kính Chi vội dừng tay đứng dậy:

- Nô tỳ thỉnh an Nhị gia.

Nói xong vội chạy ra ngoài định lấy nước sạch cho Nhị gia rửa mặt, trong lòng thầm nghi hoặc :" Nhị gia cười ngốc nghếch cái gì thế nhỉ?"

Đường Kính Chi vẫn đang lâng lâng trên mây, môi Úc Hương thật non, thật thơm, nàng ngủ cùng phòng với mình, hay là về sau mỗi ngày hôn nàng một cái?

Không được, như thế tham lam quá, cách một ngày hôn một lần thôi, nếu không bị kiều thê mà bắt được thì nguy, y đang cúi đầu tính chuyện xấu thì Tri Đông bê chậu gỗ vào:

- Nhị gia, có nước rồi.

Thấy gian ngoài chỉ có mỗi một mình Tri Đông, Đường Kính Chi mới nhớ ra chuyện Tri Thu bị đánh, quan tâm hỏi:

- Tri Đông, Tri Thu bị thương có nặng không? Nhị nãi nãi đã kê thuốc cho nó chưa?

- Bẩm Nhị gia, thương thế của Tri thu không có gì đáng ngại, Nhị nãi nãi đã kê thuốc rồi, cũng đã bôi kim sang dược rồi.

Nói tới Tri Thu phải nằm trên giường dưỡng thương hơn 20 ngày, mũi Tri Đông cay cay, nước mắt chực chảy ra, có điều nguyên nhân Tri Thu bị đánh tuyệt không thể để Nhị gia biết được, nếu không Nhị gia hạ lệnh kéo Tri Thu ra đánh cho một trận.

- Ừ, không có gì đáng ngại thì tốt.

Đường Kính Chi yên tâm rồi, ở cùng mái nhà với nhau lâu như thế làm sao không có chút tình cảm nào, hơn nữa y cũng rất thích tiểu nha đầu hơi chanh chua này, vì nó luôn tìm cách tác hợp cho y và Lâm Úc Hương.

Lấy khăn rửa mặt thật sạch sẽ, Đường Kính Chi ngồi trước gương đông để Tri Đông giúp y chải tóc, không biết rằng có một nàng thiếu nữ đang lớn má hây hây đỏ, cứ thi thoảng lại liếc trộm mình nghĩ :" Nhị gia thật là tuấn tú!"

Ngọc Nhi đang tập võ, nàng còn chưa hoàn thành tiêu chuẩn luyện tập mỗi ngày thì thấy Đường Kính Chi đẩy cửa tiểu viện đi vào, không khỏi hiếu kỳ dừng động tác lại, hỏi:

- Nhị gia, sao hôm nay lại dậy sớm thế?

- Hả, ngày nào ta chẳng dậy sớm như vậy.

Đường Kính Chi nói dối không chớp mắt, quả nhiên nam nhân có vợ bản lĩnh nói dối vô tình cũng tăng tiến chóng mặt, huống hồ y còn có thê lẫn thiếp.

Ngọc Nhi đột nhiên phì cười:

- Nhị gia, không phải là hôm qua gặp ác mộng đấy chứ?

Mặc dù nơi hành hình cách tiểu viện của Ngọc Nhi rất xa, nhưng tai nàng thính kinh người, hôm qua nghe thấy âm thanh lạ, liền lén lút tới đó xem xảy ra chuyện gì cho nên mới suy đoán như thế.

- Làm gì có.

Đường Kính Chi không ngờ Ngọc Nhi đoán một cái chuẩn ngay, nhưng vẫn tỉnh queo phủ nhận:

- Thời gian không còn sớm nữa, nàng dạy ta dùng cương châm như thế nào đi, lần trước chính miệng nàng hứa dạy ta ám khí đấy nhé.

Tuy mặt Đường Kính Chi chẳng lộ ra cái gì, nhưng từ ánh mắt có phần né tránh cùng kiểu đánh trống lảng của y là Ngọc Nhi biết ngay ngay mình đoán đủng rồi, có điều nàng không hề xem thường Đường Kính Chi, nếu không phải người từng lăn lộn giành giật sống chết có ai không sợ:

- Nhị gia, sau này sẽ ổn thôi, nào, hôm nay thiếp sẽ dạy Nhị gia mấy kỹ sảo thực dụng dùng đả thương người.

Ngọc Nhi nhẹ nhàng nhắc một câu, rồi chuyển đề tài đi, nam nhân thích sĩ diện, nhất là trước mặt nữ nhân càng thế, ngàn vạn lần không thể bâu xấu, nếu không dễ khiến cho nam nhân thẹn quá hóa giận.

Nếu như Ngọc Nhi bóc trần mình một đại nam nhân bị ác mộng làm sợ hãi tỉnh giấc thì đúng là rất mất mặt, Đường Kính Chi thấy nữ tử thường ngày luôn thẳng thừng nghĩ gì nói nấy lại chiếu cố thể diện nam nhân cho mình như vậy, lòng cảm động, thuận thế gật đầu thay đổi đề tài:

- Được, ta nhất định sẽ chuyên tâm học tập.

Vừa mới dứt lời liền thấy Ngọc Nhi cúi xuống nhặt mấy hòn đá bảo:

- Nhị gia nhìn kỹ nhé.

Không hiểu gì nhưng Đường Kính Chi gật đầu, chỉ thấy Ngọc Nhi ném đống đá vụn lên trời sau đó đợi nó rơi xuống tầm thắt lưng nàng thì đưa tay ra bắt gọn không để rơi hết một viên nào, hỏi:

- Nhị gia, người nhìn thấy có mấy viên đá.

- À, ừm, có bảy viên.

Ngọc Nhi gật gù, vừa rồi nàng thử mắt Đường Kính Chi có theo kịp chuyển động nhanh không, có người rất giỏi đứng ném vật tĩnh xa hàng chục mét mà bách phát bách trúng, nhưng những vật chuyển động thì chịu chết, những người đó không phù hợp học môn ám khí, còn Đường Kính Chi có tố chất rất tốt, năm xưa gia gia nàng thử nàng nhìn được tám viên , có điều nàng không giải thích việc làm của mình mà chỉ sờ tay lên hông, rút ra một cây cương châm dài ba tấc, đồng thời dùng ánh mắt liếc qua liếc lại trên người mình đầy bất thiện.

- Nàng, nàng định làm cái gì?

Linh cảm chuyện chẳng lành, Đường Kính Chi nuốt nước bọt, y cẩn thận lùi về sau một bước, đại khái đoán ra được bước tiếp theo Ngọc Nhi sẽ làm gì.

Quả nhiên Ngọc Nhi vừa mở miệng đã làm y toát mồ hôi lạnh:

- Hiện giờ thể chất của Nhị gia quá kém, muốn sử dụng ám khí ở khoảng cách xa là không thể, cho nên hôm nay thiếp định dạy người thủ pháp dùng cương châm, chính là thứ trong tay thiếp, cây châm này nếu như đâm chính xác vào một số huyệt đạo của kẻ địch, có thể khống chế địch trong chớp mắt. Hiện giờ à? Tất nhiên là phải đề Nhị gia trải nghiệm uy lực của nó rồi, ừm, đâm vào đâu thì hợp bây giờ nhỉ.

Nhìn cái cương chương hàn quang lấp lóe trong tay Ngọc Nhi, Đường Kính Chi lùi thêm bước nữa, cười khan nói:

- Chúng ta bỏ qua giai đoạn trải nghiệm, nàng dạy ta luôn được không?

Vừa rồi mới hôn trộm kiều thê, lại còn tính cách ngày làm một lần, giờ báo ứng tới ngay, xem ra đúng là không nên làm chuyện xấu.

- Không được.

Lời Ngọc Nhi vừa mới dứt, Đường Kính Chi vứt hết thể diện với sĩ diện của nam nhân, xoay người chạy luôn, đùa đấy à? Cái châm dài thế kia đâm vào người còn không đau chết thôi, mặt với mũi quái gì nữa, có điều y mới chạy được vài bước thì nghe thấy trên đầu tiếng gió thổi vù vù, tiếp đó bóng người loáng lên, thấy Ngọc Nhi đã đứng khoanh tay trước mặt y.

- Khụ, Ngọc Nhi, ta đột nhiên nhớ ra còn có đại sự phải làm, hay là đợi tới ngày mai hãy học cương châm đi.

Đường Kính Chi vừa nói vừa láo liên nhìn quanh kiếm chỗ ẩn nấp, kín đáo bước sang trái một bước.

Ngọc Nhi nhanh hơn thoáng cái đã chặn đường y, ánh mắt tựa cười tựa không:

- Nhị gia, vào cái tiểu viện này người là đồ đệ của thiếp rồi, thiếp không cho Nhị gia đi thì Nhị gia không được đi, đây là giao hẹn của chúng ta lúc Nhị gia yêu cầu thiếp dạy võ công.

- Đúng, đúng, nhưng mà chuyện gấp qua, mà ta đang thương lượng với nàng còn gì.

Lâm Kính Chi cứ nhìn cái cương châm kia là muốn xỉu rồi, lấy ống tay áo lau mồ hôi trên trán.

Thương lượng? Quay người chạy ngay mà bảo là thương lượng.

Ngọc Nhi chẳng hề khách khí trợn mắt lên, nàng sau chẳng nhìn ra Đường Kính Chi sợ bị cương châm đâm, có điều tướng công thư sinh thích thể diện, ứng phó không khó:

- Nhị gia, chẳng lẽ người sợ?

*

Khẩu phần đã hết, mai tiếp tục