Chương 178: Hôn trộm

Đừng nói Đường Nhạc, tới Đường Kính Chi nghe thấy cũng sợ rùng mình:

- Chỉ cần ngươi ngoan ngoãn nghe lời, ta có thể suy nghĩ tha mạng cho ngươi.

- Đa tạ, đa tạ.

Đường Nhạc mừng quá nỗi, đập đầu tới toét máu:

- Được rồi, giờ ngươi tới nhà mẹ đẻ của Nguyệt di nương đi, nhớ đấy, ta cho người luôn bám sau lưng ngươi, nếu ngươi dám giở trò, thì coi chừng cái đầu không còn trên cổ nữa.

Đường Kính Chi hung tợn dọa.

Rụt cổ lại, Đường Nhạc luôn mồm nói không dám, sau đó để hai hộ vệ đưa ra ngoài.

Đường Kính Chi lại cho gọi Bàng Lộc tới, dặn:

- Ông phái người theo hắn, nếu những kẻ kia nghe theo hắn rời khỏi Lạc Thành ...

- Vậy Đường Nhạc?

Bàng Lộc gật đầu, hỏi thêm:

- Giết!

Đường Kính Chi nghiến răng rít khẽ, thầm nói, Đường Nhạc à Đường Nhạc ta chỉ nói sẽ suy nghĩ chứ không nói nhất định tha mạng cho ngươi, có điều mai ngươi rời Lạc Thành, ta cho ngươi một đao chết nhanh chóng, đỡ hơn bị đánh chết như cha ngươi, coi như ta bồi thường cho công của ngươi đó.

Đang suy nghĩ thì bên tai lại có tiếng nữ tử gào thét, hiển nhiên lại có kẻ bị lôi ra hành hình rồi, quay đầu đầu lại nhìn, chỉ thấy trong sân đã có một nữ tử bị đánh ngã ra đất, mặt quay ra phía cổng đại sảnh, đôi mắt trắng dã mở trừng trừng, đoán chừng lành ít dữ nhiều, làm tim Đường Kính thiếu chút nữa vọt khỏi lồng ngừng, lùi về sau liền mấy bước.

- Đại quản sự, nhớ sáng mai bảo Thị Mặc mang thêm vài ám vệ âm thầm bám theo Nguyệt di nương và người nhà của bà ta, sau khi rời thành, tới chỗ rừng núi hoang vắng thì ra tay, dứt khoát không để lại kẻ nào! Ta bận cả ngày rồi, về tiểu viện nghỉ ngơi trước đây, chỗ này giao cho ông.

Đường Kính Chi nói xong rồi vội đi luôn, bước chân loạng choạng, y không ở nơi này thêm một khác nào nữa.

Bàng Lộc cung kính tiến chân, mặt mày tươi cười vì sự quyết đoán của Đường Kính Chi, nhân từ một chút thì đáng quý, quá mức nhân từ thì là ngu xuẩn rồi, biết chuyện gì cần làm nhất định phải làm, đây mới là dáng vẻ của một gia chủ.

Đường Kính Chi đi rất vội vã, bên cạnh không có một hạ nhân nào, nửa đêm gió thổi qua những tán lá, qua khe hở trên hòn giả sơn, tạo ra những âm thanh ma quái, đôi mắt trắng dã kia đột nhiên hiện ra trước mắt, Đường Kính Chi vỗ mạnh lên má, ảo ảnh kia mới biến mất, Đường Kính Chi co chân chạy, còn thi thoảng nhìn bốn xung quanh quan sát.

Y sợ tới mức thần hồn nát thần tính rồi.

Hoảng hốt vội vã trở tiểu viện của mình, Đường Kính Chi chạy thẳng vào phòng, lưng y lũng này đã ướt đẫm mồ hôi lạnh, Tri Đông ngủ ở gian ngoài bị đánh thức, có điều thấy chủ tử chạy vào gian trong, không đi theo hỏi chuyện gì xảy ra.

Lâm Úc Hương nằm trên giường, vốn đã sắp ngủ rồi, thấy Đường Kính Chi xông vào thì giật nảy mình hai tay tóm chặt lấy chăn, có điều thấy Đường Kính Chi cứ đứng sững giữa phòng, không hề có ý nhào vào mình phi lễ mới đặt tay lên ngực, đợi bình tĩnh lại hỏi:

- Nhị gia, làm sao thế?

- Hả?

Thình lình nghe Lâm Úc Hương hỏi, Đường Kính Chi vẫn chưa hồi phục lại tinh thần, cứ ngơ ngơ quay đầu sang nhìn về phía giường.

Màn lay động, trước tiên là bàn tay ngọc ngà, tiế đó khuôn mặt xinh đẹp mang theo vài phần ngái ngủ xuất hiện trước mắt.

Lúc này Lâm Úc Hương đã nhận ra có gì đó bất thường, lo lắng hỏi:

- Nhị gia, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Trong phòng chỉ thắp ngọn đèn tường leo lét, ánh sáng không chiếu nổi ba bước chân, Lâm Úc Hương không nhìn thấy khuôn mặt Đường Kính Chi cực kỳ nhợt nhạt, nhưng Đường Kính Chi thấy nàng ngồi dậy, lòng bỗng thấy đỡ hơn rất nhiều.

- Phù, không có việc gì đâu, Úc Hương, nàng ngủ đi, ta cũng phải nghỉ ngơi đây, hôm nay thật nhiều việc.

Biết có người ở bên cạnh, Đường Kính Chi càm thấy yên tâm hơn, nếu không đoán chừng hôm nay y không ngủ nổi.

- Thực sự không có việc gì chứ? Nhị gia, sao thiếp nghe loáng thoáng bên ngoài có tiếng người vậy?

Đường Úc Hương lại hỏi, nàng loáng thoáng nghe thấy tiếng người không rõ ràng lắm:

- Làm gì có.

Đường Kính Chi không muốn nàng ảnh hưởng bởi chuyện này, liền ngáp một cái nằm xuống ghế.

Đường Úc Hương thấy vậy không cố hỏi nữa, cơn buồn ngủ dâng lên, nàng kéo màn trở lại, nói:

- Vậy thiếp thân ngủ trước đây.

Khẽ đáp một tiếng, Đường Kính Chi cởi trường sam, vén chăn lên chui vào.

Đêm nay trời rất tối, trăng nấp sau tầng mây dầy, chỉ chiếu xuống vầng sáng lờ mờ, nằm trên ghế, mắt dần dần thích ứng với bóng tối trong phòng, Đường Kính Chi nhìn về phía giường ngủ, trống ngực dần dần đập đều trở lại, trong đêm thế này, có nàng ngủ ở bên, thực sự khiến y an lòng hơn.

Sau này dứt khoát không cho nàng đi.

Nhìn chăm chú bóng người mờ mờ sau màn thật lâu, hai mắt Đường Kính Chi dần dần khép lại, mơ màng lẩm bẩm một câu rồi chìm vào giấc mộng đẹp.

Chẳng có gì lạ khi đêm hôm đó Đường Kính Chi gặp ác mộng, hoảng sợ tỉnh lại, trán y đã ướt đẫm mồ hôi lạnh, lúc này trời đã tờ mờ sáng, sau khi tỉnh lại, ngồi một lúc định thần trở lại, ánh mắt đầu tiên y nhìn về phía giường, không biết vì sao, một cánh tay của Lâm Úc Hương lại thò ra khỏi màn, xuất hiện trước mắt y, trắng trẻo mịn màng ...

Mặt trời còn chưa hoàn toàn nhô lên khỏi mặt đất, nhưng đã sắp tới giờ tập võ rồi, Đường Kính Chi lấy khăn lông bên cạnh, lau sạch mồ hôi lạnh trên trán, khẽ khàng mặc y phục vào, vốn y định đi ngay, nhưng thấy tay Lâm Úc Hương thò ra ngoài như vậy không ổn, nếu để muỗi đốt lên làn da ngọc không tỳ vết đó thì thật đáng tiếc, vì thế ròn rén đi tới bên giường.

Hành vi này rất dễ bị người ta hiểu lầm, cho nên khó y tránh khỏi khẩn trương.

Màn màu trắng gần như trong suốt, đi tới gần, Đường Kính Chi có thể nhìn thấy rõ ràng kiều thế mắt nhắm chặt, chiếc mũi quỳnh xin xắn hô hấp nhẹ nhàng, cực kỳ đáng yêu, chẳng hề có chút vẻ sắc sảo lạnh nhạt thường ngày.

Biết Lâm Úc Hương tham ngủ, ngủ rất say, Đường Kính Chi thở phào, nếu không bị tóm tại trận thì có nhảy suống Hoàng Hà cũng không rửa sạch được, mà cái thế giới này không có Hoàng Hà.

Khẽ vén màn lên, Đường Kính Chi vốn chỉ định cho bàn tay Lâm Úc Hương vào chăn, sau đó quay người đi ngay, nhưng vô tình liếc nhìn thấy dung nhan tuyệt thế của kiều thê gần trong gang tấc, kế hoạch của y bị thất bại triệt để, ánh mắt như bị nam châm hút chặt, không cách nào chuyển đi được nữa.

Y chưa bao giờ được nhìn ngắm khuôn mặt khuynh quốc khuynh thành này ở khoảng cách gần như thế.

Một lúc lâu sau, yết hầu cuộn lên cuộn xuống, Đường Kính Chi cảm thấy môi khô cong, đưa lưỡi ra liếm, tới lúc này y không tin mình có diễm phúc như vậy, dục vọng cuộn trào trong lòng không sao áp chế được nữa, nhìn dáng vẻ đáng yêu thánh khiết của nàng, tay y chẳng cần não điều khiển lên vuốt hai má mịn màng của nàng, nhìn đôi môi đỏ mọng kiều diễm đầy ham muốn, từng chút từng chút một, y nín thở, chầm chậm, chầm chậm xích lại, cuối cùng cũng chạm được vào đôi môi đỏ mọng mềm mại của nàng, tích tắc môi hai người chạm nhau một cảm giác mềm mềm đó thật khiến người ta ngất ngây, dòng điện li ti từ môi nàng truyền ra.

Cảm giác đó thật kỳ diệu, làm người ta quyến luyến không muốn rời xa, ngậm cánh môi hồng non mịn, mềm mềm của kiều thế, Đường Kính Chi mút say sưa, lực đạo dần gia tăng, hơi thở cũng trở nên gấp gáp.

Trong giấc ngủ, Lâm Úc Hương bị hơi thở nóng hổi của Đường Kính Chi phả lên mặt rất khó chịu, nàng "ưm" một tiếng né tránh, cái miệng nhỏ truyền ra tiếng nói mớ khe khẽ.

Tới khi nghe thấy tiếng Lâm Úc Hương thì Đường Kính Chi mới sực tỉnh, dục vọng trong mắt hoàn toàn biến mất, đồng thời cũng hoảng sợ ngồi thẳng dậy, chẳng dám nhìn xem Lâm Úc Hương có tỉnh lại hay chưa, co cẳng chạy ra khỏi phòng.

Rèm trúc chớp lên, bóng lưng y đã biến mất, đây chắc chắn là tốc độ kỷ lục của Đường Kính Chi, chẳng biết Ngọc Nhi mà biết có khen y câu nào không.