Chương 2: Tiện Nghi Sư Phụ - Uy Lực Thần Chưởng

..........................

Bình minh chiếu lên Lãng Nhật Hoàng Triều...

Yêu Dã Thảo Nguyên...

Một thiếu niên ngồi xếp bằng ở trên thảo nguyên, trên người toả ra khí tức đại đạo vô biên, Từ Minh cả đêm ngồi đó học tập hệ thống diễn hoá pháp quyết Đả Thiên Hồn Thần Chưởng, ngộ thức của hắn không cao, nhưng nhờ có hệ thống diễn hoá, Từ Minh chậm rãi học tập, qua hàng ngàn hàng vạn lần, cuối cùng hắn cũng nắm được hình lực bên trong pháp quyết này.

Pháp quyết lĩnh ngộ gồm Hình, Ý, Thế, Vực, Quốc và Thiên.

Hình, chính là uy lực cơ bản của mỗi pháp quyết, ngộ tính cao sau khi học tập liền có thể nắm được, nhưng mà chỉ ở Thiên cấp pháp quyết trở xuống thôi, còn bên trên, ngộ tính cao cấp mấy thì cũng không phải mười ngày nửa tháng có thể lĩnh ngộ, trừ khi tên đó là siêu cấp thiên tài hoặc tuyệt thế thiên tài thì còn có thể.

- Hả? Tại sao lại có mùi máu tanh?

Vừa định mở mắt ra, Từ Minh lỗ mũi đã bị một mùi vị tanh hôi xông vào, mở mắt ra, xung quanh xác yêu thú chất cao như núi, huyết thủy thấm sâu ba thước đất, nơi nào còn thảo nguyên xanh mát, bây giờ chỉ còn núi thây sông máu.

- Ồ, tiểu tử, ngươi tỉnh rồi?

Một giọng nói trầm đục vang lên sau lưng Từ Minh, khiến hắn giật mình một cái, xoay đầu nhìn lại, là một vị nam tử trung niên, dáng thon dài, làn da hơi ngăm, mắt đen sáng như sao, tóc dài tiêu sái, rất là còn phong độ, trên người toả ra khí tức cường đại vô cùng.

- Ông là ai? Tại sao lại ở đây? Đêm qua, ông đã làm gì tôi?

Từ Minh mặt hoảng hốt, chân đạp lùi về sau, giống như một nữ nhân trong lúc ngủ bị cưỡng gian, sau đó tỉnh dậy thì như Từ Minh đang làm vậy.

- À......

Người đàn ông kia mặt mơ hồ, sau đó phì cười, vỗ đùi chan chát.

- Haha, tiểu tử, rất hợp ý ta, có muốn bái ta làm sư phụ?

Từ Minh mặt mơ hồ, bởi vì tự nhiên chạy ra một cái tiện nghi sư phụ như thế này, khiến suy nghĩ hắn không chạy không lại nhận thức.

Keng....

Nam tu : Diệc Liêm Hà.

Tuổi : 95.

Tu vi : Phách Thế trung kì (135 khoả Hồn Đan, 65 khoả Tâm Đan).

Mô tả : Trưởng lão Bạch Ngân của Dâm Thiên tông.

....................

- Thế nào? Muốn làm đệ tử của ta hay không?

Liêm Hà nhìn Từ Minh, trên mặt treo một nụ cười tiện tiện, làm người khác muốn lên đánh lên mặt hắn mấy cái.

- Ta, ta muốn sống tự do tự tại, không muốn phải nghe lời bất cứ ai.

Từ Minh một mặt chính khí, hai tay chắp sau lưng, tóc dài phiêu dật, vô cùng tiêu sái.

- Ài, ta đang có một bình Đề Tu Đan, mỗi viên có thể tăng một tiểu cảnh giới, nhưng đối với ta không có chút tác dụng, haiz, đành đem đi vứt vậy.

Liêm Hà mặt sầu muộn, quay lưng lại, thở dài thườn thượt, rõ ràng là đang thả thính cho Từ Minh đớp lấy.

- Đệ tử Từ Minh bái kiến sư phụ....

Quả nhiên, tên Từ Minh này dính ngay, hai chân trượt dài dưới đất, hai tay chắp phía trước, đầu đặt ở trên, miệng nói lớn.

- Hà hà, đệ tử ngoan, đứng dậy nào...

Liêm Hà cười tấm tắc, gọi dậy Từ Minh, sau đó thò tay vào ngực áo, lấy ra một bình ngọc màu trắng cùng một tấm lệnh bài màu tím, mặt trước khắc chữ Dâm Thiên, mặt sau khắc chữ Ngoại, chứng tỏ cấp bậc đệ tử ngoại môn.

- Đệ tử, ngươi trước làm một cái ngoại môn đệ tử, sau khi đến Dâm Thiên tông tìm ta, ta sẽ nhận ngươi làm đệ tử chân truyền của ta, à, đệ tử, vi sư lúc trước tìm được một quyển cổ tịch, đây là bản sao, cho ngươi học tập.

Liêm Hà vỗ vỗ bả vai của Từ Minh, lén lén lút lút lấy trong tay áo ra một quyển tịch, ở ngoài còn rất mới, quả nhiên là một bản sao cổ tịch, Từ Minh cũng nhận lấy, nhưng không biết cất chỗ nào, đành nhét tạm vào ngực áo rách rưới.

- Ồ, đồ đệ, ngươi không có nhẫn trữ vật? Chậc chậc, vi sư có một cái nhẫn trữ vật hơn 1 ngàn lập phương, để cho ngươi xài tạm.

Liêm Hà lại từ tay áo khác lấy ra một cái nhẫn trữ vật màu tím, đưa cho Từ Minh, tên này mặc dù có túi đồ hệ thống, nhưng vẫn sáng mắt chộp lấy nhẫn trữ vật kia, lập tức đeo lên ngón tay trỏ, giống như sợ bị giành lại mất vậy.

- Khà khà, đồ đệ, vi sư đi trước, nhớ, đến Dâm Thiên tông tìm vi sư.

Liêm Hà đạp lên thân pháp, biến mất khỏi tầm mắt Từ Minh, cái này tiện nghi sư phụ, Từ Minh hắn cũng không có lời nào để nói, thần thức nhìn vào bên trong nhẫn trữ vật, Từ Minh lập tức sợ hãi --- linh thạch.

Linh thạch tuy là hạ phẩm, nhưng lại chất thành mấy đống lớn, ước chừng có khoảng trên dưới 30, 40 vạn linh thạch hạ phẩm, nhưng mà ở Mộc Nguyên Trấn này, thì chính là một bút tài sản khổng lồ.

Chỉ sợ đệ nhất gia tộc Vũ gia ở Mộc Nguyên trấn cũng không có lấy ra được dễ dàng.

Mở ra bình đan dược Liêm Hà đưa cho, bên trong có khoảng mười mấy viên đan dược màu xanh lục, toả ra đan hương nhè nhẹ.

Keng....

[Đề Tu Đan] : Nhân đan thất phẩm.

Hiệu quả : Mỗi viên đan dược giúp tăng lên một tiểu cảnh giới dưới Bàn Thiên Xích cảnh.

Số lượng : 16. Dược hiệu : Giảm 5% mỗi lần phục dụng.

.................

- Nhân đan? Đan dược cũng có cấp bậc?

Keng, đan dược chia làm Nhân Đan, Linh Đan, Thánh Đan và Tiên Đan, chia làm nhất đến cửu phẩm, người luyện ra đan dược gọi là Dược Sư, chia làm nhất đến cửu tinh, luyện ra Nhân Đan từ nhất phẩm đến cửu phẩm, tiếp theo là Dược Đế, Dược Thánh, cũng như Dược Sư, đều luyện ra đan dược bằng cấp tinh, còn về Tiên Đan, ở phàm giới này thì đừng nghĩ đến.

- Ra là vậy....

Từ Minh gật gật đầu, sau đó tìm một gốc cây lớn, có một lỗ hổng dưới gốc cây rồi chui vào trong, ngồi xếp bằng phục dụng cùng luyện hoá Đề Tu Đan, 16 viên đan dược này chỉ đủ để Từ Minh bước vào Luyện Nhân cảnh, Đúc Cốt giới sơ kì mà thôi.

Lại một ngày trôi qua, bình minh ló dạng, Từ Minh từ trong gốc cây chui ra, khí tức phàm nhân đã thay đổi, trở thành một tu sĩ Đúc Cốt sơ kì.

Òn... Ọt....

Bởi vì đã hai ngày chưa có gì vào bụng, bụng Từ Minh sôi trào, đối với tu sĩ Luyện Nhân cảnh thì 7 ngày không đói, nhưng Từ Minh chỉ vừa mới bước vào trong cái cảnh giới này, nên vẫn chưa có khả năng 7 ngày không đói.

- Ó o.....

Từ Minh đi được khoảng nửa giờ, thì một tiếng gáy của lâm kê vang lên bên tai Từ Minh, hướng hướng Bắc mà đi, xuyên qua mấy đoạn đại thụ che trời, Từ Minh cuối cùng cũng nhìn thấy con mồi, một con gà rừng, nhưng lại là yêu thú, Tứ Chích Lâm Kê, tu vi đồng dạng là Đúc Cốt sơ kì, gà rừng ở trong rừng tìm không khó, nhưng mà trong rừng lại tìm được gà rừng là yêu thú, đó là vận may vô cùng, bởi vì yêu thú gà rừng quá yếu, chỉ làm đồ ăn vặt cho yêu thú khác, cường độ thân thể cũng không có cứng rắn biến thái, công kích cũng chỉ dựa vào kê chích, lông vũ, nên rất dễ bị miểu sát.

- Khà khà, đồ ăn....

Từ Minh thèm nhỏ dãi, ánh mắt thèm khát nhìn con gà màu xanh lục ngồi trên một tảng đá, dài 1 thước, cao 5 xích, lông dài mượt, người to lớn, chắc chắn rất nhiều thịt.

- Thịt....

Từ Minh gào lên, giống như hổ đói từ bụi cây lao ra, vồ về phía Tứ Chích Lâm Kê, Tứ Chích Lâm Kê thét lên một tiếng, lông vũ xuất ra, giống như phi đao xé qua không khí, lao về phía Từ Mình.

- Đả Thiên Hồn Thần Chưởng.

Từ Minh gầm lên, linh lực vận chuyển, bàn tay phải phát ra ánh sáng chói mắt, một cự chưởng màu vàng xuất ra, cao 3 trượng, rộng trên dưới 1 trượng, vô cùng kinh người, lông vũ bên dưới cự chưởng này tan thành bụi phấn, Tứ Chích Lâm Kê thét lên sợ hãi, định quay người bỏ chạy nhưng chưa kịp chạy đã bị cự chưởng chôn vùi.

Oanh....

Cự chưởng tiếp tục lao đi, phá hủy một mảng rừng phía trước 10 trượng mới dừng lại, Từ Minh cũng lảo đảo ngã xuống, linh lực trong người một mống cũng không còn, một chưởng này đã rút hết linh lực của hắn.

Keng, miểu sát yêu thú Đúc Cốt sơ kì, bởi vì là một kích miểu sát, nên kí chủ được tăng lên một tiểu cảnh giới.

Keng, nhận được x2 Đùi Gà Yêu Thú.

Keng, nhận được tinh cốt sơ kì Đúc Cốt giới.

Âm thanh hệ thống vang lên trong đầu Từ Minh, quả thật, linh lực hắn hồi phục lại đầy đủ, hơn nữa tu vi còn tiến lên một bậc, Đúc Cốt trung kì, Đúc Cốt, đúng như tên, giới này tu sĩ dùng linh lực rèn đúc lại xương cốt phàm nhân, để gia tăng sức chịu đựng sau này, mà xương cốt của Từ Mình lại có màu xám bạc, không phải màu trắng.

- Hả? Tại sao lại có đùi gà? Tinh cốt sơ kì?

Từ Minh mặt khó hiểu, nhưng mà nhớ lại, Tứ Chích Lâm Kê là đã bị cự chưởng của hắn chấn thành bụi phấn, có đùi gà là vui rồi, còn về tinh cốt, hắn mới không hiểu nổi.

Keng, tinh cốt yêu thú dùng để kí chủ phục dụng, tăng lên cường độ xương cốt, cái này hệ thống sẽ tự động phục dụng cho kí chủ, hiệu quả gấp bội lần.

- Ồ, thì ra là vậy, mau phục dụng giúp ta...

Từ Minh gật gù, sau đó gom lấy một ít củi khô, dùng đá đánh lên lửa, bình thường nếu làm vậy sẽ không thể đánh ra lửa, nhưng nhờ có linh lực gia trì lên độ ma sát, đập vài cái đã nảy lên lửa, Từ Minh dùng que nhọn xuyên lên hai cái đùi, từ từ nướng chín vàng ươm, lấy xuống một cái mà thoả mãn cắn nuốt.

Ngày thứ hai ở dị giới, kết thúc.

----- o0o ------