Đem thiếu nữ nát rượu đặt xuống bồn tắm, Lưu Thanh bắt đầu cởi quần áo trên người ra. Nhìn lão lúc này đúng là không biết dùng từ gì miêu tả, cơ bắp nhăn nheo, da thịt trên người khô đét giống như vỏ cây.
Quần áo trên người đã li khai hoàn toàn, Lưu Thanh chậm rãi tiến lại gần Xảo Xảo. Thiếu nữ nát rượu này đúng là không biết trời đất gì nữa, nhìn nàng ngủ say quần áo có chút xộc xệch, có thể thấy rõ vóc người đã bắt đầu phát dục chỗ lồi cần lồi chỗ lõm cần lõm, đặc biệt là đôi bạch thỏ trắng mịn kia không biết sờ vào sẽ có cảm giác gì đây...
Hô hấp Lưu Thanh trở nên dồn dập, ánh mắt áy náy ngắm nhìn thiếu nữ tuyệt mĩ trước mặt. Lão đã bao nuôi nàng hai năm nhưng chưa một lần làm nàng thỏa mãn, bản thân đã có tuổi năng lực chuyện này cũng theo đó mà suy giảm.Lưu Thanh còn nhớ rất rõ hai năm qua qua lão mới rút súng được hai lần, một lần súng vừa giương lên đã hết đạn, một lần thì chạy nước rút tới gần sát biên giới lại thua trận. Thật sự là khổ cho nàng, Lưu Thanh không có cách nào khác đành đưa cho nàng rất nhiều tiền an ủi.
Mi mắt Xảo Xảo khẽ động đậy nhưng đôi mắt không mở nổi, có lẽ là do quá say nên nàng đã mất đi cảm giác.
Lưu Thanh tự mình tắm rửa cho lão và Xảo Xảo, sau khi trên người đã không còn vết bẩn nào lão ôm lấy Xảo Xảo đặt lên giường. Bên ngoài truyền vào tiếng bước chân nhẹ nhàng,Lưu Thanh mặc lại quần áo sau đó đi ra.
- Bố! Con cứ tưởng có thể hù được người.
Cửa phòng làm việc được mở ra, bất ngờ một thân ảnh không biết từ đâu nhào tới.
- Tiểu Kiều! Sao con không ở trong quan đội mà lại về thế này? Có phải là con lén trốn đi hay không?
Không cần nhìn Lưu Thanh cũng biết chủ nhân của thân ảnh kia là ai, người này chính là Lưu Kiều con gái của lão. Tuy có vóc dáng nhỏ nhắn nhưng mĩ nữ này lại là một người có đai đen Taekwondo thượng đẳng, là con gái của lão đại xã hội đen hành động của nàng rất quyết đoán thậm chí có chút tàn ác.
- Hì hì! Lần này con được nghỉ phép! Bố à, con ở trong đó đúng là buồn chán chết mất. Bố xin phép cho con một tháng về phép một lần đi mà!
Lưu Kiều vừa nói vừa chớp chớp đôi mắt làm nũng với Lưu Thanh.
- Ha ha! Nha đầu chết tiệt này, trong đó có gì mà khổ?
Lưu Thanh kéo nàng lại ngồi bên cạnh mình, cưng chiều xoa đầu Lưu Kiều nói. Sống quá nửa đời người lão chỉ có một đứa con gái, vậy nên Lưu Thanh coi nàng giống như bảo bối vậy, chiều chuộng hết mực. Cũng vì được nuông chiều từ bé nên tính tình của Lưu Kiều trở nên điêu ngoa bôc đồng, không coi ai ra gì.
- Đúng mà, trong đó thật sự rất buồn chán. Tại sao bố lại bắt con vào quân đội? Sao bố không cho con ở bên cạnh người?
Lưu Kiều ôm cổ Lưu Thanh tiếp tục làm nũng. Lưu Thanh khẽ gạt tay Lưu Kiều, lão lắc đầu thở dài.
- Con nghĩ bố muốn bắt con vào quân đội lắm sao? Không phải bố không muốn con ở bên cạnh, chỉ là bố nhận được tin tức sắp tới quốc gia sẽ tiến hành chèn ép các bang phái xã hội đen. Cả đời này bố chỉ có mỗi một đứa con! Bố không muốn gặp bất kì tổn thương nào. Con phải hiểu cho bố, nếu để con bước vào vũng bùn này thì cả đời con không thể thấy được ánh sáng!
Nói xong sắc mặt Lưu Thanh có chút tối lại, lão ở trên giang hồ chém giết đã hai mươi mấy năm tận mắt nhìn thấy không biết bao nhiêu bang hội hưng thịnh vậy mà vẫn không thoát khỏi việc bị quốc gia tiêu diệt. Nếu cứ sống trong hắc đạo nói không chừng có một ngày tỉnh dậy đã thấy cảnh sát đứng ở trước cửa.
- Con biết rồi! Bố!
Những lời nói của Lưu Thanh đã làm Lưu Kiều hiểu ra, nàng khẽ gật đầu nước mắt rưng rưng nhìn Lưu Thanh. Trong lòng cảm thấy xót xa, từ lúc mẹ nàng chết đi đến nay bố nàng vẫn ở vậy chịu không biết bao nhiêu khổ cực nuôi nàng lớn lên, bây giờ đã ngoài năm mươi nàng cũng không còn bé nữa tóc trên đầu ông cũng đã bạc vậy mà ông vẫn luôn quan tâm lo lắng cho mình.
- Nghe nói trong quân đội con bị một cấp trên theo đuổi, việc này làm Tiểu Kiều nhà ta rất khó chịu đúng không?
Gạt bỏ tâm tình sang một bên, Lưu Thanh xoa đầu Lưu Kiều cười hỏi.
- Hắc hắc! Chuyện này mà bố cũng biết sao? Hắn giống như con chó xuốt ngày quấn quít bên cạnh làm con phiền chết mất. Con chỉ muốn tát cho hắn một phát, nếu chết luôn được thì càng tốt.
Lưu Kiều vốn dĩ là một đại mĩ nhân, chuyện nàng có người theo đuổi cũng không đáng ngạc nhiên.
- Ha ha. Ai bảo Tiểu Kiều nhà ta lại xinh đẹp như vậy! Nếu có thể lợi dụng tên ngốc này để thăng cấp thì cũng là chuyện tốt. Thôi không nói nữa! Nha đầu đi đi, hôm nay con về bố cho con đi chơi quậy phá đó.
Buổi tối hôm đó tai Thiên Thượng Nhân Gian, Lưu Thanh cho mời tất cả các huynh đệ trong bang tới dự tiệc mừng Lưu Kiều trở về.
Được hẳn một tháng nghỉ phép, ở nhà không có việc gì làm. Cuộc sống qua tẻ nhạt vậy nên Lưu Kiều cả ngày năn nỉ Lưu Thanh tìm chút sự tình trong bang hội cho nàng làm. Lưu Thanh rốt cuộc không nhịn nổi nữa bèn đem việc ngọc Thanh Long nói cho nàng.
Bởi vì bên cạnh Sở Thiên có rất nhiều người làm cho việc điều tra trở nên khó khăn, Lưu Thanh định để cho Lưu Kiều sử dụng mĩ nhân kế tìm hiểu xem có đúng là ngọc Thanh Long ở trên người Sở Thiên hay không.
Chưa bao giờ đem nam nhân để vào trong mắt, sau khi Lưu Thanh nhắc tới Sở Thiên làm Lưu Kiều trở nên hiếu kỳ. Nàng không hiểu tại sao người đàn ông này lại có tới hai người phụ nữ bên cạnh, hơn nữa tất cả đều rất xinh đẹp.
Thời gian mấy ngày tiếp theo Lưu Kiều chuyên tâm tập lại võ thuật đồng thời lên kế hoạch cho việc tiếp cận Sở Thiên.
Dạo gần đây Sở Thiên tương đối thoải mái, công ty giải trí đã vẫn hành theo đúng quỹ đạo. Hắn trên danh nghĩa là ông chủ nhưng mọi chuyện đều mặc cho Chu Chính xử lý. Chu Chính cũng hiểu tính cách của hắn nên đều đặn cuối tuần lại đến báo cáo sự tình của công ty.
Sòng bạc vẫn tiếp tục để Vương Cương quản lý, người này làm việc cẩn thận, hơn nữa đã tôi luyện qua môi trường quân đội. Để Vương Cương quản lý sòng bạc Sở Thiên rất yên tâm.
Sở Thiên từ trước đến nay dùng người không bao giờ nghi ngờ, hơn nữa hắn đối xử với bọn họ rất tốt vậy nên bọn họ cũng chẳng có lý do gì để phản bội Sở Thiên.
Để tránh tình huống không đáng có, Sở Thiên quyết định để Trương Long Trương Hổ cùng với mười thành viên Long Tổ đến Thiên Sở Ngu Nhạc trợ giúp Chu Chính.
Công việc được sắp xếp ổn thỏa, Sở Thiên nhàn nhã cả ngày ở trong biệt thự vui vẻ đùa giỡn với Vương Tuyết cùng Chu Địch. Hai nha đầu này cả ngày ở mãi trong biệt thự cũng chán, họ đề nghị Sở Thiên dẫn đến Thiên Sở Ngu Nhạc giải sầu. Sở Thiên lập tức gật đầu đồng ý.
Hai chiếc Ferrari đời mới nhất được phóng đi, Sở Thiên cùng Chu Địch ngồi chung một xe, việc cầm lái cao cả được giao cho Sở Thiên.
- Oa, nhanh quá. Sở Thiên! Coi chừng phía trước có đèn đỏ.
Chu Địch vừa có chút hưng phấn vừa có chút lo lắng nhắc nhở Sở Thiên.
Đáng tiếc, Sở Thiên làm như không nghe thấy tiếp tục đạp ga, chiếc Ferrari đã đạt tốc độ hơn 200km trên giờ. Tội nghiệp mấy thanh niên cảnh sát giao thông, bọn họ còn chưa kịp thổi còi thì khói và bụi đã đầy mặt.
- Sở Thiên sao anh không chịu nhìn đèn đỏ vậy? Lúc nãy nguy hiểm quá!
Chu Định vỗ ngực hoảng sợ nói. Vừa nãy Sở Thiên vượt qua đèn đỏ, hắn đã cho xe lách qua hai chiếc xe tải đang đi ngược chiều, chỉ thiếu chút nữa là hai người được ngồi xe hơi đi Tây Thiên lấy kinh rồi.
- Ha ha! Với anh, thành phố này không có đèn xanh đèn đỏ.
Sở Thiên bá đạo tiếp tục nhấn ga.
Chiếc Ferrari vượt qua đúng mười điểm đèn đỏ, cuối cùng nó cũng dừng lại tai một tòa nhà cao 30 tầng, đây chính là trụ sở công ty Thiên Sở Ngu Nhạc.
Từ lúc hai người xuống xe phải đợi đến nửa giờ mới thấy Vương Tuyết đến nơi. Vừa dừng xe xong Vương Tuyết đã lao đến tặng cho Sở Thiên một đấm, sau đó là một tràng giáo dục bắt đầu vang lên: "nào là tại sao lại lái xe như vậy, nào là để cho nàng lo lắng, nào là khiến Chu Địch sợ hãi, nào là..."
Đứng trước cô giáo Vương Tuyết đang phẫn nộ, Sở Thiên nhà ta chỉ có thể bi ai lặp đi lặp lại câu "Vâng! Từ sau em không thế nữa!" mãi cho đến khi Vương Tuyết hài lòng mới thôi. Sau đó hai đại mĩ nhân Vương Tuyết và Chu Đich mới vui vẻ theo hắn tiến vào Thiên Sở Ngu Nhạc.
- Ông chủ!
Thấy Sở Thiên đi vào tất cả nhân viên công ty đều đứng dậy cúi đầu chào hắn một tiếng.
- Mấy người tiếp tục làm việc đi.
Sở Thiên phất tay sau đó dẫn theo nhị vị mĩ nữ vào thang thang máy.
Tầng hai mươi ba nơi đang diễn ra cuộc họp của các nhân vật chủ chốt trong công ty. Thấy Sở Thiên tiến vào tất cả mọi vội vàng đứng dậy.
- Tốt! Mọi người tiếp tục họp đi, hôm nay tôi dẫn hai nha đầu này đi lòng vòng cho thoải mái chứ không có việc gì đâu.
- Ông chủ chờ một chút!
Thấy Sở Thiên nói xong hình như là muốn đi ngay Chu Chính vội vàng rời khỏi chỗ ngồi chạy đến.
Sở Thiên biết hắn có chuyện cần bàn nên quay sang nói với nhị nữ, bảo họ tạm thời đi trước.
Sở Thiên dẫn Chu Chính tới phòng làm việc của mình. Chỉ bằng cảm giác, Sở Thiên biết Chu Chính có chuyện cần nói riêng với hắn.