"Đối với tôi không khách khí như thế nào? Tôi không tin các người dám làm gì tôi. Bây giờ là xã hội pháp chế đó các người có biết không?" Nữ quản lý này thật là lợn chết không sợ nước sôi, còn lớn tiếng quát tháo Sở Thiên.
"Mấy đứa chúng mày đến lột hết quần áo cô ta cho tao!" Sở Thiên nhướng mày chỉ vào nữ quản lý kia. Hắn không muốn nhiều lời với loại có sắc mà không có óc.
Sở Thiên nói xong lập tức mấy tên tiểu đệ lao tới đè người xuống đất, chỉ trong nháy mắt y phục trên người nữ quản lý kia đã bị lột sạch sành sanh.
"Sở Thiên chuyện này không hay cho lắm! Nếu để lộ ra ngoài..." Triệu Chấn Quốc lo lắng, nếu chuyện này truyền ra ngoài để mọi người biết được quan phỉ một nhà thì sự nghiệp của hắn coi như vào nhà đá phát triển.
"Triệu cục trưởng yên tâm! Tôi làm việc ngài không cần phải lo lắng, ngài cứ đứng một bên thưởng thức là được rồi!" Vừa nói Sở Thiên vừa ném cho Triệu Chấn Quốc một điếu thuốc trấn an hắn.
Triệu Chấn Quốc tâm lý hoàn toàn không muốn nhưng cũng phải rầu rĩ đứng đó rít thuốc thôi. Ai bảo Sở Thiên nắm trong tay quá nhiều nhược điểm của hắn.
Liếc mắt nhìn Phạm Băng đã bị dọa đến phát ngốc. Sơ Thiên chẫm rãi tiến lại nữ quản lý đã bị lột sạch quần áo. Nhìn cô ta nước mắt rưng rưng muốn nói gì đó, chỉ đáng tiếc trong miệng là chiếc quần lót. Sở Thiên khóe miệng cười nhạt.
"Nữ nhân ngu ngốc! Ngươi có biết không, ta ghét nhất là loại người ở trước mặt ta léo nha léo nhéo như ngươi vậy. Không cho ngươi chút dãy dỗ thì ta không phải Sở Thiên." Vừa nói Sở Thiên vừa nhả khói vào thân thể của cô ta.
Bởi vì miệng đã bị quần lót của chính mình nhét đầy nữ quản lý kia chỉ có thể phát ra âm thanh ô..ô, nước mắt chảy xuống mang theo sự tuyệt vọng. Không biết nàng có hối hận vì đã chọc phải tên ôn thần trước mắt hay không.
"Mấy đứa chúng mày đem cô ta vào phòng, muốn làm sao thì tùy nhưng phải nhớ không được ồn ào làm ảnh hưởng đến bọn ta ngoài này nghe chưa!" Sở Thiên chỉ vào nữ quản lý sao đó hướng thủ hạ phân phó.
Mấy tên thủ hạ lập tức vui như tết, tức thì ôm theo nữ quản lý xông vào căn phòng bên cạnh. Đại sảnh lúc này chỉ còn lại ba người Sở Thiên, Triệu Chấn Quốc và Phạm Băng.
Phạm Băng bị dọa cho ngây ngốc, nàng run cầm cập không biết Sở Thiên tiếp theo sẽ dùng thủ đoạn gì để đối phó với mình. Triệu Chấn Quốc cũng không dễ chịu chút nào, sự việc sảy ra ngay trước mắt, bản thân lại là cục trưởng cục công an thử hỏi có mấy người cảm thấy dễ chịu.
Sở Thiên giống như chưa hề có chuyện gì sảy ra, cười hì hì tiến đến trước mặt Phạm Băng, vuốt ve bàn tay trắng như phấn của nàng.
"Phạm tiểu thư! Cô quyết định đáp ứng hay là không? Nếu như đáp ứng sẽ không có chuyện gì xảy ra! Còn nếu không, tôi chỉ có thể nói cho cô biết...Sở Thiên tôi một khi tức giận hậu quả sẽ rất nghiêm trọng!"
"Chuyện này...chuyện này..." Phạm Băng còn chút do dự đúng lúc này trong phòng truyền ra những âm thanh quái dị ư...ư...a...a...không được...dừng lại, thế nhưng những thanh âm này lập tức bị người khác chặn lại cuối cùng chỉ còn ô...ô âm thanh.
"Tôi đáp ứng! Tôi đáp ứng! Ngày mai tôi lập tức đến công ty các người kí hợp đồng!" Chút do dự sót lại lập tức biến mất, Phạm Băng gật đầu liên tục như sợ Sở Thiên từ chối.
"Xem ra ngươi vẫn còn thông minh! Nhưng chỉ nói miệng thì hơi khó. Nếu như ngày mai cô không đến tôi biết đi đâu tìm đây?" Sở Thiên cười cười, nụ cười của hắn càng lúc càng bỉ ổi.
"Tôi nhất định sẽ đến! Nếu không để tôi viết cam đoan cho các người!" Phạm Băng vẻ mặt càng lúc càng kinh hoảng.
"Giấy cam đoan thì không cần! Có cái gì thực tế hơn chút không?" Sở Thiên vừa nói vừa lấy ra một chiếc máy quay phim mini.
"A! Ngươi định làm gì?" Phạm Băng trợn mắt, có vẻ như nàng đã biết Sở Thiên muốn làm gì.
"Ha ha! Không có gì chỉ là muốn chụp mấy tấm ảnh thôi! Bây giờ tôi muốn cô trong vòng một phút đồng hồ cởi hết quần áo trên người. Bằng không đừng trách tôi không khách khí!" Sở Thiên vừa cười vừa uy hiếp. Bên trong âm thanh ô...ô hình như đang to dần lên.
Phạm Băng đã không còn cơ hội phản kháng, nàng run rẩy đem toàn bộ y phục cởi xuống, lộ ra những đường cong hoàn hảo, da thịt trắng như tuyết. Sở Thiên hô hấp có chút dồn dập, thế nhưng ngay lập tức hắn áp chế dục vọng của bản thân xuống. Nghĩ tới nữ nhân này đã qua tay không biết bao người, hắn thật không muốn chén nàng chút nào.
"Triệu cục trưởng thấy thế nào? Đây chính là món ăn tối nay tôi chuẩn bị cho ngài đó. Hiện tại xin mời ngài chậm rãi thưởng thức!" Sở Thiên quay sang nói với Triệu Chấn Quốc.
Triệu Chấn Quốc rùng mình, hắn rốt cuộc đã hiểu Sở Thiên tại sao lại đem mình tới đây. Triệu Chấn Quốc hiểu rất rõ nếu như bây giờ hắn quan hệ với Phạm Băng tương lai hắn sẽ không có một ngày yên ổn. Thế nhưng nếu như không quan hệ....
"Triệu cục trưởng! Ông đừng quên chuyện lần trước ông lén bán vũ khí cho tôi, mà hình như ông còn có con trai năm tuổi nhỉ?" Sở Thiên lạnh lùng đe dọa.
"Đừng! Đừng! Tôi làm!" Triệu Chấn Quốc mồ hôi lạnh chảy xuống. Đã lên thuyền giặc thì không có khả năng rời đi. Lão đành phải thở dài, ánh mắt đầy sự hối hận hướng Phạm Băng tiến tới...
"Triệu cục trưởng ngài làm ơn tăng tốc thêm một chứt... Sao? Phạm tiểu thư hơi khô à? Ngài không biết dùng nước miếng tăng cường độ ẩm à?... Phạm tiểu thư! Đừng im lặng thế cho tí cảm xúc đi nào!... Tốt lắm! Hai người đổi sang tư thế lão hán đẩy xe bò đi nào... Được rồi! Bây giờ đổi sang tư thế sóng biển dập dềnh đi nào... Sao? Không biết à? Là nữ trên nam dưới đó!" Sở Thiên giống như một đạo diễn chuyên nghiệp đang cố gắng tạo nên một kiệt tác điện ảnh. Hắn hoàn toàn không để ý thấy hung quang sau ánh mắt Triệu Chấn Quốc.
Sở Thiên đang nhàn nhã ngồi vắt chân lên bàn làm việc, chậm rãi nhả từng ngụm khói. Bất ngờ Vương Tuyết đẩy của xông vào bộ dáng cực kì gấp gáp.
"Thiên ca! Phạm Băng tiểu thư đã tới công ty chúng ta, nàng nói là muốn kí kết hợp đồng! Anh xem việc này..."
"Ha ha! Không sao, tối qua anh đã cùng Phạm tiểu thư nói chuyện rồi. Đây là hợp đồng, em đem xuống bảo nàng chỉ cần kí vào là được!" Sở Thiên vừa cười vừa mở ngăn kéo lấy ra một tập giấy tờ đưa cho Vương Tuyết.
Vương Tuyết xem qua hợp đồng, sắc mặt nàng trở nên cực kì kinh ngạc.
"Ta ngất! Thiên ca anh không đùa đấy chứ? Đã không trả lương cho Phạm Băng lại còn bắt nàng nộp lại 80% tiền quảng cáo cho công ty. Anh không bị nhầm lẫn đấy chứ?"
"Ha ha! Không sai! Để cho nàng 20% là tốt rồi! Em không cần quan tâm chuyện này, cứ bảo nàng kí vào là được!" Sở Thiên cười híp mắt nhìn Vương Tuyết.
Vương Tuyết vẻ mặt vô cùng nghi hoặc, cầm hợp đồng chạy xuống. Chỉ mấy phút sau nàng đã quay lại, mang theo vẻ mặt không thể tin nổi hỏi:
"Thiên ca! Không phải anh cho nàng ăn mê hồn dược đấy chứ? Tại sao nàng không thèm xem hợp đồng đã kí rồi?"
"Ha ha! Anh tự có diệu kế, thiên cơ bất khả lộ em đừng hỏi nhiều!" Sở Thiên cười thần bí.
"Lão bản! Phía dưới có một phụ nữ nói là đến tìm ngài!" Vương Tuyết còn đang buồn bực thì Trương Long chạy vào.