" Tiểu Tuyết hai ngày nay thế nào rồi? Các minh tinh tới công ty chúng ta đã tăng lên chưa?" Sở Thiên tươi cười hỏi Vương Tuyết. Nói đùa được cánh truyền thông thổi phồng như vậy có muốn không tốt lên cũng không được.
" Ừ đúng là có tốt lên. Nhưng vẫn không nhiều minh tinh hot đến lắm! " Vương Tuyết lật từng trang tư liệu trả lời.
" Vẫn như vậy à? Xem ra dựa vào truyền thông vẫn là chưa đủ." Sở Thiên trầm ngâm một lúc sau đó tiếp tục " Tiểu tuyết em nói xem hiện nay những minh tinh nào đang hot nhất?"
Vương Tuyết nhíu mày suy nghĩ một lúc, sau đó trả lời : " Hiện nay thì nhiều lắm! Có Châu Kiệt Luân, Tạ Đình Phong, Châu Tấn, Lưu Đức Hoa, Phạm Băng,.. nhưng hầu hết bọn họ người thì mở công ty điện ảnh riêng, người thì vẫn còn hợp đồng. Muốn kéo bọn họ tới chỗ chúng ta nghe chừng rất khó."
" Rất khó sao? Không cần biết dùng biện pháp gì ta muốn kéo tất cả bọn họ qua đây. Trước tiên bắt đầu từ Phạm Băng đi, không phải lần trước cô ấy nói như thế nào cũng không đến công ty chúng ta hay sao? Ta muốn làm cho nàng trong vòng một tuần sẽ đến đầu nhập Thiên Sở Ngu Nhạc! Dùng nàng làm tấm gương cho người khác!" Sở Thiên cười lạnh.
" Một tuần? Không có khả năng! Nàng sẽ nghe lời anh sao?" Vương Tuyết có chút giật mình nhìn Sở Thiên.
"Vương Tuyết! Em nói xem minh tinh quan tâm nhất là cái gì?" Sở Thiên không trực tiếp trả lời vấn đề mà hỏi ngược lại Vương Tuyết.
"Cái này mà cũng phải hỏi sao? Minh tinh quan tâm nhất chính là danh tiếng chứ còn gì nữa!" Vương Tuyết có chút không hiểu nói.
"Đúng vậy! Nếu như ta nắm trong tay thứ có thể khiến nàng thân bại danh liệt, em nói xem nàng có thể không ngoan ngoãn mà nghe lời hay không?" Sở Thiên cười thần bí.
Vương Tuyết tựa hồ đã hiểu ra vấn đề, nàng thầm nghĩ "Cái tên lưu manh này, hắn lại định dùng mấy biện pháp lưu manh đây mà"
"Thôi được rồi việc này để anh sắp xếp. Em đi làm việc của mình đi!" Nụ cười trên mặt Sở Thiên càng lúc càng bỉ ổi.
Ngày hôm sau Sở Thiên phái Trương Long đến tìm Phạm Băng truyền lời ước định thời gian gặp mặt. Thế nhưng không không lâu sau đã thấy Trương Long trở về nói lại rằng chỉ gặp người quản lý của Phạm Băng, quản lý nói lại là nàng không có thời gian.
"Cái kĩ nữ này! Thật không biết nặng nhẹ! Ngày mai không cần biết ngươi dùng biện pháp gì phải gặp trực tiếp Phạm Băng, đích thân truyền đạt lại ý của ta! Biết chưa?" Sở Thiên hung hăng trợn mắt với Trương Long.
Hôm sau, Trương Long tiếp tục tới tìm Phạm Băng, lần này sau khi trở về bộ dạng trông rất tuyệt, trên người khắp nơi đều là máu.
Hỏi ra mới biết lúc Trương Long tìm đến vẫn chỉ gặp được quản lý của Phạm Băng. Sau khi bị ngăn cản hồi lâu Trương Long quyết định xông vào, nào ngờ người quản lý kia đã có chuẩn bị. Chỉ thấy cô ta hô lên một tiếng, hơn mười tên côn đồ trên tay cầm theo mã tấu xông vào Trương Long. May mắn là Trương Long nhanh chân chạy đi, nếu không sợ rằng cái mạnh nhỏ của hắn không chừng đã để lại rồi.
"Hừ! Một lũ du côn nhãi nhép, dám đối nghịch với ta sao? Đúng lừ rượu mời không muốn uống lại muốn uống rượu phạt! Thôi được ngươi tìm cho ta địa chỉ của Phạm Băng đã sẽ đích thân đi làm."
Sở Thiên phân phó xong, bỗng hắn nghĩ tới một người. Cầm điện thoại lên bấm một dãy số.
- Alo là Triệu cục trưởng đấy sao?
- Ai vậy? Có chuyện gì không?
- "Tôi Sở Thiên đây! Tối nay ngài không bận gì chứ?" - "Sao? Không bận gì à? Hay lắm tối nay tôi sẽ dẫn ngài đến một nơi rất kích thích!" - "Yên tâm! Đảm bảo với ngài nơi đó rất an toàn!"
Cúp điện thoại. Sở Thiên bắt đầu lên kế hoạch hành động tối hôm nay, khóe miệng hắn thỉnh thoảng lộ ra nụ cười thần bí.
Số 23 khu biệt thự Đông Môn. Tại đây Phạm Băng được công ty giải trí Vân Long cấp riêng cho một tòa biệt thự, bình thường chỉ có nàng và quản lý của mình ở. Tuy rằng thông tin này rất ít người biết, thế nhưng vẫn được Trương Long thông qua các hình thức đặc thù tìm hiểu được.
Lúc này đã là 10 giờ đêm, Sở Thiên lái xe dẫn theo Triệu cục trưởng đi cùng hướng khu biệt thự Đông môn phóng đi.
"Sở Thiên rốt cục cậu muốn dẫn tôi đi đâu?" Triệu Chấn Quốc nhìn Sở Thiên chuyên tâm lái xe tò mò hỏi.
"Ha ha! Triệu cục trưởng yên tâm, ngài không cần phải hỏi nhiều. Tôi đảm bảo tối nay ngài sẽ được chơi vui vẻ!" Sở Thiên chỉ khẽ mỉm cười trả lời.
Triệu Chấn Quốc cố gắng cũng không hỏi ra được điều gì, vì vậy đành mặc cho Sở Thiên lái xe. Nhưng hắn có dự cảm việc Sở Thiên làm tối nay chắc chắn không bình thường.
Chiếc xe dừng lại tại toàn biệt thự số 23 khu biệt thự đông môn. Trương Long đã đứng đợi sẵn ở cửa, vừa thấy Sở Thiên tới hắn đã chạy lại mở cửa xe.
"Sở Thiên đây là nơi nào? Chúng ta tới đây làm gì?" Triệu Chấn Quốc bước xuống, hiếu kì quan sát xung quanh hỏi.
"Đi thôi! Vào trong ngài sẽ biết!" Sở Thiên khoát tay hướng bên trong biệt thự đi vào. Triệu Chấn Quốc chỉ có thể lắc đầu đi theo.
Trương Long đã làm theo những gì Sở Thiên giao phó, hơn nữa còn làm rất tốt. Triệu Chấn Quốc đi vào lập tức bắt gặp hai người phụ nữ vẻ mặt căng thẳng đang ngồi ở đại sảnh. Một người là Phạm Băng đã suất hiện rất nhiều lần trên ti vi, một người khác khoảng chừng hơn ba mươi tuổi khuân mặt vẫn tính là có chút nhan sắc, chắc hẳn đây là người quản lý của Phạm Băng.
"Các người là ai? Tại sao lại xông vào đây? Hy vọng các người dời khỏi đây ngay, nếu không chúng tôi sẽ báo cảnh sát kiện các người về tội bắt cóc!" Nhìn thấy đám người Sở Thiên tiến lại gần quản lý của Phạm Băng không khống chế nổi cảm xúc.
"Là Phạm Băng!" Sau khi Triệu Chấn Quốc nhìn rõ diện mạo hai người phụ nữ kia không khỏi giật nảy cả mình. Quay đầu lại nhìn Sở Thiên tựa hồ không hiểu tình cảnh trước mắt.
Sở Thiên cười chỉ vào Triệu Chấn Quốc bên canh "Đây! Vị này chính là cục trưởng cục công an Triệu Chấn Quốc. Ngươi có gì muốn trình báo thì có thể trực tiếp nói với ông ta. Có điều tôi phải nhắc nhở cô, có chuyện gì ngoài ý muốn hy vọng cô đừng trách!"
"A!" Nghe Sở Thiên nói xong Phạm Băng cùng quản lý của nàng đều thất kinh nhìn vị cục trưởng cục công an đạo mạo nghiêm trang kia.
"Anh là ai? Tại sao lại tự tiện vào nhà tôi?" Phạm Băng là người từng trải, rất nhanh nàng đã hiểu ra vấn đề.
"Phạm tiểu thư tôi cũng không nhiều lời với cô. Tôi chính là Sở Thiên, ông chủ của Thiên Sở Ngu Nhạc. Hôm nay tôi đến đây hi vọng cô có thể rời khỏi Vân Long đến đầu nhập cho công ty giải trí của tôi. Cô yên tâm tôi sẽ không bạc đãi cô đâu, tôi hứa sẽ trả hoa hồng làm phim gấp đôi so với Vân Long.Thế nào?" Sở Thiên nói với Phạm Băng, vẻ mặt rất lịch sự.
"Ngươi nằm mơ! Các người dùng thủ đoạn ép buộc chúng tôi. Cục trưởng, tôi muốn kiện bọn họ. Hu hu!" Phạm Băng còn chưa kịp mở lời thì quản lý của nàng đã nhào vào người Triệu Chấn Quốc khóc nức nở, làm cho mặt ông ta lúc trắng lúc đỏ.
"Mẹ! Có thôi đi không? Cô cón nói lung tung cẩn thận tôi không khách khí!" Sở Thiên vẫn như cũ mỉm cười, lời nói rất nhẹ nhàng.