Chương 40: Nỗi lòng của con gái!!!

Đào Uyển lúc này không để ý gì cả mà là ôm chặt lấy Lâm Tiêu. Lâm Tiêu cũng ôm lấy nàng!

“Lão công! Chàng có biết 20 năm nay ta nhớ chàng đến mức nào không?” Đào Uyển vừa khóc vừa nói!

“Xin lỗi nàng! Đã để nàng một mình nuôi con!” Lâm Tiêu ôn nhu nói!

Nghe vậy thì Đào Uyển liền ngẩng đầu lên hỏi:

“Vì sao năm đó chàng gạt ta?”

Lâm Tiêu nghe vậy thì liền đưa tay lau đi nước mắt của nàng sau đó nói:

“Ta không nói gạt nàng. Địa chỉ mà ta đưa cho nàng là địa chỉ trước đây của ta. Nhưng sau đó ta có việc phải rời đi một thời gian hơn nữa gia đình của ta lại dọn nhà nên dẫn đến việc nàng đến tìm nhưng không có ai.”

“Thật sao! Chàng không gạt ta chứ!” Đào Uyển hỏi!

Lâm Tiêu hôn vào môi nàng một cái rồi nói:

“Ta có thề với trời đất đó là ta không hề muốn gạt nàng!”

“Ta tin chàng!” Đào Uyển ngã vào lòng hắn nói!

“Bây giờ ta về rồi! Ta sẽ chăm sóc cho mẹ con của nàng!” Lâm Tiêu nói!

Đào Uyển nghe vậy thì liền cười ngọt ngào. Bỗng nhiên nàng nhớ đến Đào Cảnh Hồng vẫn còn ở đây, nàng liền quay qua nói:

“Cảnh Hồng! Mau lại đây gọi phụ thân đi nào!”

Đào Cảnh Hồng nghe Đào Uyển nói thì liền lớn tiếng nói:

“Mẹ! Hắn không phải phụ thân con!”

Đào Uyển nghe vậy thì nhíu mày nói:

“Hắn không phải phụ thân con thì còn ai vào đây chẳng lẽ là hắn?”

Vừa nói nàng vừa chỉ về phía tên ‘Lâm Tiêu kia đang vô cùng chật vật đứng lên! Khi hắn đứng lên thì nhìn thấy Đào Uyển đang chỉ hắn thì liền chạy lại kêu gào:

“Tiểu Uyển! Là ta đây! Ta là lão công của nàng đây!”

“Cút!” Đào Uyển lạnh lùng nói!

Nhưng tên ‘Lâm Tiêu’ kia đường như không hề nghe thấy mà vẫn tiếp tục lao lên! Lâm Tiêu liền đánh ánh mắt qua cho Lâm Lệ Dĩnh!

Phanh!!

Lập tức tên ‘Lâm Tiêu’ kia liền như một con diều đứt dây bay ra ngoài. Có thể nghe được tiếng xương khớp của hắn vỡ vụn!

“Cảnh Hồng a! Trước đây phụ thân con ở đây con có thể vì nhớ ông ấy mà tìm một món đồ chơi. Ta sợ con buồn nơi chơi đùa cùng con. Nhưng bây giờ phụ thân con đã về rồi thì con nên ném đi món đồ chơi kia được rồi đấy!” Đào Uyển khuyên nói!

“Mẫu thân! Con không bao giờ gọi hắn là cha đâu! Chả lẽ mẹ đã quên hắn bỏ mẹ con chúng ta như thế nào sao? Chẳng lẽ mẹ đã quên chúng ta đã sống cảnh khổ cực như thế nào không?” Đào Cảnh Hồng nói!

“Phụ thân con không có bỏ chúng ta! Chỉ là do một số hiểu lầm mà thôi! Chả lẽ con cũng rất muốn có phụ thân ở bên cạnh hay sao?” Đào Uyển nói!

“Không có! Con không hề muốn hắn!” Đào Cảnh Hồng nghe Đào Uyển nói thì liền phủ nhận!

“Nhưng mà ông ấy dù sao cũng là cha của con a! Chẳng lẽ con định cả đời này không nhận ông ấy hay sao!” Đào Uyển nói!

“Con không bao giờ công nhận hắn!” Đào Cảnh Hồng hét lớn sau đó liền chạy ra ngoài!

“Cảnh Hồng!” Đào Uyển gọi nhưng Đào Cảnh Hồng không hề phản ứng đến nàng!

Lúc này Thập Vị Hộ Pháp liền chạy theo! Một tên lên tiếng nói:

“Phu nhân! Chúng ta đi an ủi gia chủ!” nói xong bọn chúng liền biến mất!

“Haiz! Con bé này!” Đào Uyển thờ dài nói!

“Được rồi! Để ta đi xem con bé!” Lâm Tiêu nói sau đó hắn liền đứng dậy.

Trước khi hắn bỗng nhiên quay đầu lại hỏi:

“Đúng rồi! Nàng có bàn cờ tướng hay không?”

…........................................................................................................................

Đào Cảnh Hồng sau khi rời khỏi căn phòng thì một mạch chạy về phía sau của biệt thự. Nơi này có một cái hồ rất rộng lớn. Giữ hồ là một ngồi đình nhưng không có bất cứ chiếc cầu nào bắt ra cả. Với thực lực của Đào Cảnh Hồng thì chỉ cần một bước là đến được ngôi đình! Bên cạnh ngôi đình có một gốc cây lớn. Đào Cảnh Hồng liền ngồi xuống dưới gốc cây đó!

“Hừ! Ta còn lâu mới chấp nhận hắn!” Đào Cảnh Hồng hừ lạnh!

Nàng ngồi xuống sau đó nhặt một số hòn đã nhỏ sau đó ném xuống nước. Nàng lúc này đang cho rằng mặt hồ là Lâm Tiêu nên quăng rất mạnh tay hiến nước văng tung tóe!

“Bỏ mẹ con chúng ta lâu như vậy! Bây giờ đùng một cái trở về lại muốn chăm sóc chúng ta! Hừ! Còn lâu! Ta tự chăm sóc được!” Đào Cảnh Nguyệt lẩm bẩm sau đó ném thêm một hòn đá xuống nước!

Thật ra Đào Cảnh Nguyệt không hề hận lấy Lâm Tiêu mà ngược lại rất nhớ nhung hắn. Điều này ngay cả nàng cũng không hiểu. Nàng từ khi chào đời đã có ý thức riêng, lúc đó ý nghĩ duy nhất của nàng chính là được gặp phụ thân và nằm trong vòng tay của phụ thân! Nhưng khi Đào Uyển dẫn nàng đi gặp phụ thân thì lại không gặp được phụ thân đâu.

Mặc dù Đào Uyển nói với nàng phụ thân đi làm việc rất xa và rất lâu mới có thể trở về. Nàng lúc đó biết điều này là giả nhưng vẫn lựa chọn tin tưởng. Thế là nàng bắt đầu chờ đợi Lâm Tiêu trở về. Khi nàng 1 tuổi nàng vẫn chờ, khi nàng 10 tuổi nàng vẫn chờ, khi nàng 15 tuổi nàng vẫn chờ. Nàng càng ngày càng lớn lên và thực lực của nàng càng lúc càng mạnh mặc dù nàng không có tu luyện. Khi nàng 16 tuổi thì nàng trong một lần tình cờ nhìn thấy trên tv một người phụ nữ có khuôn mặt vài phần giống với phụ thân của nàng.

Thế là nàng liền muốn tìm người nữ nhân đó hỏi xem có quen biết phụ thân của nàng hay không. Nhưng nàng liền thất bại, nàng đã không thể gặp được người nữ nhân đó. Chính việc này đã khiến cho nàng có thêm hi vọng tìm về phụ thân. Thế là nàng liền khuyên bảo Đào Uyển rời khỏi Á Lục Địa đi đến Thái Bình Lục Địa. Sau đó nàng liền dựa vào sức mạnh siêu cường mà đánh ra một mảnh địa bàn, sau đó trong vòng 5 năm thì nàng đã thống nhất Thái Bình Lục Địa.

Sau khi cảm thấy thực lực đã đạt đủ rồi thì nàng bắt đầu điều tra. Cuối cùng nàng cũng biết được một điều đó là người nữ nhân kia chính là con gái của phụ thân nàng, hơn nữa nàng còn biết phụ thân của nàng có nhiều con gái và nữ nhân.

Khi biết được điều này thì nàng bắt đầu quay sang hận phụ thân nàng, nàng hận hắn bỏ rơi mẹ con các nàng, nàng hận hắn sinh ra nàng nhưng lại bỏ rơi nàng. Mặc dù hận phụ thân nàng rất nhiều nhưng khi nhận được tin tức phụ thân nàng trở về thì nàng liền không không chế được bản thân mà viết cho hắn một lá thư.

Sau đi gửi đi lá thư thì nàng liền lo lắng không biết khi gặp được phụ thân thì nàng sẽ đối mặt với hắn như thế nào.

Mặc dù lúc này Đào Cảnh Hồng không muốn gặp Lâm Tiêu nhưng mà nếu Lâm Tiêu hiểu thì chỉ cần nói ngọt vài câu và xin lỗi thì Đào Cảnh Hồng liền tha thứ cho hắn!

“Ông già ngu ngốc!” Đào Cảnh Uyển lẩm bẩm!

“Gia chủ!!!” bỗng nhiên một âm thanh vang lên sau lưng nàng!

Nàng quay lại thì thấy lúc này Thập Vị Hộ Pháp đang chạy đến!

“Các ngươi đến đây làm gì?” Đào Cảnh Uyển hỏi!

Một trong Thập Vị Hộ Pháp - A Đại lên tiếng nói:

“Gia chủ! Ngài đừng nên tức giận nữa a! Tức giận sẽ khiến khuôn mặt mau già và trở nên xấu đi! Đến lúc đó phụ thân ngài cũng không muốn nhận ngài aaaaaaaaaa!” hắn chưa nói hết câu thì bị A Nhị cho một đạp và bay xuống hồ!

“Gia chủ! Đừng nghe tên ngốc A Đại nói bậy!” A Nhị lên tiếng nói!

“Rốt cuộc là các ngươi muốn nói gì a?” Đào Cảnh Hồng tức giận nói!

“Gia chủ! Chúng ta muốn nói là người đừng giận dỗi nữa! Hiện tại phụ thân người đang ở đây thì người hãy tha thứ cho hắn đi a!” A Lục nói!

“Hừ! Không bao giờ!” Đào Cảnh Hồng tức giận nói!

“Gia chủ à! Đừng có dối lòng nữa! Anh em chúng ta đều biết là ngài rất nhớ phụ thân ngài a!” A Tứ nói!

“Ai nói! Ta không có!” Đào Cảnh Hồng quay đầu đi nói!

Bỗng nhiên nàng quay lại chớp mắt nói:

“Bộ ta lộ rõ ra là rất nhớ hắn sao?”

“Hoàn toàn rõ ràng!” cả đám người đồng thanh nói!

Đào Cảnh Hồng nghe vậy thì liền im lặng! Lúc này A Đại từ dưới nước bơi lại gần nói:

“Gia chủ à! Mặc dù chúng ta cũng rất căm ghét phụ thân của ngài vì đã bỏ rơi mẹ con ngài nhưng mà nhìn ngài buồn bã như vậy chúng ta không có vui đâu a! Mặc dù ngài hay nổi nóng vô cớ, thích đánh người lại có một sở thích kì dị nhưng ta tin chắc phụ thân ngài sẽ chấp nhận ạ ạ ạ ạ ạ!”

Hắn liền bị A Nhị dìm đầu xuống nước! Lúc này A Thập nói:

“Gia chủ, ngài mau nhìn!” vừa nói hắn vừa chỉ về phía bờ!

Đào Cảnh Hồng nhìn qua thì thấy lúc này Lâm Tiêu đang đi trên một chiếc bè ra chỗ ngôi đình!

“Hắn...hắn ra đây làm gì?” Đào Cảnh Hồng ấp úp nói!

“Đương nhiên là ra đây để gặp người a!” A Nhị nói!

“Ta....Ta không muốn gặp hắn!” Đào Cảnh Hồng quay đầu lại nói!

Nhóm người nghe vậy thì liền nhìn nhau sau đó liền nở một nụ cười bí hiểm. A Nhị tiến lên nói:

“Gia chủ! Nếu ngài không muốn gặp thì chúng ta sẽ đuổi hắn đi a!”

Đào Cảnh Hồng nghe vậy liền hơi phản ứng nhưng nàng liền cắn răng nói:

“Đuổi hắn đi đi!”

“Được! Như vậy ta sẽ đuổi hắn đi!” A Nhị lên tiếng nói!

Sau đó hắn liền bay đi. Đào Cảnh Hồng thấy A Nhị bay đi thì muốn nói gì đó nhưng mà nàng vẫn quyết định không quay đầu lại.

Lúc này A Tam đi đến bên cạnh Đào Cẩm Hầm lẩm bẩm:

“Ai cha! A Nhị trước giờ nổi tiếng nhất là ác độc! Bây giờ tên kia lại khiến hắn ghét thì không biết A Nhị sẽ làm những gì a! Hơn nữa ta còn nghe nói gia chủ Lâm gia mặc dù cũng tu tiên nhưng là thuộc hàng gân gà! Sao mà hắn làm đối thủ của A Nhị được a!”

Đào Cảnh Hồng nghe A Tam nói thì liền lo lắng nàng muốn quay lại nhưng lúc này A Tứ và A Tam liền ngồi xuống 2 bên nàng sau đó giữ vai nàng lại. A Tam lại tiếp tục lên tiếng:

“A Nhị ra tay rồi! Ây da! Sau hắn lại mạnh tay tới vậy chứ! Mặc dù tên kia nhìn trẻ nhưng dù sao cũng là người già rồi a! A Nhị làm như vậy sao hắn chịu nổi!”

A Tam bên cạnh cũng lên tiếng:

“Ây da! Thật không ngờ A Nhị lại sử dụng đến chiêu thức tàn bạo đó! Ây da! Thật là nhiều máu a! Ây da!”

Đào Cảnh Hồng lúc này liền vô cùng lo lắng, nàng tin tưởng A Nhị sẽ làm những điều giống như 2 người này nói vì nàng biết bản tính của A Nhị rất ác độc! Nàng lúc này càng muốn quay lại nhưng lại bị 2 người giữ lại!

“Ây da! Lên cao trào rồi! A Nhị sao hắn làm như vậy chứ! Hắn không sợ tên kia sẽ tàn phế sao!

“Ây! Ta thật sự không dám nhìn nữa rồi!”

A Nhị và A Tam liên tục người tung người hứng khiến cho Đàn Cảnh Hồng gấp đến nổi thở gấp!

“Thả ta ra!” Đào Cảnh Hồng tức giận hất 2 tay của A Tam va A Nhị lên sau đó quay người lại!

Lập tức nàng liền kinh sợ khi thấy cảnh tượng trước mắt