Chương 39: Chị em đánh nhau!!!

Đào Cảnh Hồng sau khi ngồi xuống thì liền hướng về thanh niên bên cạnh cười nói:

“Phụ thân! Ngài hôm nay vẫn vui vẻ chứ?”

Thanh niên nghe Đào Cảnh Hồng hỏi thì liền cười nói:

“Đương nhiên! Ta hằng ngày đều vô cùng vui vẻ khi có con và mẹ con bên cạnh!”

“Vậy sao! Vậy bây giờ phụ thân hãy đợi con làm việc một chút nhé! Sau khi xong việc con sẽ đi bồi tiếp phụ thân!” Đào Cảnh Hồng cười ngọt ngào!

“Được! Ta sẽ đứng bên cạnh xem con làm việc!” thanh niên cười nói!

Đào Cảnh Hồng lúc này mới nhìn xuống phía Lâm Tiêu. Lâm Tiêu lúc này vẫn là một mặt mỉm cười uống trà. Đào Cảnh Hồng liền lên tiếng:

“Xin lỗi a Lâm gia chủ! Đã để ngài đợi lâu! Ta lúc nào cũng có thói quen tâm sự với phụ thân ta một lúc rồi mới làm việc được!”

Lâm Tiêu có thể nghe ra được ý vị sâu xa trong lời nói của Đào Cảnh Hồng. Hắn liền cười nói:

“Không sao! Ta có thể hiểu được đó là do Đào gia chủ đây rất yêu quý phụ thân của mình giống như các con gái của ta vậy. Họ chỉ cần không nhìn thấy ta một ngày thôi là sẽ không có tâm tư đi làm chuyện khác a!”

“Ồ! Tình cảm cha con giữa các người có vẻ rất tốt nhỉ!” Đào Cảnh Hồng nhếch mép cười nói!

“Không tốt đến như vậy đâu! Ít nhất ta có một đứa con gái mà nó không thèm để ý đến phụ thân của nó cả.” Lâm Tiêu lắc đầu nói!

“Vậy sao! Có lẽ như là do Lâm gia chủ đây gây nên chuyện khiến đứa con gái của ngươi tổn thương quá lớn nên không thèm nhìn mặt ngươi a!” Đào Cảnh Hồng híp mắt nói!

“Haiz! Tất cả đều do ta không biết là mình sẽ có thêm một đứa con gái a!” Lâm Tiêu thở dài nói!

“Tất cả lỗi lầm chỉ quy về một câu không biết là được sao! Lâm gia chủ có vẻ như không phải là người chịu nhận lỗi a!” Đào Cảnh Hồng nói!

Lần này Lâm Tiêu liền im lặng, Đào Cảnh Hồng cũng im lặng theo! Bầu không khí liền rơi vào khoảng lặng. Ngay lúc này tên thanh niên bên cạnh Đào Cảnh Hồng lên tiếng:

“Này! Con gái ta đang nói chuyện với ngươi đấy! Còn không may trả lời!”

Lâm Tiêu nhấp một ngụm trà sau đó nói:

“Đào gia chủ! Nên quả lí tốt đồ chơi của mình! Đừng để kêu bậy nếu không bị người phá hỏng rồi sẽ rất tiếc a!”

Đào Cảnh Hồng nghe vậy thì không nói gì nhưng thanh niên bên cạnh khi nghe đến 2 chữ ‘đồ chơi’ thì liền như một con dao ghim vào người, hắn tức giận nói:

“Hỗn láo! Ngươi có biết là ngươi đang nói chuyện với ai không! Ta là phụ thân của gia chủ Đào gia đấy! Ngươi lập tức hướng ta xin lỗi nếu không ta sẽ nói con gái ta không tha cho ngươi.”

Lâm Tiêu nghe vậy thì liền nhếch mép nói:

“Ngươi tên gì?”

“Ta tên Hoàng....!” thanh niên muốn nói gì đó nhưng một cảm giác lạnh lẽo liền chạy dọc sống lưng của hắn. Hắn liền hoảng hốt nói:

“Ta tên Lâm Tiêu! Họ Lâm tên Tiêu!”

“Ồ! Ngay cả tên cũng đặt rồi luôn à! Đào gia chủ có vẻ rất thích món đồ chơi này nhỉ.” Lâm Tiêu cười khẩy nói!

“Ngươi....Cảnh Hồng! Hắn sỉ nhục ta! Con nhất định phải lấy lại công bằng cho ta!” thanh niên ‘Lâm Tiêu’ tức giận chỉ vào Lâm Tiêu sau đó quay sang hướng về Đào Cảnh Hồng ủy khuất nói!

Đào Cảnh Hồng nghe hắn nói thì mặt không hề cảm xúc hướng về Lâm Tiêu nói:

“Lâm gia chủ! Ngươi hình như vô lễ với phụ thân của ta rồi đó! Làm phiền ngươi xin lỗi phụ thân của ta!”

“Phụ thân của ngươi?” Lâm Tiêu cười. Hắn uống vào một ngụm trà sau đó nói tiếp!

“Cảnh Hồng a! Mặc dù cho có quyền chơi đồ chơi nhưng không nên để nó ảnh hưởng đến mình a!”

“To gan!” thanh niên ‘Lâm Tiêu’ tức giận la lên!

Lần này Lâm Tiêu không để ý đến hắn mà hít vào một hơi sau đó lên tiếng nói:

“Đào Uyển! Ta là Lâm Tiêu đây! Ta đến đây thăm nàng và con đây!”

Âm thanh của Lâm Tiêu vô cùng lớn, có thể nói là vang vọng khắp Đào gia. Ở nơi này chỉ có tên thanh niên ‘Lâm Tiêu’ kia là bịt tai lại còn lại đều không hề phản ứng. Một lúc sau khi âm thanh của Lâm Tiêu vang vọng biến mất thì Đào Cảnh Hồng liền lên tiếng:

“Lâm gia chủ! Ngươi làm vậy là có ý gì đây!” trong giọng nói mang theo vẻ tức giận!

Lâm Tiêu chưa kịp lên tiếng thì tên ‘Lâm Tiêu’ kia liền lên tiếng:

“Thật là to gan! Dám gọi thẳng tên của Đào gia chủ mẫu thân! Ngươi thật là tội lớn! Người đâu vã miệng hắn cho ta!”

Nhưng mà không có bất cứ người nào ra tay cả. Điều này khiến ‘Lâm Tiêu’ mộng bức. Hắn từ trước tới nay được Đào Cảnh Hồng sủng ái nên không ai không dám nghe lời hắn. Nhưng mà bây giờ lại không có người nào phản ứng đến hắn.

Lúc này Lâm Tiêu lên tiếng:

“Ngươi biết không! Ta rất ghét sự ồn ào! Mà ngươi, lại lẻ kẻ phá vở sự yên tĩnh!”

Lâm Tiêu vừa dứt lời thì Lâm Lệ Một tay liền run lên!

Đoàng!

Một viên đạn bay về phía tên ‘Lâm Tiêu’ kia! Hắn vẫn không kịp phản ứng cho đến khi một tấm khiên ánh sáng chặn lại viên đạn. Lúc này Đào Cảnh Hồng liền đứng lên!

“Lâm gia chủ! Ngài định làm gì?” Đào Cảnh Hồng lạnh lùng nói!

“Cảnh Hồng a! Như ta đã nói! Con phải quản tốt đồ chơi của mình nếu không đợi đến lúc bị phá hủy rồi sẽ rất tiếc a!” Lâm Tiêu nói!

Đào Cảnh Hồng con muốn nói gì nữa nhưng nàng liền nắm lấy áo của tên ‘Lâm Tiêu’ kia sau đó ném qua một bên và dùng nắm đấm đấm về phía sau!

Ầm!!

2 luồn năng lượng Bóng Tối và Ánh Sáng va chạm vào nhau tạo nên một tiếng nổ lớn. Người ra tay là Lâm Lệ Dĩnh, lúc này cả 2 đều bị chấn động lui lại. Lâm Lệ Dĩnh liền biến mất trong bóng tối và lần thứ 2 nàng xuất hiện là bên cạnh Lâm Tiêu!

10 người ngồi 2 bên cũng liền lập tức đứng lên. Nhưng lúc này Đào Cảnh Hồng liền quát lớn:

“Thập Vị Hộ Pháp! Các ngươi không cần ra tay! Đây là chuyện riêng của chúng ta!”

Thập Vị Hộ Pháp nghe vậy thì liền nhìn nhau sau đó cùng nhau lui lại một khoảng cách. Đào Cảnh Hồng thấy vậy thì liền hướng về Lâm Tiêu nói:

“Quả nhiên đúng như lời đồn đó là các con gái của Lâm gia chủ đều là cao thủ một phương! Hôm nay đúng dịp ta muốn tỷ thí thử a!”

Lâm Lệ Dĩnh bên cạnh Lâm Tiêu nghe vậy thì liền lên tiếng nói:

“Vốn dĩ khi vào nhà này thì ta cảm thấy trong đây có một loại khí tức vô cùng chán ghét! Thì ra đó là khí tức của bọn tu luyện Quang nguyên tố a!”

“Ta cũng không ngờ hắn lại dẫn theo kẻ có Ám nguyên tố a!” Đào Cảnh Hồng liền nói!

Lâm Lệ Dĩnh nghe vậy thì liền lấy ra một thanh chủy thủ, trên thanh chủy thủ liền xuất hiện ám nguyên tố lượng quanh. Đào Cảnh Hồng thì 2 tay nắm chặt lại và có quang nguyên tố bao bọc!

Vụt!!

Cả 2 liền biến mất tại chỗ.

Ầm!!

Cả 2 liền xuất hiện trên không trung và đang giằng co với nhau. Sau đó cả 2 liền tách ra, Lâm Lệ Dĩnh đạp chân lên tường sau đó biến mất. Đào Cảnh Hồng đứng xuống đất, nàng liền phóng một quả cầu ánh sáng lên cao!

Lập tức một tia sáng liền chíu khắp căn phòng. Nàng liền nhìn thấy một chiếc bóng đang di chuyển. Nàng liền hướng về phía chiếc bóng đó đấm ra một đấm. Một nắm đấm ánh sáng liền xuất hiện sau đó lao về phía chiếc bóng.

Ngay lúc này từ chiếc bõng cũng lao ra một lưỡi dao bóng tối!

Ầm!!

Cả 2 va vào nhau thì phát sinh một tiếng nổ lớn. Lúc này Lâm Lệ Dĩnh cũng đã hiện hình. Nàng xuất hiện ngay phía trước Đào Cảnh Hồ.

“Tử Thần Bóng Tối!”

Phía sau lưng của Lâm Lệ Dĩnh liền xuất hiện một bóng hình thần chết khổng lồ. Đào Cảnh Hồng cũng không yếu thế.

“Nữ Thần Ánh Sáng!”

Phía sau lưng nàng liền xuất hiện một nữ thần 10 cánh khổng lồ, trên tay nữ thần là một thanh trường thương.

Lâm Lệ Dĩnh vung ngang chủy thủ, tử thần cũng vung thanh lưỡi hái ngang. Đào Cảnh Hồng thì đấm về phía trước, nữ thần liền cầm lẫy thanh trường thương sau đó đâm tới!

Phanh!!

Cả 2 va chạm vào nhau thì phát sinh một tiếng vang thật lớn, nơi cả 2 tiếp xúc với nhau không gian dường như muốn nứt ra. Va chạm của cả 2 lớn đến nổi khiến cho những người tu chân khác trên thế giới đều cảm nhận được năng lượng ba động.

Ầm! Ầm! Ầm!

Cả tử thần và thiên sứ liên tục va chạm với nhau sau đó đồng loạt vở nát tạo nên một cơn chấn động khiến căn nhà dường như muốn đổ sập, cũng may ngồi nhà khắp nơi đều có trận pháp phòng vệ nên mới không bị ảnh hưởng.

Lâm Lệ Dĩnh và Đào Cảnh Hồng lúc này đang đứng đối diện với nhau. Sàn nhà dưới chân cả 2 đều xuất hiện đầy các vết nứt.

“Ngươi quả thật là con của Papa! Chỉ có các chị em mới có thể đánh ngang tay với ta!” Lâm Lệ Dĩnh cười lạnh nói!

“Hừ!” Đào Cảnh Hồng hừ lạnh mà không nói gì! Nàng lúc này mặc dù không muốn nhưng cũng phải công nhận Lâm Lệ Dĩnh quả thật là mạnh ngang với nàng. Nhưng bản tính kêu ngạo khiến nàng không chấp nhận điều này.

“Hừ! Ai mạnh hơn ai thì chưa chắc đâu!” Đào Cảnh Hồng nói!

Sau đó nàng liền xòe bàn tay ra, một quang cầu liền xuất hiện trong tay nàng. Khi quang cầu này xuất hiện thì Lâm Lệ Dĩnh liền trợn mắt. Sau đó nàng cũng xòe bàn tay ra, một hắc cầu cũng xuất hiện trong tay của nàng!

Khi hắc cầu và vang cầu xuất hiện thì thế giới liền trở nên chấn động. Mọi người khắp thế giới đều cho rằng đây là địa chấn!

Tại Lâm Gia tập đoàn!

“Có kẻ sử dụng nguyên tố bản nguyên!” Lâm Như Nguyệt nhìn Lâm Thanh Thanh ở đối diện nói!

“Không chỉ một mà là 2! Trong đó là Lệ Dĩnh còn một người khác thì ta không biết!” Lâm Thanh Thanh lắc đầu nói!

“Mặc dù không biết là ai nhưng ta nghĩ có thể đoán địa thân phận của kẻ đó!” Lâm Như Nguyệt nói!

Lâm Thanh Thanh nghe vậy cũng gật đầu!

Quay trở lại Đào gia!

Lúc này Lâm Lệ Dĩnh và Đào Cảnh Hồng đều lấy ra thủ đoạn mạnh nhất của mình đó là năng lượng bản nguyên! Khi cả 2 chuẩn bị động thủ thì tiếng súng vang lên!

Đoàng! Đoàng!

Lập tức 2 viên đạn hắc ám liền xuyên qua hắc cầu và quang cầu sau đó khiến chúng biến mất. Đào Cảnh Hồng quay đầu lại thì thấy Lâm Lệ Mộc đang chỉa súng về cả 2.

“Papa nói đến đây là đủ rồi! Là chị em có thể đánh nhưng không thể giết!” Lâm Lệ Mộc lạnh lùng nói!

Lâm Lệ Dĩnh nghe là lời của Lâm Tiêu thì liền thu tay lại. Đào Cảnh Hồng thấy Lâm Lệ Dĩnh thu tay lại thì liền nói:

“Ngươi chịu thua sao?”

“Papa! Đã nói rồi! Là chị em thì có thể đánh nhưng không thể giết!” Lâm Lệ Dĩnh không quay đầu lại nói!

“Hừ! Ai là chị em với các người!” Đào Cảnh Hồng quay đầu đi nói!

Rầm!

Lúc này cửa liền bị đẩy mạnh ra. Một người nữ nhân khoảng 40 tuổi liền bước vào, nàng toàn thân mặc một chiếc váy màu hồng nhạt, khuôn mặt của nàng giống 3 phần với Đào Cảnh Hồng!

Khi nữ nhân vào cửa thì không để ý đến cảnh tượng đổ sụp ở nơi này mà liền tìm kiếm xung quanh khi nàng nhìn thấy Lâm Tiêu thì liền mừng rở kêu lên!

“Lão công!” sau đó nàng liền nhào về phía Lâm Tiêu!

Lâm Tiêu cũng giang 2 tay ra và ôm lấy nàng!

“Ta nhớ chàng nhiều lắm! Lão công!” nữ nhân nức nở nói!

“Bao nhiêu năm nay khổ cực cho nàng rồi....Đào Uyển!” Lâm Tiêu ôn nhu nói!