Lúc này Lâm Tiêu đang cầm thẻ thôi miên và đưa lên trước mặt Vương Diệu. Lâm Tiêu biết trong phòng này không có camera vừa hắn vừa kiểm tra lúc nãy xong. Sau khi đã thôi miên Vương Diệu thì Lâm Tiêu liền lên tiến nói:
“Bây giờ hãy đưa ta đi gặp tiễn sĩ Trương Nhược Đồng! Nhớ trên đường đi đừng biểu hiện gì bất thường.”
Vương Diệu nghe xong liền lập tức gật đầu. Sau đó hắn liền đi ra ngoài, Lâm Tiêu thì đi sau lưng hắn! Khi ra đến bên ngoài thì bĩnh sĩ 2 bên liền đứng nghiêm. Vương Diệu gật nhẹ đầu sau đó đi về phía trước, Lâm Tiêu cũng đi theo sau. Các binh sĩ thấy Lâm Tiêu đi theo thì cho rằng Vương Diệu dẫn Lâm Tiêu đi.
2 người hướng về phía trong căn cứ đi đến. Lâm Tiêu bắt đầu để ý xung quanh. Thỉnh thoảng hắn liền nhìn thấy một số khu vực có nghiên cứu vũ khí. Càng đi vào sâu thì trải qua càng nhiều cửa khóa. Khi trải qua cánh cửa thứ 15 thì Lâm Tiêu liền cùng với Vương Diệu đi xuống một khu vực nằm sâu dưới lòng đất.
Ở khu vực này Lâm Tiêu nhìn thấy khắp nơi đều là những người mặc áo trắng. Những người này đều có lẽ là những nhà khoa học tham gia nghiên cứu ở nơi này. Sau khi ra khỏi thang máy rồi Vương Diệu liền dẫn Lâm Tiêu đi về phía trước. Trên đường đi không có ai để ý đến Lâm Tiêu và Vương Diệu cả vì trong đây ai cũng chăm chú vào việc nghiên cứu của mình và không để ý đến sống chết của người khác.
Đi được một lúc thì Lâm Tiêu và Vương Diệu liền đến trước một căn phòng.
Bành bành bành!
Vương Diệu liền tiến lên gõ cửa! Bên trong liền vang lên một âm thanh:
“Ai đó?”
“Là ta đây!” Vương Diệu nói!
Lập tức Lâm Tiêu liền nghe được bên trong phát ra rất nhiều tiếng động.
Lạch cạch!
Cửa liền được mở ra! Lập tức Lâm Tiêu liền nhìn thấy một người phụ nữ. Người phụ nữ này có mái tóc màu vàng, ngũ quan tinh xảo, trên người nàng mặc một chiếc áo màu đen và bên ngoài thì khoác một chiếc áo blouse.
“Ngài tìm ta có việc gì không đại tướng!” Trương Nhược Đồng lạnh nhạt hỏi!
“Có người muốn tìm ngươi!” Vương Diệu nói!
Sau đó hắn liền né qua. Trương Nhược Đồng nhìn về phía Lâm Tiêu thì liền hiện lên ánh mắt vô hồn! Sau khi thôi miên xong Trương Nhược Đồng thì Lâm Tiêu liền quay sang hỏi Vương Diệu:
“Ở đây có bác sĩ nữ hay không?”
“Có! Bởi vì phòng trường hợp các nhà khoa học bị bệnh nên dưới đây luôn có bác sĩ túc trực kể cả nam lẫn nữ.” Vương Diệu nói!
“Được! Lập tức gọi 2 người bác sĩ nữ qua đây!” Lâm Tiêu nói!
Vương Diệu nghe vậy thì liền quay đầu đi. Một lúc sau hắn liền trở lại với 2 vị nữ bác sĩ khoảng 30 tuổi. Khi 2 nữ bác sĩ tiến đến thì Lâm Tiêu liền lập tức thôi miên cả 2. Sau đó hắn liền hướng về phía Vương Diệu nói:
“Bây giờ ngươi hãy lên trên chờ ta! Khi vào ta xong việc sẽ lên tìm ngươi.”
Vương Diệu nghe vậy thì liền lập tức quay đầu đi. Lâm Tiêu hướng về 2 người nữ bác sĩ nói:
“Các ngươi hãy vào đây theo ta!”
Nói xong Lâm Tiêu liền lách ra Trương Nhược Đồng và đi vào bên trong. 2 vị nữ bác sĩ cũng vào theo. Bên trong phòng của Trương Nhược Đồng vô cùng bề bộn. Hắn liền cho 2 vị nữ bác sĩ bắt đầu dọn dẹp. Còn bản thân hắn liền gọi Trương Nhược Đồng đóng cửa lại và khóa cửa sau đó tiến lại chỗ hắn.
Trương Nhược Đồng liền làm theo sau đó liền đi về phía Lâm Tiêu.
“Cởi đồ ra!” Lâm Tiêu ra lệnh!
Trương Nhược Đồng liền bắt đầu từng kiện sau đó cởi sạch ra trước mặt Lâm Tiêu. Khi nhìn đến cơ thể của Trương Nhược Đồng thì Lâm Tiêu liền mê mẫn. Trương Nhược Đồng có bộ ngực không thua gì Ngô Cầm, theo của nàng lại rất thon gọn, bờ mông của nàng thì vể lên!
“Trương Nhược Đồng! Ta là lão công của ngươi! Ngươi yêu ta hơn bất cứ mọi thứ trên đời này. Hơn nữa ngươi còn là một người đàn bà rất dâm đãng khi ở trên giường.” Lâm Tiêu ra lệnh!
Sau đó Trương Nhược Đồng liền hiện lên nụ cười quyến rũ. Nàng hướng về Lâm Tiêu ngoắc ngoắc ngón tay!
Lâm Tiêu liền nhịn không được sau đó nhào đến ôm lấy Trương Nhược Đồng và đưa lên giường. Hắn cúi xuống ngậm lấy bầu ngực của Trương Nhược Đồng, tay trái của hắn thì xoa nắn bộ ngực còn lại.
“A~” Trương Nhược Đồng liền rên lên một tiếng!
Lâm Tiêu sau một lúc ngậm mút thì tách ra. Hắn ngồi xuống giường sau đó nói:
“Dùng bộ ngực của ngươi!”
Trương Nhược Đồng liền mỉm cười vô cùng quyến rũ. Nàng bò xuống dưới háng Lâm Tiêu sau đó đưa miệng ngậm lấy đầu nhục bổng của Lâm Tiêu và mút nhẹ. Sau đó nàng liền dùng bộ ngực của mình mà kẹp lấy nhục bổng của Lâm Tiêu.
Trương Nhược Đồng liền nâng bộ ngực mình lên xuống và cạ vào nhục bổng của Lâm Tiêu, trong lúc này nàng liền dùng lưỡi của mình và liếm đầu nhục bổng của Lâm Tiêu!
“A” Lâm Tiêu vô cùng hưởng thụ!
Sau một lúc thì hắn liền đưa tay nắm lấy đầu của Trương Nhược Đồng và đè mạnh xuống. Nhục bổng của hắn liền tiến sát vào trong cổ họng của Trương Nhược Đồng sau đó bắn hết các tinh hoa vào trong.
Lần này không đợi Lâm Tiêu ra lệnh tiếp mà Trương Nhược Đồng liền chủ động đứng lên sau đó nhắm ngay nhục bổng của Lâm Tiêu mà ngồi xuống!
“Aa~” Trương Nhược Đồng liền rên lên một tiếng. Phía dưới của nàng liền chảy ra một dòng máu!
Nhưng bất chấp sự đau đớn, nàng liền liên tục nhún nhẩy!
“A! A! A! A!” mỗi lần nhún nhẩy Trương Nhược Đồng đều rên lên!
Lâm Tiêu nằm ở phía dưới liền đưa tay nắm lấy ngực của nàng mà xoa nắn. Trương Nhược Đồng liên tục rên rỉ. Nàng rên lớn đến nổi Lâm Tiêu lo lắng bên ngoài sẽ có người nghe được. Bỗng nhiên trong lúc quan hệ Lâm Tiêu liền nhớ đến một điều! Hắn liền ra lệnh:
“Xém chút nữa quên! Trương Nhược Đồng! Hôm nay là ngày nguy hiểm của nàng. Sau khi quan hệ xong với ta thì nàng liền lập tức mang thai.”
Sau khi ra lệnh xong thì hắn tiếp tục hưởng thụ khoái lạc. Sau một lúc nhún nhẩy thì Lâm Tiêu liền nghiêng người đè Trương Nhược Đồng xuống dưới giường. Hắn bắt đầu thúc đẩy hông của mình!
“A, a, a, a!” Trương Nhược Đồng rên lên mỗi lần Lâm Tiêu đẩy vào.
Sau đó Lâm Tiêu nghiêng Trương Nhược Đồng qua một bên, hắn đặt chân của nàng lên vai sau đó phía dưới bắt đầu động. Máu mang theo dâm thủy chảy ra như thác.
Sau gần 2 giờ quan hệ thì Lâm Tiêu liền bắt đầu tăng tốc lên!
“Aaaa~” cả 2 cùng la lên một tiếng dài!
Lâm Tiêu liền phóng một đợt tinh hoa cuối cùng vào bên trong của Trương Nhược Đồng. Sau đó hắn liền nằm xuống giữa bầu ngực của Trương Nhược Đồng mà thở ra. Trương Nhược Đồng lúc này đã mồ hôi đầy đầu.
Lâm Tiêu rút nhục bổng ra khỏi âm đạo của Trương Nhược Đồng. Lập tức tinh dịch mang theo dâm thủy liền tràn ra ngoài. Lâm Tiêu liền hướng về một nữ bác sĩ trông được nhất trong cả 2 người nói:
“Ngươi sau dùng miệng của ngươi và dọn sạch hết đống này đi!”
Lập tức bị nữ bác sĩ kia liền đặt hộp dụng cụ xuống và tiến về phía Trương Nhược Đầu. Nàng cuối đầu xuống giữa háng Trương Nhược Đồng sau đó dùng lưỡi liếm lấy dòng tinh dịch trong âm đạo của Trương Nhược Đồng!
“A~” Trương Nhược Đồng nhịn không được mà rên lên!
Lâm Tiêu nằm bên cạnh thì liên tục xoa nắn bộ ngực của nàng. Sau một lúc thì vị nữ bác sĩ kia cũng liếm sạch sẽ hết tinh dịch. Lúc này Lâm Tiêu ra lệnh tiếp:
“Trương Nhược Đồng! Hôm nay là ngày nàng mang thai được 9 tháng và nàng cũng đã đến giờ sinh đẻ. Nàng không hề cảm thấy đau đớn khi sinh đẻ và con của chúng ta đều trào đời bình an và là một bé gái.”
Khi Lâm Tiêu vừa ra lệnh xong thì bụng của Trương Nhược Đồng liền to lên. Nàng liền hướng về Lâm Tiêu nói:
“Lão công! Ta sắp đẻ rồi!”
Lâm Tiêu nghe vậy thì liền hướng về 2 vị nữ bác sĩ nói:
“2 người các ngươi là chuyên gia đở đẻ. Bây giờ hãy giúp lão bà của ta đở đẻ đi.”
2 vị nữ bác sĩ kia nghe vậy thì liền đến bên cạnh Trương Nhược Đồng! Lâm Tiêu thì đứng ở một bên quan sát! Hắn nhìn thấy dưới âm đạo của Trương Nhược Đồng tràn ra một dòng nước. Hắn đoán đây có lẽ là do vở nước ối.
Trương Nhược Đồng bắt đầu làm theo lời 2 vị bác sĩ đó hít thở sâu và dùng sức rặn đứa bé ra. Trong quá trình này nàng không hề phát ra bất cứ âm thanh đau đớn nào. Dần dần Lâm Tiêu nhìn thấy nơi âm đạo của Trương Nhược Đồng liền co giãn ra một lỗ to sau đó có đầu của một đứa bé chui ra.
2 vị nữ bác sĩ thấy vậy thì liền kêu Trương Nhược Đồng dùng thêm sức. Trương Nhược Đồng liền hít sâu một hơi sau đó bắt đầu dồn hết mọi sức lực. Đứa bé đầu tiên là đầu chui ra sau đó là đến thân thể và cuối cùng là đến tay và chân. Một vị nữ bác sĩ nhẹ nhàng đở lấy đứa bé sau đó liền dùng kéo đã khử trùng và cắt ngang dây rốn.
Một vị nữ bác sĩ liền ôm lấy đứa bé đem đi vệ sinh. Còn một người còn lại thì giúp Trương Nhược Đồng là vệ sinh!
….................................................................................................................
Ps: Tác không biết cảnh sinh đẻ thật sự ra sao nên viết đại!
…................................................................................................................
Sau một lúc thì vị nữ bác sĩ kia liền đem đứa bé lại cho Lâm Tiêu. Con của Lâm Tiêu có một điều đặc biệt là từ khi ra đời đã có làn da trắng nỏn và khuôn mặt vô cùng xinh xắn.
Lâm Tiêu ôm đứa bé sau đó đi lại chổ của Trương Nhược Đồng đang kiệt sức mà nằm trên giường. Mặc dù nàng không đau đớn nhưng mệt là vẫn phải có.
“Lão công! Mau cho ta xem con của chúng ta đi a!” Trương Nhược Đồng đưa 2 tay lên nói!
Lâm Tiêu nghe vậy thì mỉm cười sau đó đặt đứa bé xuống bên cạnh Trương Nhược Đồng. Trương Nhược Đồng liền quay sang mỉm cười nhìn đứa bé. Đứa bé cũng liền nhìn nàng mỉm cười. Trương Nhược Đồng trong lòng là một mảnh ấm áp. Nàng quay sang hỏi Lâm Tiêu:
“Lão công! Chàng định đặt tên cho con là gì a?”
“Tên của con sẽ là Lâm Chỉ Nhược!” Lâm Tiêu mỉm cười nói!
Sau đó hắn liền ra lệnh:
“Trương Nhược Đồng! Bây giờ nàng đã hồi phục lại hoàn toàn sau khi sinh!”
Lâm Tiêu sau khi nói xong thì Trương Nhược Đồng cảm nhận được trong cơ thể sản sinh ra một dòng nước ấm. Sau đó mọi mệt mỏi sau khi sinh con đều biến mất. Thậm chí bên dưới nàng cũng trở lại bình thường. Trương Nhược Đồng liền ngồi dậy sau đó liền mặc quần áo vào.
Lâm Tiêu tiếp theo liền đặt Lâm Chỉ Nhược lên giường sau đó liền lấy ra thẻ thôi miên đặt lên trước mặt nàng! Sau đó Lâm Tiêu liền bắt đầu ra lệnh!
“Chỉ Nhược con gái của ta! Con là một cô gái 20 tuổi! Con là một nhà khoa học thiên tài! Tất cả những tri thức của con đều đi trước thời đại 1000 năm. Con say mê và điên cuồng vì khoa học. Con thông thái hơn cả nữ thần trí tuệ. Con là một người điều khiển robot thiên tài. Con tu luyện tiên pháp gồm 5 nguyên tố trong ngũ hành và đạt đến chân nguyên của từng nguyên tố. Con không hề tranh đấu mà chỉ chuyên tâm vào khoa học. Con có sắc đẹp hơn cả nữ thần đẹp nhất.”
Lâm Tiêu vừa dức lời thì một luồn khí ngũ sắc liền xuất hiện sau đó bao phủ lấy Lâm Chỉ Nhược! Sau một lúc luồn khí ngũ sắc biến mất và một cô gái liền xuất hiện trước mặt Lâm Tiêu. Cô gái này có mái tóc màu vang xen lẫn với màu đen, nhan sắc của nàng đều không thua gì Lâm Như Nguyệt các nàng, thân hình của nàng còn hoàn mỹ hơn cả Lâm Như Nguyệt.
“Phụ thân!” Lâm Chỉ Nhược cười nói!
Không giống với những người khác đó là gọi Lâm Tiêu bằng Papa. Lâm Chỉ Nhược liền gọi Lâm Tiêu bằng phụ thân. Mặc dù sắc mặc của Lâm Chỉ Nhược khá lạnh lùng nhưng Lâm Tiêu có thể nhìn thấy được sự ham muốn trong ánh mắt của Lâm Chỉ Nhược!
Lâm Tiêu liền mỉm cười giang 2 tay ra! Lập tức Lâm Chỉ Nhược liền như một cơn gió lao vào lòng của Lâm Tiêu! Nàng dựa vào lồng ngực của Lâm Tiêu sau đó hít một hơi.
“Phụ thân! Con sẽ khiến cho gia tộc chúng ta trở nên hùng mạnh nhất thế giới!” Lâm Chỉ Nhược nói!
“Được! Ta tin tưởng con.” Lâm Tiêu vuốt mái tóc của nàng cười nói!
Sau đó Lâm Tiêu liền cho Lâm Chỉ Nhược lấy đồ của Trương Nhược Đồng mà mặc vào. Bởi vì cùng kích cở ngực nên Lâm Chỉ Nhược có thể mặc áo lót của Trương Nhược Đồng. Sau đó nàng liền mặc vào một chiếc áo thun màu xanh lá, một chiếc váy công sở, bên ngoài nàng khoát một chiếc áo blouse. Nàng lúc này trông rất giống như một nhà khoa học chân chính!
Sau đó Lâm Tiêu liền gọi cho Vương Diệu đưa cả 3 người ra ngoài.