Lễ đính hôn của Sở Tịch chẳng mấy chốc trở thành sự kiện lớn. Một tầng lầu của trung tâm lễ hội đều được bao trọn, sàn nhà cùng vách tường toàn bộ nạm vàng, đèn thạch anh đốt nến rực rỡ, dàn nhạc đang diễn tấu hành khúc hôn lễ, quần là áo lượt ăn uống linh đình. Các đại gia phong độ ngời ngời cùng các tiểu thư hoa thơm bướm lượn giới thượng lưu cười nói vui vẻ, Đổng Sa vạt váy thướt tha cùng hai đứa nhỏ đáng yêu theo sau nâng váy, khoác theo giỏ hoa, cánh hoa phấp phới rơi xuống sàn nhà.
Một đứa bé nâng váy nãi thanh nãi khí (giọng trẻ con) nói với Đổng Sa: “Chị ơi chị đẹp quá!”
Đổng Sa cười bẹo má con nhỏ, chỉ vào Sở Tịch nói: “Chị có đẹp bằng anh ấy không?”
Sở Tịch thản nhiên không nói gì. Y đã uống không ít, trong lễ đính hôn dù ai mời y cũng một hơi uống cạn không chớp mắt. Kha Dĩ Thăng cũng không vừa, hắn uống chán chê xong còn ép Sở Tịch uống, Sở Tịch cũng lạnh lùng tiếp từng ly từng ly với hắn, đến khi uống tới mức ôm tường mới đứng được liền bị Đổng Sa vội vàng kéo đi.
“Cậu Sở đừng uống nữa, đừng uống…. Kim Thạch! Qua kéo cậu ấy đi!”
Kim Thạch đứng đằng sau nốc rượu, một phút bất cẩn đã không đuổi kịp. Sở Tịch nghiêng đầu thấy một người, bỗng cười một cái rồi rảo bước đến túm lấy người ta: “Oa, Lưu Triệt!”
Lưu Triệt đóng bộ Tây trang đen tuyền, im lặng hồi lâu rồi mạnh tay nâng cốc hắt thẳng vào mặt Sở Tịch.
Đám người xung quanh sợ cứng người, Kim Thạch vài bước đã xông lên chờ lệnh, nào ai biết Sở Tịch vuốt mặt, rót thêm rượu dúi vào tay Lưu Triệt, khẽ cười nói: “Cậu hắt đi, hắt nữa đi nào.”
Lưu Triệt ngửa đầu uống cạn, rót một ly cho Sở Tịch, gằn từng câu từng chữ: “Hết đi, tôi mời cậu!”
Sở Tịch một ngụm nốc cạn, Lưu Triệt lại mời một ly, Sở Tịch lại uống hết. Y uống một ly Lưu Triệt bồi thêm một ly, được vài chén thì Sở Tịch đứng không nổi, vừa muốn gục thì bị Lưu Triệt xốc lên, nhìn thẳng vào y nghiến răng nghiến lợi nói: “Sao cậu nhẫn tâm….”
Sở Tịch không giãy giụa, cứ như vậy bám vào tay hắn, nửa tỉnh nửa say nhìn Lưu Triệt lâu thật lâu, bỗng hơi cười cười, thanh âm lè nhè đáp: “Trịnh Bình sao hôm nay giọng nói của anh lạ vầy….”
Ánh mắt y thật sáng, như thể hơi rượu đã hóa thành nước lã, ánh đèn lộng lẫy phản chiếu, sóng mắt lay động khiến người ta không thể nhìn vào.
Lưu Triệt không biết phải nói sao, Đổng Sa giành lấy Sở Tịch liến thoắng gọi: “Kim Thạch! Kim Thạch! Cậu Sở mệt rồi, đỡ cậu ấy đi!”
Kim Thạch lôi xềnh xệch Sở Tịch vào phòng nghỉ. Lưu Triệt xa xăm dõi theo bọn họ rời đi, như thể toàn thân cứng đơ tại chỗ, cầm lấy ly rượu giữa lưng chừng, không hề nhúc nhích.
Kim Thạch nào dám chần chừ, dúi Sở Tịch lên chiếc ghế trong phòng nghỉ, nhanh chóng gọi người đun nước pha trà hầu hạ. Sở Tịch hơi say, nhìn thấy bóng dáng Đổng Sa trước mặt mình lượn tới lượn lui, sẵng giọng một tiếng: “Cô đứng lại cho tôi!”
Người xung quanh đứng hình, Đổng Sa hiện giờ nói thế nào cũng là hôn thê của y, ai đời lại ra lệnh cho vợ chưa cưới của mình như vậy?
Kim Thạch rón rén khuyên y: “Cậu Sở à cậu đừng nói năng vậy, đây đây…”
Đổng Sa ngăn hắn lại, khe khẽ lắc đầu, đoạn đứng nghiêm tại chỗ, thấp giọng hỏi: “Cậu Sở có gì phân phó?”
Sở Tịch bóp trán nhận lấy trà, uống một ngụm, một tay hất chén trà. Gốm thượng hạng từ Anh vỡ tan tành trên đất, choang một tiếng trong trẻo vang lên, xung quanh ai ai cũng trật tự yên ắng như ve sầu mùa đông.
“…Tôi phải về,” Sở Tịch mang theo men say lè nhè nói, “Bảo bọn họ tôi say rồi.”
Kim Thạch lại lần nữa nhịn không nổi xen vào: “Vậy không được đâu, hôn lễ của ngài cơ mà, có phải dự hôn lễ người khác đâu mà bỏ dở giữa chừng?”
Lần này Đổng Sa không kịp ngăn, Sở Tịch trừng mắt nhìn Kim Thạch nói: “Anh nói lại câu nữa.”
“Tôi nói dù thế nào ngài cũng nên chờ đến khi hôn lễ kết thúc….”
Sở Tịch đứng bật dậy co giò hung hăng đạp cho Kim Thạch một phát. Kim Thạch trở tay không kịp, chớp mắt đã ngã nhào trên đất. Sở Tịch quay người đạp đổ ghế to mồm mắng chửi: “Thằng mẹ nào cho phép anh hô ba hét bốn với tôi! Hết người nọ đến người kia bám theo tôi nói không được thế này không được thế kia! Giỏi thì mai lên ngồi vị trí này, tôi xem các người làm sao thì làm!”
Lần này y nổi giận thật làm cho người ta không hiểu ra làm sao, người khác chẳng biết khuyên thế nào, chỉ đành nhao nhao như ong vỡ tổ chạy tới chạy lui giữ lấy y rồi tranh nhau nói cậu Sở đừng tức giận hại thân trong ngày đại hỉ. Nào ai biết bình thường tính tình y không tệ, rượu vào lại hung hăng đến vậy, vung tay đẩy đám người, quờ quạng lảo đảo bám tường đi ra, nói: “Ông đây cứ thế đi về đấy, đừng hòng ai bắt ông ở lại cái hôn lễ ồn ào bát nháo này….”
Đổng Sa tiến lên đỡ lấy y, nhẹ giọng khuyên bảo: “Cậu Sở ngài đừng giận, bọn họ không hiểu chuyện, không biết ngài cần cái gì… Chúng ta về đi, về ngủ ngon một giấc. Không phải ngài muốn xem mộ di vật xây xong chưa à? Em bảo bọn họ làm suốt đêm rồi, chúng ta về xem làm ra sao rồi nhé.”
Sở Tịch rốt cuộc bình tĩnh lại, chịu để cô đưa ra ngoài. Kim Thạch cũng không hiểu mình nói sai câu nào để công tử bột phát cáu như vậy, lúc này chỉ đành co đầu rụt cổ đi mở cửa, vừa mở vừa thì thào nói: “Hầy nổi khùng như vậy…cho ai xem không biết…”
Đổng Sa nghiêm mặt nhìn hắn lắc lắc đầu: “Còn không mau câm miệng lái xe đi?”
Ba người họ ngồi trong xe, vệ sĩ ngồi trong các xe khác xung quanh. Kim Thạch mở cửa phía trước, Đổng Sa dìu Sở Tịch ngồi lên ghế sau, lập tức thấy Sở Tịch gật gù ngủ mất. Ngoài cửa xe ánh đèn đêm Hongkong lộng lẫy biến ảo, chiếu lên gương mặt Sở Tịch càng thêm tĩnh lặng mà yếu đuối, cứ như chỉ có trong mơ thế này mới có thể tạm thời quên đi những chuyện y canh cánh trong lòng.
Kim Thạch từ kính chiếu hậu liếc mắt nhìn họ, chậc chậc hai tiếng: “Người đẹp cô thấy chưa, nào phải cô gả cho thằng đó, cô chỉ gắn thêm cái chức hôn thê rồi mặc kệ ra sao thì ra thôi.”
Đổng Sa mới đầu không đáp, hồi lâu sau thở dài một tiếng, khẽ đáp: “Tôi cũng đâu muốn gả cho anh ta.”
Kim Thạch liếc một cái: “Không phải cô mê tít cậu ta sao?”
“Nhưng tôi đâu muốn gả cho người ta,” Đổng Sa nghĩ một lát, không biết phải hình dung cảm xúc ra sao: “Chỉ đơn thuần là ngưỡng mộ một người, nhưng mà…. Nhưng cũng chưa từng nghĩ đến gần gũi người ta….”
“Thì ra cô yêu kiểu Platon(1).”
“Cũng có thể nói thế.”
(1) Platon: một nhà triết học Hy Lạp cổ đại. Thuyết tình yêu của Platon đại khái là tình yêu cao thượng, chỉ cần âm thầm ở bên cống hiến cho người yêu, không cần gần gũi, chiếm hữu.
Đổng Sa thở dài thườn thượt. Cảnh vật hai bên đường vun vút lao qua, gió đêm lao xao, mang theo hơi thở đặc trưng của thành phố.
Bọn họ chẳng mấy chốc về đến sân lớn Sở gia, mới vào cửa Sở Tịch đã tỉnh lại, hé mắt ra hỏi: “….Về rồi à?”
Đổng Sa khẽ đáp: “Về rồi, cậu Sở mau vào trong nghỉ nhé?”
“….Ra sân sau.”
Kim Thạch lái xe ra sân sau, dưới trăng quản gia cùng rất nhiều thủ hạ đang ở đó thi công, vừa thấy xe đến, lập tức vui vẻ chạy lại báo cáo tình hình. Sở Tịch nào có tâm tư nghe ông nói gì, lập tức phẩy tay cho qua chuyện. Ai mà biết được nam thanh niên quyền cao chức trọng trong giới quân hỏa hắc đạo này đang nghĩ gì, y chỉ yên lặng ngồi trong xe, từ cửa xe, ánh mắt mơ màng, chẳng rõ qua tấm kính nhìn thấy điều gì.
Thật lâu sau Sở Tịch chỉ vào mộ di vật, nói với Đổng Sa: “Tôi sau trăm tuổi thì chôn vào đó.”
Đổng Sa thiếu điều quỳ xuống chân y: “Cậu Sở ngài đang nói gì vậy! Ngài nói Sở gia trên dưới bao nhiêu người phải làm sao đây!”
“Chỗ này,” Sở Tịch ôm lấy tim mình, “—— khó chịu lắm. Chẳng biết vì sao, tôi cứ nghĩ người đàn ông đó chết đi mình sẽ thật vui sướng, nhưng thật ra không hề như vậy.”
Kim Thạch lại một lần nữa không giữ mồm giữ miệng, trong lòng có cảm giác không nói không được, xác định dù nói ra xong có bị phạt mất tiền lương tháng sau cũng cam tâm tình nguyện: “…Tôi đã bảo ngài sẽ hối hận mà, Trịnh Bình nhà người ta có chỗ nào không tốt để bị ngài khinh bỉ vầy, kết quả cắt đứt xong xuôi rồi ngài dằn vặt chính mình, có khổ không?”
Sở Tịch nghĩ ngợi, thế mà gật đầu đáp: “Anh nói đúng.”
Y trầm mặc hồi lâu, thở dài: “Vĩnh viễn sẽ không còn người nào ngốc nghếch như hắn không màng hậu quả, không tính được mất… Người như hắn, ti tiện, có lẽ đến phút cuối cũng không… không hận tôi….”
Đổng Sa rất muốn nói em cũng như vậy, em cũng sẽ toàn tâm toàn ý không màng được mất đi theo ngài, nhưng lời ứ nghẹn trong yết hầu, bức bối khó nhịn, như thể không tài nào nói ra được. Cô giương mắt thấy trong khóe mắt Sở Tịch như có ánh nước trong veo, chẳng biết có phải do ánh đèn, một thoáng liền biến mất.
Sở Tịch nói: “Tôi hận hắn dường này, hắn lại không hề hận tôi, dù thế nào cũng không hận, còn nói đi nói lại hắn yêu tôi….”
“Thật không công bằng…..” Y nghẹn ngào, “Thật không công bằng…”
Ai cũng có lúc như vậy, mất đi rồi mới thấy nhớ nhung, độ ấm cùng hơi thở người nọ bên mình đã quen thuộc tới phát chán, rồi có một ngày hắn không còn nữa, ngươi sẽ vui mừng trong chốc lát rồi cảm thấy mất mát chất chồng.
Dù sao người đó yêu y như vậy.
Dù sao tất cả những gì người đó làm….đều chỉ vì yêu y.
Bên cạnh y dù là loại người nào cũng đều vì muôn vàn lí do bám theo y, có thể là tài sản, quyền lực, tiền đồ, tính mạng người thân, vì rất nhiều lí do không tiện cho ai biết; chỉ có người đàn ông kia, tất cả những đau thương tất cả những giải thoát, tất cả những nụ cười tất cả những cái ôm, đều không ngoài một thứ gọi là tình yêu.
Ngoại trừ yêu, không còn gì khác.
Nhưng giờ đây y tự tay đẩy người kia xuống đáy biển thâm sâu lạnh lẽo, nơi đó lạnh thấu xương, ngực của hắn bị đâm một lỗ thủng, nước biển tràn vào, còn có thể giữ nguyên độ ấm không?
Sở Tịch không dám nghĩ.
Y thống hận mình đã như vậy, hèn yếu nhu nhược, không biết làm cái gì tốt; y cũng thống hận Trịnh Bình, ở nơi ngóc ngách kín đáo nhất yếu đuối nhất trong tâm khảm y, nơi mà ngay cả y cũng khó khăn tìm đến, lại thấy một linh hồn yếu nhược, vô thanh vô tức nhận lấy cái ôm quen thuộc của người đàn ông.
__
Sở Tịch buổi tối rốt cuộc vẫn không về, y ngủ tại gian trong của phòng đọc sách. Đổng Sa đi theo y suốt biết y đi vào giấc ngủ, trước khi ngủ còn nghe y lơ mơ phân phó một câu: “Mở cổng chính ra, đừng bảo bọn họ đóng vào…”
Đổng Sa nhẹ nhàng khuyên giải: “Sao vậy? Muộn thế này rồi….”
Sở Tịch ngập ngừng: “….Vì tôi đồng ý với hắn rồi.”
“Ai?”
“Trịnh Bình.”
Đổng Sa do dự trong chốc lát, khẽ hỏi: “Ngài đáp ứng hắn cái gì?”
Sở Tịch không trả lời, qua một hồi lâu y trở mình, thì thào nói: “…..Nhỡ đâu hắn trở về…. không được nhốt hắn ngoài cửa….”
Đổng Sa bỗng chốc không biết nói sao mới được, lúc sau cô thấy Sở Tịch ngủ rồi, mới nhẹ tay nhẹ chân đi ra sai người đừng đóng cửa.
Trong tâm khảm cô vẫn đặt mình ở một vị trí rất thấp, cô lắng nghe mệnh lệnh của Sở Tịch, nghe theo ý nguyện Sở gia, đây là điểm chung của thủ hạ cho một gia tộc lâu năm, tâm lý này khó mà thay đổi. Cho dù địa vị trên danh nghĩa của cô đã vươn cao, cho dù cô không đồng ý mệnh lệnh của Sở Tịch, nhưng cô vẫn làm theo.
Cô đặt chiếc giường con ngủ tại phòng ngoài. Sở Tịch thời gian này đêm ngủ không ngon giấc, thường hay choàng dậy, có lúc đêm hôm tỉnh lại còn kéo người vào nói chuyện, đến cả buổi tinh thần hoảng loạn, cô ở bên cạnh có thể chăm sóc bất kì lúc nào.
Ngủ chưa lâu liền nghe Sở Tịch ở bên trong lơ mơ vọng đến tiếng gì đó, Đổng Sa ngủ không sâu, lập tức bật dậy, gõ gõ cửa: “Cậu Sở?”
Sở Tịch không đáp.
“Cậu Sở?”
Đổng Sa đẩy cửa đi vào. Sở Tịch ngồi trên giường bóp trán, khoác một lớp áo ngoài, bả vai dưới ánh trăng gầy khôn tả. Đổng Sa nửa quỳ bên giường hơi ngẩng đầu lên xem xét y: “Sao thế cậu Sở, gặp ác mộng à?”
Sở Tịch gật gật đầu, cười khổ: “Hình như mơ thấy Trịnh Bình.”
“Hình như?”
Sở Tịch đáp: “Tôi như thể nhìn thấy hắn…giống như em….nửa quỳ, nhìn tôi…bộ dạng có vẻ rất chật vật… Em nói xem hắn sẽ khổ sở không? Cái tên đó suốt ngày cẩu thả tùy tiện, dường như không chuyện gì làm hắn tổn thương, bất kể tôi nói gì làm gì cũng không thương tổn được hắn….”
Đổng Sa không lời đáp lại.
Sở Tịch ngồi lâu như vậy, như thể nhận ra mình nói hệt như đang nói mê. Y thở dài, cố nặn ra một nụ cười với Đổng Sa: “Em về ngủ đi, có việc tôi sẽ gọi.”
Lời dài dòng từ chủ nhà: Lâu lắm mới up chương mới. Thành thật xin lỗi những ai vẫn đang theo đọc “Cực Đạo Truy Sát”. Nói thật là nghỉ hè ta vô cùng rảnh rỗi và chạy theo một số kế hoạch khác, chính vì vậy mà tiến độ edit còn lết chậm hơn cả trong năm học (´・・`) thậm chí còn thường xuyên quên phủi bụi nhà cửa, quên rep com của một số bạn \(-__-)/
Tuy rằng không thể hoàn “Cực Đạo Truy Sát” trong hè như dự kiến, ta sẽ cố gắng edit nhanh nhất có thể và up liền 2 chương mỗi lần. Phải nói là từ vài chương trở lại đây, không hiểu sao bà Hoài lại viết một chương dài gấp 2 3 lần các chương từ 36 37 trở về trước, vậy nên các bạn trẻ cứ thỏa sức chờ ta đào hố rồi thỉnh thoảng quăng bom vài chương gần 20 trang word nhé (=´∀`)人(´∀‘=) Xin chào và lặn!