Chương 41: Chương 41

Đổng Sa suốt đêm đứng ở cổng lớn Sở gia đợi người trở về, mãi đến khi trời hửng sáng mới thấy một chiếc xe chậm rãi đi tới dừng trước cửa. Cô vội vàng sửa sang quần áo chạy lại, kéo cửa xe: “Cậu Sở!”

Kim Thạch quay về phía cô “suỵt” một tiếng: “Ngủ rồi.”

Đổng Sa liếc nhìn trong xe. Sở Tịch một tay đỡ trán, che đi hơn nửa khuôn mặt. Sắc mặt y vô cùng khó coi, dường như tái nhợt không còn hột máu. Cô bỗng giảm nhẹ thanh âm, khẽ lay lay Sở Tịch: “Cậu Sở, về nhà rồi, vào phòng nghỉ…. Cậu Sở?”

Tiếng nói của Sở Tịch vọng ra từ sau bàn tay, trầm thấp rõ ràng: “Đừng ồn, tôi ngồi một lát.”

Đổng Sa im lặng. Cô và Kim Thạch đứng trong cơn gió lạnh quạnh quẽ của buổi sớm tinh mơ, sắc trời ảm đạm làm cho bốn phía đều mịt mờ, bóng cây chằng chịt trên nền đất, cành lá phát ra âm thanh khe khẽ, xào xạc. Sở Tịch ngồi trong xe ô tô, y vẫn còn sống, vẫn còn hô hấp, *g ngực vẫn khiến người ta có cảm giác đang phập phồng; thế nhưng y bất động ngồi trong đó, tư thế mệt mỏi nhường ấy mà như sắp gục ngã đến nơi, khiến cho Đổng Sa bỗng chốc sinh ra ảo giác: Cô cảm thấy những gì chống đỡ cho cuộc sống và sinh mạng của Sở Tịch đang chậm rãi, từng chút từng chút một biến mất, y đang chết dần chết mòn, thế giới của y bắt đầu sụp đổ; từ tro bụi, rồi bùn đất, gạch đá, từng khối từng khối đổ nát thê lương, khói súng hỗn loạn tứ phía, đến khi hoàn toàn nuốt trọn lấy y, vĩnh viễn không nhìn thấy ánh sáng.

Sở Tịch khe khẽ xua tay, cắt đứt mạch suy nghĩ của Đổng Sa.

Y bám vào cửa xe, thấp giọng khàn khàn nói: “….Quản gia đâu?”

Đổng Sa cúi người hỏi: “Hay là ngài về phòng đã rồi nói? Ngoài này lạnh lắm, ngài….”

Sở Tịch lặp lại lần nữa: “…..Quản gia đâu?”

Đổng Sa sững lại, quay đầu ra lệnh: “Đi gọi quản gia.”

__

Quản gia nhanh chóng tới, thoáng chốc đã có mặt, gió rét rạng sáng không làm ông ngừng vã mồ hôi: “Cậu chủ, cậu chủ ngài có việc gì? Có gì cần phân phó?”

Cửa xe mở lớn, Sở Tịch ngồi trên xe, nghiêng mặt, thanh âm mệt mỏi mà trầm thấp nói câu gì đó. Quản gia đứng xa không nghe rõ, Đổng Sa thúc giục ông: “Đến gần chút, nhanh.”

Quản gia lập tức gật đầu nói: “Rồi, rồi.” đoạn đến bên Sở Tịch. Sở Tịch lặp lại câu hỏi: “….Ông biết cử hành tang lễ không?”

Quản gia nghiêng mình đáp: “Cậu chủ, tôi làm ở Sở gia cả đời, đám tang lớn nhỏ đều trải qua nhiều lần rồi, dù chưa lo liệu nhưng cũng nghe qua, ngài có gì phân phó cứ việc nói cho tôi.”

Sở Tịch thật lâu cũng không nói gì, cuối cùng thở dài đáp: “….Được rồi, ông….ông giúp tôi làm cái mộ chôn quần áo di vật.”

Quản gia thất kinh: “Làm cho cậu chủ? Cậu chủ ngài còn trẻ, đừng——”

Sở Tịch ngắt lời ông. Y với tay mò mẫm phía bên kia xe, đoạn lôi ra một chiếc áo sơ mi. Quản gia chưa từng thấy qua chiếc áo kiểu này, xem kích cỡ cũng không phải quần áo của Sở Tịch; ông ôm một bụng đầy nghi hoặc cầm lấy, sau đó chỉ thấy Sở Tịch ngồi dậy, chậm rãi cởi áo khoác ra đưa cho mình, nói: “…..Để cùng nhau làm thành ngôi mộ.”

Đổng Sa xông lên trước một bước, cô gái đi theo Sở Tịch đã chứng kiến không ít sóng to gió lớn, thời điểm Sở gia gặp khó khăn nhất cũng có mặt, lúc này thanh âm sắc nhọn có phần hơi thất lễ: “Cậu Sở ngài không được như vậy! Làm gì có người sống nào xây mộ cho mình! Sở gia vài trăm miệng ăn mấy thế hệ đều trông cậy vào ngài, ngài đừng như vậy!”

Sở Tịch yên lặng ngồi trong đó, mãi sau thở dài một hơi, vẫn kiên quyết dúi áo khoác của mình cùng chiếc áo sơ mi kia vào tay quản gia. Lực tay của y mạnh khác thường, quản gia không dám từ chối, nhanh tay nhận lấy. Nhưng ông vẫn cảm thấy không ổn, vẫn theo sau khuyên bảo: “Cậu chủ ngài có điều gì vướng bận trong lòng, hãy nghĩ thoáng một chút, cuộc đời còn dài mà….”

Sở Tịch bình thản đáp: “Chọn nơi phong thủy tốt, ở chỗ sân sau của tôi…. Đừng vào mộ tổ nhà chúng ta.”

Y đứng lên, giơ tay về phía Đổng Sa: “Dìu tôi.”

Đổng Sa đỡ lấy y. Tay Sở Tịch lạnh ngoài sức tưởng tượng, dường như còn đang khẽ run rẩy. Cảm giác này vi diệu mà kì quái, chẳng khác nào dòng nước lạnh lẽo tràn vào tim gan Đổng Sa, khiến cô không thể không rùng mình.

__

Lễ đính hôn của Sở Tịch bất ngờ trùng với ngày được chọn khởi công xây mộ.

Quản gia chọn tới chọn lui cũng không kiếm được chỗ nào trong sân sau Sở gia có phong thủy tốt. Phong thủy phải có gió có nước mới sinh sôi, mà sân sau rộng lớn lại bằng phẳng, nước thì cũng có, nhưng sao đủ địa thế mà sinh với sôi. Thầy phong thủy nói chỗ đó không hợp để xây mộ, vật thể chôn xuống dễ bị biến trá, áo quần cho vào sẽ ảnh hưởng vận thế, tốt nhất không được xây mộ di vật ở đó; nhưng Sở Tịch kiên quyết không theo. Y liếc mắt từ cửa sổ phòng ngủ của mình, chỉ bừa vào một khoảng đất rồi nói: “Cứ khởi công ở đây.”

Quản gia gần như quỳ sụp xuống: “Cậu chủ ngài đừng như vậy mà.”

“Như vậy là thế nào?” Sở Tịch lạnh lùng nói, “Con người luôn gặp đại nạn, điều này không ai tránh khỏi….Tôi cũng không tránh được.”

Ánh mặt trời xế trưa xuyên qua song cửa sổ, nhàn nhạt yếu ớt chiếu trên mặt đất. Sở Tịch trầm mặc hồi lâu, bỗng nhiên hỏi quản gia: “Ông có thuộc từ(1) không?”

(1) Từ: hay còn gọi là “Trường đoản cú”, thể loại văn vần thời Đường, Tống. Thường gồm những câu thơ năm, bảy chữ kết hợp với nhạc điệu dân ca mà thành.

Quản gia là người từ đại lục tới, khi còn bé đi học ở đại lục, sau lại theo cha mẹ đến làm trong Sở gia, quốc ngữ vẫn còn nói rất lưu loát, nghe thế liền đáp: “Biết chứ. Cậu chủ muốn nghe bài từ nào?”

“Là bài kết tóc nên vợ chồng, ân ái không hoài nghi….”

Quản gia sững sờ, sau đó thực sự quỳ xuống: “Ngài đừng như vậy mà thiếu gia!”

Sở Tịch nghiêng đầu nhìn ông, mang vẻ xa cách, nét mặt lãnh đạm, giọng nói nhạt nhòa như mê man: “….Tôi như thế nào được đây? Các người muốn tôi ra làm sao nữa?”

Y mỏi mệt nhắm mắt lại: “….Tham Thìn giai dĩ một, khứ khứ tòng thử từ. Chinh dịch tại chiến trường, tương kiến vị hữu kỳ. Ác thủ nhất trường thán, lệ vi sinh biệt tư. Nỗ lực ái xuân hoa, mạc vong hoan lạc thì. Sinh đương phục lai quy, tử đương(2)…..”

Tử đương trường tương tư….

(2) Bài từ “Biệt thi kỳ 2” của Tô Vũ [link]

Dịch nghĩa:

Sao Tham (ở phía Tây) và sao Thìn (phuơng Đông) đều lặn,

Đã đến lúc ta phải chia tay rồi.

Nơi viễn xứ ta đi là chiến trường (với Hung Nô),

Không biết ngày nào mới gặp lại.

Nắm chặt tay và thở dài một tiếng,

Nước mắt trào rơi vì sinh vì biệt.

Mong lúc nào cũng giữ mãi hình ảnh đẹp như hoa xuân,

Đừng quên những ngày vui bên nhau.

Nếu còn sống ắt sẽ gặp lại nhau,

Nếu chết sẽ còn nhớ nhau mãi.

Nếu còn sống sẽ gặp lại nhau—— Người kia đã không thể quay về gặp mặt rồi; Nếu chết sẽ còn nhớ nhau mãi—— Dòng đời chậm rãi, một người lẻ loi bước đi, tương tư tới lúc chết, đến khi nào mới kết thúc đây?

Quản gia vừa ngẩng đầu, Sở Tịch ôm siết *g ngực, bỗng ho ra một búng máu.

Quản gia kinh hãi thất sắc: “Cậu Sở!”

Vệt máu đỏ sậm li ti bắn lên vạt áo và mu bàn tay, mạch máu xanh đập thình thịch dưới làn da trắng nhợt, như thể sẽ nổ tung bất kì lúc nào.

Quản gia nhào lên phía trước, giọng nói lạc đi: “Bác sĩ! Bác sĩ mau tới! Bác sĩ!”

Sở Tịch yên lặng ngồi nghiêng đầu trên ghế, vết máu theo khóe miệng chảy xuống cằm, dạ dày xuất huyết đỏ thẫm loang lổ, trông thực kinh hoàng.

Y lặng lẽ như vậy, cho nên khi thủ hạ tông cửa vào, bác sĩ vội vàng chạy đến, Đổng Sa khóc lóc khàn giọng…. Tất cả đều không can hệ gì đến y. Y để mặc cho bác sĩ săn sóc, thuốc từ tĩnh mạch trên mu bàn tay truyền vào cơ thể, lạnh dường ấy, lạnh lẽo thấu xương.

Tiếng bước chân người đến kẻ đi, tiếng dụng cụ giải phẫu va vào nhau, tiếng người nói, tiếng nức nở, ánh mắt sợ hãi tránh né của mọi người…. Tất cả như dần dần lùi xa, tất cả đều không can hệ gì đến y. Cảm giác lạnh lẽo cứ thế làm người ta bứt rứt khó chịu, khiến y không thể không tưởng nhớ đến cái ôm của người đàn ông kia, ấm áp vừa đủ, nóng rực thấu xương.

Người kia giờ có lạnh không? Trôi dạt trong nước biển lạnh cóng?

Anh ở bao sâu dưới đáy biển? Máu thịt trong cơ thể anh, xương tủy anh liệu có đóng thành băng?

Khoảng cách giữa họ quá xa như vậy, người đàn ông đã từng lẽo đẽo theo sau y đuổi đánh cũng không rời, vĩnh viễn không còn mang theo nét cười đến vô lại, vĩnh viễn không còn mặt dày trở về đây.

Anh đi rồi…cũng không bao giờ quay trở lại.

__

Một buổi tối đầu xuân, Sở gia đại công tử ngã bệnh nặng, liệt giường không dậy.

Thiên hạ không ngừng đua nhau bàn luận, nhưng xem ra chẳng ai biết rõ đầu cua tai nheo. Sở Tịch sức khỏe trước giờ không tốt, điều này ai chẳng hay; nhưng đùng một cái truyền ra tin như vậy, cũng đều ác ý rỉ tai nhau ít nhiều.

Vài ngày sau lại có tin, Đổng Sa thân phận cấp dưới vẫn ở bên chăm lo Sở Tịch một bước không rời, nhờ cô săn sóc, Sở Tịch nhanh chóng hồi phục; Sở gia trên dưới đều cảm phục đức hạnh của Đổng Sa, Sở Tịch vừa khỏe lên, đã ra lệnh thông báo lễ đính hôn.

Cũng có kẻ gở miệng nói Sở Tịch biết mình mệnh không còn dài, càng sớm sinh ra nòi giống càng tốt, thế nên mới nhanh nhanh chóng chóng cưới xin. Người khác lại phản bác nói Trịnh gia sau khi khí lực đại bại thì Sở Tịch cùng Kha gia nắm chung thiên hạ, tiền đồ về sau càng ngày càng rộng mở, chỉ cần hưởng thụ giàu sang cũng được, mệnh không dài là thế nào?

Sự thật ra làm sao cũng chẳng ai hay biết. Ngày đính hôn Sở Tịch dậy từ rất sớm, đứng trước gương cẩn thận xem xét chính mình. Gương mặt y thật bình thản, thật nhợt nhạt, có chút tĩnh lặng thiếu sức sống; nhưng ít nhất vẫn còn dáng vẻ quý khí, có thể thong thả bình tĩnh xuất hiện trước giới thượng lưu.

Không nhìn ra một chút đau thương.

Đổng Sa đứng đằng sau y lặng lẽ đưa lên áo khoác ngoài, Sở Tịch từ trong gương nhìn cô: “Nhìn tôi thế nào?”

“Trông ngài….rất đẹp….”

“Vậy tốt rồi.”

Sở Tịch xoay người lại, Đổng Sa giúp y đeo cà vạt, nền đen sọc chéo đỏ, sắc màu sang trọng mà thê lương.

Cô bỗng nghe thấy Sở Tịch khẽ khàng thở dài nói: “Mười ngày rồi.”

Đổng Sa thuận miệng hỏi: “Cái gì mười ngày?”

“Anh ta ở dưới nước mười ngày.”

Đổng Sa ngẩng đầu nhìn Sở Tịch. Sườn mặt người thanh niên trong nắng sớm mơ hồ không rõ, nhàn nhạt nhẹ nhàng, dường như có gì đó từ thân thể y biến mất. Trịnh Bình đi rồi, mang theo một phần trong y đi khỏi, vĩnh viễn không quay về.

Đổng Sa lúc này không biết nghĩ ra làm sao, từ cha sinh mẹ đẻ cô chưa có gan làm ra hành động này: Cô vươn tay ôm chặt lấy gáy Sở Tịch làm cho y cúi xuống nhìn mình, bọn họ cách nhau thật gần, chính cô cũng không nhận ra giọng nói của mình có chút nghẹn ngào: “Cậu Sở, Trịnh Bình đi rồi! Hắn ta hãm hại ngài, hiện tại hắn sẽ không quay về làm tổn thương ngài nữa! Ngài còn có em, còn có nhiều người như vậy bên mình, còn có Sở gia! Ngài không phải mất đi tất cả!”

Sở Tịch bỗng nhiên cười khổ. Y vỗ vỗ bả vai Đổng Sa, chậm rãi xoay mình, rảo bước về phía cửa.

Bước chân khó nhận ra là đang không vững, Đổng Sa muốn bước lên dìu y, nhưng y tránh né. Khi ra đến tận cổng bước lên xe y đều tự mình từng bước đi, không cần đến cô phụ giúp.